Người Chồng Bị Vứt Bỏ

Chương 6



Sốt cao tới 39.8 độ, là kết quả được ban tặng từ cơn mưa tầm tã khuya hôm trước.

Đêm đó anh đưa Thượng Quan Nhu về nhà rồi ở trong thư phòng hút thuốc, sáng hôm sau bữa sáng cũng không buồn ăn đã chạy đi làm.

Sau khi về đến nhà lại tự nhốt mình trong phòng chiếu phim coi đi coi lại một bộ phim.

Cơ thể khó chịu cũng không bằng khó chịu trong lòng, từ sâu trong tiềm thức anh muốn dùng loại phương thức tàn khốc này để ngược đãi bản thân.

Chờ đến lúc Thượng Quan Nhu phát hiện anh bị bệnh thì bệnh tình đã trở nên vô cùng nghiêm trọng rồi.

Bác sĩ gia đình tiêm cho anh hai liều thuốc, cực kỳ tức giận mắng chửi xối xả với người nào đó nằm ở trên giường, mặc dù đại thiếu gia đang hôn mê không nghe được một chữ.

Sau, bác sĩ dặn dò cô, chờ sau khi Nhiêu Triết tỉnh lại phải nhớ cho anh uống thuốc đúng giờ, nếu như anh không chịu uống, liền đánh anh bất tỉnh, bắt buộc anh phải uống.

Bác sĩ của nhà họ Nhiêu là anh họ bà con xa của Nhiêu Triết , y thuật vô cùng giỏi, mặc dù rất thích mắng chửi người, nhưng chữa trị hiệu quả nên mới khiến cho người ta yên tâm.

Tiêm thuốc rồi, trán Nhiêu Triết không còn nóng nữa.

Lại dặn dò một hồi, bác sĩ mới cầm hòm thuốc đi ra ngoài với John .

Nhiêu Triết hạ sốt, nằm ở trên giường ngủ rất sâu, nhưng hai gò má còn đỏ ửng, đôi môi cũng khô khốc .

Thượng Quan Nhu đắp khăn lông giúp anh mấy lần, sắc mặt của anh mới từ từ trở lại bình thường

Giằng co một đêm cho đến rạng sáng ,cô bất ngờ phát hiện ngày trước cô luôn ngủ đúng giờ nhưng hôm nay lại không có buồn ngủ.

Chống cằm ngồi ở bên giường, một lát lén cầm bàn tay to của anh, một lát lại siết chặt gương mặt của anh, tóm lấy lỗ tai, nhéo nhéo lỗ mũi, kéo kéo tóc, nhưng anh vẫn an ổn ngủ, hoàn toàn không bị hành động mờ ám của cô làm ảnh hưởng.

"Aizzz, thật ra thì lúc phát hiện mình đã chết em cực kỳ hận anh."

Biết anh đã ngủ sâu nên sẽ không nghe được chuyện mình nói, lá gan Thượng Quan Nhu cũng to ra, nói ra lời thật lòng.

Ngồi ở bên giường, gẩy gẩy sợi tóc trên trán anh, lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn.

"Nhưng mỗi khi em nhắc nhở bản thân không thể tha thứ cho anh, em lại nhớ tới hình ảnh ngọt ngào của chúng ta trước kia."

"Anh có nhớ có một lần chúng ta đi lên núi ngắm những vì sao, trên đường về xe lại chết máy, gót giày của em cũng gãy nên anh cõng em xuống núi, cực kỳ mệt mỏi, anh liền thở hồng hộc mắng em là con heo béo, em tức giận nhéo lỗ tai anh, anh nói em thô bạo không có giáo dục hay không. . . . . ." Vừa nói cô không nhịn được nhẹ giọng nở nụ cười.

"Còn có một lần, chúng ta cùng đi dự hôn lễ Trần tiên sinh, kết quả em lại mặc cùng kiểu áo với em gái Trần tiên sinh, lúc đó em thật sự rất lúng túng, nhưng anh không biết từ nơi nào lấy được một cái khăn quàng cổ choàng ở trên người em, mặc dù anhh thắt khăn quàng cổ kia siêu cấp khó coi, nhưng anh lại giúp em giải vây."

"Anh đó nha, lúc đầu luôn cho người ta ấn tượng không tốt, nhưng tiếp xúc lâu ngày mới phát hiện anh cẩn thận, tình cảm, thiện lương, một khi anh muốn đối xử tốt với ai thì anh đối xử cực kì tốt với người đó."

"Ba ép em phải nghĩ mọi cách quyến rũ anh, em lúc đầu thật sự không tình nguyện nhưng cũng không biết từ lúc nào, em phát hiện mỗi ngày mình đều muốn nhìn thấy anh, dù cho em hay bị anh trêu chọc, gây khó khăn nhưng em cũng thấy rất hạnh phúc, nhưng . . . . . ."

Nghĩ đến bữa tiệc sinh nhật kia, nét mặt của cô trở nên khó chịu.

