Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Chương 29



Nghe thấy tiếng của Ngụy Vũ Hân, Thời Viễn rời mắt khỏi Nhiệm Nam Hoa nhìn sang cô, rồi sau đó lại nhìn sang Ngụy Hoa Tịnh.

“Chào anh, tôi là Ngụy Hoa Tịnh, lần đầu gặp mặt, mong được giúp đỡ!” Nở một nụ cười ấp áp tiêu chuẩn, Ngụy Hoa Tịnh chìa cành nguyệt quế hữu nghị ra trước.

“Thời Viễn, bác sĩ thực tập trong bệnh viện này.” Thời Viễn có vẻ phản ứng không kịp trước vẻ nhiệt tình của Ngụy Hoa Tịnh, nhưng ngay lập tức anh cũng khẽ mỉm cười, đúng như phong cách của anh.

Tiếp đó, Thời Viễn quay sang chào Nhiệm Nam Hoa, không ngờ đối phương chỉ liếc nhìn anh một cái, rồi quay đầu đi về phía phòng bệnh ở cuối hành lang, Thời Viễn không có vẻ gì tức giận vì điều đó, mà cũng đi theo ngay sau anh ta.

Ngụy Hoa Tịnh dừng lại một chút, cúi đầu đưa tay lên sờ mũi, rồi nhanh chóng đuổi theo.

“Các anh không được vào một lúc nhiều người như thế, bên trong đã có ba người rồi. Các anh phải chờ đã.” Cô y tá trẻ phụ trách đăng ký ở cửa ra vào ngăn họ lại, nhìn thấy Thời Viễn mới dịu giọng nói: “Bác sĩ Thời, hôm nay anh đi thăm bệnh một mình à?”. Vì anh là bác sĩ thực tập, bình thường phải có người đưa đi.

“Không phải, người ở trong này là bạn của tôi, tôi tới thăm cô ấy.” Thời Viễn mỉm cười với cô y tá.

Cô y tá hơi đỏ mặt, nói với vẻ khó xử: “Thế này vậy, theo lý mà nói thì phải công bằng với tất cả những người vào thăm bệnh nhân, để tôi giúp các anh giục những người trong đó…”

Chưa dứt lời thì bên trong vọng ra tiếng cãi nhau, Nhiệm Nam Hoa vội sải bước xộc vào, khiến cô y tá phải kêu lên, Ngụy Hoa Tịnh lắc đầu cười, nói với y tá: “Con người cậu ta hơi lỗ mãng, để tôi vào kéo cậu ta ra.” Miệng nói thì chân của hắn cũng bước vào, chỉ sau Nhiệm Nam Hoa có nửa bước.

Cô y tá cuống lên, đang định chạy theo thì bị Thời Viễn ngăn lại: “Thôi, cô không nói được bọn họ đâu, để tôi giục họ giúp cô”, nói xong bước lên trước cô y tá đi vào.

Cô y tá đứng đó giận dữ giậm chân: “Theo quy định mỗi lần chỉ cho phép hai người vào thăm, bây giờ cả sáu người vào cùng một lúc! Này, các anh không thể vào nhiều người cùng lúc như thế được!” Cô nàng hy vọng rằng cuối năm sẽ được bầu là y tá xuất sắc, không thể để chuyện này làm hỏng mất chuyện lớn được, mặc dù bác sĩ Thời rất đẹp trai, thường mỉm cười với cô, mặc dù hai anh chàng kia cũng điển trai không kém, nhưng, tiền thưởng vẫn là trên hết!

Nghĩ đến đây, cô y tá trẻ co chân lên đuổi theo.

Thế nên, căn phòng dành cho một bệnh nhân vốn rất rộng rãi, giờ đây trở nên chật chội, tính cả Vệ Tử, tổng cộng có tám người trong phòng.

Trừ Vệ Tử, ba nữ sinh đều sững người, rồi lần lượt quan sát mấy chàng trai, không hiểu vì sao họ lại vào cùng một lúc, Nhiệm Nam Hoa thì đã quen, Ngụy Hoa Tịnh cũng đã biết, nhưng điều mà các cô không hiểu là vì sao đến cả bác sĩ nam cũng đẹp trai và hấp dẫn như vậy? Nếu đều là người theo đuổi Vệ Tử, thì thật sự rất rất “phí của giời”! Các cô rất muốn được thay trời hành đạo…

Vệ Tử cũng sững người ngạc nhiên. Vừa mới chứng kiến cảnh mọi người lo lắng cho việc dung nhan bị hủy hoại xong, vẫn còn chưa kịp kiểm tra lại, thì bây giờ đã phải phơi bày trước mặt nhiều người như vậy, nhất là trong đó có Thời Viễn.

