Người Dưng Chung Nhà

Chương 11



Rất nhanh đã là ngày sinh nhật của mẹ Ngọc. Rút kinh nghiệm mấy lần sinh nhật trước của bà. Tôi nhận thấy bình thường ăn mặc tùy tiện thì không sao nhưng đến nơi sang trọng thì phải chăm chút bản thân một tí. Trang điểm nhẹ nhàng. Lôi chiếc đầm nhún bèo màu nude ngàn năm mới có dịp ra sử dụng. Quất thêm đôi guốc 5 phân. Nhìn mình trong gương, tôi phát hiện hóa ra bản thân cũng rất ra gì và này nọ.

Ngó qua đồng hồ đã hơn 5 rưỡi, tiệc tối sẽ được tổ chức vào lúc 6 giờ nên chẳng còn thời gian để lề mề. Tôi vội vàng đi xuống nhà. Bên dưới mọi người đều chuẩn bị xong hết cả, chỉ còn đợi mỗi mình tôi. Thật tình chưa bao giờ trưng diện cho bản thân, không ngờ nó lại tốn nhiều thời gian đến vậy.

Có lẽ lần đầu tiên thấy tôi ăn mặc kiểu này nên mọi người ai cũng sửng sốt.

Ông Hoàng đang ngồi uống nước nhìn thấy tôi liền sặc đến mức ho khù khụ. Nhưng trong lúc ho vẫn không quên giơ tay tạo nút like khiến tôi phì cười.

Ba Minh thì thảng thốt nói rằng:

– Con gái của ba xinh quá.

Đến mẹ Ngọc cũng phải công nhận:

– Cứ nữ tính, nhu mì như thế này có phải được không. Quần bò, áo thun mặc cho nhiều vào rồi mất hết vóc dáng phụ nữ.

Tất cả mọi người ai cũng dành những phản hồi tích cực cho tôi. Riêng ông anh hờ là vẫn dửng dưng nghịch điện thoại như thể tôi có đăng quang hoa hậu thì kẻ đó cũng chẳng bận tâm. Sống trong núi băng thành ra dần dần mất đi cảm giác lạnh. Thế nên tôi cũng chả còn để tâm đến cảm nhận của ai đó về mình.

Sau khi tập hợp đủ đội hình thì chúng tôi cùng nhau đến nhà hàng. Ba mẹ đi với ông Khiêm còn tôi đi với Hoàng. Ngồi trên xe ông ấy, một con nhỏ dành cả thanh xuân cho Noo Phước Thịnh như tôi lập tức thay hết thảy list nhạc qua bài hát của idol. Kẻ nào đó đã quen với cái kiểu lếu láo này rồi nên không cấm cảm, chỉ thở dài nói:

– Hên là em đi với anh đấy,chứ nãy giờ ở trong xe thằng Khiêm là bị tống cổ rồi.

– Thế nên em mới đi xe của anh. Chứ ngồi trong xe ông Khiêm chắc em tự kỷ mất. Với cả đi với anh mới có người nói chuyện phiếm tâm giao với em chứ.

– Toàn nói xấu bạn tốt. Anh thấy mình tội lỗi đầy mình đây này.

– Chơi với em thì anh phải chấp nhận chuyện đó. Không thì khỏi anh em cây khế gì nữa hết.

– Rồi! Rồi! Anh chưa thấy đứa nào đi ép người khác làm chuyện xấu như em đấy. Thế hôm nay lại qua chuyên mục gì?

Đáng lý ra cứ ráp lại là y như rằng tôi sẽ có 1001 câu chuyện của anh trai để kể lể cho ông Hoàng. Nhưng từ ngày ông anh kia mua tuýp bôi cho tôi thì tạm thời hình tượng của họ vẫn chưa xấu xí như trước. Thế nên hiện tại tôi vẫn không tìm được chủ đề nói chuyện.

– Tạm thời dạo này chưa có gì quá đáng lắm.

Nghe tôi nói thế, ai kia kinh ngạc thấy rõ:

– Em mà cũng hết chủ đề với thằng Khiêm á?

