Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Chương 13



“Gì cơ?” Vệ Tử một lần nữa lại thấy không hiểu, bèn hỏi: “Có người nói với anh rằng tôi sẽ đi học với người khác à? Có phải chú họ tôi không?”. Cô vẫn còn chưa kịp báo cáo với ông chú họ về chuyện cô đã tìm được việc, xem ra phải tranh thủ thời gian nói cho rõ ràng, nếu không cứ để hiểu lầm thế này thì không ổn.

Thì ra, người đàn ông trung niên kéo tay cô hôm ấy là chú họ của cô, Ngụy Hoa Tịnh tiếp tục hỏi: “Tôi nhớ thì hình như cô rất phản đối chuyện này, nhưng sau đó vì sao lại thay đổi ý định vậy?”. Không lẽ ông chú họ ấy đã ép buộc cô? Nếu thế thì thật đáng ghét, ép con gái nhà lành làm gái điếm có lẽ cũng chỉ như vậy! Ngụy Hoa Tịnh cảm thấy rất bất bình.

“Tôi đâu có thay đổi ý định!” Vệ Tử vội phân giải.

Như vậy có nghĩa là ngay từ đầu cô ấy đã định như vậy? Cho dù sau khi tốt nghiệp không có cách giải quyết công việc thì cũng không nên như thế! Việc học hành của Ngụy Hoa Tịnh luôn rất thuận buồm xuôi gió, sau khi tốt nghiệp xong, lập tức nhận được lời mời của năm trường đại học hàng đầu ở nước ngoài, vì thế từ trước tới nay chưa bao giờ phải trải qua những ngày trăn trở như vậy. Có lẽ hắn thực sự không hiểu được cảm giác bất lực khi nghĩ về tương lai mờ mịt, nhưng cho dù là vậy cũng không nên lựa chọn con đường ấy.

“Người đưa cô đi học cùng đã quyết định chưa? Liệu có thể... thay đổi được không?” Nếu như đã nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi thì thật là phiền phức, nếu chưa thì..., Ngụy Hoa Tịnh bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ cực kỳ điên rồ.

“Tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm rồi”, Vệ Tử mỉm cười, “Tôi không định đi nước ngoài, càng không có ý định đi học cùng, hôm qua tôi đã tìm được việc làm, đó là phiên dịch tiếng Anh”.

Trong phút chốc, Ngụy Hoa Tịnh bỗng cảm thấy như bị ai đó bóp chết, không phải là Vệ Tử mà là chính hắn, không biết hắn biến bản thân thành một tên ngốc từ bao giờ? Từ trước tới nay hắn luôn là người rất sáng suốt cơ mà!

“Ơ! Ngụy Hoa Tịnh phải không?” Một giọng con gái điệu đà vang lên từ ngoài cửa, còn chưa thấy tiếng trả lời thì người mới vào đã bước tới trước mặt hai người.

“A Tịnh, cậu về từ bao giờ thế, về thăm người nhà hay định về nước hẳn?” Câu hỏi lũ lượt kéo đến, Ngụy Hoa Tịnh nhìn về phía cô gái trước mặt, ngây ra một lúc rồi mới đáp: “Vu Vi. Tôi về nước lần này là thăm người thân, không ngờ lại gặp cô ở đây”.

“Cậu đúng là người bận rộn nên hay quên, mình học ở đây mà, đâu có giỏi như cậu, ra nước ngoài học ở trường đại học nổi tiếng, bây giờ còn đang học tiến sĩ, nhưng cậu cũng thật là quá đáng, hồi chúng ta học cùng nhau, cũng thường hay tới những quán cà phê như thế này... ”

“À cô uống gì nhỉ?” Nhìn thấy cô bạn tự ngồi xuống, Ngụy Hoa Tịnh vội hỏi.

“Không cần đâu”, sau khi bị cắt ngang lời, Vu Vi nhìn Vệ Tử bên cạnh Ngụy Hoa Tịnh, ánh mắt lộ vẻ hiểu ra vấn đề, “Mình còn có bạn đang đợi ở ngoài kia, chỉ ghé vào một chút rồi đi ngay bây giờ”. Nhìn theo phía tay cô ta chỉ, Ngụy Hoa Tịnh trông thấy một chàng trai cao lớn ngồi ở đằng xa đang nhìn về phía họ, trong lòng bỗng yên tâm một chút.