Thế là, theo bản năng, cô kéo cái chăn che kín đầu, không chịu gặp mọi người, dưới lớp chăn còn vọng ra tiếng “ưm ưm” rất đáng ngờ.

Nhiệm Nam Hoa định bước tới kéo chăn ra xem, liền bị Ngụy Hoa Tịnh kéo lại, rồi đưa mắt ra hiệu ra khỏi phòng cùng mình, đồng thời nói với cái đống gồ lên trên giường: “Chúng tôi lo lắng cho vết thương của Vệ Tử nên đến thăm, nếu không có gì nghiêm trọng, chúng tôi xin về trước, lần sau có dịp lại đến.”

Khi đưa Nhiệm Nam Hoa ra ngoài, Ngụy Hoa Tịnh nghiêng mặt nhìn Thời Viễn vẫn đang đứng yên ở đấy, do dự một lát định nói câu gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, cúi đầu đành đi qua.

“Anh làm gì thế?! Chẳng phải đã thỏa thuận rằng một năm rưỡi sau mới về rồi còn gì? Bây giờ mới có nửa năm! Về rồi thì thôi, nhưng sao lại đến tìm cô ấy? Thôi được, coi như tình cờ gặp, nhưng vì sao vừa rồi anh cứ nhất định lôi em ra? Bây giờ chỉ còn lại một mình cái tên giọng như đàn bà ấy ở trong…”

Hiếm khi Nhiệm Nam Hoa nói nhiều như vậy, Ngụy Hoa Tịnh vốn không định cắt ngang lời anh ta, nhưng để ngăn tiếng gào thét của Nhiệm Nam Hoa khiến người khác chú ý, đành phải lên tiếng.

“Nam Hoa, vừa rồi cậu có chú ý quan sát không?” Ngụy Hoa Tịnh dựa vào lan can, bộ dạng rất thoải mái, nhưng vẻ mặt lại chẳng nhẹ nhõm chút nào.

“Quan sát gì cơ?” Cơn giận dữ bị cắt ngang, Nhiệm Nam Hoa vẫn chưa nguôi.

“Khi Vệ Tử nhìn thấy chúng ta bước vào, cô ấy chỉ tỏ ra sửng sốt, nhưng khi nhìn thấy tay bác sĩ tên là Thời Viễn kia thì cô ấy bắt đầu hoảng hốt, sau đó vùi đầu vào trong chăn không chịu gặp ai. Cậu có biết điều đó có nghĩa là gì không?” Ngụy Hoa Tịnh quay sang nhìn Nhiệm Nam Hoa.

“Hừ! Đồ con gái ngu ngốc ấy, ai mà biết cô ta nghĩ gì.” Nhiệm Nam Hoa chau mày.

Ngụy Hoa Tịnh lắc đầu cười: “Thật ra, cô ấy không hề ngốc một chút nào, mọi biểu cảm của cô ấy đều xuất phát từ nội tâm, thẳng thắn, đơn giản một cách đáng yêu, nhưng sự thẳng thắn ấy nhiều khi làm tổn thương người khác.” Hắn thở dài, rồi tiếp tục nói: “Phản ứng của cô ấy cho thấy rất rõ, Vệ Tử thích anh chàng bác sĩ kia, phụ nữ làm đẹp vì người mình thích, cô ấy sợ bộ dạng đầu quấn đầy băng của mình bị anh ta nhìn thấy.”

Nhiệm Nam Hoa định phản bác lại, nhưng rồi thấy sự phán đoán của Ngụy Hoa Tịnh không sai chỗ nào, không nhịn được có chút ủ rũ, ngoảnh đầu sang một phía không nói gì.

Khẽ vỗ vai Nhiệm Nam Hoa, Ngụy Hoa Tịnh nói bằng giọng rất nhẹ nhàng: “Có điều, cậu cũng không nên thất vọng, bây giờ mà nói thất bại e rằng hơi sớm, người thích nhất chưa hẳn đã là thích hợp nhất.”

Nhiệm Nam Hoa liếc xéo về phía Ngụy Hoa Tịnh: “Vậy anh nói xem, anh thích hợp hay em thích hợp?”.