Trước đây biệt tài lớn nhất của tôi là nói xấu anh trai liên tục 5 tiếng đồng hồ không ngơi nghỉ.Thế nên đối với Hoàng, tôi lúc nào cũng dư chất xám với vấn đề này. Vậy mà biệt tài ấy lại đang ngày càng yếu đi. Lần trước đi ăn với Hoàng cũng chỉ nói vài lời kiểu ” Ông Khiêm chán ngắt”, ” Ông Khiêm nhạt nhẽo” là rồi. Hôm nay thì cạn văn.

– Sông có khúc, người có lúc mà. Dạo này, em bận rất nhiều việc, thời gian đâu để ý tên đó.

– Thế thì em sắp có cơ hội để ý rồi đấy.

Tôi ngờ nghệch chẳng hiểu gì hỏi:

– Ý anh là sao?

– Thì lần trước em chẳng có bài báo nói về dự án thiện nguyện của King group rồi à. Chuỗi hoạt động đó sắp tiến hành rồi.

– Thế thì liên quan gì đến em?

– Sao lại không liên quan. Em biết sơ sơ kế hoạch rồi thì đi theo viết bài luôn, như vậy sẽ dễ dàng hơn so với những phóng viên chưa được tiếp xúc. Bên anh cũng đã ngỏ lời với tòa soạn của em rồi. Chắc vài ngày nữa lão sếp nhà em sẽ phân công xuống thôi.

– Ồ!

Tôi thảng thốt một tiếng rồi tĩnh lặng nghe giọng hát truyền cảm của idol. Công việc mà, mình phải chuyện nghiệp lên. Dù ngày mai có phải phỏng vấn con Trinh hay con Như thì tôi vẫn phải giữ vững tác phong nghề nghiệp. Huống hồ được viết bài cho King group thật ra là sự mong mỏi của rất nhiều phóng viên. Tôi cũng không ngoại lệ.

Một hồi, chúng tôi cũng nhanh chóng đến được nhà hàng, Hoàng đi cất xe còn tôi vào sảnh trước. Lúc đi ngang qua quầy lễ tân, vô tình gặp lại nhỏ Trinh. Nó mặc nguyên một bộ đầm đỏ. Vốn đã chả ưa đối phương, vừa nhìn thấy cả hai đã lườm nhau muốn rớt cả mắt.

– Trời ơi! Dạo này an ninh ở đây kém quá, sao lại để loại người như mày chui lọt vào đây.

Hôm nay nhà tôi có việc nên không rảnh rỗi ở đây dạy dỗ đứa như nó. Thế nên tôi không thèm trả lời, chỉ rảo bước đi tìm phòng. Vậy mà con nhỏ vốn không được văn minh ấy vẫn cứ muốn bám lấy tôi. Chắc nó biết ở đây đâu đâu cũng lắp camera nên không sợ bị tôi xử.

– À! Tao biết sao mày có thể đến đây rồi. Đến câu đại gia đúng không? Đúng là mẹ nào con nấy. Mẹ làm cave thì con sao mà khá lên được.

Tôi đã tính nịnh cho êm chuyện nhưng con nhỏ này vốn không biết điều. Nó nói tôi thế nào cũng được nhưng đụng đến mẹ tôi thì tôi sao mà để yên được. Tôi quay qua nói lại:

– Mày câm cái mồm lại. Mẹ tao làm cave còn hơn cái cái ngữ bao trai như mẹ mày. Mày tưởng mẹ mày ngon lắm à. Mẹ mày chẳng qua cũng là dạng gái gọi mà phải trả thêm tiền cho khách thôi.

Bị tôi đáp trả con nhỏ ấy tức đến đỏ mặt. Chanh chua nói thêm:

– Mày đang chửi mẹ tao đấy à? Cái loại không có ai dạy dỗ. Cái thứ con điếm. Mày nghĩ mấy lão già giờ thèm loại như mày à? Ăn mặc quê mùa lạc quẻ. Ngữ mày chỉ đứng đường thôi. Chứ gái ngành hạng sang không đến lượt mày ngó đâu. Đừng ở đây mồi chài cho mất công.