“Cô gái này trông mặt rất quen, có phải học cùng trường với chúng ta không, khoa nào vậy?” Là một cô gái xinh đẹp và từng trải, từ trước tới nay Vu Vi tương đối để ý quan sát những người cùng giới với mình, một cô gái học khóa sau xinh đẹp như thế này cô ta không thể chưa từng nghe thấy.

“Chào chị, em là Vệ Tử, sinh viên năm thứ tư khoa Tin học kinh tế.” Vệ Tử ngoan ngoãn tự giới thiệu.

“Vệ Tử! Cô là Vệ Tử! Tôi nhớ ra rồi, cô là người nổi tiếng đấy.” Nói rồi cô ta nhìn Vệ Tử từ đầu đến chân một lượt, tặc lưỡi nói: “Không hổ là hoa khôi xinh đẹp nhất của trường X từ trước tới nay, tôi phục rồi”. Rồi cô ta quay đầu lại nhìn Ngụy Hoa Tịnh, nói với giọng đầy ẩn ý: “Ngụy thiếu gia, xem ra cũng không kém năm xưa nhỉ! Bọn mình già rồi, đành phải nhường chỗ cho các em trẻ hơn vậy!”.

“Khụ, khụ.” Ngụy Hoa Tịnh có vẻ rất bất lực trước một người nói năng không hề biết kiêng dè như Vu Vi, đang nghĩ cách tìm chuyện gì đó để át đi, thì lại nghe thấy Vu Vi nói với Vệ Tử: “Tiểu sư muội, tôi phải nói cho cô biết, anh chàng Ngụy Hoa Tịnh này điểm gì cũng tốt, chỉ có điều không phải là người chung thủy. Nếu cô ở bên anh ta thì phải có một trái tim rất kiên cường, nể tình chúng ta học cùng trường tôi mới nói cho cô biết, tôi cũng từng là bạn gái của anh ta, nên cô nhất định phải nghe kinh nghiệm của người bạn gái đi trước đấy!”. Chính là vì nhìn thấy Vệ Tử có vẻ rất trong sáng nên Vu Vi mới không kìm được ý muốn làm một con gà mẹ lắm điều.

Vệ Tử nghe thấy những lời ấy, mặt đỏ bừng đứng dậy, vội nói: “Có lẽ chị hiểu lầm rồi, tôi vừa mới quen với anh ấy thôi, à không, thậm chí không thể coi là quen nhau được”. Nói rồi cô thò tay vào túi lấy tiền ra rồi đẩy chiếc phong bì đựng tiền tới trước mặt Ngụy Hoa Tịnh, sau đó vội rảo chân bước nhanh ra ngoài, loáng một cái đã không thấy đâu nữa.

Vu Vi ngây người, nói: “Không lẽ cô ấy là sinh viên của khoa Thể dục? Chắc là học môn chạy đường dài?”. Nhìn ánh mắt như muốn giết người của Ngụy Hoa Tịnh, Vu Vi chợt thấy hơi chột dạ và nghi hoặc.

“Ai da, mình nhớ ra rồi!” Vu Vi vỗ đùi đứng dậy, sau đó nói với vẻ mặt buồn bã: “Ngụy thiếu gia, lần này thì mình thực sự có lỗi với cậu rồi!”.

Ngụy Hoa Tịnh có vẻ bớt giận, nói với vẻ buồn bã: “Đành vậy, cô ấy vốn cũng không có ý gì với tôi”. Vốn dĩ Ngụy Hoa Tịnh không muốn thừa nhận điều này, đặc biệt là trước mặt cô bạn gái trước kia, nhưng sự thành thực là một trong những đức tính tốt đẹp hiếm hoi của hắn.

“Không phải chuyện đó, ý mình muốn nói là vấn đề có thể đã xảy ra với mình, mình đã dùng sai một từ.” Bỗng nhiên Vu Vi nhớ tới chuyện tồi tệ mấy năm trước, và cũng vì chuyện đó nên từ sau đấy mỗi lần nghe đến cái tên Vệ Tử cô ta lại cảm thấy như sấm nổ bên tai.

