Người Con Gái Có Độc

Chương 9: Bức tranh thứ chín



“Đúng vậy đúng vậy!Nhiều họa sĩ giảng dạy khẳng định tài ba của bạn như vậy, dựa vào cái gì mà anh ta một câu đồ bỏ đi phủ định tất cả!”

Đồ bỏ đi? An NhanNhiên cân nhắc câu quen thuộc này, chẳng lẽ người kia là --- nhưng điềuđó không có khả năng mà! Theo tính tình của anh, làm sao lại có trườnghợp công khai xuất hiện như thế này?

“Đúng thế!” một nữ sinh tiếp tục an ủi, “Mình nghe nói ông giáo sư kia đã vào thời điểm không vẽđược nữa, mình cảm thấy nhất định là bức tranh của ông ta không đẹp, lại ghen tỵ tài ba của bạn, cho nên cố tình đả kích bạn! Sát thần cái gì,mình đoán cũng chỉ là ông lão kém cỏi thôi !”

“Không phải!” Nữsinh đang khóc nghe đến đó, rốt cục lên tiếng cắt đứt, “Anh ấy khôngphải người như vậy, các bạn không gặp anh ấy, không thể tùy ý phê bìnhanh ấy như vậy!”

“...” Hai nữ sinh im lặng , “Ông ta, chính là, mắng chửi bạn...”

“Anh ấy mắng mình hẳn là, là mình không tốt, có thể gặp anh ấy một lần đãthật may mắn, còn vọng tưởng chụp ảnh chung với anh ấy... Nghe nói anhấy chưa bao giờ chụp ảnh chung, cho nên anh ấy mới tức giận như vậy. Các bạn không biết, nhiều năm như vậy, mình trong lòng một mực coi anh ấylà thần tượng. Cho dù anh ấy là một người trung niên bình thường, mìnhcũng tôn kính anh ấy như cũ, sùng bái anh ấy, đem anh ấy trở thành thầntrong lòng mình...

Chính là anh ấy nhưng bề ngoài sao lại đẹp như vậy! Anh ấy ngồi ở vị trí ghế sa lon dành cho khách quý, sắc mặt bìnhtĩnh nghe nhóm danh học giảng dạy còn có ông chủ Bá Tường khen ngợi,giống như ca ngợi anh ấy mà anh ấy lại coi như gió thoảng mây bay.

Sao lại thoải mái hờ hững, rồi lại cố tình đứng ở vị trí cao nhất...Lúcmình đi vào, anh ấy chỉ ngẩng đầu liếc nhìn mình một cái, cả người mìnhliền choáng váng... Là mình không tốt, lại có thể luống cuống trước mặtanh ấy... ” Nói xong, nữ sinh kia lại khóc.

An Nhan Nhiên ở trong phòng bên thở phào nhẹ nhõm, đến tận lúc này cô đã hoàn toàn khẳngđịnh, đối phương trong miệng nữ sinh kia – đại nhân vật kia là thầy giáo của mình.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Hạ Tầm Giản cùng An Nhan Nhiên, từngcó một thời gian rất dài, ngay cả chính cô cũng không tin hai người cókhoảng cách xa xôi lại lấy thân phận giáo viên và học sinh liên hệ cùngmột chỗ.

Lại có một đoạn thời gian rất dài, cô luôn nhịn khôngđược sẽ hoài nghi, người đàn ông chán đời lãnh khốc vô tình kia có đúnglà nhân vật truyền thuyết có sắc thái đường nét sức quyến rũ ảnh hưởngtới cả giới mỹ thuật - Hạ Tầm Giản hay không.

Cho nên nói sự thật cùng lý tưởng luôn khác khá xa.

Tựa như lúc trước cô vừa nghe tin tức nói giáo sư Hạ Tầm Giản đang ở thànhphố S thì cũng thật thuần khiết một lòng chân thành đến nhà bái sư, lấythân thế cảm động cùng với đam mê mạnh mẽ đối với mỹ thuật tạo hìnhkhông tiếc nhiệt tình đến cảm động anh, mong anh thu nhận cô làm đồ đệ.

Kết quả đúng dịp, một ngày trước khi cô chuẩn bị đến nhà theo tin tức lộ ra Tiểu Như gọi điện cho cô lộ ra tin tức lớn khác.

Nghe nói mấy ngày trước, cha nuôi của cô – một trong rất nhiều vị cha nuôinổi tiếng mang theo con gái độc nhất của mình tới thăm Hạ phủ, vừa muốnmua một bức tranh, vừa muốn cho con gái bái sư.

