Người Con Gái Có Độc

Chương 35: Bức tranh thứ ba mươi lăm



Editor: song_nhi

Người muốn gặp không phải là cô, lại lợi dụng cô mới có thể nhìn thấy anh ta, cô không khẩn trương mới là lạ!

Nếu không phải đối phương nhắc nhở, cô chỉ sợ sớm quên khuôn mặt trước mặt này. Năm trước sau khi đấu giá ở thành N, người thanh niên đột nhiên xuất hiện mời, lại bị Hạ Tầm Giản lạnh lùng cự tuyệt.

Người này... Rõ ràng là anh không đúng, bây giờ còn thể hiện sắc mặt gì!

Cô dù sao đứng ở chỗ này cùng Tần Niệm nói vài lời, nên giải thích cũng đều giải thích qua, anh có cần phải như vầy không! Bí mật của mình nhiều như vậy, còn một câu cũng không chịu nói với cô!

Suy nghĩ trong lòng làm tức giận dần lên, cô nhìn bóng lưng của anh hô to, “Hạ Tầm Giản, sao anh không đợi em!”

Đối phương quả nhiên thần thông quảng đại, Hạ Tầm Giản ngày hôm qua ban đêm mới đến Paris, sáng hôm nay đối phương có thể thừa dịp cô một mình ra ngoài khe hở ngắn ngủn xuất hiện “Mời người”, nhưng lại xuất hiện vài tên bảo tiêu.

Rất rõ ràng lúc ấy cô chỉ có hai lựa chọn, tự mình thanh tỉnh lên xe, bị đánh hôn mê khiêng lên xe.

Đường xe chạy uốn lượn cuối cùng đã tới nơi, một mảnh thảm nhung giống như tinh mịn thật lớn trên bãi cỏ, lập lên một tòa trang viện khói bụi sắc xa hoa.

Hai bên bể phun nước là vườn hoa tinh xảo, tháng năm còn chưa tới, nơi này Diên Vĩ cũng đã sôi nổi nở rộ.

Tảng lớn tảng lớn màu tím lam, gió nhẹ lướt qua, giống như bay múa ở lá cây gian vô số Hồ Điệp, lộ ra sơn gian minh uyển Thiên Không cùng Vân Đóa màu trắng, hình ảnh sướng giống như trong mộng.

Trải qua hành lang cùng bao phòng tinh mỹ đẹp đẽ quý giá, người thanh niên trẻ tuổi cuối cùng đưa cô tới một gian phòng khách có cửa sổ sát đất thật lớn.

Màu tím thạch anh trên bàn trà, cách thức trà bánh truyền thống Châu Âu đã sớm chuẩn bị. Màu vàng ánh mặt trời xuyên qua thủy tinh rơi gần đây, thạch anh bàn trà cùng Mân Côi cốt đồ sứ trà cụ khúc xạ ra kim cương giống như ánh sáng ngọc sáng bóng.

Sô pha đối diện lò sưởi tường phía trên, gắn một bức tranh chân dung rất lớn. Bức tranh vẽ người con gái đặt tay lên môi, tư thế thanh thản tựa vào trên giường, làn váy tím màu lam cùng rèm cửa Châu Âu trải trên đất.

Thần thái người con gái đoan trang mà dễ thương, đây là hai loại cảm giác mâu thuẫn, lại bị họa sĩ lấy kỹ xảo cao siêu phi thường xảo diệu dung hợp cùng một chỗ.

“An tiểu thư.” Người thanh niên trẻ tuổi vừa mới rời đi chẳng biết lúc nào ra hiện tại cửa phòng khách.

“Thật xin lỗi, dù sao cũng phải mời cô nghỉ ngơi ở đây một lát. Hoa viên ngoài cửa sổ cô có thể tùy ý đi lại, trà bánh đã chuẩn bị cho cô, còn có gì sai bảo mời cô ấn chuông nhỏ trên tường bên kia.”

Tốt lắm!