– Tao không có ai dạy còn hơn cái loại có người dạy mà chả ra gì như mày. Tao thấy cái bản mặt mày mới giống điếm đấy. Ăn mặc lòe loẹt, mắt xanh, môi đỏ. Về mua gương soi lại mình đi rồi đến nói chuyện với tao.

Nhỏ Trinh đuối lý chẳng còn biết đáp trả tôi như thế nào bèn giở giọng cao thượng:

– Tao không thèm đôi co với mày. Hôm nay tao đi ra mắt nhà chồng nên chả rảnh rỗi ăn thua với đứa như mày.

Rõ ràng nó đôi co với tôi trước, giờ lại đổ tội hết cho tôi. Nhưng thôi kệ, tôi cũng đâu muốn om sòm rồi để mọi người nhìn thấy nên chỉ nói một câu kết thúc câu chuyện:

– Thế tao phải chúc mừng gia đình nhà chồng mày rồi, kiếm được cô con dâu rất được ấy.

Nói xong, tôi nhanh chân đi trước. Con nhỏ kia còn tính chạy theo tôi nói thêm gì đó nhưng từ đâu lại xuất hiện một người phụ nữ. Bà ấy lôi con Trinh lại. Tôi thì không rảnh lo chuyện bao đồng nên vẫn tiếp tục đi tìm phòng. Chỉ nghe loáng thoáng bà ấy mắng:

– Sao còn đi lông nhông ở đây? Trang điểm cái kiểu gì thế này. Đây là chỗ đàng hoàng chứ không bar búp của nhà cô đâu. Vào nhà vệ sinh tẩy ra ngay. Người ta là tìm dâu ngoan chứ không phải loại thích ăn chơi trác táng.

Đi một lúc dọc hành lang, cuối cùng tôi cũng tìm được số phòng. Đẩy cửa bước vào đã thấy vài người bạn của mẹ Ngọc. Tôi đi đến lễ phép chào hỏi rồi vào bàn ngồi. Dỗi sau cửa phòng đột nhiên lại được mở ra. Bước vào là một người phụ nữ tầm chạc tuổi mẹ tôi và TRINH. Hình như bà này là người phụ nữ ban nãy nói chuyện với cô ta bên ngoài hành lang. Lúc ấy tôi đi trước Trinh vài bước chân nên có lẽ bà ấy không nhận ra tôi còn tôi thì chỉ nhận biết được người phụ nữ này nhờ giọng nói:

– Chị Ngọc! Em xin lỗi mọi người nhé. Đường dạo này kẹt xe quá.

Mẹ Ngọc niềm nở trả lời:

– Vào ngồi đi. Không sao, không sao, mọi người cũng vừa mới tới.

Nhỏ Trinh lúc này đã thổi bay hết lớp phấn dày trên mặt. Bộ dạng nhìn vào cũng có chút thiện cảm hơn khuôn mặt cách đây vài phút. Nó nở một nụ cười thảo mai chào hỏi mọi người:

– Con chào các cô, con chào chú, chào 2 anh, chào… – Mắt nó lướt qua tôi thì sững lại.

Tôi cười cười đáp:

– Chúng mình bằng tuổi mà. Không cần chào đâu.

Cả bàn lập tức nhìn tôi kinh ngạc. Mẹ Ngọc nói:

– Hai đứa quen nhau à?

Tôi vẫn nhìn Trinh kiểu ngấm ngầm thách thức, nhẹ giọng đáp lời mẹ:

– Vâng ạ, bọn con là bạn cấp 2 với nhau.

Người phụ nữ đi cùng Trinh nghe thế, nhanh chóng cười đon đả:

– Thế thì tốt quá rồi. Sau này khỏi mất thời gian tìm hiểu. Có cái Vy ở đây, sau này Trinh nhà em có làm dâu nhà chị, em cũng yên tâm.