"Tại sao lúc em cho là mình đi lên Thiên đường thì tất cả đều đã thay đổi đây? Anh rõ ràng từng nói với em, chờ đến lúc sinh nhật anh, anh sẽ cho em một sự ngạc nhiên, nhưng lại khiến em kinh sợ, khiến em biết anh đã có một vợ sắp cưới xinh đẹp, đáng yêu. . . . . ."

Những chuyện xảy ra đêm hôm đó, xuất hiện đồng thời trong đầu của cô, Thượng Quan Nhu đột nhiên giật mình, mờ mịt mà không hiểu nhìn người đang nằm trên giường.

cô lắc đầu, lòng chua xót che khuôn mặt, " Rốt cuộc em đang làm cái gì? Em điên rồi sao? Tại sao lại để em yêu anh? Nếu như được sống lại lần nữa, em tình nguyện chưa từng gặp anh. . . . . ."

cô tuyệt vọng rời đi, không muốn tiếp tục đối mặt với người đàn ông làm cô khổ sở nữa.

Lúc này trong giấc mơ Nhiêu Triết đột nhiên trở nên rất bất an, vô ý thức kêu, "Tiểu Nhu. . . . . . Hinh Mi. . . . . ."

Cho dù trong lúc anh nằm mơ , anh cũng một mực gọi tên hai người kia, mà không phải cô gái ấy,vợ sắp cưới chính thức của anh. . . . . .

Uông Chỉ Lan , vợ chưa cưới của Nhiêu Triết là một người chưa từng tồn tại trong mắt người khác.

không thể không thừa nhận một điều là cô rất đẹp nhưng tính cô mềm yếu, nhát gan, hướng nội, cho dù cô có thân phận là con nuôi nhà họ Nhiêu, nhưng vẫn không có chỗ đứng ở xã hội thượng lưu.

Uông Chỉ Lan có thể có cơ hội bước vào nhà họ Nhiêu, tất cả đều bởi vì Nhiêu Triết khi còn bé là đứa trẻ có trái tim biết đồng cảm, người khác nhặt mèo, nhặt chó, nhặt chim nhỏ bị thương, thế nhưng anh lại nhặt một cô nhóc ở ven đường đang chạy trốn khỏi viện mồ côi.

Cha mẹ Nhiêu đối với con trai luôn ít quan tâm nên Nhiêu Triết rất cô đơn, mà bởi vì anh nghĩ có một bạn đến, Uông Chỉ Lan may mắn trở thành con nuôi nhà họ Nhiêu.

Nhiêu Triết đã từng nói với cô, Uông Chỉ Lan tựa như một con chim nhỏ gãy cánh, coi như anh vì cô tạo ra một khoảng trời rộng lớn, cô vẫn không dám dũng cảm bay lượn.

cô gái như thế chỉ có thể ở trong nhà để bảo vệ , nếu không sơ ý một chút, nơi phồn hoa sẽ đem tâm hồn thanh khiết của cô ô nhiễm hoàn toàn.

Lúc ấy cô trêu ghẹo Nhiêu Triết: "Anh bảo vệ cô ấy giống như đang bảo vệ công chúa trong lâu đài ."

Nhiêu Triết lại cười lắc lắc đầu, "Công chúa củaanh chỉ có một mình em."

Mặc dù cô từng để ý sự tồn tại củaUông Chỉ Lan nhưng cô tin tưởng Nhiêu Triết là một người đàn ông khi đã yêu thì sẽ không bao giờ do dự.

Nhưng cô không ngờ, buổi tối tiệc sinh nhật hôm đó, Nhiêu Triết lại ở trước mặt tất cả khách khứa tuyên bố, người phụ nữ của anh thật ra là thanh mai trúc mã của anh.

"Tiểu Mi, sinh nhật cuối tuần này của mình sẽ có party, đây là vé mời, hi vọng cậu có thể tới tham gia."

Sau khi tan học, Thượng Quan Nhu tâm sự nặng nề, không biết lúc nàoThẩm Tử Dương đuổi theovỗ vỗ bả vai cô, đưa cho cô vé mời được thiết kế rất đẹp.

Thẩm Tử Dương nhuộm tóc màu tím dễ làm cho người khác chú ý nhưng có gương búng ra sữa như trẻ con. Hai người ở trên lớp học có nói chuyện mấy lần, cô mới biết đứa trẻ to xác này hai mươi tuổi là cậu chủ của một công ty sản xuất đồ chơi.

Bởi vì thành tích của cậu tavô cùng thấp, lại kiên quyết không chịu nghe lời người nhà sắp xếp đi du học nên cuối cùng bị ba nhét vào lớp học bổ túc.

Thẩm Tử Dương là người nhiệt tình sáng sủa, dù ăn mặc khác người, nhưng theo cậu ta giải thích lí do mình khác người là bởi vì đang ngầm đấu với ba cậu ta.

Thượng Quan Nhu cũng không ghétcậu ta, thậm chí xem cậu ta như em trai mình.

Nhận lấy thiệp mời sinh nhật, cô cười gật đầu, "Dù sao Chủ nhật mình cũng không có làm, sinh nhật của cậu, mình chắc chắn sẽ đến ."

