Người Đàn Ông Kiêu Ngạo Chớ Phiền Tôi

Chương 14



Bởi vì Kỷ Lăng vàNguyên Mạn Nhu hai người đồng thời đều không đi làm, cho nên quan hệ của hai người không cần nói cũng biết, lời đồn đại càng lúc càng lớn.

Nhưng, bọn họ cũng không có ai muốn đi giải thích hoặc giải thích, bởi vì sự thật đúng là như thế.

Hôm nay, lại xuất hiện một viên "Biến hóa cầu" .

"Tôi nói muốn gặp Phó Tổng Tài của mấy người, cô điếc hả?" Hạ Thải Chi ở cửa ra vào liền bị cản lại.

"Ngài không có hẹn trước, theo quy củ tôi không thể cho vào."

"Thật buồn cười! Tôi là em họ của anh ấy, đến thăm anh họ còn cần hẹn ư?" Côvừa xuống máy bay liền trực tiếp đón taxi tới Kỷ thị, tính đến giờ phútnày? Cũng sắp mệt chết rồi.

"Xin thứ cho chúng tôi không thể chongài vào, mời về." Bất luận kẻ nào đừng nói là thân thích, anh còn không muốn làm việc nữa sao?

"Shit!" Hạ Thải Chi không để ý hìnhtượng, cầm điện thoại di động lên, gọi điện cho Kỷ gia ở Newyork."Dì à,con là Thải Chi, dì gọi cho anh họ nói anh ấy ra đón con được không, con bị ngăn ngoài cửa công ty của anh ấy ạ!"

Cô tuôn ào ào một chuỗi tiếng anh, bảo vệ không để ý cô nữa, trở về cương vị.

"Cái gì? Dượng muốn con buông tha! Như vậy sao được, con đã tới Đài Loan rồi." Hạ Thải Chi trợn to hai mắt, không thể tin được.

"Con không cần, con muốn ở chỗ này chờ anh họ!" Cô không nói hai lời, thuđiện thoại di động lại, xách vali ở ngoài cổng chính chờ. Tổng cho côbắt được anh họ đi!

Cô tin nếu anh họ thấy cô có thành ý như vậytừ Newyork tới đây, nhất định sẽ rất cảm động. Đến lúc đó, mới kêu con"Chó giữ cửa" kia trợn to "Mắt chó" của anh ta!

Nguyên Mạn Nhuvừa đúng lúc thay Kỷ Lăng mang bữa trưa trở về, nhìn thấy một vị tiểuthư ăn mặc thời trang đứng ở bên cửa lớn, bên cạnh còn có một vali to,tốt bụng tiến lên hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi cô tìm người sao?"

"Cô. . . . . . làm ở bên trong sao?" Hạ Thải Chi không đáp lại hỏi ngược.

"À, đúng vậy!" Cô gật đầu.

"Vậy cô dẫn tôi đi gặp Kỷ Lăng, anh ấy là anh họ tôi."

"Anh họ?" Cô lại nhìn một lần, tỉ mỉ quan sát cô ta, cô chưa từng nghe KỷLăng nhắc tới anh ấy có một cô em họ. Nhưng trang phục đẹp đẽ, khí chấtkhiến người kinh ngạc của cô ấy, tựa hồ là xuất thân từ gia đình thậttốt, cũng sẽ không gạt người đi?

"Đúng vậy! Chờ nhìn thấy anh họ tôi, cô sẽ biết rõ tôi nói đúng."

Cô dừng một chút, có chút tâm loạn tìm rõ nguyên nhân cô ấy tìm Kỷ Lăng,có thể cô ấy chính là bạn gái "Trong truyền thuyết" của Kỷ Lăng không?

"Cô vẫn còn sững sờ cái gì vậy? Mau dẫn tôi đi tìm anh ấy đi!" Hạ Thải Chicau mày lại, cảm thấy cô gái trước mắt này cực kỳ trì độn, thật khôngbiết công ty của anh họ làm sao lại thuê thứ người như thế.

Nhưng nếu cô ta là hi vọng duy nhất có thể cho cô đi vào, cô cũng chỉ có thể NHẪN nhịn rồi.

"Ờ, được. . . . . . Mời bên này." Cô đi ở đằng trước, đẩy cửa xoay.

"Trợ lý Nguyên, cô. . . . . ." Bảo vệ nhìn thấy cô, bởi vì không tin cô gáisau lưng cô thật là em họ của Phó Tổng Tài, cho nên muốn cảnh cáo cô.

"Không có gì." Nguyên Mạn Nhu cười với anh, lúc này mới cùng Hạ Thải Chi đi về phía thang máy dành riêng.

"Vẫn là mau thông báo cho Phó Tổng Tài." Bảo vệ sợ chén cơm khó giữ được, lập tức gọi lên lầu bằng đường dây riêng.

"Anh họ ——" Hạ Thải Chi vừa để vali xuống, lập tức đánh tới người Kỷ Lăng.

"Thải Chi làm gì đấy? Đứng đắn cho anh!" Kỷ Lăng trước khi cô nhào tới hôngừng lại, khiến trên mặt Hạ Thải Chi có chút không nhịn được.

