Người Chồng Tốt

Chương 17



Hai người đàn ông này đem hết toàn lực muốn bắt được thân thể đang dần dần chìm xuống đó, nội tâm của bọn họ đều bị hoảng sợ tàn nhẫn xâm chiếm cắn nuốt. Giờ phút này đại não hai người vô cùng ăn ý chỉ có một ý niệm: ngàn vạn lần không thể có chuyện, tôi nguyện ý dùng tất cả mọi thứ để đổi lấy cô ấy bình an không có việc gì!

Bên bờ chật ních đám người vây xem, tất cả mọi người đang rướn cổ lo lắng chờ đợi kết quả. Một giây, hai giây, ba giây…. Mỗi một giây đều giống như một giờ vậy rất dài. Rốt cuộc, một người đàn ông nâng một người phụ nữ hiện ra trên mặt nước. Cách bọn họ không xa, một người đàn ông khác cũng nổi lên mặt nước. Tâm tình mọi người ở trên cổ họng rốt cuộc để xuống, không hẹn mà cùng thở một hơi, bọn họ là anh hùng phấn đấu quên mình xuống nước cứu người, vỗ tay.

Đồng Húc Lãng ôm thân thể Lâm Sâm Sâm ướt đẫm lâm vào hôn mê lên bờ. Vẫn may cứu vớt kịp thời, thời gian chìm xuống không lâu. Chỉ là sắc mặt cô tái xanh, tứ chi lạnh lẽo, Đồng Húc Lãng và Lục Tuấn Huy thấy khó tránh khỏi lo lắng thấu tâm can. Đông Húc Lãng trấn định cởi hai nút áo trên cùng của Lâm Sâm Sâm ra, sau đó một chân quỳ xuống đất, chân kia cong đầu gối, đặt bụng Lâm Sâm Sâm nằm ngang trên đùi, để cho đầu cô rủ xuống dưới, tiếp đó kìm phần lưng của cô, khiến cho nước trong dạ dày chảy ra. Sau khi nước chảy ra, Lâm Sâm Sâm còn đang hôn mê, Đồng Húc Lãng thăm dò một chút phát hiện hô hấp của cô yếu ớt, vì vậy quyết định thật nhanh nắm lấy mũi cô, sau khi hít sâu một hơi cúi đầu miệng đối miệng hô hấp nhân tạo cho cô, đợi ngực cô mở rộng hơi nâng lên khi có khí, buông lỏng mũi cô, sử dụng một tay áp ngực cô lấy giúp hơi thở, lặp lại theo nhịp tiến hành mấy lần, cho đến khi hô hấp của cô dần dần vững vàng, rốt cuộc Đồng Húc Lãng mới thở phào nhẹ nhõm. Không bao lâu, xe cứu thương tới, Đồng Húc Lãng vẫn giúp đỡ ở bên cạnh đi theo lên xe.

Lục Tuấn Huy còn phải ở lại thay quần áo quay phim, chỉ có thể lẳng lặng đưa mắt nhìn xe cứu thương nhanh chóng rời đi. Mới vừa rồi chính mắt thấy Đồng Húc Lãng thuần thục làm các biện pháp cấp cứu, anh chợt phát hiện mình ở đây là dư thừa, hoàn toàn không xen tay vào được. Nhưng lo âu khiến anh không có cách nào yên tâm xoay người rời đi, cho dù Đồng Húc Lãng làm hô hấp nhân tạo cho Lâm Sâm Sâm, một màn đau nhói lòng người như vậy, nhưng anh vẫn nắm chặt thành nắm đấm kiên quyết đứng tại chỗ nhìn cô thoát khỏi nguy hiểm mới có thể an tâm. Không ai hiểu được, giờ phút này anh có bao nhiêu tức giận, giận mình chạm được thân thể cô trễ một bước, giận mình không thể tự mình cứu cô lên bờ. Đám người chung quanh dần dần tản đi, tim của anh cũng như tan cuộc đất trống nói không hết có bao nhiêu thê lương.