Thẩm Tử Dương vô cùng vui vẻ, cùng với cô sóng vai đi ra cổng trường đã thấy xe chú Lý đã chờ ở đó.

" Tài xế nhà cậu thật tận tâm, gió mặc gió, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ thấy ông ấy tới đón đúng giờ."

"Sai, mình đã nói rồi đó là tài xế của chủ nhà, mình mới mời không nổi tài xế đấy."

cô lo lắng Thẩm Tử Dương hiểu lầm mình là đại tiểu thư, cho nên hôm chú Lý đến đón mình ngày thứ hai lập tức đem tình huống của mình nói cho Thẩm Tử Dương.

Thẩm Tử Dương khi đó nghe xong đã nói nếu như ngày nào đó cô bị đuổi việc, cậu ta sẽ rất vui lòng làm tài xế chở đưa đón cô đi học.

Hai người cười lại hàn huyên mấy câu, cậu ta mới rời đi theo hướng ngược lại.

Thu hồi ánh mắt , cô đi tới xe chú Lý, chú Lý đã quay kiếng xe xuống đang cười ha hả hướng về phía cô nháy nháy mắt, "Anh chàng đó cùng cô quan hệ hình như rất tốt phải không?"

Thượng Quan Nhu đắc ý vẫy vẫy vé mời trong tay, "Chủ nhật là sinh nhật cậu ấy nên mời tôi đi tham gia party sinh nhật của cậu ấy."

"Trẻ tuổi thật tốt, cuộc sống phong phú làm lão già này hâm mộ."

cô làm mặt quỷ, mở cửa xe, vừa muốn lên xe lại đột nhiên bị người đàn ông ở trong xe chờ làm cô sợ hết hồn.

Nhiêu Triết? Tại saoanh ta lại ở đây?

Tây trang thẳng thớm, gương mặt tuấn tú, lười biếng ngồi dựa vào ghế, trong miệng còn không đứng đắn ngậm một điếu thuốc.

Thấy cô sửng sốt, anh không vui nhíu mày, "Còn không mau lên xe?"

cô nuốt nước miếng một cái ực, đột nhiên có cảm giác mình làm sai bị ông xã biết được.

Nhưng nghĩ cẩn thận cô có cái gì phải chột dạ? Nhiêu Triết cũng không phải là ông xã của cô, cô có tình cảm với người đàn ông nàocũng không có liên quan đến anh.

Thượng Quan Nhu chậm rãi ngồi vào bên cạnh anh, lấy tay quạt quạt mùi thuốc lá trong xe, không hiểu nhíu mày, "Tại sao anh lại tới đón tôi?"

Nhiêu Triết thuận tay ném tàn thuốc ra cửa sổ xe, híp mắt nhìn cô một lúc lâu, "Hôm nay tăng ca nhưng xe bị hư, thuận tiện kêu chú Lý đến công ty đón."

"Anh hết bệnh rồi hả ?"

Nhiêu Triết không có lên tiếng, chỉ phân phó chú Lý lái xe, sau anh lười biếng tựa vào cửa sổ xe bên cạnh, ánh mắt quan sát cô.

Anh bình thường rất ít ngã bệnh nếu bị bệnh thì chỉ cần tiêm mũi thuốc rồi uống thuốc, thân thể cũng hồi phục rất nhanh.

Lúc anh ngủ mê man, anh mơ một giấc mơ dài, trong mơ có Thượng Quan Nhu, cũng có Kỷ Hinh Mi, sau đó hai người bọn họ giống như hợp lại làm một, trở thành một người.

Anh cảm thấy rất kỳ diệu, trong mộng Thượng Quan Nhu đối với anh nói quý trọng người trước mắt thật tốt, không nên để hạnh phúc vụt mất. Giấc mơ này giống như nhắc nhở anh cái gì.

Sau khi tỉnh lại, John nói cho anh biết, là cô vẫn ở lại bên cạnh anh chăm sóc anh, không biết tại saokhi biết chuyện này, vốn là bởi vì Thượng Quan Nhu chết đi mà nội tâm trống rỗng thật lâu lại có dòng nước ấm chảy qua lấp đầy.

Cho nên lúc hết giờ làm việc, anh gọi điện thoại cho chú Lý, nói muốn cùng đi đón cô về nhà.

Chỉ khi anh thấy anh chàng tóc màu tím, vốn tâm tình đang hưng phấn, lại trở nên xuống thấp.

Trong xe lâm vào một mảnh yên lặng, bởi vì thân là chủ nhân Nhiêu Triết không nói nên hai người cũng không biết nên nói cái gì.

Xe đi một lúc, Nhiêu Triết dodự thật lâu, mới phá vỡ trầm mặc, "Nghe nói lúc tôi bị bệnh, là cô bên cạnh chăm sóc tôi."