– Ừ, thật trùng hợp. – Mẹ Ngọc gật gật đầu công nhận

Vài người bạn của mẹ thấy thế, lại hùa vào nói thêm:

– Chắc là có duyên nợ thật.

– Chắc gì nữa là duyên nợ rồi còn gì.

– Đúng ,đúng là duyên nợ.

Những người này cứ thổi phồng câu chuyện lên. Cái Trinh cũng tranh thủ thời cơ đi đến ngồi bên cạnh mẹ tôi lấy lòng.

– Sinh nhật bác, con chẳng biết phải mua gì tặng. Nên con tự thiêu một bức tranh phong cảnh, mong bác sẽ thích.

Mẹ Ngọc nhận túi quà từ tay Trinh, mở ra xem rồi tấm tắc khen:

– Khéo quá!

Thế là nó đã thành công ghi điểm trong mắt mẹ tôi. Nghĩ đến cảnh nếu sau này ông Khiêm lấy nhỏ này thật. Chắc tôi phải dọn ra ngoài vì sợ sự đểu giả của nó làm cho mình phát điên. Trước mặt tôi thì đánh đá chua ngoa là thế, quay lưng một cái đã có thể diễn vai người con gái ngoan hiền, hiểu chuyện với mọi người.

Nhưng mà thật tình, tôi đây cũng rất tò mò. Một người khó ưa khó chiều như ông anh vàng bạc của tôi liệu có bị nhỏ thảo mai này dắt mũi không? Thế nên tôi đưa mắt qua quan sát anh ta, ông này vẫn cứ ung dung như mọi ngày. Lâu lâu nhấp một ít rượu, vừa bấm điện thoại vừa tùy hứng bỏ đồ ăn vào miệng. Cứ như thể người trên sao hỏa rơi xuống.

Sau khi xã giao hết từ mẹ Ngọc đến ba Minh, cuối cùng Trinh cũng tiếng tới đối tượng then chốt. Nó lên tiếng bắt chuyện:

– Anh Khiêm, em ngưỡng mộ anh lắm. Còn trẻ như vậy mà đã gây dựng được sự nghiệp vững chắc. Mấy đứa bạn cùng lớp với em cứ bảo anh là Jeff Bezos phiên bản việt không ấy ạ.

Thay vì từ chối lời khen một cách khiêm tốn như những người khác hay làm. Ông anh tôi lại hỏi một câu đánh qua vấn đề khác rất ngọt.

– Em còn đi học à?

– Dạ! Em đang học cao học ạ.

Nghe tiếng đối tượng mai mối cho con trai học cao hiểu rộng như thế mẹ Ngọc rất phấn khích:

– Ôi! Cái Trinh giỏi quá.

– Không đâu ạ. So với anh Khiêm con còn kém xa lắm. Anh tốt nghiệp đại học Harvard danh tiếng. Có kinh nghiệm làm việc ở nước ngoài. Lại còn làm chủ có một kênh thương mại điện tử vĩ mô.

Nghe fan cuồng kể chi tiết về cuộc đời mình như thế ông Khiêm chỉ cười nhạt, hỏi một câu nửa thật nửa đùa:

– Theo dõi tôi từ khi nào ấy?

Trinh lập tức ngại ngùng đáp:

– Thật ra em là 1 trong 3 triệu người theo dõi anh trên Instagram. Anh chính là động lực để em lên đại học và tiếp tục học sâu hơn đấy ạ.

Thế là chuyện tình fan girl và thần tượng chính thức bắt đầu á. Thật là ngôn tình quá đi. Tôi cứ nghĩ có một bước đệm tốt như thế thì cả hai sẽ có nhiều cuộc đối thoại với nhau. Nhưng không, sau câu nói kia, anh trai hờ lại chẳng hề có thêm bất cứ động thái nào nữa. Thế nên lúc ra về mọi người phải cố đẩy thuyền cho đôi bạn trẻ. Dì của nhỏ Trinh gợi ý:

– Giờ tôi bận chút việc chắc phải ghé qua shop. Ngặt nỗi ba mẹ cái Trinh khó lắm, đi chơi về khuya tí là rầy nó ngay. Mà nó thân gái một mình, để đi taxi tôi không yên tâm tí nào.

