Người Đến Nhẹ Nhàng: Không Biết Đã Gặp Anh Từ Lâu!

Chương 11



11: Nhật Nam, anh đâu rồi?


Sáng thứ 2, tôi đi sớm hơn, qua chỗ cơ quan Nhật Nam đưa cho anh mấy tờ lí lịch mà anh hỏi hôm trước. Mới sáng ra thôi mà ở đây bận rộn quá. Ai nấy đi lại vội vã, đằng này chăm chú lật sổ sách, đằng kia đã có vài chiến sĩ lên xe, sẵn sàng cho chuyến đi nào đấy. Họ đã cho tôi sống lại một thời xa xôi.

Tôi ôm lấy tập giấy, cứ đứng ngẩn người nhìn bọn họ. Thực sự bây giờ họ đẹp hơn cả. Cái chính là đang tận tụy với nghề vì lí tưởng cao đẹp, cái mà tôi đã để tuột mất từ lâu.

Ai đó vỗ vai tôi phía sau, giật mình quay lại.

....

Phút giây ấy tôi như không tin nổi vào mắt mình.

Tôi gặp lại người quen 10 năm về trước.

Ngày ấy, có lẽ là lần cuối chúng tôi gặp nhau, dưới mái trường phổ thông.

Một người quen, cũng chưa từng chuyện trò lấy một lần.

Quen là bởi cái rung động đầu đời không dám nói ra.

Quen là bởi ánh mắt ngốc nghếch này cứ mải nhìn theo người ta đi dưới sân trường.

Cậu ấy nhìn tôi, cười rất tươi, giống như ngày đầu tôi gặp vậy.

-Anh Thư!

Tôi phút chốc chưa hết bất ngờ, vẫn không thể cười nổi. Chỉ biết đứng nhìn cậu ấy, chỉ nhìn thôi, không nói được gì.

Cậu ấy cũng thế, nhìn tôi, chỉ nhìn thôi.

Lát sau mới có thể bình tâm, gật đầu chào người quen.

Tôi nói nhỏ hơn.

-Đăng Anh? Cậu...làm ở đây à?

Cậu ấy bộ dạng giống tôi ban nãy, đôi mắt như không muốn chớp vì sợ nhắm mắt lại, mở ra sẽ chẳng còn thấy cảnh này nữa.

Lát sau cậu ấy mới ngợ ra tôi đang hỏi, gượng cười mà gật đầu trả lời.

Chúng tôi, thanh xuân năm ấy, đã từng có chút rung động với nhau. Nhưng cả hai vốn dĩ bắt đầu là người lạ, đến cuối cùng vẫn chỉ là bạn học cùng khóa.

Tôi năm ấy biết rằng cậu ấy cũng để ý tới mình, và rồi cũng chẳng hay, từ khi nào lại có thói quen nhìn theo bóng dáng cậu ấy như vậy, cho đến khi không thể quên được. Năm ấy, tôi cũng có một thứ tình cảm không phải bạn, chẳng phải yêu, không quen cũng không lạ.

Bước chân ra khỏi cánh cổng trường, cũng là lúc chúng tôi bước qua nhau, rồi xa mãi cho đến tận bây giờ.

Đăng Anh ấp úng:

-10 năm rồi... Ban nãy tớ còn tưởng...nhìn nhầm cậu!

Tôi cố tỏ ra bình thường, cũng không muốn nhớ lại quá khứ làm gì để phải luyến tiếc.

-Cậu...vẫn khỏe chứ? Không ngờ...lại có thể...gặp bạn...cùng khóa ở đây!

Cậu ấy hơi nhếch miệng cười:

-Bạn cùng khóa? Chúng ta là...bạn cùng khóa!

Tôi cúi mặt xuống, né tránh ánh mắt khó hiểu của cậu ấy.

Chúng tôi đứng như vậy, cũng rất lâu, theo đuổi kỉ niệm riêng của mình.

Thanh xuân rất đẹp, cậu ấy năm đó, với tôi mà nói, cũng đẹp như thanh xuân vậy.

Cậu ấy và kỉ niệm, tôi đã đi qua mất rồi, đâu cần phải có cái cảm giác khó nói đến vậy. Cứ bình thường như đối với những người khác, có lẽ sẽ tốt hơn.

Tôi bất giác cười như không có gì xảy ra.

-Tớ qua đây có chút việc, gặp lại cậu thực sự rất vui.

Rồi đưa tay ra, ý muốn bắt tay chào bạn cũ.

Cậu ấy cũng đưa tay ra, nhưng là cái rụt rè thôi.

Có thể vì vốn dĩ là người lạ nên chúng tôi cũng chẳng có chuyện gì để nói nhiều. Đăng Anh có lẽ thấy giấy tờ tôi cầm trên tay, nên hỏi lấy chuyện.

-Cậu có việc gì thế?

-À! Tớ qua tìm anh Nhật Nam! Anh ấy bảo đợi ở đây!

Đăng Anh gật gật đầu, rồi nhìn tôi.

