Người Đến Trễ

Chương 35



Edit + Beta: Vịt

Rốt cục sắp kết thúc.

Lâm Chu Độ vậy mà thật sự diễn phim với Thiệu Tinh Hà. Thiệu Tinh Hà là tổ phim đặc biệt mời tới, chỉ có 1 cảnh mấy phút, không tính là vai gì, phải đặc biệt viết cho cô diễn xuất, cũng rất quan trọng. Vai chính Lâm Chu Độ diễn là một cảnh sát nhân dân, bởi vì thất bại trường kì, khát vọng lập công, khát vọng được thừa nhận, cố chấp mà truy hỏi một hung thủ giết người. Cái này phá hủy cuộc sống của hắn, trở thành chấp niệm phải thực hiện, lúc hắn cảm thấy rõ ràng tìm được hung thủ, đối phương lại bởi vì chứng cớ chưa đủ được phóng thích, hắn lựa chọn nợ máu trả máu. Hắn một thân máu tươi, đi ở trên con đường đi tự thú, mà cùng một thời khắc, người vợ trong nhà đang định nói với hắn tin tức tốt mang thai.

Tàn khốc nhất chính là, trong trại tạm giam còn giam một phạm nhân khác. Cảnh sát phá án phá lệ cho vai nam chính đã mặc áo tù xem một đoạn video tra hỏi, tên "hung thủ" đã bị Lâm Chu Độ trừng phạt kia, hóa ra bất quá là sau khi ở trong xung đột đánh chết người, liền kinh hoàng chạy trốn, bản thân cũng không thể xác định giết người hay chưa. Người bị hại ngã ở ven đường, bị kỹ nữ đi ngang qua lục ví tiền, sau đó đeo bao tay đâm chết.

Cô ta bất quá là lưu oanh (*), địa điểm làm việc cũng không cố định, cho nên lúc cảnh sát điều tra cũng không có để ý đến người này. Trong video, kỹ ngực cực kỳ không sao cả: "Tại sao giết hắn? Bởi vì tôi không tìm được tiền, rất không vui. Tại sao càn quét tệ nạn bị bắt phải khai báo chuyện này?"

((*) lưu oanh: chỉ những cô gái giang hồ, không sống ở một nơi nhất định)

Cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía camera cười: "Bởi vì tôi bị AIDS, lập tức phải chết."

Chỉ là cảnh mấy phút ngắn ngủi, nhưng Thiệu Tinh Hà diễn tới đầy đủ chói mắt, giống một người tàn mười phần. Rõ ràng cũng không có trực tiếp đối diễn, Lâm Chu Độ vẫn phải làm chuẩn bị đầy đủ nhất, để tránh trong cảnh cuối cùng bị Thiệu Tinh Hà đè áp. Đạo diễn giải thích cảnh cho Lâm Chu Độ: "Chống đỡ tinh thần sống sót cuối cùng của cậu bị cô ta phá hủy. Cậu cho rằng sau khi mất đi tất cả, ít nhất cậu vẫn giữ vững chính nghĩa, mặc dù cậu lựa chọn cách cực đoan để thực hiện. Nhưng sự xuất hiện của cô ta, khiến hành động của cậu biến thành một câu truyện cười triệt để. Cậu cần tâm tình hỏng bét, nhưng những tức giận này không phải hướng về cô ta, mà là hướng về bản thân cậu, cậu cần ý thức được sự thừa nhận hơn nữa, cậu chính là một tên hề gây cười."

Đệt, khó quá. Lâm Chu Độ lặp đi lặp lại điều chỉnh thử tâm tình và biểu tình, không biết mình tại sao phải chọn một kịch bản như vậy để hành hạ. Cậu vốn có thể có sự lựa chọn dễ dàng hơn.

Nhưng cái này lại có ý tứ xác thực, vai chính không cam lòng chỉ là làm một cảnh sát nhân dân xử lý vụn vặt, xung phong nhận việc làm trinh thám, ở trong hẻm nhỏ nhặt lên từng tàn thuốc rơi xuống, vứt bỏ thời gian nghỉ ngơi đi tìm từng người từng có xung đột với người chết. Kỳ thực hắn thậm chí không nhất định biết mình muốn làm gì, trở thành cảnh sát hình sự? Thăng chức nhanh? Hoặc là, hắn chỉ là không muốn tiếp tục sống như vậy.

Lâm Chu Độ cuối cùng đi tìm đạo diễn, để nghị đổi phương thức xử lý. Sụp đổ không nhất định loại cảnh này phải dùng bệnh tâm thần và gào thét để xử lý, quét rơi đồ trên mặt bàn, bị những cảnh sát khác gắt gao đè lại còn giẫy dụa, cố nhiên không tệ, nhưng Lâm Chu Độ cảm thấy, có lẽ cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, trực tiếp để ống kính quay tới trên mặt, vai chính chỉ có trầm mặc tuyệt vọng, dùng biểu tình và ánh mắt nói rõ tất cả, cũng là một lựa chọn hay.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Đạo diễn cảm thấy Lâm Chu Độ rất có ý tứ, nói như vậy đương nhiên có thể, chỉ là cần phải khảo nghiệm kỹ thuật diễn, Lâm Chu Độ nếu như nguyện ý, có thể hai loại đều thử một chút. Lâm Chu Độ tự mình chuốc khổ lại tăng thêm một công trạng chói lọi, nhưng sau khi diễn xong, Thiệu Tinh Hà lập tức chạy đến tìm cậu.

"Xem thường cậu rồi." Thiệu Tinh Hà còn hưng phấn hơn đạo diễn, "Không nghĩ tới kỹ thuật diễn của cậu thật không tệ!"

Lâm Chu Độ lần đầu tiên được Thiệu Tinh Hà đối đãi thân thiết như vậy, thật sự có chút khó chịu. Cậu đột nhiên nhớ tới cái gì, nửa giỡn nửa nghiêm túc chuyển hướng đề tài: "Cô có suy nghĩ tới tỷ đệ luyến hay không? Tôi có một......"

Cậu muốn đưa số của Phương Hữu cho Thiệu Tinh Hà.

Thiệu Tinh Hà lại cực kỳ cảnh giác. "Cậu định làm gì?" Cô đánh giá Lâm Chu Độ. "Tôi chướng mắt cậu! Tôi nhưng không làm vợ của gay!"

Lâm Chu Độ không biết Thiệu Tinh Hà nghĩ thế nào rẽ tới trên con đường này, chỉ là cảm thấy Thiệu Tinh Hà xuất diễn thật nhanh, vừa quay xong chưa đầy một lát, đã lập tức khôi phục bản tính, nói chuyện vẫn thiếu nợ như vậy. Xã hội loài người nên phát minh công tắc nói chuyện, Thiệu Tinh Hà vừa vào cảnh, lập tức ấn tắt nút phát âm của cô ta.

Thiệu Tinh Hà còn nghĩ tới giây phút vừa rồi bị kinh diễm, nói với Lâm Chu Độ: "Cậu nên tìm thời gian đi bồi dưỡng chính quy chút, đã có thiên phú thì đừng lãng phí."

Lâm Chu Độ không nghĩ tới Thiệu Tinh Hà còn có thể nói ra lời hữu ích, ngay sau đó Thiệu Tinh Hà chính là một câu: "Không được một mình cả ngày suy nghĩ linh tinh, chỉ có thể làm diễn viên gà rừng hạng hai."

(gà rừng: chỉ gái điếm, gái làm tiền)

Được rồi. Đối với Thiệu Tinh Hà không nên ôm mong đợi gì.