An Nhan Nhiên lúc này đã hoàn toàn rõ ràng, cô rõ ràng là bị cấm túc.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Chờ đợi thời gian vô cùng không thú vị, không thú vị đến nỗi cô chỉ có thể cân não chính mình.

Theo bố trì trang viện cùng với tranh chân dung trước mắt, cô có lý do tin tưởng, đây là bạn của Hạ Tầm Giản, chắc là nữ.

Bạn gái trước?

Trước mắt, cũng chỉ có thể giải thích như vậy.

Có thể ở lại nơi này, vị bạn gái này nói vậy lai lịch không nhỏ, bạn gái trước muốn gặp bạn trai trước một lần, ngay cả trói loại sự tình người này đều làm lên, nói vậy cô ấy đối với anh, hẳn là vẫn nhớ mãi không quên.

Hạ Tầm Giản sở dĩ hôm nay có cá tính này, có thể là vì đã cùng người con gái này?

Thật sự là đau đầu, khó được xuất ngoại nghỉ phép, như thế nào cố tình bị cuốn vào loại sự tình này đây?

Dù sao với cá tính Hạ Tầm Giản, loại uy hiếp này anh sẽ để ý sao? Làm không tốt đến một câu “Tôi sẽ không đi, các người tự mình lo liệu đi” liền trực tiếp cúp điện thoại...

An Nhan Nhiên đè lại huyệt Thái Dương, đau đầu.

Nhưng mà ra ngoài dự kiến của cô, người thanh niên trẻ tuổi kia một giờ sau lại xuất hiện, nhìn cô tỏ vẻ cô có thể đi rồi, xe đã đợi ở bên ngoài.

“Hạ Tầm Giản đến đây?” Cô kinh ngạc.

“Đúng ạ,, Hạ tiên sinh đã đến, chúng tôi sẽ đưa cô trở về trước.”

“Đợi một chút, nếu anh ấy đến đây, tôi đây đương nhiên là cùng anh ấy trở về.”

Ánh mắt người thanh niên trẻ tuổi dừng ở trên người cô, “An tiểu thư, tôi nghĩ cô không rõ, chuyện này thật ra không có quan hệ quá lớn đến cô, chủ nhân của chúng tôi không muốn gặp cô …”

“Tôi biết người cô ấy muốn gặp không phải là tôi, tôi cũng không nói muốn gặp cô ấy. Nhưng nếu tôi đây bị một đám người lạ vô duyên vô cớ mang đến nơi này, tôi nghĩ các người cũng nên có thể tôn trọng một chút ý nguyện của tôi. Như vậy đi, tôi sẽ đợi ở ngoài phòng bể phun nước, sẽ không quấy rầy các người. Mặt khác, có thể đem điện thoại di động của tôi trả lại cho tôi chứ.”

ЖЖЖЖЖЖЖ

An Nhan Nhiên đoán, Hạ Tầm Giản có để cô chờ lâu không.

Quả nhiên, mười phút sau, bóng dáng đạo tuấn lãnh cao ngất liền ra tại cửa lớn trang viện.

Thần sắc anh không phải tốt lắm, mi cau chặt, chân dài rất nhanh cất bước. An Nhan Nhiên đang muốn tiến lên, lại phát hiện phía sau Hạ Tầm Giản còn có một bóng dáng khác.

Sau giờ ngọ sáng rỡ khinh khép, người nọ đứng ở dưới mái hiên tranh tối tranh sáng, mang theo một loại diễm quang văn chương khó có thể nói loá hết mắt.

Quả nhiên là người con gái trong bức tranh, nhưng gương mặt của cô ấy, còn đẹp hơn trong tranh mấy lần.

Đó là loại đẹp đẽ quý giá, ung dung, khí chất cùng cốt cách bẩm sinh, dưới điều kiện cường đại ngoại tại, trái lại dễ dàng làm cho người ta xem nhẹ thân mình ngũ quan tuyệt mỹ của cô ấy.

“Tầm Giản!” Ngón tay xanh nhạt dài nhỏ, khi anh bước xuống bậc thanh đưa ra giữ chặt cánh tay anh.

Giờ phút này, trái tim An Nhan Nhiên cũng như bị cái tay kia túm lấy.