Thượng Quan Nhu bị anh hỏi, đỏ mặt gật đầu một cái, không dám nhìn ánh mắt của anh, "Anh ở phòng chiếu phim ngủ quên, vừa sờ trán củaanh lại bỏng đến dọa người, lúc ấy anh làm tôi rất sợ, John gọi bác sĩ giúp anh tiêm thuốc xong, đã là mười giờ tối. . . . . ."

nói xong, cô lúng túng sờ đầu, "Trễ như vậy, cũng không thể giữ bác sĩ lại, cho nên tôi ở trong phòng canh chừng anh, chờ anh hạ sốt thì rời đi." thật ra thì lúc ấy cô chật vật chạy đi .

Nhiêu Triết trong lòng lo lắng, bởi vì thấy mặt cô hồng không hiểu lí do, tâm tình lại trở nên khá hơn không ít.

Chỉ thấy anh nghiêm trang gật đầu, nghiêm túc nói: "Quan tâm tôi như vậy, quả nhiên rất giống bà xã tôi."

Cái gì? Nghe vậy, Thượng Quan Nhu mặt của lập tức đỏ bừng, xoay người tức giận trừng mắt nhìn anh mắng: "Ai là bà xã của ngươi?"

"Tôi chỉ nói là cô giống mà thôi, lại không nói cô là bà xã tôi, aizz, cô sẽ không phải là không kịp chờ đợi muốn làm bà xã tôi chứ?" Thấy cô vừa thẹn vừa cáu, anh không nhịn được nổi lên hứng thú trêu chọc cô.

cô tức giận hung hăng đạp anh một cước, phồng mang trợn má gầm, "Anh là tên khốn kiếp!"

Nhiêu Triết thế nhưng sinh ra một cỗ ảo giác, cảm thấy dáng vẻ cô làm nũng thật sự chọc cho người ta muốn yêu thương.

Cởi bỏ dáng vẻ lãnh khốc thường ngày , anh xê dịch mông, gương mặt tuấn tú nở nụ cười tà khí, "Nếu nói tôi khốn kiếp, cô còn không phải là chăm sóc tên khốn này suốt đêm?"

"Ai nói suốt đêm? Tôi chỉ chăm sóc anh đến nửa đêm."

"Ooohhh ——" anh kéo dài thanh âm, như có điều suy nghĩ khóe môi cong lên, "cô có hay không thừa dịp tôi ngủ mê man lén sờ ngực tôi?"

Thượng Quan Nhu bị tức đến cắn răng, "Anh có đậu hũ có thể ăn sao?"

Anh da mặt dày chỉ chỉ gương mặt tuấn tú của mình, "cô nói thử xem?"

cô tức giận tránh người sang chỗ khác, giận đùng đùng vòng hai cánh tay, "Mặc kệ anh!"

Nhiêu Triết lại dịch cái mông, dính sát ở bên người cô, "thật ra thì cô chăm sóc tôi cũng là phải, đừng quên tôi bị bệnh có thể là bởi vì cô."

"Bởi vì tôi?" cô khó hiểu hỏi, "Lúc ấy người che dù cho anh, chịu dầm mưa hình như là tôi !”

Anh thong thả ung dung nhún nhún vai, "Thế nhưng cái áo khoác cho cô mượn mặc, người chịu đựng rét lạnh cho cô gối đầu hình như là tôi đó."

"Anh. . . . . . Cái tên vô sỉ khốn kiếp!"

"Cho dù tôi là khốn kiếp, cũng là hàm răng trắng noãn, có thể làm người đại diện tuấn tú khốn kiếp phát ngôn cho hãng kem đánh răng ."

"Nhiêu Triết, anh còn có thể ghê tởm thêm một chút nữa không?"

"Tôi đây gọi tự tin, không gọi ghê tởm. . . . . ."

Hai người ngươi một lời, ta một câu, càng đấu càng thú vị.

Tài xế lái xe phía trước, chú Lý thật bất ngờ lại vui mừng phát hiện, từ khi tiểu thư Thượng Quan Nhu qua đời, thiếu gia chưa từng nở nụ cười thật lòng, không ngờ bây giờ cười đến rất vui vẻ.

Chủ nhật tới rất nhanh, địa điểm Thẩm Tử Dương tổ chức party sinh nhật, là một gian phòng diện tích rất lớn trên tầng 17 của một khách sạn lớn 5 sao.

Lúc Thượng Quan Nhu khoan thai đến, phát hiện Thẩm Tử Dương đã cùng một đám thanh niên khoảng hai mươi người ầm ĩ.

Mặc dù trường hợp này khiến người ta rất câu nệ, nhưng người trẻ tuổi ởchung một chỗ, có vẻ nhẹ nhõm náo nhiệt.

Thẩm Tử Dương hôm nay mặc cẩn thận, mặc một bộ tây trang cao cấp màu trắng gạo, chỉ là tóc như cũ là màu tím chói mắt .

Ngồi bên cạnh cậu ta có cô gái áo trắng tóc dài xõa ngang vai , khoảng 18, 19 tuổi, cô gái sức sống thanh xuân nhưng nhìn kỹ lại, cô gái này có chút quen mắt.

"Hinh Mi, cậu rốt cuộc tới rồi?"