Ngụy Hoa Tịnh cười ha ha: “Câu hỏi này anh không thể trả lời được, đừng lo những chuyện đó nữa, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là, kẻ không có mắt nào đã đánh người đẹp ra nông nỗi ấy. Cậu không định luyện tay chút à?” Chà, cảm giác độc cô cầu bại[1] cũng thật không dễ chịu.

[1] Độc cô cầu bại: Cảm giác cô độc một mình mong được bại trận.

Nửa tiếng sau, Ngụy Hoa Tịnh mở mắt to hết cỡ, nhưng vẫn không dám tin vào những điều mình nhìn thấy.

Chỉ vào hai người phụ nữ trung niên đang bị áp giải, Ngụy Hoa Tịnh nhìn về phía Ngô Vị và Đinh Dật: “Hai người nói, chính là hai kẻ kia, hai mụ kia đánh Vệ Tử?”

Đinh Dật kêu lên: “Ai da, anh Ngụy, anh quen với Vệ Tử à, anh quen thế nào vậy, không lẽ lại là… Ôi, anh đúng là đến chết vẫn không chừa!”. Vừa nghĩ đến một cô gái xinh đẹp, trong trắng như Vệ Tử có thể bị Ngụy Hoa Tịnh động đến, Đinh Dật thấy rất kích động, chỉ muốn đánh người.

“Cô đừng hiểu lầm”, Ngụy Hoa Tịnh vội giải thích, “Tôi theo đuổi Vệ Tử, nhưng đáng tiếc là không được”. Không biết nên gọi “tiểu man nữ”[2] đã lấy chồng sinh con này là gì nhỉ? Ngụy Hoa Tịnh thầm nghĩ, đó là “con hổ mẹ” - một loài mà anh không bao giờ dám động đến.

[2] Man: Từ “man” trong “dã man”.

Ngô Vị gật đầu trả lời câu hỏi của Ngụy Hoa Tịnh: “Tội cố ý gây thương tích, thêm tội bắt cóc trẻ em, cho dù hai mụ này có mời được luật sư giỏi nhất cũng khó có cơ hội ra khỏi tù.”

Nhiệm Nam Hoa đứng bên cạnh nghe bọn họ kể lại đầu đuôi câu chuyện, nghe đến đây mới ngẩng đầu lên, dường như đang nghĩ ngợi điều gì, mời luật sư… hừ, để xem xem, ai có gan nhận vụ án này.

“Đừng nói là các anh. Ngay cả tôi, khi nhìn thấy Vệ Tử bị đánh đến nông nỗi ấy, tôi cũng muốn giết chết bọn chúng, có điều, hai mụ kia cũng bị đánh không nhẹ, tôi đã đạp cho chúng mấy cái ngã lăn xuống đất, nếu đánh nữa thì, thì cũng thấy thế nào ấy.” Đinh Dật thật sự không quen đánh những người không thể đánh lại.

“Cô còn biết nói thế à”, Ngụy Hoa Tịnh không được đánh mấy kẻ kia như ý muốn nên cảm thấy cực kỳ bức bối, quay sang trách Đinh Dật: “Con mình mà trông cũng không xong, để đến nỗi mất con, mà nếu mất rồi thì sao không nhanh chóng đi tìm ngay, để lâu như vậy, khiến người ta bị đánh ra nông nỗi ấy?”. Nghĩ đến cảnh Vệ Tử đầu quấn đầy băng, chui vào chăn giấu mặt, Ngụy Hoa Tịnh thấy kích động chỉ muốn làm một Võ Tòng hiện đại.

Đinh Dật không hề nhảy dựng lên như trong dự liệu của Ngụy Hoa Tịnh, ngược lại càng có vẻ ủ dột hơn, cúi đầu nói: “Tôi biết mình sai rồi, nhưng các anh đừng có hết người này nói đến người kia nói nữa, được không? Hay là cùng nhau tổ chức một cuộc đấu tố đi, cho dù tôi có bị đấu chết cũng thấy dễ chịu hơn.”

Giọng nói của Đinh Dật lí nhí lại có chút nghẹn ngào, khiến cho ba chàng trai quay lại nhìn. Ngụy Hoa Tịnh và Ngô Vị hiểu rõ Đinh Dật, biết cô cứng rắn đến mức nào, ngay cả Nhiệm Nam Hoa lần đầu gặp mặt, nhìn thấy vẻ mạnh mẽ vừa rồi của cô, cũng biết Đinh Dật không phải là kiểu con gái yếu đuối hay khóc nhè.

Vì thế, thấy cô khóc, mọi người liền cuống quýt an ủi.