Nguyên Mạn Nhu sau khi xác nhận thân phận của cô ấy vốn định tránh ra, nhưngthấy động tác khoa trương của cô ta, bụng liền nổi lên một trận chuaxót."À. . . . . . Phó Tổng Tài, bữa trưa để ở chỗ này, em, em đi xuốngtrước."

"Mạn Nhu chờ một chút." Kỷ Lăng cũng không muốn cùng côem họ tám vòi ở chung một phòng, huống chi, anh còn chưa chính thứchướng hai người giới thiệu đối phương.

Nguyên Mạn Nhu lại hiểulầm ý anh gọi cô lại."Em hiểu rồi, hành trình buổi chiều thay anh hủybỏ, không thành vấn đề, giao cho em."

"Cám ơn cô! Tôi với anh họ còn có rất nhiều lời phải nói !" Hạ Thải Chi lập tức tiếp lời.

"Không khách khí." Nói xong, cô thuận tiện đóng cửa, tận lực để cho mình xemra biết rõ đạo lý chút, quan hệ giữa anh em họ tốt vốn là rất bìnhthường, hơn nữa Kỷ Lăng giải thích qua với cô, cô thật sự không cần nghĩ quá nhiều . . . . . .

Nhưng, cô làm thế nào mới có thể dừng lại lòng ghen tỵ của mình đây?

Kỷ Lăng để cho cô nếm đến tư vị ghen tỵ. . . . . .

Nhưng, không khí bên trong phòng làm việc lại không phải như cô suy nghĩ cái dạng kia.

"Cô tới Đài Loan làm cái gì?" Giọng điệu của anh rất kém.

"Đương nhiên là tới thăm anh! Anh họ, em thật sự không hiểu anh tại sao không ở Tổng Công Ty, nhất định phải tới Đài Loan nơi nhỏ này? Nơi này tốt bằng Newyork sao?" Thói quen thời thượng và xa hoa ở Newyork, cho nên cô rất khó tưởng tượng ở Đài Loan loại đảo nhỏ này có gì tốt.

"Chuyện không liên quan tới cô." Kỷ Lăng căn bản không muốn trả lời vấn đề của cô ta.

"Làm sao lại không liên quan tới em? Dì và dượng đều đang đợi anh về, Cònnữa..., tại sao anh không nói một tiếng với em đã, có phải ghét em đếnvậy không?" Nói lời này, đồng thời cô cũng đang đánh cuộc, đánh cuộc anh sẽ không tuyệt tình như vậy, thấy cô thật lòng như vậy.

"Phải." Anh nói không chừa một đường lui nào.

Cái gì? Hạ Thải Chitrợn to mắt, không nghĩ tới anh trả lời cái dạng này nhanh như vậy,dường như nghĩ cũng không cần nghĩ, cứ làm thương tổn cô như vậy.

Cô cho rằng anh ít nhất sẽ nói dối rằng bởi vì cô và anh từng quay một MV, anh liên lạc không được cô. . . . . .

Ngay cả một câu lừa gạt cùng lý do đều lười lấy cho cô, ở trong mắt anh, cô thật bé nhỏ tới không thấy sao?

"Tôi nghĩ mình đã cư xử rất rõ, Thải Chi, không muốn tự rước lấy nhục thìlập tức rời đi đi!" Anh không thích cô, không thích ở mọi thứ của Kỷgia, cho nên, sẽ không để đường lui cho ai, lại càng không từng làmchuyện che giấu gì.

"Em không tin! Anh họ, làm sao anh lại nhẫntâm như vậy? Chẳng lẽ em từ Newyork đuổi theo tới đây xa như vậy, anhcòn không rõ lòng em sao?" nước mắt của Hạ Thải Chi tuôn ra như bão tố.

Vậy mà, Kỷ Lăng cũng không mềm lòng."Thấy rõ thì thế nào? Cô biết rõ tôi không thích cô."

"Em không biết em không biết, em chỉ biết em yêu anh, em đừng đối với emnhư vậy được không." Cô cuồng loạn la lớn, cô tự nhận mình không kém, vì sao không có cách nào làm cho anh họ nhìn cô lâu một cái?

"Này chẳng quan hệ tới tôi."

Hạ Thải Chi thấy được sự quyết tuyệt của Kỷ Lăng, cô ngừng tạm, thầm nghĩđường lui: "Làm sao sẽ không liên quan? Được, xem như không liên quantới anh, nhưng, em từ Newyork , anh cũng không thể mặc kệ em đi!"

Dù sao cô đã cách anh gần như vậy rồi, không có đạo lý bỏ dở nửa chừng.Không ngờ anh không thích như thế, như vậy, cô liền dùng cách chậmrãi."Em ở Đài Loan không thân không thích, về tình về lý anh cũng nênchăm sóc em đi?"

"Cô muốn nói gì?" Anh không muốn cùng cô ta nói nhiều lời nhảm.

"Em muốn ở nhà anh." Cô da mặt dày nói.

"Không thể."