đang cùng bạn bè cười đùa, Thẩm Tử Dương cặp mắt sáng lên, đứng dậy bước nhanh đi về phía cô, rất thân nật lôi kéo tay của cô đi về phía mọi người.

"Đây chính là người mà mình muốn giới thiệu cho mọi người biết Kỷ Hinh Mi tiểu thư, cũng là bạn học cùng lớp bổ túc ban đêm với mình."

Mấy chàng trai rất nhiệt tình cùng cô chào hỏi, chỉ có cô gái áo trắng có chút biểu lộ mất hứng.

cô không chịu nổi trợn mắt một cái, còn nhẹ hừ cười miệt một tiếng, "Anh không phải nói là, bạn học lớp bổ túc ban đêm của anh dung mạo như thiên tiên, thanh lệ thoát tục sao? Bây giờ nhìn lại cũng không có gì đặc biệt nha."

Bên cạnh có người ở dưới bàn lôi kéo ống tay áo của cô, ý bảo cô không nên nói chuyện lung tung.

Nhưng cô gái áo trắng không cam lòng cắn cắn môi, "Tôi không có nói sai, cô ta ăn mặc bình thường, thưởng thức thấp kém, khách sạn cao cấp đối với khách hàng yêu cầu nhất định cao, tôi thật sự không hiểu phục vụ phía ngoài canh giữ làm sao lại để cô ta đi vào."

Nghe lời nói chua ngoa, Thẩm Tử Dương sắc mặt trầm xuống, không cao hứng nói: "Lạc Khả Nhi, hôm nay là sinh nhật tôi, tôi không muốn bởi vì nguyên nhân cá nhân của cô mà ảnh hưởng tới tâm tình, mời lập tức câm miệng cho tôi."

cô gái bị mắng sắc mặt rất khó nhìn, không cam lòng cắn cắn hàm răng, xoay mặt không hề lên tiếng.

Thượng Quan Nhu rốt cuộc nhớ tới cô gái áo trắng kia rốt cuộc là ai rồi, con gái nhỏ của ông chủ tập đoàn toàn cầu,Lạc Khả Nhi, cô có một cô chị là nữ cường nhân tên là Lạc Khả Hân, ban đầu điên cuồng quỳ dưới ống quần Nhiêu Triết ( tức là bà chị này bị gục trước A Triết đó mà, ^.^)

Thế giới thật đúng là nhỏ, lúc cô cùng Nhiêu Triết bên nhau nên bị Lạc Khả Hân ghét.

hiện tại cô tới tham gia party sinh nhật Thẩm Tử Dương, lại bị Lạc Khả Nhi gây khó khăn.

Chẳng lẽ cô cùng con gái nhà họ Lạc trời sinh không hợp nhau?

Chỉ là cô cũng nhìn ra được, Lạc Khả Nhi vô cùng quan tâm Thẩm Tử Dương, rõ ràng trước mặt của mọi người bị mắng, vị đại tiểu thư tâm cao khí ngạo này cũng không có giận đến xoay người đi.

cô không nhịn được thở dài, cảm giác mình bị ghét thật sự có chút vô tội, cô đã là phụ nữ gần 30 tuổi, vô luận như thế nào cũng sẽ không nảy sinh chuyện tình chị em với Thẩm Tử Dương nên mới đáp ứng đến party sinh nhật hôm nay, đơn thuần chỉ có tình bạn , thuận tiện lợi dụng cơ hội này, tạm thời cách xa Nhiêu Triết.

Kể từ sau khi cô sống lại, người tiếp xúc nhiều nhất chính là Nhiêu Triết, nhưng cô không thể chịu anh quấy nhiễu, không muốn cuộc sống chỉ xoay quanh anh, không ngừng nhớ lại quá khứ, cô nên có cuộc sống mới, phải có bạn bè mới.

Cho nên khi Nhiêu Triết cảnh cáo cô, tốt nhất không nên đi tham gia tiệc sinh nhật tụ tập vô nghĩa này thì bị cô kiên định phản bác.

cô cũng không phải là người anh độc chiếm, mới không chịu anh khống chế!

Ai ngờ, tên bá đạokia nói không lại cô đã nói ——

"thật không nhìn ra, cô lại là người ủng hộ chị em yêu nhau, chỉ là trâu già gặm cỏ non kết quả bình thường đều rất không tốt, chính cô tự lo thân mình cho tốt."

Buổi sáng vừa ra đến trước cửa, Nhiêu Triết ngay trước mặt mọi người trong nhà họ Nhiêu chê cười cô một phen, cô tức điên lên, thề không bao giờ nữa ôn tồn khai thông với anh.

"Hinh Mi, mình không biết cậu thích ăn món gì nên mình có lấy mỗi món một ít cho cậu, nếu cậu không thích, mình lại kêu phục vụ lấy giúp cậu."

Giọng nói Thẩm Tử Dương rốt cuộc kéo cô trở về thực tế.

Thượng Quan Nhu đáy lòng có chút ảo não, rõ ràng cũng đã ra cửa, lại còn không ngừng nghĩ tới tên khốn Nhiêu Triết kia.