-Anh ấy vừa ra ngoài rồi, chắc phải hơn 1 tiếng nữa mới về.

Tôi nhìn đồng hồ, như thế sẽ muộn giờ làm mất.

-Hay để tôi giúp cậu đưa cho anh Nhật Nam.

Tôi còn hơi ngại trước lời đề nghị của Đăng Anh, nhưng lại nghĩ không thể cứ đợi ở đây được, nên đã đồng ý.

-Vậy phiền cậu rồi!

Tôi đưa tập giấy cho Đăng Anh rồi cúi chào cậu ấy một cái, nhanh chóng quay đi.

Vừa rồi cứ như là một giấc mơ vậy, một giấc mơ thật khó thở. Tôi tưởng rằng đầu óc khi ấy không còn phân biệt được đâu là mặt đất, đâu là bầu trời nữa. Cảm xúc của năm ấy vẫn còn nguyên vẹn khi tôi đứng trước cậu.

Hy vọng....sẽ không gặp lại!

Lát sau mới nhận được điện thoại của Nhật Nam.

-Xin lỗi cô! Lát tôi sẽ qua lấy thêm thông tin trên trang quản lí hôm cô nói.

Tôi hắng giọng.

-Anh giỏi lắm đấy! Ra ngoài mà không báo trước!

-Tại gấp quá! 9 giờ cô có ở công ty không?

-Có! Anh qua lấy đi! Tôi sao ra được rồi!

Hôm nay đầu tuần, cũng khá nhiều việc. Từ sáng tới giờ tôi còn chưa ngẩng nổi đầu lên khỏi đống giấy tờ dày cộm này. Hết kí, rồi lại kiểm tra, rồi lại còn cái vụ lục lại hóa đơn nữa. Mắt sắp mờ đi mất rồi. Đeo kính vào cũng không có tác dụng.

Nghe tiếng gõ cửa, tôi đoán là thư kí nên cũng không buồn nhìn lên,buột miệng nói luôn:

-Em lấy cho chị 2 tập hồ sơ hôm qua em nói, lát chị có việc cần. Còn nữa, cuộc họp chiều nay mấy giờ vậy, hỏi giám đốc xem có thể hoãn lại ngày mai không? Chiều nay chị phải sang làm việc với bên công an. Thông báo với bên văn phòng lát chị xuống kiểm tra....

Không nghe thấy tiếng trả lời, tôi thấy hơi lạ mới ngẩng đầu lên nhìn.

-Em mang........

Tôi đã ngừng nói ngay sau đó, thực sự còn sợ rằng mắt mình vì làm việc quá nhiều mà hoa luôn rồi. Tôi tháo kính ra, nhìn chăm chú vào người phía trước.

-Cậu......

Đăng Anh đứng trước cửa phòng, cười nhìn tôi.

-Không mời tớ vào à?

Tôi bất giác chưa phản ứng kịp, cứ đơ người ra, lát sau mới ấp úng.

-À...ờ...cậu...vào đi!

-Cậu bận quá nhỉ?

Tôi đứng dậy, đi lại bàn, chân có hơi tê nên suýt ngã. Cậu ấy đã đỡ lấy tối, rất nhanh, tôi cũng đã...bám chặt tay vào vai áo cậu ấy.

Nhưng, tôi biết mình cần phải giữ khoảng cách mà.

-Cảm ơn cậu!

Đăng Anh nhìn quanh phòng tôi một lượt.

-Cậu thay đổi nhiều quá?

Tôi cười gượng:

-Cậu cũng vậy mà!

Tôi nhìn cậu ấy, chỉ nhìn trộm rồi vội cúi mặt xuống.

-Sao...cậu lại biết...chỗ này?

Đăng Anh vẫn chỉ cười, nụ cuờ có phần chín chắn hơn rồi.

-Tớ đi cùng anh Nam. Chắc là cậu ngạc nhiên lắm?

-Anh Nam...đâu?

-Anh ấy bảo lên phòng giám đốc.

Thực sự, chưa bao giờ, chưa bao giờ tôi lại mong Nhật Nam nhanh quay lại đây đến như vậy. Có thể anh là cứu tinh của tôi đấy. Chứ nếu cưa thế này mãi, trong lòng tôi thực sự rất rối. "Nhật Nam, anh đâu rồi?"

-Cậu làm việc cùng anh ấy à?-Đăng Anh vừa uống trà vừa hỏi.

Tôi gật đầu khẽ, tay xoay xoay cái li.

-Ừ!

-Thật sự gặp lại cậu tớ vui lắm! Tiếc rằng năm đó chưa một lâng nói chuyện. Nếu như học cùng lớp thì có lẽ.....

Tôi cắt lời:

-Cậu có hay về trường không?

Thực ra thì tôi vốn đã rất khó xử rồi, lại càng không muốn nhắc đến chuyện cũ nữa. Chúng tôi giờ đây đều đã 28 tuổi, đủ trưởng thành để đem cái năm tháng đó cất vào kỉ niệm.