Thế là Vu Vi kể lại chi tiết chuyện giữa Vệ Tử với Trác Bằng Phi, sau đó nói bằng một giọng có vẻ hối hận: “Có lẽ vì thế mà cô ấy đặc biệt nhạy cảm mỗi khi bạn gái trước của một chàng trai nào đó xuất hiện. Cho dù cô ấy có thích cậu hay không, có thể, mình chỉ nói là có thể, sự xuất hiện của mình đã khiến cô ấy từ bỏ cậu”.

Ý muốn giết người trong đầu Ngụy Hoa Tịnh một lần nữa lại bùng lên, nhưng không phải là với Vu Vi mà là với chàng trai ấy, nói như vậy thì rất có thể đó là người mà hắn gặp ở nhà hàng tối qua, xem ra mặt anh ta cũng rất dày!

Là một lão tướng trên tình trường, Ngụy Hoa Tịnh coi thường nhất hai loại người, một là loại người rắp tâm đùa giỡn với tình cảm của người khác, hai là loại quay lại với người yêu cũ, anh chàng kia thật đáng chết, vì anh ta không chỉ phạm vào cả hai điều, mà sau khi quay lại với người yêu trước một lần rồi lại tiếp tục định quay lại với người yêu thứ hai.

Sự phẫn nộ cũng dần nguội bớt, chuyện đến nước này khiến Ngụy Hoa Tịnh không thể không tin có sự tồn tại thật sự của cái gọi là duyên phận. Vì dù cho thế nào thì hắn cũng không kịp làm gì, kỳ nghỉ của hắn thực sự sắp kết thúc rồi, còn Vệ Tử thì vừa mới nói rằng không thể coi là quen hắn. Sự xuất hiện của Vu Vi đã làm cho khả năng tiếp tục “quen biết” giữa hai người hạ xuống mức thấp nhất.

Buổi chiều hẹn với cậu em họ đánh tennis, nhìn đối phương mồ hôi đầm đìa như tắm, Ngụy Hoa Tịnh không thể nào tập trung tinh thần được, một ý nghĩ lóe lên trong đầu khiến hắn đột ngột dừng lại, nhìn cậu em họ đang nhặt bóng, nói: “Anh quên mất rằng em là sinh viên tốt nghiệp trường X, em có biết cô sinh viên tên là Vệ Tử không?”.

Ngụy Hoa Tịnh hỏi với một hy vọng rất mỏng manh, vì cậu em họ của hắn khác hẳn với những chàng trai bình thường khác. Cậu ta chỉ thấy hứng thú với thể thao và các loại xe cộ, từ trước tới nay hầu như không để ý đến con gái, nhưng Vệ Tử là hoa khôi của trường, chắc cậu ta cũng phải có thái độ khác.

“Không biết!” Cậu em đáp lại bằng một tiếng như gầm lên, khiến Ngụy Hoa Tịnh giật cả mình, thằng bé này uống nhầm thuốc rồi chắc?

“Một đứa con gái ngốc nghếch, anh hỏi về cô ta làm gì?” Nhiệm Nam Hoa phát mạnh quả bóng về phía Ngụy Hoa Tịnh.

Như thế có nghĩa là biết rồi, Ngụy Hoa Tịnh thở phào một cái, chạy lên mấy bước đón bóng rồi đánh lại, hỏi tiếp: “Vậy em có biết Trác Bằng Phi không?”.

“Một tên cặn bã!” Nhiệm Nam Hoa dường như càng có vẻ giận dữ hơn, thoáng cái đã đánh quả bóng bay ra khỏi biên.

Về điểm này thì hai người có cùng chung quan điểm. Ngụy Hoa Tịnh ném chiếc vợt xuống, trở về vị trí ghế bên cạnh ngồi nghỉ, gọi Nhiệm Nam Hoa tới bên.