Ổn định lại tâm tình, biết đây là nhà hàng Zehder rất nổi tiếng, tay nghề đầu bếp vô cùng điêu luyện, cô trước kia thích ăn mỳ Ý ở nơi này nhất.

Thẩm Tử Dương lấy rất nhiều món, nhìn qua một lượt, cô phát hiện trong đó có vài món cô thích nhất.

cô cám ơn, cười lắc lắc đầu, "không cần phiền phức như vậy, mình không có ăn kiêng. Hôm nay là sinh nhật của cậu, mình không chuẩn bị quà tặng gì đắt giá, đây chỉ là chút lòng thành của mình, hi vọng cậu không chê."

nói xong, cô từ trong túi lấy ra một hộp quà được gói cẩn thận đưa cho cậu ta, bên trong là cây thủy tinh rất dễ thương, cô chọn thật lâu mới được .

Thẩm Tử Dương nhận lấy cao hứng vô cùng, đem đi cất cẩn thận.

Lạc Khả Nhi nhìn thấy vậy, hỏa bốc lên đầu, "Vừa nhìn chính là xuất thân nhà nghèo, quà tặng khẳng định không có giá trị làm sao mà so được người ta đưa đồng hồ đeo tay nạm kim cương?"

Thượng Quan Nhu cũng không tức giận, cười nhìn cô, " Đồng hồ đeo tay nạm kim cương giá tiền đối với tôi mà nói là trên trời, nếu mua loại quà tặng đắt giá này, cuộc sống tương lai của tôi sẽ phải thiếu nợ sống qua ngày rồi."

cô lời nói thản nhiên hài hước đưa tới tiếng cười của mọi người, bọn họ cũng cảm thấy cô gái này tính tình thẳng thắn không chút nào dối trá.

Mà cô nói chuyện hài hước, khí chất bất phàm, ứng đối thỏa đáng nên rất nhanh làm quen với đám bạn củaThẩm Tử Dương .

Bị mọi người cho qua một bên không thèm để ý đến, người tự cho là mình sẽ trở thành nữ chính của bữa tiệc: Lạc Khả Nhi vô cùng ảo não, dậm chân cực kỳ tức giận.

cô vừa nghe nói, Thẩm Tử Dương ở lớp bổ túc ban đêm quen biết một cô gái xinh đẹp, cô liền vội vàng đi hỏi thăm đối phương là người như thế nào, biết được cô gái kia mặc dù rất đẹp, nhưng xuất thân thấp hèn thì cô cũng không đem đối phương để ở trong mắt.

Bởi vì cô cho là Thẩm Tử Dương là con em thế gia sẽ coi trọng ý kiến của người khác nên sẽ không nghiêm túc.

không nghĩ tới anh lại có thể mời cô ta tham gia bữa tiệc, mà từ anh thái độ ân cần chăm sóc của anh cũng không khó nhìn ra, anh rất thích cô gái tên Kỷ Hinh Mi này.

Lạc Khả Nhi rất không cam tâm, Thẩm Tử Dương là người trong lòng cô từ nhỏ, cô không cam tâm tình nguyện chắp tay đem anh nhường cho người khác.

Vì vậy thừa dịp cơ hội đi vào phòng rửa tay, cô tìm quản lý nhà hàng nói mấy câu, lúc trở lại, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.

không bao lâu sau, một người phục vụ bưng một dĩa tôm hùm đi tới bên cạnh Thượng Quan Nhu, hơn nữa dùng tiếng Zehder thì thầm với cô.

Mọi người có chút cảm thấy kỳ quái, mặc dù nơi này là nhà hàng Zehder, nhưng phục vụ cũng sẽ căn cứ quốc tịch thực khách tới để dùng ngôn ngữ thích hợp, làm sao lại đối với thực khách rõ ràng là người Đài Loan lại nói tiếng Zehder?

thì ra là đây tất cả đều là quỷ kế của Lạc Khả Nhi, cô tận dụng thời gian kêu một phần tôm hùm cho Thượng Quan Nhu, lại nhờ quản lý nhà hàng nói phục vụ lúc đi ra dùng tiếng Zehder hướng dẫn cô cách bóc vỏ tôm hùm, bởi vì đối phương mặc dù là người Đài Loan, nhưng lớn lên ở Zehder,tiếng Trung chỉ hiểu lõm bõm còn nói thì bập bẹ, phần tôm hùm này cô sẽ thích.

cô hy vọng có thể mượn cơ hội này khiến Thượng Quan Nhu luống cuống, bởi vì tôm hùm mặc dù mùi vị không tệ, nhưng cách bóc vỏ lại vô cùng phiền toái, người không biết cách bóc, tướng ăn khẳng định khó coi, mà tiếng Zehder cô nghe không hiểu khẳng định cũng rất lúng túng.

cô đối với Kỷ Hinh Mi đương nhiên rất hiểu rõ, một người xuất thân từ tầng lớp thấp ngoài gương mặt đẹp ra cũng không có cái gì, trên căn bản chỉ là đồ nhà quê.