Đáy lòng, có chút không vui, không thoải mái. Cô nhìn xem Hạ Tầm Giản cũng không lập tức vung tay đối phương.

Người con gái không nói gì, lẳng lặng đứng ở phía sau anh, anh cũng không ra tiếng, sắc mặt dần dần lộ vẻ lo lắng.

An Nhan Nhiên tiến lên hai bước, chậm rãi mở miệng, “Thầy.”

Ánh mắt của cô ấy quét lại đây, trên cao nhìn xuống lãnh mạc chăm chú, giống đang nhìn một món đồ bài trí không có sự sống.

An Nhan Nhiên không thích loại ánh mắt này, đã tràn ngập không thể vượt qua cấp bậc cao thấp. Nhìn đối phương ở khoảng cách gần hơn, mới phát hiện đối phương tuổi cũng không còn trẻ, ước chừng ba bốn mươi tuổi, chính là dưỡng vô cùng tốt, đầu lông mày dường như không có hoa văn.

Cô ấy buông tay ra, nhìn chằm chằm An Nhan Nhiên, nhìn người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh mở miệng, “Sao cô ta còn ở nơi này?”

“Tôi còn đi chưa tới, cô ấy tự nhiên cũng sẽ không đi. Nhớ kỹ, loại sự tình này tuyệt đối không cho phép có lần nữa!” Hạ Tầm Giản lạnh lùng liếc nhìn cô ấy một cái, đi xuống nhìn An Nhan Nhiên nói câu đi, cất bước đi ở phía trước.

An Nhan Nhiên nhìn theo bóng lưng bước không ngừng, bước nhanh theo sau.

Xe Hạ Tầm Giản đỗ cách bể phun nước không xa, cô không biết anh làm thế nào ở Paris này có một chiếc xe, dù thế nào đi nữa anh thần thông quảng đại là chuyện thường, cô không kinh ngạc.

Trên đường quay về khách sạn anh không nói tiếng nào, xương ngón tay nắm tay lái bởi vì quá mức dùng sức mà dường như có chút trắng bệch.

Xem ra đối với việc hôm nay, anh không tính chủ động giải thích. An Nhan Nhiên nhịn một hồi, rốt cuộc nhịn không được, “Vừa rồi người kia là bạn gái trước của anh? Nhưng tuổi không giống, chẳng lẽ … là cô giáo anh?”

Theo thái độ anh đối với đối phương, nếu thật là cô giáo anh, quan hệ dường như vô cùng không tốt. Hay là, bọn họ cũng giống như anh và cô, từng là một đôi quan hệ thầy trò không bình thường?

Anh không nói gì, giống như là không có nghe đến.

“Hạ Tầm Giản, tốt xấu em cũng bị liên luỵ, anh cũng nói đại khái cho em một chút, lần sau lại có loại việc này phát sinh em cũng có chuẩn bị tốt!”

Kỳ thật cô có thể không hỏi, nhưng không biết vì sao, trong lòng thực ra để ý đáp án này.

“Hạ Tầm Giản?” Anh nghiêng qua cô liếc mắt một cái, “Không phải mới vừa kêu thầy sao?”

“Đây không phải là có người ngoài sao, trên thực tế ở trong mắt người khác em chính là học trò của thầy...” Quan hệ nam nữ này, nói đến cùng ngoại trừ Tiểu Như ngoại, căn bản không ai biết. Người ngoài cho dù có suy đoán, cũng chỉ là đoán mà thôi.

“Câm miệng!”

“Người khác tính kế anh, anh quát em cái gì, việc hôm nay không phải lỗi của em...” Cô có chút mất hứng.

“Ừ, em đúng.” Anh trở về câu không độ ấm.

Bên trong xe lần thứ hai lâm vào im lặng, An Nhan Nhiên nhìn cây cối chạy nhanh qua giao lộ, nghi vấn trong lòng vẫn không được giải đáp.

