Người Con Gái Có Độc

Chương 41: Bức tranh thứ bốn mươi mốt



Tiểu Như bám sống bám chết hai ngày, Nhan Nhiên rốt cục đáp ứng đi sân bay đón người.

Kết quả người dẫn đầu đi tới khiến cô lắp bắp kinh hãi, "Cậu đừng nói cho tớ biết Tần Niệm  thành học trò cậu!?"

An Nhan Nhiên lắc đầu, "Người đi sau kia kìa."

Quả nhiên, phía sau Tần Niệm  còn có một người. Một đầu tóc rối màu vàng bay, nhất gương mặt lập thể thuần Âu Châu, da thịt màu ngà ở ánh mặt trời làm nổi bật ra giống như trân châu rạng rỡ sáng bóng.

Nhìn thấy vị này rõ ràng so với các cô là thiếu niên tuổi trẻ đẹp nhẹ nhàng, Tiểu Như nháy mắt nhộn nhạo.

Bữa tối là ở một nhà cực đắt tiền, xa hoa, vốn Nhan Nhiên tính tự mình mời khách, hai người kia tùy tiện giải quyết hai chén mì thịt bò.

Kết quả trên đường từ sân bay lái về trong thành, Tiểu Như không thể lạnh nhạt đường thẳng như vậy, bỗng nhiên cô muốn mời khách từ phương xa đến dùng cơm yến!

Tần Niệm  thấy thiếu niên Carlo tóc vàng đẹp trai được nhiệt tình chiêu đãi trước nay chưa có, Tần Niệm  cả đêm đều oán hận Tiểu Như nặng bên này nhẹ bên kia, nói năm đó mình đến hội chợ Trung Quốc, cô còn là một người chơi xấu hàng Nhật Bản đã mua không để ý chết sống của anh ta.

Hiện tại không chỉ có một bữa cơm làm thịt năm con số, còn đặt phòng tại khách sạn năm sao cho bọn họ, rất không nhân tính!

"Cậu ấy ăn anh cũng có thể ăn, cậu ấy ở anh cũng ở cùng, có cái gì có thể oán hận!" An Nhan Nhiên đút món tự cuốn vào trong miệng anh ta, ngăn chặn anh ta nói liên miên cằn nhằn vô nghĩa.

"Cậu là học trò em nên em giúp cậu ta! Hiện tại thế nào, tôi không được ưu ái có phải không!" Tần tiểu soái lôi món cuốn ra, tiếp tục nói.

"Anh trước kia cũng còn không nhận nhiều người yêu, chỉ biết nhận người ngại." An Nhan Nhiên thản nhiên liếc nhìn anh ta một cái, "Anh ăn thật ghê tởm."

"Dễ nhìn ăn cái gì, tiếp tục ghê tởm cũng là dễ nhìn!"

"..."

Nghe hai người vừa đi đối thoại, Tiểu Như cuối cùng đem lực chú ý theo trên người Carlo quay tới, "Cảm giác tôi bị sai sao, hai người các ngươi... Khi nào thì quan hệ tốt như vậy?"

Chính khí Tần Niệm lên, "Ai quan hệ tốt với cô ấy!"

"Hời hợt chi giao mà thôi." An Nhan Nhiên tổng kết.

Tiểu Như tươi cười quỷ dị, "Các ngươi có vấn đề! Nói ngay, tôi người không biết trong hai năm này, các ngươi đã xảy ra chuyện gì?"

ЖЖЖЖЖЖЖ

Vấn đề giữa cô và Tần Niệm, không thể nói nhanh được.

Hơn nữa lấy lối suy nghĩ của Tiểu Như, Tần Niệm  hai năm trước đối với cô "Rất có cảm tình", lúc sau "Thương tâm rời đi", hiện tại "Quan hệ hòa hợp", tự nhiên là bởi vì hai người có cái gì.

Trên thực tế, cũng như cô ấy đoán, Tần Niệm  đối với cô chính xác có mục đích, nhưng cũng không phải cái loại mà Tiểu Như cho rằng kia.

Sau không mấy tháng cô ở Paris ngay tại trong một lần ngẫu nhiên chứng kiến hình ảnh Tần Niệm tham dự giảng dạy tại học viện trò cười mà đi, sự việc lần đó làm cô có dũng khí vi diệu đoán.

Trải qua trằn trọc, rốt cục cô điều tra đến, lúc trước học viện Paris nhiệt tình mời cô, tác dụng của Tần Niệm  ở bên trong quả nhiên không hề có thể xem nhẹ.

Hẳn là tức giận, dù sao anh ta trước khi đi còn tiếp tục tính kế cô một hồi. Chính là muốn, cô quyết định tách Hạ Tầm Giản ra, nhưng thật sự cũng là vì phong thư này?

Vấn đề đã sớm tồn tại, thư mời chính là ngòi nổ, có hay không đều thôi, quan hệ của bọn họ vốn cũng sẽ không lâu dài.