Cho nên khi phục vụ hướng dẫn bằng tiếng Zehder xong, cô đã chuẩn bị xong tinh thần xem chuyện náo nhiệt.

không nghĩ tới phục vụ giọng điệu nghiêm túc nói xong, Thượng Quan Nhu liền vô cùng thuần thục nói mấy câu Zehder tiêu chuẩn, hơn nữa vẻ mặt tươi cười nhận lấy tôm hùm phục vụ đưa tới.

Thẩm Tử Dương không hiểu nháy mắt mấy cái, đợi phục vụ sau khi rời đi nhỏ giọng hỏi: "Anh ta nói những gì vậy?"

"A, anh ta bảo hôm nay là sinh nhật của nhà hàng, mà mình hôm nay vừa lúc là vị khách thứ chín mươi chín bước vào nhà hàng, trở thành vị khách may mắn, mình có thể ăn miễn phí một suất tôm hùm."

Thượng Quan Nhu rất vui vẻ, bởi vì cô thích nhất là tôm hùm.

Thẩm Tử Dương ngây ngô cười cười, "Cậu nói tiếng Zehder thật lưu loát."

Bên kia một lòng muốn nhìn kịch hay, Lạc Khả Nhi ngàn tính vạn tính, chính là không có tính đến chuyện lại sẽ trở nên như thế.

Càng làm cho cô không thể tin được chính là, động tác Thượng Quan Nhu bóc tôm chẳng những thuần thục ưu nhã, hơn nữa còn vô cùng mê người, Lạc Khả Nhi không khỏi hoài nghi, cô thật sự là đồ nhà quê sao?

Mọi người tiếp tục dùng cơm, bầu không khí lần nữa bởi vì Thượng Quan Nhu hay nói mà nhiệt tình hẳn lên .

Lạc Khả Nhi không cam lòng danh tiếng của mình bị cướp đoạt, không nhịn được lại đang tịch vấn đối cô chê cười nói: "Kỷ tiểu thư ngoài lúc đi học ở ngoài, đã bắt đầu đi làm chứ?"

"Đúng vậy, ban ngày làm việc buổi tối đi học." Thượng Quan Nhu đang bóc tôm hùm vui vẻ gật đầu một cái.

"Nghe nói cô giúp việc cho nhà giàu?"

Nghe vậy, Thượng Quan Nhu động tác trên tay chậm lại, vốn là bầu không khí sôi nổi, lập tức bởi vì một câu nói của Lạc Khả Nhi lại trở nên an tĩnh.

Thẩm Tử Dương tức giận trợn mắt mà nhìn Lạc Khả Nhi một cái, "cô nói hưu nói vượn cái gì?"

"không, cô ta không có nói bậy,mình trước kia xác thực là người giúp việc."

cô không có trộm không có giành, giữ khuôn phép làm người, tuy rất có ý kiến với việc hầu hạ Nhiêu Triết, nhưng cũng không cảm thấy chuyện này có cái gì mất thể diện .

Lạc Khả Nhi lại được voi đòi tiên mà nói: "không trách được ngươi xuất thân thấp hèn lại biết rõ lễ nghi trên bàn ăn như vậy, không ngờ là thường phục vụ người có tiền chắc là thói quen nghề nghiệp đi?" không để ý tới sắc mặt khó coi củaThẩm Tử Dương, cô giả vờ cười nói: "Kỷ tiểu thư nhất định phải ăn nhiều một chút, bởi vì qua hôm nay, nói không chừng về sau cô cũng không có cơ hội tới nơi cao cấp như thế này dùng cơm nữa, aizz, nhưng là ngộ nhỡ khẩu vị bị nuôi cho quen rồi, về sau cô sẽ rất khó chịu!"

"Em gái này nói chuyện thật thú vị, chỉ là nếu tiếp tục nghe nữa, tôi lại thật sự muốn đi phòng rửa tay ói cho sạch sẽ." một tiếng cười trầm thấp đột nhiên truyền tới.

Mọi người cùng nhau giương mắt, chỉ thấy cách đó không xa khu vực VIP, có một người đàn ông anh tuấn ăn mặc cao quý, duỗi hai chân đứng dậy chậm rãi hướng bên này đi tới.

Thấy rõ ràng diện mạo đối phương, trong lòng Thượng Quan Nhu loạn thành một đoàn, anh ta tại sao lại ở chỗ này?

Cùng những thanh niên trẻ tuổi ở đây có sự khác biệt, Nhiêu Triết mặc dù trẻ tuổi, nhưng nhiều năm trên thương trường, sớm dưỡng anh thành một cỗ khí thế không giận mà uy.

Hơn nữa anh xuất thân danh môn, lại đứng ở đỉnh xã hội thượng lưu, còn là người thường lên bìa tạp chí kinh tế tài chính, bị vô số nữ nhân chỗ theo đuổi là vương tử độc thân kim cương, đương nhiên là chỉ đứng ở nơi đó cũng khiến người ta không thể dời đi tầm mắt.