Cô quay mặt nhìn theo dõi anh, thay đổi sách lược, ôm tay cánh tay anh, đem cằm lên, “Hạ Tầm Giản, em biết tâm tình anh không tốt, hôm nay là em không cẩn thận, để cho người khác lợi dụng em. Anh cũng đừng mất hứng, thật ra anh chịu tới tìm em em thật cao hứng.

Lớn như vậy cũng là lần đầu tiên em đụng tới loại sự tình này, cô ấy hao hết tâm tư như vậy nghĩ gặp anh một lát, em thật sự vô cùng tò mò muốn biết cô ấy là ai, anh nói cho em nghe một chút đi được không?”

“Em không cần phải biết.” Bỏ lại những lời này, anh lại buộc chặt đường nét khuôn mặt.

Không cần phải biết? Cô nói nửa ngày, anh cũng chỉ ném cho cô những lời này!?

An Nhan Nhiên trong lòng nổi lên tức giận, buông tay ngồi thẳng không nói gì nữa.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Hai người lặng im lên đến khách sạn, xe vẫn không dừng lại, cô thấy từ xa Tần Niệm chờ trước cửa quán rượu.

Cô lúc này mới nhớ tới buổi chiều còn có hoạt động, nhìn xem thời gian đã muộn, xe mới vừa dừng lại, cô lập tức đẩy cửa đi đến.

“Thật có lỗi, vừa có chút việc, chúng ta hiện tại đi qua đi.”

“Cùng sư phụ của em đi ra ngoài?” Tần Niệm cũng không vội đi lên, nghiêng đầu mắt nhìn xuống xe cũng đem chìa khóa xe cho nhân viên bãi đậu xe, làm tầm mắt trở xuống trên mặt anh, “Anh ta thật là thầy em sao?”

“Có ý gì?”

“Nhan Nhiên, quan hệ thầy trò tốt như thế nào, cũng sẽ không ở cùng phòng.” Anh ta bên môi tươi cười thân thiết, đáy mắt lại xẹt qua một tia sắc bén, “Tôi vốn nghĩ sao anh ta lại đối với em, giờ tôi đã hiểu được, em ấy, sao lại hồ đồ như thế...”

Nói xong, anh ta khe khẽ thở dài, thình lình đưa tay gõ chóp mũi cô một cái, “Làm sao bây giờ, tôi như là đang đố kỵ sao?”

“Anh...” Cô xoa xoa chóp mũi lui ra phía sau từng bước, nhất thời có chút quẫn bách, lại có chút tức giận.

Cô quẫn bách cứ như vậy bị một người ngoài ở nơi này dễ dàng vạch trần quan hệ giữa cô và Hạ Tầm Giản, lại tức giận loại quan hệ này ở trong miệng người khác có vẻ bình thường như thế chăng.

Đúng! Bọn họ vốn đích thật là thầy giáo và học trò, cô cầu xin anh nhận cô, anh dạy cô vẽ tranh, một chút giúp cô lớn dần, thế nhưng người như cô không thể có quan hệ khác với anh sao?

Nói đến cùng, anh là đàn ông, cô là phụ nữ, bọn cô trong lúc đó không có gì là không thể!

Trong nháy mắt, cô bị ý nghĩ đột nhiên này của chính mình làm cho kinh ngạc – khi nào thì bắt đầu, loại quan hệ này trong mắt cô biến thành một loại đương nhiên hơn nữa không cho phép bất luận kẻ nào chửi bới?

Chẳng lẽ cô đối với Hạ Tầm Giản...

Theo dòng người, sau lưng có người đi sát bên mà qua, là hơi thở cùng bước chân quen thuộc.

Cô quay đầu lại, phát hiện Hạ Tầm Giản chẳng biết lúc nào đi qua bên người cô một mình đi vào trong quán rượu. Anh bước rất nhanh, tựa như hoàn toàn không chú ý cô còn ở nơi này.

An Nhan Nhiên cô cũng không phát hiện, đây là lần đầu tiên cô ở nơi công cộng kêu tên của anh.

Bóng lưng anh dừng lại, ném tầm mắt lãnh mạc, “Em không phải còn có hoạt động sao?”