“Thực ra không thể trách cô được, cô cũng đâu có muốn làm mất con.” Đây là lời của Ngô Vị. (Nói thế mà cũng nói, có người mẹ nào không có chuyện gì mà lại bỏ con đi chơi?)

“Phải rồi, tại cô gái ngốc nghếch đó, vì ngu ngốc nên mới cứu người, vì thế cũng không thể đổ tất cả lỗi cho cô được.” Đây là lời an ủi của Nhiệm Nam Hoa. (Này, Nhiệm công tử, không lẽ cậu cho rằng Vệ Tử nên để mặc cho con trai của Đinh Dật bị đem đi bán?)

Đinh Dật càng khóc to hơn: “Hu hu, tôi đã phải chịu mắng suốt cả một tuần rồi, tuần này, hu hu, không những họ tước quyền chăm con của tôi, Thẩm Trường Đông, con người cố chấp ấy còn chiến tranh lạnh với tôi, còn nói rằng sẽ tìm mẹ kế cho con trai, hu hu…”.

Chậc, Thẩm Trường Đông không muốn sống nữa chắc? Ngụy Hoa Tịnh tin tưởng tuyệt đối rằng khi chuyện qua đi thì “tiểu man nữ” này sẽ không tha cho anh ta đâu.

Nhưng, bây giờ hắn phải nghĩ cách để làm cho Đinh Dật không khóc nữa, mặc dù Đinh Dật ngang ngược, nhưng vẫn là phụ nữ, còn là một phụ nữ xinh đẹp, nên không ai nỡ nhìn thấy cô khóc.

“Thực ra, cô có thể lấy công chuộc tội.” Ngụy Hoa Tịnh nói xong câu đó thì nhìn chăm chăm vào Đinh Dật, quả nhiên, cô dần dần thôi khóc, lau nước mắt, nói với vẻ tức giận: “Ngoài việc tạo mọi điều kiện để cô ấy chữa trị vết thương thì còn cách gì?” Đưa tiền ư, như thế có phải quá tầm thường không? Hơn nữa, cô chỉ là một nghiên cứu sinh đang phải dùng đến tiền trợ cấp của nhà nước, liệu cô có thể có được bao nhiêu tiền để mua tính mạng con trai?

Ngụy Hoa Tịnh thầm tự khen mình, đánh rắn phải đánh dập đầu, mà điểm yếu của Đinh Dật chính là trọng nghĩa khí, không muốn nợ nần ai, nếu bảo cô ấy nghĩ cách đền đáp thì trong lòng cô ấy sẽ dễ chịu hơn.

“Cô thấy đấy, hai mụ đàn bà ấy tuy không phải là ghê gớm lắm, vậy mà đánh cho Vệ Tử thành như thế, điều đó cho thấy Vệ Tử cần nhất là cái gì?” Ngụy Hoa Tịnh gợi ý.

“Cần gì cơ chứ? Không lẽ Vệ Tử cần tôi làm vệ sĩ?” Đinh Dật có vẻ không hiểu, cô phải đi học, phải chăm con, chăm chồng, bây giờ nếu phải làm vệ sĩ nữa, có lẽ cô phải phân thân thì mới làm nổi, nhưng chịu ơn huệ của người ta không thể không báo đáp, cô bắt đầu đấu tranh tư tưởng rất ác liệt.

“Không phải thế, không phải thế, cho người ta cá, không bằng cho người ta chiếc cần câu, cô có thể dạy cô ấy cách phòng thân.” Ngụy Hoa Tịnh toát cả mồ hôi trán, không lẽ phụ nữ sinh con xong sẽ trở nên ngốc nghếch? Một Đinh Dật láu cá là thế mà lại đưa ra câu trả lời ngốc nghếch như vậy!

Mắt Đinh Dật sáng bừng lên: “Được đấy!”, nhưng sau đó lại lập tức chau mày: “Nhưng tôi không biết võ, anh cũng biết đấy, những món võ tôi dùng, chẳng qua do đánh nhau mà biết, chứ không hề có bài bản gì.” Vệ Tử mềm yếu, dịu dàng như vậy, làm sao có chuyện đánh nhau hằng ngày?

“Chuyện đó cũng không sao, cô cứ làm người dạy chính, gặp vấn đề gì khó, tôi có thể đứng bên chỉ bảo cho, à, không là bàn bạc một chút.” Nhìn thấy đôi mắt xếch của Đinh Dật tỏ ý không phục, Ngụy Hoa Tịnh vội cải chính.