Người Đẹp Trả Thù

Chương 23



Khuôn mặt cô gái rất đẹp, đúng là hình mẫu anh ngày đêm mơ tưởng, rất thanh tú lại không hề kênh kiệu, rất nhanh nhẹn, hoạt bát nhưng lại không hề mất vẻ nữ tính dịu dàng. Cô lại rất tươi tắn khi giảng bài nữa chứ. Nụ cười trên khuôn mặt cô tươi tắn lại rất đúng mực. Khi Triển Nhan cười anh có cảm giác trăm hoa còn phải ghen tị. Tự dưng anh lại nhớ tới câu nói khi anh vừa nghe thấy tên của cô. Dường như mọi thứ đang dần thành sự thật.

Thế nhưng cảnh tượng đó không kéo dài bởi cô giáo Triển Nhan đã nhanh chóng phát hiện ra có người lạ mặt đứng ngoài cửa sổ lớp học, cô ngừng giảng bài rồi đẩy cửa bước ra. Tới tận lúc đó Thẩm Lực mới tỉnh lại, khi anh có ý định rời khỏi lớp học thì Triển Nhan đã đứng trước mặt.

- Anh tìm ai?

Cô ngạc nhiên nhìn anh, giống như nhìn một người lạ vậy. Nhưng thực ra ánh mắt cô không hoàn toàn coi anh là người lạ mà giống hơn là ánh mắt gặp lại người bạn xa cách đã lâu.

- Tôi...

Thẩm Lực hồi hộp, không nói được, bởi trước mặt anh là cô gái trong mộng anh đang tìm kiếm.

Cô gái mỉm cười lịch sự, đáp lại:

- Nếu anh có việc gì thì đứng đợi tôi ngoài cổng trường, năm giờ tôi dạy xong.

Thẩm Lực cũng không biết anh đã đi như thế nào để bước ra khỏi khu lớp học rồi đến cổng trường. Thậm chí anh còn không biết cảnh tượng vừa rồi là hư hay thực nữa. Anh cứ muốn mình say mãi trong giấc mộng này không tỉnh lại cũng được.

Mãi tới khi anh nhìn thấy Triển Nhan trong bộ váy trắng bước ra, đứng trước mặt anh giống như một con chim nhỏ bay lại vậy thì anh mới biết đó là sự thật. Anh sững sờ nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp của cô lại bị che bởi chiếc khẩu trang.

- Tại sao cô lại đeo... cái này?

Anh không kiềm chế được sự tò mò.

Triển Nhan ngừng một lát, rồi nói nhỏ:

- Tôi bị viêm mũi dị ứng, mùa này tôi rất sợ mùi phấn hoa cho nên...

Tự nhiên Thẩm Lực nhận thấy nỗi lo lắng canh cánh trong lòng bỗng chốc tiêu tan. Hoá ra mọi việc lại đơn giản đến vậy! Chỉ trách ông bạn Tạ Viễn Kiều lại bịa đặt ra câu chuyện đáng sợ kia khiến mình cứ thần hồn lát thần tính. Triển Nhan nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Thẩm Lực liền ngờ vực hỏi lại:

- Anh sao vậy? Rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì vậy?

- À... thì tôi...

Một tá các lí do Thẩm Lực đã chuẩn bị từ trước tự dưng lúc này biến đi đâu mất.

Triển Nhan nghịch ngợm nhìn Thẩm Lực. Anh chàng Thẩm Lực trước mặt cô lúc này thật cao lớn, nước da màu đồng hun dưới ánh chiều tà càng lộ rõ vẻ khoẻ khoắn. Mái tóc dày, đen, bồng bềnh trông vừa sạch sẽ vừa mềm mại, khuôn mặt anh vừa nghiêm nghị lại vừa dịu dàng, ngũ quan của anh giống như một kiệt tác của nhà điêu khắc đã dày công gọt dũa. Đặc biệt nhất là đôi mắt sáng của anh, một sự kết hợp hoàn hảo với khuôn mặt.

Từ lúc đó trong đôi mắt trong sáng của Triển Nhan bỗng xuất hiện sự đam mê. Dường như đam mê này đã từng xuất hiện, Thẩm Lực vẫn nhớ đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau, chỉ trong giây lát hai người lướt qua nhau.

- Ồ, chúng ta đã từng gặp nhau đấy, cô có nhớ không? Trên xe bus ấy mà.

Thẩm Lực buột miệng nói.

Cô gái sững sờ một lát rồi cười. Khi cô cười, đôi mắt đẹp mê hồn lại cong lên, một vẻ đẹp thật khó tả.

Từ giây phút đó dường như mọi khoảng cách giữa hai người tan biến hết. Bỗng chốc hai trái tim xích lại gần nhau.

Họ chợt phát hiện ra rất nhiều người xung quanh đang tò mò đưa mắt nhìn họ. Họ nhìn nhau cười rồi quyết định tìm một chỗ khác để nói chuyện tiếp.

Nhưng trong lúc đó Thẩm Lực bỗng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Mặc dù nó bị che lấp giữa dòng người nhưng vẫn rõ ràng đập vào mắt Thẩm Lực.

Chủ nhân của khuôn mặt đó là một phụ nữ mặc váy đen. Cô ta có nước da trắng như tuyết, do vậy bộ váy màu đen càng làm nổi bật vẻ xanh xao của cô ta.

Khuôn mặt đó cùng với nước da trắng như tuyết, có vẻ như quá hoàn mĩ. Điều đó khiến Thẩm Lực cảm thấy khuôn mặt đó không thật lắm, thậm chí anh còn cảm thấy có nét gì đó rất cổ quái.

Khuôn mặt đó không hề có biểu lộ tình cảm, cứ bất động giống như bức tranh sơn dầu vậy, nhưng khuôn mặt của nhân vật trong bức tranh sơn dầu vẫn có hồn, do vậy anh càng cảm thấy khuôn mặt của người đàn bà kia càng kỳ quặc lạ.

Nhưng nếu nhìn thẳng vào đôi mắt trên khuôn mặt đó, thì đôi mắt đó trái ngược hẳn với khuôn mặt vô hồn kia, đôi mắt toát ra ánh nhìn lạnh lùng băng giá. Ánh nhìn đó khiến cho bầu nhiệt huyết mới đang sôi sục của Thẩm Lực bỗng chốc đóng băng.