"Nếu như mà em ở Đài Loan xảy ra chuyện gì, anh rất khó ăn nói với cha mẹ em và dì dượng anh đi?" Cô uy hiếp.

"Tôi không cần nói với bọn họ. Nếu như cô thật sợ phiền phức như vậy, cũngkhông nên một mình tới Đài Loan, tôi có thể thay cô đặt vé máy bay." Anh vừa nói xong liền cầm điện thoại lên.

Hạ Thải Chi kinh ngạc,không nghĩ tới anh sẽ tuyệt tình như vậy. Cô đồng thời cũng biết bứcbách anh chỉ sẽ mang đến kết quả trái ngược, cô chỉ có thể lùi một bước.

Cô gấp gáp đè lại tay anh, không để cho anh gọi điện thoại, nói với vẻ nịnh nọt: "Vậy, em ở lại khách sạn có thể đi?"

"Tùy cô." Thấy đe doạ phát huy hiệu quả, anh để điện thoại xuống.

"Em ngàn dặm xa xôi đến Đài Loan, anh không phải ngay cả một bữa cơm đềukhông mời em ăn đi? Hơn nữa trợ lý của anh đều đem lịch trình buổi chiều của anh hủy rồi sao, đừng nói với em anh không rãnh đó!" Cô cố ý làmnũng, cùng vừa mới cãi lộn tưởng như hai người.

"Cô không ở bên trong kế hoạch của tôi, hơn nữa, liền tính lịch trình chiều nay hủy rồi, phải cùng cũng không phải là cùng cô."

"Đây là. . . . . . Có ý gì?" Cô hiểu nên rét lạnh, một cỗ bất an bò lên.

"Tôi không cần thiết trả lời cô." Nói xong, anh bỏ cô lại liền xoay người đi ra phòng làm việc.

"Anh. . . . . ." Hạ Thải Chi ngưng lại, lúc ở Newyork anh họ mặc dù khôngthân thiện với cô, nhưng cũng không có giống bây giờ lạnh lùng như vậy!

Anh chưa từng lấy lòng cô, nhưng cũng chưa từng ra vẻ ác liệt như thế, thái độ không nể mặt.

Tại sao sau khi đến Đài Loan, anh liền thay đổi nhẫn tâm như vậy rồi?

Là bởi vì. . . . . . Anh có người phụ nữ khác ư! Trong đầu cô đột nhiên hiện lên ý nghĩa này.

Người đàn ông bình thường đều ai đến cũng không cự tuyệt sao, lý do duy nhấtkhông tuân theo nguyên tắc này, chính là người đàn ông đó đã có ngườitrong lòng.

Cái kết luận này làm cô không cách nào tiếp tục ngồisững sờ ở đây nữa, cô phải nhanh chóng tra được người đó là ai. Là ai có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy có thể thay đổi ông anh họ từtrước đến giờ luôn giữ một khoảng cách với phụ nữ!

Nguyên Mạn Nhu mới về đến phòng làm việc ngồi xuống không lâu, Kỷ Lăng đã đi vào muốn cô đi ăn cơm với anh ấy.

"Em họ anh không phải còn bên trong sao? Chúng mình đi ra ngoài không tốt lắm!"

"Anh để lại cơm hộp cho cô ta, cô ta có thể ở lại ăn." Anh đối với cô đã đủkhoan dung, theo như quy củ của anh, anh là muốn đem cô ta đuổi ra ngoài mới đúng.

"Nhưng cô ấy từ Newyork xa xôi đến, không nên để mộtmình cô ấy ở công ty chứ?" Nghe giọng điệucủa Kỷ Lăng tựa hồ cũng không chào đón cô em họ này. Nhưng, nói thế nào cũng là quan hệ thân thích,làm như vậy không tốt lắm.

"Chẳng lẽ em muốn anh đi với cô ta?Được rồi. . . . . . Anh cùng cô ta đi ăn được chưa." Kỷ Lăng cố ý xoayngười, nhưng không có ý muốn rời khỏi.

"Chờ . . . . ." Tiếng hôcủa Nguyên Mạn Nhu trúng kế, nhìn thấy Kỷ Lăng tấm tắc cười, cô mới chợt cảm thấy bị lừa gạt, nổi giận nói: "Anh! Anh đi với cô ấy đi."

"Anh mới không cần." Anh rõ ràng không muốn."Em dọn dẹp nhanh lên, chúng mình đi ra ngoài dạo thôi."

"Đi ra ngoài dạo? Còn cô ấy làm sao bây giờ?"

"Không liên quan đến anh. Đi!" Anh kéo tay cô đi ra ngoài, cô bé này cái gìcũng tốt, chỉ là tấm lòng quá mềm yếu, nếu để cho cô do dự nhiều hơn bagiây đồng hồ nữa, cô nhất định cầu anh mang theo Hạ Thải Chi cùng nhauđi! Chuyện này anh lại làm không được.

"Ơ. . . . . ." Nguyên MạnNhu bị anh lôi kéo, không biết anh đang nghĩ gì, cuối cùng, không thểlàm gì khác hơn là tùy anh, mặc anh làm chủ đi.