Bà ấy nói như kiểu Trinh bạn cũ của tôi là một cô bé mong manh, yếu ớt, một chiếc lá vàng rơi cũng làm em run sợ. Gớm! Thứ nó có mà quỷ dạ xoa cũng phải nể mấy phần.

Mẹ Ngọc tôi nghe thế thì sốt sắng:

– Ấy chết, sao lại để Trinh đi một mình. Thôi thì để thằng Khiêm đưa cái Trinh về nhé.

Khi mẹ tôi nói lời này, tôi đưa mắt qua nhìn Trinh, thấy khuôn mặt thảo mai kia lộ vài tia ưng ý. Tôi không thích nó toại nguyện thành thử nhanh mồm nói:

– Thế để Trinh đi với con và anh Hoàng cũng được ạ. Dù gì xe cũng còn nhiều chỗ trống. Anh Khiêm phải chở ba và mẹ về nữa chứ.

Ông khiêm nghe tôi tung chiêu thì cũng chịu hợp tác đáp:

– Vậy để Trinh đi cùng với Vy và Hoàng. Con đưa ba mẹ về trước.

Mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa thế, con nhỏ kia không ưng bụng thì cũng phải chịu thôi. Nó liếc qua tôi, mắt như muốn nổ tung. Nhưng cuối cùng vẫn phải sánh vai cô em hiểu chuyện. Hùa theo anh trai của tôi nói:

– Đúng đấy ạ. Hai bác đứng ở đây, con thật lòng không yên tâm một chút nào. Thôi cứ để anh đưa hai bác về cho an toàn ạ.

– Ừ, mấy đứa làm vậy cũng được. Chúng ta còn nhiều cơ hội cơ gặp mặt mà.

Thêm cả ba Minh thêm bớt, nhóm bạn của mẹ có muốn gán ghép cũng bất thành nên dì của Trinh đành tươi cười hứa hẹn những lần gặp khác với mẹ Ngọc rồi ra về.

Hai đứa ghét nhau mà phải ngồi chung xe thì sẽ có chuyện gì xảy ra. Có ông Hoàng ở đây nên cũng không thể bắt chấp hình tượng, cãi nhau tay đôi. Thế nên tôi và Trinh chỉ có thể dùng ngôn ngữ ánh nhìn để cấu xe đối phương. Cả hai cứ nhìn nhau chằm chằm như thế cho đến khi xe dừng trước cổng căn nhà sang trọng của Trinh. Con kia bước xuống xe, tôi vội ngồi lên váy nó để nó chao đảo rồi mới từ từ thả ra khiến Trinh không cân bằng kịp mà bổ nhào về phía trước.

Nhìn ai như vậy, tôi khẽ cười thầm rồi cất giọng lo lắng:

– Phải cẩn thận chứ, Trinh có sao không?

Trinh cười đôn hậu, nghiến răng ken két đáp:

– Cảm ơn Vy nhé. Mình không sao. Vy về được rồi ấy.

Nó vừa dứt câu tôi đã dứt khoát đóng cửa xe cái rầm.

Trên đường về, ông Hoàng không biết điều cứ khen con bé kia trước mặt tôi khiến tôi chướng. Cuối cùng cầm lòng không được quát lên:

– Tốt cái gì mà tốt. Xinh chỗ nào mà khen. Bọn đàn ông các anh đều ngu ngốc như thế à.

Ông Hoàng thấy tôi phản ứng dữ dội vậy chỉ còn biết ngờ nghệch quay lại ghế sau:

– Có chuyện gì à?

Tôi thở hắt ra, chỉnh đốn lại tâm trạng rồi nói:

– Anh về nói với bạn anh ấy. Con bé này không có vừa đâu. Tốt nhất là đừng dây vào nó.