Nhiệm Nam Hoa do dự một lúc rồi bước tới, mở chai nước khoáng, giội xuống người một nửa chai, rồi nghiêng mặt hỏi Ngụy Hoa Tịnh: “Anh sắp đi rồi mà vẫn không quên chuyện tán gái à? Lại còn vươn tay tới tận trường em nữa?”. Nhiệm Nam Hoa thích mọi thứ ở người anh họ lớn hơn mình hai tuổi, trừ điểm này, nói cho văn hoa một chút thì là trăng hoa, còn thực chất đó là chơi bời.

Ngụy Hoa Tịnh cười một tiếng vẻ đau khổ: “Tán gái thì không có khả năng rồi, anh chỉ muốn làm một chút việc tốt để bù đắp”. Nhớ lại tình cảnh buổi tối hôm đó, hắn không cho rằng Trác Bằng Phi đã từ bỏ ý định, còn Vệ Tử thì không hiểu sao lúc nào cũng có thể khơi dậy ý muốn che chở trong lòng người khác, chỉ cần nhìn thái độ của các bạn cùng phòng với cô thì biết. Tới bây giờ, đến cả mình cũng còn muốn che chở cho cô như gà mái mẹ nữa là.

Thế là Ngụy Hoa Tịnh kể cho cậu em nghe về những điều mình biết được trong mấy ngày vừa rồi, và cả những lời đồn đại về Vệ Tử với Trác Bằng Phi.

Cuối cùng thì Nhiệm Nam Hoa cũng chịu ngước mắt lên nhìn hắn: “Anh nhọc lòng như thế để làm gì? Anh thực lòng muốn theo đuổi cô ấy à? Đó là một cô gái ngốc nghếch, cô ấy sẽ không chấp nhận anh đâu”.

“Vì sao? Sao em lại biết?” Không lẽ cậu em họ và cô gái ấy quen nhau? Trước đó, Ngụy Hoa Tịnh mải theo đuổi dòng suy nghĩ của mình, lúc này mới phát hiện ra rằng, phản ứng của cậu em họ có gì không bình thường.

Theo những gì biết về cậu em họ, thì thái độ của Nhiệm Nam Hoa lúc này hoặc là mặc kệ, hoặc là hỏi thẳng xem có thể giúp được gì. Cách nói “một cô gái ngốc nghếch” có gì đó bất thường, vì bình thường Nhiệm Nam Hoa không để ý gì đến trí tuệ của con gái, càng không thể đưa ra kết luận rằng đối phương không chấp nhận mình - mặc dù điều đó xem ra đang trở thành hiện thực.

“Dù sao thì em cũng biết như vậy!” Vẻ mặt của Nhiệm Nam Hoa không được tự nhiên, nhưng sau đó lập tức che giấu nó bằng việc ngẩng lên lớn tiếng hỏi: “Nói đi, anh muốn em làm gì?”.

“Bây giờ thì không cần nữa.” Ngụy Hoa Tịnh lập tức thay đổi ý định, để cho Nhiệm Nam Hoa nhúng tay vào chuyện Vệ Tử, sao mình lại có ý nghĩ ngu ngốc thế nhỉ? Xem ra cơn ngu ngốc sáng nay vẫn còn chưa hết.

Nửa trận sau, cả hai người đều dốc sức để chơi, không ai nhường ai, chẳng mấy chốc hai người đều mồ hôi đầm đìa như tắm, trông chẳng khác gì những con gà gặp mưa.

Cuối cùng thì Ngụy Hoa Tịnh thắng, hắn bước lên vỗ vai Nhiệm Nam Hoa nói: “Đến cả môn tennis là sở trường của anh thế mà anh cũng khó khăn lắm mới thắng nổi em, nếu là bóng rổ thì có lẽ anh thua cái chắc!”.

Nhiệm Nam Hoa nhếch môi: “Là một trí thức, một tiến sĩ, được như anh đã là tốt lắm rồi, nhưng anh phải chú ý duy trì đấy, tán gái thì cũng cần phải có sức khỏe”.