Tôi chỉ muốn vậy, muốn rằng hình ảnh của Đăng Anh mãi mãi dừng lại ở 10 năm trước. Như vậy đã là tuyệt vời nhất rồi. Đừng thay đổi, cũng đừng lôi chúng ra nữa.

Năm đó, cậu ấy thi đậu an ninh,còn tôi thì....

Năm đó, cậu ấy vui vẻ nhập học, tôi ở nhà đợi làm giấy đi du học.

Quãng thời gian ấy tôi đã rất khó khăn mới có thể vượt qua. Bởi vậy, cậu ấy, năm đó là người tôi mến nhất cũng là người tôi hận nhất.

Đăng Anh có vẻ biết ý,nên cũng không hỏi gì thêm nữa. May vừa lúc Nhật Nam vào. Tôi như vớ được phao cứu trợ.

-Anh gặp giám đốc của tôi à? Đã có manh mối gì sao?

Anh thở dài, uống một hơi hết sạch li nước.

-Có một chút! Hôm nay cô sẽ nghỉ làm ở đây! Qua cơ quan tôi!

Tôi cười, cố cười làm như không có gì:

-Anh nghi tôi sao?

-Không! Qua phụ bọn tôi!

Tôi gật gù:

-À!

Chúng tôi nói như không có Đăng Anh ở đó vậy. Nhưng điều này làm tôi cảm thấy dễ chịu vô cùng. Lần đầu tiên tôi thấy Nhật Nam hữu ích đến vậy.

Tôi cố gắng lôi Nhật Nam vào mấy chuyện công việc để né tránh Đăng Anh. Là né tránh, tôi thừa nhận. Nhưng lại thấy hơi có lỗi với người bạn cũ.

Nhật Nam đột nhiên hỏi:

-Hai người là bạn học à?

Tôi nhìn qua Đăng Anh, lại ấp úng:

-À!...Ờ...! Cùng trường...là cùng trường.

Cậu ấy cũng cười, nhìn tôi, nhưng sao trông buồn đến thế?

Nhật Nam tiếp lời:

-Thảo nào chú cứ tranh đi theo anh bằng được!

Tôi bất giác khựng lại, ngẩng đầu nhìn Đăng Anh, cậu ấy cũng đang nhìn tôi, thật sự, trong lòng tôi lại rối lên nữa rồi.

Tôi cần phải ra ngoài, hít thở không khí trong lành. Trong này ngột ngạt đến chết mất. Cánh của sổ kia chưa bao giờ lại vô dụng đến vậy.

-Hai người ngồi đây một lát nhé! Tôi sang phòng bên này rồi sẽ quay lại.

Tôi đi thật nhanh lên ban công. Ôi! Ngoài này dễ chịu thật. Cứ như tôi vừa bị ai đó bóp họng không cho thở vậy.

Nhưng tại sao thế nhỉ? 10 năm rồi còn gì? Có cần phải căng thẳng như vậy khi gặp Đăng Anh không? Chúng tôi có thể nói chuyện với tư cách là bạn bè bình thường được mà.

Đang cố gắng thả mình để quên đi mọi chuyện ban nãy, anh Tae Sung lại vỗ vai tôi:

-................(Em mệt à?)

Tôi mở mắt ra nhìn anh, lắc đầu.

-................(Sao trông em căng thẳng thế?)

-.................(Em không sao? Sao anh lên đây?)

Anh thở dài nhìn xuống dưới:

-..................(Anh mệt!)

Tôi nhìn anh....

-...................(Lần đầu tiên thấy anh than mệt đấy! Nhiều việc quá ạ?)

Anh Tae Sung lắc đầu nhè nhẹ.

-....................(Anh không mệt vì việc, mà mệt vì yêu!)

Lại vậy nữa rồi. Tôi đang sầu nào vì việc này, lại thêm anh vào đây nữa.

Chúng tôi đứng im lặng,nhìn vào khoảng trời xanh. Mùa thu Hà Nội, bình yên vô cùng. Nhưng tôi thậm chí còn không biết rằng gió có thổi hay không nữa.

Tình yêu vốn đẹp là thế, tại sao lại khiến người ta đau đầu đến vậy? Mọi chuyện còn rắc rối hơn cả việc tìm ra người cắp tiền của công ty. Chí ít việc đó còn biết bắt đầu từ đâu, đi như thế nào. Còn vấn đề này, tôi thậm chí không thể sắp xếp nổi chúng trong đầu của mình. Ôi! Không muốn nghĩ nữa đâu!

Nhưng ở dưới đó có Nhật Nam rồi, tôi còn lo gì nữa. Lúc này bỗng nhiên nhớ đến anh ấy lại có cảm giác an tâm vô cùng. Tôi có thể về lại phòng làm việc được rồi, có thể đối diện với thanh xuân của mình được rồi. Chỉ cần Nhật Nam ở đó, tôi sẽ không phải lo nữa.....!