Hai năm qua ở nước ngoài, không phải không nghĩ tới gọi điện thoại cho anh ấy. Nhưng mỗi khi cầm di động lên, rồi lại không biết sau khi gọi điện thoại nên nói cái gì.

Cũng có lẽ, cô sợ chỉ nghe thấy giọng lạnh lùng lãnh khốc của anh.

Carlo biết cô tạm thời không đi, vì thế quyết định nghỉ ngơi ở trong nước một thời gian, trong đoạn thời gian này đều tính ở lại phòng khách sạn cấp năm sao này.

Carlo cùng Tần Niệm  giống nhau, bối cảnh gia tộc đều rất hùng hậu, thậm chí so với Tần Niệm  cao hơn một tầng, đối với tiền một chút khái niệm cũng không có.

Ở khách sạn ở không hai ngày, cậu ta không thể chờ đợi, mỗi ngày chạy đến nhà trọ của Tiểu Như tìm Nhan Nhiên, hỏi cô khi nào thì có thể dẫn cậu ta đi gặp sư tổ.

"Sư tổ..." Tiểu Như một bên ăn bánh ngọt bị xưng hô thế này nghẹn mất, đấm ngực ho nửa ngày, cuối cùng đi sờ cậu ta tóc vàng hiền thục, thẳng thán thật là một nhi đồng thành thật.

Cùng Tần Niệm  bất đồng, Carlo đối Hạ Tầm Giản gần như sùng bái mù quáng, lúc trước sẽ bái Nhan Nhiên làm thầy, cũng là bởi vì theo miệng Tần Niệm  biết cô là học trò Hạ Tầm Giản.

Ý niệm trong đầu đi gặp Hạ Tầm Giản, việc tự quyết định về nước ngày đó luôn xoay quanh trong lòng An Nhan Nhiên.

Theo lý thuyết, học trò về nước, vô luận như thế nào đều hẳn là đi bái phỏng một chút ân sư của mình.

Đây là đạo lý làm người, không nên bị nhân tố khác ảnh hưởng. Khó khăn ở chỗ, cô với Hạ Tầm Giản cho tới bây giờ cũng không phải thầy trò bình thường.

Hai năm, cô vẫn quên không được ngày đó rời đi anh nói với cô. Quay đầu lại mấy lần còn muốn, những lời này ý là, ngay cả thầy trò tình cảm đều... bỏ qua.

Trải qua lo lắng chưa có kết quả, cô không hề chuẩn bị ngoài ý gặp Hạ Tầm Giản.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Ngày đó Tiểu Như mang cô đi tham gia một buổi trình diễn thời trang.

Trang phục nghe nói là của nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, Tiểu Như theo cha lấy hai chỗ ở đó, dắt An Nhan Nhiên lôi cô cùng đi.

Bởi vì trong lòng không thăng bằng khi cha mẹ hai năm qua có quá nhiều nhiều "Bảo đảm", Tiểu Như hiện giờ dùng tiền như phá sản, mua quần áo toàn ở chỗ xa xỉ phẩm, mặt khác đều là trực tiếp ở hiện trường buổi trình diễn thời trang chỉ trỏ mua sắm.

Các cô ngồi ở phía bên phải sàn T, ngọn đèn mê ly biến ảo, Nhan Nhiên trước tiên cũng không có chú ý. Sau ngọn đèn lại biến đổi, cả hội trường sáng không ít, ánh mắt cô lơ đãng đảo qua, cứ như vậy dừng ở hình ảnh.

Anh ngồi ở bên trái sàn T, khoảng cách chỉ cách cô hai mét, lúc cô nhìn thấy anh, ánh mắt của anh cũng đang nhìn cô.  Không biết là vừa mới nhìn thấy cô, hay là đã nhìn thấy từ lâu.

Ngọn đèn sân khấu lóe ra, người đàn ông bắt chéo chân ngồi ở đằng kia, quần áo tây phục màu đen bao lấy thân thể thon dài của anh.

Hai năm, mặt của anh vẫn thần đế như trước, ánh mắt còn thêm tối tăm hơn trước, trên vầng trán lộ vẻ hàn khí không lối thoát. Tuyệt đối không phải vẻ mặt vui mừng, ít nhất khi nhìn cô chăm chú cũng không vui mừng.

Người mẫu mặc váy hoa theo âm nhạc đi giữa bọn họ đi lên quay về, ánh mắt của bọn họ lần lượt lặp lại đối diện và chia lìa.

Cô nghe thấy mình thở dài ở trong lòng, cuối cùng hạ tầm mắt xuống, đưa ánh mắt ra chỗ khác.

Tiểu Như đã cảm thấy được động tĩnh của cô, hướng tới đối diện nhìn mấy lần, rồi đến bên tai cô nói, "người ngồi cạnh anh ta chính là Yula, không thể tưởng được, anh ta thế mà lại đi cùng cô ta lần này. Xem ra đêm nay tin tức về Yula sẽ bùng nổ."

Cô ấy vừa nói vừa chú ý nhìn biểu tình của bên kia, cuối cùng chuyển con mắt, lấy điện thoại di động ra lặng lẽ phát tin tức cấp cho người nào đó.