Đồng Húc Lãng phải chạy về viện hàng không, tìm bảo mẫu trong nhà tới chăm sóc Lâm Sâm Sâm, mỗi ngày Thẩm Bích Tâm cũng đến bệnh viện thăm cô. Vốn là không đến hai ngày là bình phục, nhưng Thẩm Bích Tâm cứ để cho cô ở bệnh viện lâu thêm mấy ngày. Sau khi Lâm Sâm Sâm xuất viện, trong lòng cảm thấy băn khoăn, vì vậy mua trái cây bánh ngọt đến nhà họ Đồng nói cám ơn.

Bảo mẫu mở cửa cho Lâm Sâm Sâm, sau khi vào nhà lại thấy cả phòng lành lạnh, lặng lẽ không tiếng động. Bảo mẫu thân thiết nói với cô: "Cô Lâm uống ly trà trước đi."

Không lâu sau, Thẩm Bích Tâm liền vội vã từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy cô liền vui vẻ ra mặt : "Sâm Sâm, tới rồi. Ngồi ngồi, câu lễ cái gì chứ."

Lâm Sâm Sâm mỉm cười nói: "Dì Thẩm, con tới nói cám ơn với mọi người, tuần này làm phiền mọi người chăm sóc, bằng không cũng không thể khôi phục nhanh như vậy được."

Thẩm Bích Tâm nửa giận nửa cười nói: "Nha đầu này còn khách khí với ta như vậy sao, chút chuyện nhỏ này cũng đáng để con đặc biệt tới nói cám ơn sao. Vậy những năm gần đây nhà con một mực chăm sóc bà ngoại A Lãng, chẳng phải ta nghìn ân vạn tạ cũng không đủ?"

Lâm Sâm Sâm xin lỗi cắn cắn môi: "Nói thế nào cũng là Đồng Húc Lãng đã cứu con, nói tiếng cám ơn là cần thiết."

Thẩm Bích Tâm hướng trên lầu bĩu bĩu môi: "Vậy con đi lên xem nó một chút đi, hai ngày gần đây tiểu tử này không tốt lắm."

Dĩ nhiên Lâm Sâm Sâm không thể từ chối, lên lầu với Thẩm Bích Tâm. Thì ra là ngày đó sau khi cứu được Lâm Sâm Sâm từ trong nước lên, Đồng Húc Lãng vẫn chăm sóc bên người cô không thay bộ quần áo đã ướt sũng, ban đêm lại chạy thẳng về viện hàng không, ngày hôm sau công việc lu bù nên sức đề kháng không khỏi giảm xuống, khiến vi khuẩn gây bệnh thừa cơ chui vào. Xưa nay thân thể anh rất tốt khó chịu cũng không chút để ý, cứ như vậy đến chủ nhật, vừa vào cửa nhà liền không chịu nổi, cả đêm sốt cao. Thẩm Bích Tâm cho anh uống thuốc lại lấy khăn lông lau, vẫn không giảm sốt, không thể làm gì khác hơn là nửa đêm gọi bác sĩ trực ban trong đại viện đến, truyền liền hai chai nước biển mới áp chế được nhiệt độ. Nhưng một người thường ngày ít phát bệnh một khi phát bệnh thật sự không phải là loại giày vò bình thường. Sáng sớm hôm sau, thân nhiệt Đồng Húc Lãng lại lần nữa không ngừng tăng lên. Thẩm Bích Tâm gấp đến độ xoay quanh, lập tức mời bác sĩ chuyên khoa trong bệnh viện quân đội tới đây. Lần này tăng liều lượng thuốc, nhiệt độ tạm thời giảm xuống, vì sợ ban đêm lặp lại, bác sĩ đề nghị anh vào bệnh viện quan sát, nhưng Đồng Húc Lãng tính khí bướng bỉnh, chết sống không chịu đi bệnh viện. Tất cả mọi người đều hết cách với anh, không thể làm gì khác hơn là chờ xem tình hình thế nào.

Lâm Sâm Sâm đi vào phòng ngủ của Đồng Húc Lãng, chỉ thấy rèm cửa sổ khép chặt cả phòng âm u, anh nhắm mắt nằm trên giường ngủ say. Thẩm Bích Tâm nói khẽ với Lâm Sâm Sâm: "Đoán chừng là thuốc có tác dụng nên ngủ rồi, làm phiền con trông nó giúp dì, dì ra ngoài có chút việc lúc nữa sẽ quay lại, nếu như nó khát thì con cho nó uống nước."

Lâm Sâm Sâm vội vàng gật đầu nói: "Được, dì yên tâm đi."