Lại nói, con gáikia của cha nuôi cũng được coi như rất có tài hoa, cá tính cũng rất lanh lợi. Hơn nữa vị kia cũng là nhân vật nổi tiếng ở thành S có sức ảnhhưởng tương đương, một già một trẻ tự nhiên cõi lòng đầy tin tưởng, nàobiết lại bị đối phương làm cho hộc máu.

“Anh ta đánh giá tác phẩm của cô ấy như thế nào?” An Nhan Nhiên lúc ấy còn không có tiền ở chungcư thành phần tri thức hiện nay, cùng mấy chị em làm cùng quán cà phêthuê một căn hộ ba phòng rách mát, cuộc sống sinh hoạt thường ngày đềudiễn ra trong căn phỏng nhỏ của mình.

“Quá khó nhìn.”

“Bức tranh quá khó nhìn?”

“Không, là nói với cha ta mặt mũi con ông quá khó nhìn...”

An Nhan Nhiên mười phần không nói gì, “Vẽ tranh là xem tài hoa, liên quan gì đến khuôn mặt?”

“Nghe nói người cha lúc ấy cũng hỏi lại như vậy, kết quả ngươi có biết đại sư người ta nói gì không?”

Tiểu Như vốn định dừng lại, kết quả chính mình không nín được, không tới vài giây liền nói, “Anh ta nói, 'Cho nên ông tìm nhầm người rồi, với tôi mà nói, nếu thường xuyên sẽ nhìn thấykhuôn mặt này đi học, thật sự rấttra tấn. So sánh khuôn mặt, tài hoa vẫn còn là tiếp theo.”

Nói xong, Tiểu Như hỏi cô, dã man không?

Sao lại chỉ là dã man, quả thực đã đi vào hàng ngũ biến thái...

Tiểu Như vốn là không thích người con gái này của cha nuôi, cô ta rất kiêungạo, ỷ vào gia thế cùng tài hoa ngành mỹ thuật tạo hình trước đó, cườinhạo Tiểu Như ngực lớn nhưng không có đầu óc, kết quả lúc này chính mình quá mất mặt.

Vì chuyện này Tiểu Như cao hứng vài ngày, còn đặc biệt ở Milan mua hạt điều sang quý Thủ Liên gửi về cho An Nhan Nhiên.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Người nói vô ý, người nghe có tâm.

Cứ như vậy ngoài ý muốn, một nguyên bản thuần khiết được cải biến thành một cô gái xinh đẹp.

An Nhan Nhiên nhớ đi nhớ lại trước khi đi, lấy ra một bộ quần áo, bên ngoài mang theo áo khoác.

Cô nhớ kỹ câu của Hạ đại sư kia: tài hoa có thể không có, mặt nhất định phải có!

Đối với cô lúc đó mà nói, nhập môn Hạ Tầm Giản là con đường duy nhất. Tóm lại đi cũng phải đi, không được cũng phải đi!

Không cần biết là cần cô ngược anh, hay là anh ngược cô, hoặc là “Hộ sĩ người bệnh”, “Mỹ nữ dã thú” bất kỳ quan hệ gì cô cũng không - cự tuyệt, toànbộ phối hợp!

Vì thế, An Nhan Nhiên cứ như vậy đi vào đường rẽ ...

Còn nhớ buổi tối kia, ánh trăng ở trên cao, gió thu êm đềm, cô mặc áo khoác nhỏ phong phanh, sau khi xuống xe bus từng bước từng bước lên núi lễphật, hơi có chút gió nhẹ sẽ không làm bi tráng hàn mỹ nữ.

Trên người trừ trong ra ngoài, ngoại trừ cô mang theo bên mình tập tranh phác hoạ, còn là nguyên một bộ…

Nếu nam thần kia mở cửa biệt thự, từ trên cao nhìn xuống dùng ánh mắt lạnhlùng nhìn thấy cô thì cô sẽ nhanh chóng lấy ra tập trang, còn nhân tiệnlấy mấy bộ bọc bên trong, dùng ánh mắt mười hai phần khẩn cấp nhìn anh,”Hạ đại sư, cầu xin người thu nhận tôi đi!”

Đúng ra, cô muốn nói là “Cầu xin người nặn tôi đi” .

Lo lắng lần đầu gặp mặt không quá quen thuộc, cô sửa lại một chữ.

Bầu trời tối đen mây ám, cô nhìn không rõ ràng, chỉ cảm thấy khuôn mặt đànông biến sắc trông vô cùng khó coi, một khối băng lạnh kèm hàn khí trànra nhanh chóng hạ thấp nhiệt độ xung quanh.

Cô bất an giơ tậptranh, “Vậy, nếu không Hạ đại sư người trước tiên mở ra nhìn xem rồiquyết định đuổi tôi đi hay không?” Cô ám chỉ vô cùng khó hiểu.