Một người thẳng thắn như Nhiệm Nam Hoa rất ít khi dùng cách nói châm biếm này, Ngụy Hoa Tịnh cảm thấy hơi đau đầu, thấy cậu em không nhìn mình, bèn quyết định nói thẳng: “Thằng nhóc này, có cần phải như vậy không? Theo đuổi Vệ Tử, rồi bị từ chối chứ gì? Ông anh của em cũng vậy thôi, bây giờ làm ra vẻ chua chát ấy cho ai xem hả!”.

“Mẹ kiếp, ai chua chát?” Nhiệm Nam Hoa đột nhiên giáng một cú đấm, nhưng dường như Ngụy Hoa Tịnh đã đoán được trước, nên kịp thời tránh sang bên, đá trả một cái: “Đừng có chối, mẹ anh là bác của em đấy!”.

Nhưng hai người đã quá hiểu tính cách của nhau, vì thế mà cú đá của Ngụy Hoa Tịnh cũng bị trượt, có điều những cú đánh, cú đấm sau đó thì không dễ dàng tránh được như vậy nữa. Sau mấy chục cú đấm đá, cả hai đều bị thương, Ngụy Hoa Tịnh bị tím bầm một bên mép, còn Nhiệm Nam Hoa thì bị tím ở mắt, trông như mắt gấu mèo.

“Lão già kia, cái kiểu chơi bời tiêm nhiễm từ phương Tây của anh vẫn chưa hết à?” Khi hai người quấn chặt lấy nhau, Nhiệm Nam Hoa hổn hển hỏi Ngụy Hoa Tịnh lúc đó đang nằm ở phía trên.

“Sai rồi! Võ thuật của Trung Hoa chúng ta mới là thâm sâu, anh đã kết hợp ưu điểm của cả hai nơi.” Nhìn thấy Nhiệm Nam Hoa bị kìm chặt không còn khả năng đánh trả, cuối cùng Ngụy Hoa Tịnh cũng buông đối phương ra, rồi đứng dậy.

“Xét theo cục diện, cậu có thiên thời và cả địa lợi, vì cậu ở Bắc Kinh, còn anh thì sắp phải đi rồi, thời gian cũng không còn nữa. Anh cố gắng cũng chỉ được một cái nhân hòa, tuy hai chúng ta đều bị từ chối, nhưng anh khá đẹp trai...” Nhìn thấy ánh mắt của Nhiệm Nam Hoa đầy vẻ coi thường, Ngụy Hoa Tịnh nói tiếp: “Tóm lại, cậu tạm thời có ưu thế hơn anh. Nói rất nghiêm chỉnh, nhiều nhất cũng hơn nửa năm nữa anh có thể cầm tấm bằng tiến sĩ về nước, trong thời gian anh đi vắng, nếu cậu dốc hết khả năng theo đuổi được Vệ Tử thì anh tuyệt đối sẽ không tranh giành với cậu nữa. Ngược lại, nếu sau khi anh về nước mà cô ấy vẫn không phải là bạn gái của cậu, thì cậu không được can thiệp vào việc của anh, sau này cậu cứ chờ mà gọi cô ấy là chị dâu đi”.

“Em đâu có nói rằng sẽ theo đuổi cô gái ngu ngốc ấy?” Nhiệm Nam Hoa gân cổ lên đáp lại.

“Thế thì càng tốt! Anh sẽ không cần tranh giành mà vẫn thắng.” Anh đã có biện pháp đối phó với những người nói một đằng nghĩ một nẻo.

“Rút cục cô gái ngu ngốc đó có điểm gì thu hút anh vậy? Ý của em là chẳng phải anh là người rất thích chơi bời sao?” Lại còn bảo gọi là chị dâu nữa chứ, nghe mà thấy buồn nôn, nghĩ mà thấy muốn điên lên.

Ngụy Hoa Tịnh đưa mắt nhìn về phía xa, mỉm cười, nói: “Một cô gái nếu ngốc được như cô ấy thì cũng rất đáng yêu”, nói rồi quay về phía Nhiệm Nam Hoa, cười hì hì: “Thế còn cậu thì sao? Nhiệm thiếu gia cao ngạo?”.

“Đi, tới sân bóng rổ!” Nhiệm Nam Hoa nhặt túi lên, rời khỏi đó mà đầu không ngoảnh lại.

_________________