Sau khi Thẩm Bích Tâm đi, Lâm Sâm Sâm ngồi xuống cái băng ghế trước giường anh. Cô nhìn khuôn mặt ngủ say của Đồng Húc Lãng, đôi mắt nhắm thu lại không ít khí thế bức người. Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ anh an tĩnh bình thản, cô không tự chủ lộ ra nụ cười dịu dàng. Tay đặt trên bàn trong lúc vô tình đụng phải mấy quyển sách chồng chất, cô vội vàng nghiêng đầu sửa sang lại, chỉ cần một cái liền nhận ra đều là tác phẩm của cô, từ bìa sách tờ giấy có thể nhìn ra đã bị lật xem rất nhiều lần, trong nháy mắt lòng cô mềm mại đến rối tinh rối mù. Đến tột cùng cô có cái gì tốt, đáng giá để một người đàn ông ưu tú xuất chúng để ý cô đến như vậy?

Lúc Đồng Húc Lãng mở đôi mắt mơ màng ra đã là hơn một giờ sau, ánh sáng trong nhà mờ mờ, mơ hồ thấy một bóng dáng mảnh khảnh ngồi trước giường. Anh thử gọi: "Lâm Lâm?"

Lâm Sâm Sâm vốn nằm trên bàn sách ngẩn người, nghe được giọng nói lập tức ngồi thẳng ân cần hỏi: "Anh cảm thấy như thế nào? Có muốn uống chút không?"

Thật sự là Lâm Sâm Sâm, trong lòng Đồng Húc Lãng vui mừng không dứt, anh đưa một tay ra muốn cầm tay cô. Lâm Sâm Sâm mở đèn bàn, lo lắng hỏi: "Anh muốn cái gì?"

Đồng Húc Lãng ho khan vài tiếng, giọng nói khàn khàn: "Đưa tay cho anh."

Lâm Sâm Sâm vội vàng đưa hai tay nắm lấy tay anh, bệnh nhân là lớn nhất, cho dù bây giờ Đồng Húc Lãng yêu cầu một cái ôm cô cũng không chút do dự đáp ứng. Dù sao anh là ân nhân cứu mạng của cô, vẫn là bởi vì cô mới thành ra như vậy."Tôi rót chén nước cho anh uống có được hay không?"

Đồng Húc Lãng gật đầu một cái, trước nay giọng nói cô chưa từng dịu dàng, mặc dù trong miệng chứa thuốc đắng, nhưng trong lòng anh còn ngọt hơn so với rót mật.

Lâm Sâm Sâm rót nước, nhẹ nhàng nâng đầu anh lên đưa ly đến trước mặt anh cho anh uống. Đồng Húc Lãng uống nước cảm giác thoải mái rất nhiều, anh cười trêu ghẹo: "Ôi, thật không muốn cho em thấy được bộ dáng tiều tụy của anh. Từ nhỏ đến lớn anh cũng chưa từng bị bệnh, lần đầu ngã bệnh lại để cho em bắt gặp."

Lâm Sâm Sâm nhìn tinh thần anh tỉnh táo cũng cười với anh: "Vừa đúng để cho anh nhận rõ thực tế, đừng biến mình thành chiến thần bất bại."

Đồng Húc Lãng cong ngón trỏ lên vuốt xuôi gương mặt cô: "Tiểu vô tâm, là ai khiến cho anh biến thành bộ dạng ma quỷ này?"

Lâm Sâm Sâm nghe lời của anh, trong lòng không khỏi chua xót: "Thực sự là trách tôi."

Đồng Húc Lãng nắm chặc tay cô nói: "Đùa với em thôi, em còn tưởng thật. Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi. Huống chi không phải có câu y đái tiệm khoan chung bất hối, vì y tiêu đắc nhân tiều tụy sao?"*

*Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy: quần áo rộng dần (gầy đi) nhưng trước sau cũng không hối hận, chỉ vì người ấy (nhớ nhung) mà hao gầy tiều tụy.

Lâm Sâm Sâm trừng mắt với anh nói: "Nói càn!"

Thẩm Bích Tâm ở ngoài cửa nghe được, cười trộm đi xuống lầu. Trong lòng bà tính nấu cho hai tiểu oan gia này chút canh bồi bổ thân thể.