Tầm mắt của người từ tập tranh đi lên, sắp sửa mở miệng thì mày đột nhiêncau. Sau đó cô nghe thấy anh hỏi cô, “Cô tên là An Nhan Nhiên?”

“Đúng vậy! Tôi tên là An Nhan Nhiên, trên mặt đây là tên của tôi, trước đâytôi học tại học viện thành S.” Cô không chú ý tới sự biến hóa vi diệutrong mắt anh, chỉ một mặt nhìn tập tranh cô giơ lên.

Anhkhông nói gì, cô cảm giác ánh mắt của anh đang từ trên xuống dưới đánh giá cô.

Một lúc sau, hàn khí chậm rãi che dấu lại, anh mở miệng nói, “Vào đi.”

Sau An Nhan Nhiên nghĩ lại, cái gọi là thiên thời địa lợi nhân hoà, thật sự là một cái cũng không thể thiếu.

Nếu không phải biệt thự lầu một sơn màu đen không bật đèn, nếu không phảicô vấp trên mặt đất thuận tiện ngăn chặn anh còn thuận tiện đem tậptranh vốn bọc trong bao rơi vãi trước mắt hai người, cô nào có dũng khítrước mặt một người đàn ông xa lạ cởi áo khoác nhỏ ra.

Cũng lạicàng không có dũng khí một bên ôm cổ của hắn một bên dùng nhiều từ biểuđạt tâm tình cô đối với anh như thế nào sùng bái như thế nào ngưỡng mộnhư thế nào ngày nhớ đêm mong như si như say vân vân...

Ai hôn ai trước đã không còn quan trọng, trong bóng đêm cô dường như nghe thấyanh cúi đầu cười một tiếng. Sau này nhớ lại, cô vẫn không thể xác địnhđược, bởi vì bảy tám tháng ở chung sau đó, cô chưa bao giờ thấy anhcười. Cho nên cô còn hoài nghi đó là ảo giác của mình.

Lần đầutiên thật hỗn độn, bởi vì trên mặt đất trên nệm, trước đó động tác củaanh còn có thể xem như ôn nhu, nhắm mắt lại không thèm nghĩ nữa đặtngười ở trên người, cô thậm chí còn có thể nhận ra đó là một ít vuimừng.

Sau không biết thế nào, động tác của anh đột nhiên thô bạo.

An Nhan Nhiên đã sai khi nghĩ đến nhiều nhất một hai lần là xong, buổi tối kia cô cơ bản là không chợp mắt, người đàn ông to nặng hơi thở và thânthể quấn quýt cô cả đêm. Gần như là phương thức xâm chiếm dã man, cùngvới tên như mặt nước ôn nhu che chở sủng nịnh hoàn toàn bất đồng.

Cô thậm chí còn sầu não vô yêu trao đổi lợi ích trên giường bao nhiêu biai này một khe hở cũng không có, chỉ ứng phó với người ở trên, đã lấy đi toàn bộ tâm thần của cô.

Ngày hôm sau tỉnh lại, anh đã mặc chỉnh tề đứng ở bên giường, dùng ánh mắt vô cảm lạnh nhạt nhìn cô. Anh nóicho cô biết, anh sẽ không tùy ý ưu đãi gây khó dễ, cho nên anh đáp ứngyêu cầu của cô.

Cô dùng sức gợi lên khóe môi, một lời cám ơn còn không có thốt ra, anh đã xoay người rời phòng.

Bóng đêm đã tan, ban ngày đã đến, mọi thứ dường như không giống với lúctrước. Cô kéo tấm thân mệt mỏi từ trên giường xuống, đi vào phòng tắmsuốt một giờ. Đến nỗi dấu vết trên người này, một thời gian sau mới biến mất hoàn toàn.

Tuy rằng sau đêm đó, anh tiếp tục không chạm quacô, thậm chí ra lệnh cưỡng chế cô giữ một khoảng cách với anh, luôn lạnh nhạt với cô, nhưng cô rốt cuộc đã đạt được mục đích.

Cô trở thành đệ tử thứ nhất của Sát thần giới mỹ thuật đại sư Hạ Tầm Giản cũng rất có thể là một đệ tử duy nhất nhập môn.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Theo suy nghĩ trong hồi ức kéo về, cô lập tức bắt đầu lo lắng tình huốnghiện tại. Hạ đại sư đột nhiên đến hội trường trao giải lý do cô không rõ ràng lắm, nhưng toàn bộ nhân vật chính trong kế hoạch đều ở hiệntrường, mà giờ phút này chưa phải thời cơ tốt để lộ ra con bài chưa lật.

Bỏ chạy mới là thượng sách.