Sau khi trình diễn chấm dứt, là một tiệc rượu đơn giản.

An Nhan Nhiên nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Tiểu Như các cô có cùng nhau đi vào không.

Tiểu Như hoàn toàn, từ đầu, vẫn không tính đi, nghe cô vừa hỏi trực tiếp gật đầu. Cô đương nhiên biết nguyên nhân Nhan Nhiên muốn đi tiệc rượu, chính là giờ phút này, thần thái bạn tốt duy trì quá mức bình tĩnh, cô trái lại có chút bận tâm.

Chỉ có cô biết rõ ràng Nhan Nhiên có cảm tình đối với Hạ Tầm Giản. Năm đó nếu không phải quá mức thích, cô ấy cũng sẽ không sau hai năm đều chờ đợi ở nước ngoài không trở lại.

Hiện tại gặp, lại là dưới tình huống đối phương có mỹ nữ làm bạn.

Cô theo Nhan Nhiên đi ở phía trước, lại lấy điện thoại di động ra nhắn tin thúc giục.

Đại sư người ta có mỹ nhân, Tiểu Nhiên nhà cô sao có thể cô độc đây! Vừa vặn có một người thích hợp nhất, kêu đến chống đỡ giữ thể diện cũng tốt.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Kỳ thật Tiểu Như suy nghĩ nhiều, An Nhan Nhiên ở lại, chỉ là muốn đi chào hỏi, gửi lời thăm hỏi.

Cũng đã nhìn thấy mặt, không có khả năng làm như không thấy được, như vậy rất không lễ phép. Chào hỏi sẽ không chậm trễ bao nhiêu thời gian của đối phương, huống chi cô rõ ràng, lấy cá tính Hạ Tầm Giản, ở trường hợp này cũng sẽ không nguyện ý xã giao với người nào.

Quả nhiên, sau khi đối phương đi vào tiệc rượu luôn rất nhàn nhã, bởi vì không phóng viên, cũng không còn người dám tiến lên dây dưa Hạ Tầm Giản hoặc là Yula.

An Nhan Nhiên đè xuống cảm xúc phập phồng, chậm rãi đi rồi tiến lên, "Thầy, em chào thầy."

Người đàn ông cao lớn thon dài nghiêng đi tầm mắt, mặt không chút thay đổi nhìn lên cô.

"Đã lâu không gặp, hai năm qua thầy có khỏe không?" Cô hơi mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú.

Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn cô một lát, ấn đường chậm rãi nhăn lên, "Tôi nhớ tôi và cô đã không có quan hệ."

An Nhan Nhiên không dự đoán được anh sẽ đột nhiên nói ra một câu như vậy nói, cô có chút xấu hổ, đứng ở nơi đó đi cũng không được, không đi cũng không được.

Đúng lúc Tiểu Như vừa mang người đuổi tới cảm thán thời gian vừa đúng lúc, cô còn chưa kịp mở miệng, thiếu niên đẹp tóc vàng bên cạnh đã vài bước đi qua, "Cô giáo!"

Carlo đã đứng ở phía sau, khuôn mặt hoa xinh đẹp nứt hở ra tươi cười, "Em vốn nghĩ chờ bên ngoài, nhưng Tiểu Như tỷ nói cô tạm thời không ra, liền mang em vào, có quấy rầy cô không?"

Đồng thời nói chuyện, cậu phát hiện người đứng trước mặt cô của mình là đại sư mà mình tâm niệm muốn gặp một lần.

Cậu giữ chặt tay An Nhan Nhiên, thấp giọng hỏi cô, "Em nên xưng hô với người ấy như thế nào? Sư tổ?"

"... Em kêu Hạ đại sư là được rồi." An Nhan Nhiên một đầu hắc tuyến, cũng không chú ý là Carlo cầm tay cô thì người đàn ông trước mặt trong mắt xẹt qua lãnh mang lợi hại.

Carlo phấn khởi đáp lời, tiến lên cung kính nhìn đối phương thiếu cúi người, "Hạ đại sư ngài khỏe chứ, em là Carlo, là học trò của An Nhan Nhiên, em là người Pháp, tiếng Trung không tốt lắm, nhưng em thật sự thực thích thực thích bức tranh của ngài!..."

Carlo tự giới thiệu thật dài cùng với biểu đạt ý sùng bái, Hạ Tầm Giản cũng không xoay người rời đi, chính là sắc mặt biến thành tương đương nhục nhã.

Yula một bên đều cảm thấy được Hạ Tầm Giản không duyệt, mà Carlo đơn thuần như trước ý vị biểu đạt lên biểu đạt lên biểu đạt lên...

An Nhan Nhiên âm thầm cấu, véo Tiểu Như, cô ấy biết rõ Carlo sùng bái Hạ Tầm Giản, để cho cậu ta đến làm chi!

"Khụ..." Tiểu Như ho một tiếng. Cô nhớ kỹ khuôn mặt xem ra như hoa như ngọc của Carlo, quên chuyện cậu ta sùng bái Hạ Tầm Giản này