Quả nhiên, có mấy nữ sinh khi nhìn rõ khuôn mặt của anh, không nhịn được đỏ mặt, lộ ra vẻ mặt sùng bái.

Lạc Khả Nhi cũng âm thầm kinh hãi, mặc dù cô không quen Nhiêu Triết, nhưng cô biết rõ chị của mình theo đuổi người đàn ông này rất khổ cực.

Chỉ thấy Nhiêu Triết từ từ đi tới bên cạnh Thượng Quan Nhu, một tay nhẹ nhàng khoác lên đầu vai của cô, tư thái rất thân nật hơi gấp hạ thân, đem gương mặt tuấn tú tiến tới bên tai của cô.

"Em buổi sáng lúc ra cửa rõ ràng có nói, chỉ cần tặng quà sẽ trở về nhà với anh, nhưng em chưa kịp nói gì với bạn mà anh đã đợi không được rồi!"

Nghe vậy, mặt cô đỏ một chút, cô không biết anh rốt cuộc muốn diễn tuồng gì, vì vậy quay đầu lại trừng mắt liếc anh một cái, "Anh theo dõi tôi?"

"không, anh chỉ là đột nhiên cảm thấy đói bụng rồi, tùy tiện tìm nhà hàng dùng cơm, kết quả trùng hợp như thế, anh mới vừa đi ra thang máy liền nhìn thấy em ở nơi này, cho nên ở chỗ này chờ em." Anh dùng cằm chỉ chỉ cách đó không xa, "Anh là thành viên VIP của nhà hàng này, khu bên kia là chỗ ngồi cho thành viên VIP, nếu như em thích món ăn ở đây, lần sau chúng ta có thể lại đây ăn."

Mọi người bị cách nói chuyện thân mật giữa hai người làm cho không hiểu ra sao.

Thẩm Tử Dương là sắc mặt khó coi đứng lên, "Hinh Mi, vị này là. . . . . ."

"Anh ta là ông chủ của mình."

"Kiêm bạn trai." Nhiêu Triết bổ sung.

Thượng Quan Nhu nghe anh nói lung tung nhất thời gấp đến độ nhảy lên, một tay níu lấy cà vạt của anh, tiến tới lỗ tai anh gầm nhẹ, "Nhiêu Triết, anh đến cùng là đang làm cái quỷ gì?"

không ngờ, anh thuận thế ôm cô vào trong ngực mình hôn trộm , cũng ở bên tai cô nói: "Anh không có giở trò quỷ, anh là nghiêm túc."

Vẫn không hiểu rõ tình huống hiện tại, Thẩm Tử Dương mờ mịt nhìn hai người đang ôm nhau, "Cậu không phải nói là ông chủ cậu là một người vừa già lại khó coi sao?"

Nhiêu Triết sắc mặt lạnh lẽo, híp mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Nhu.

Bị Nhiêu Triết liên tiếp có cử chỉ thân mật nên Thượng Quan Nhu u mê, nhất thời cũng không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể lúng túng sờ đầu, có chút đỏ mặt chỉ chỉ Nhiêu Triết, "Anh thật sự già mà, em mới đầu 20, nhưng anh đã sắp 30 rồi."

Mọi người đều im lặng khi nghe xong lời giải thích của cô.

"Em lại dám ở sau lưng anh bôi nhọ thanh danh của anh, xem ra khi chúng ta trở về phải hảo hảo tính sổ rồi."

Nhiêu Triết kéo lấy cổ tay của cô, cười như không cười nhìn mọi người đang ngây người, "Nghe nói hôm nay là sinh nhật bạn học của Mi Mi, bởi vì tới vội vàng không chuẩn bị quà tặng, không bằng bữa cơm này để cho tôi mời khách, mời mọi người tiếp tục dùng bữa, tôi cùng Mi Mi còn có việc, đi trước."

nói xong, anh dắt cổ tay Thượng Quan Nhu, trước mắt bao người, kéo cô ra khỏi nhà hàng.

Chờ Thượng Quan Nhu phản ứng kịp, mới phát hiện ra mình đã giống như con rối bị Nhiêu Triết xách ra khỏi cửa chính nhà hàng rồi.

cô tức giận, ở sau lưng đạp chân của anh, bóp hông của anh, cố gắng giãy giụa, nhưng cũng không có biện pháp tránh khỏi bàn tay anh.

Vả lại ngại vì quá khứ được nuôi dạy rất tốt, không thể ở nơi công cộng la hét, cho đến khi bị anh đẩy mạnh cửa xe, cô mới tức giận mắng , "Anh điên hả? Hôm nay là sinh nhật bạn học tôi, anh lại ở trước mặt nhiều người như vậy phá hư thanh danh của tôi, coi như anh là ông chủ của tôi nhưng tôi không có bán thân cho anh, cái tên này căn bản là. . . . . .Ưm!"

Buộc ngồi vào chỗ của tài xế, Nhiêu Triết chận vừa vặn cái miệng đang không ngừng lảm nhảm kia.

cô sợ hết hồn, ngẩn người, trong đầu trở nên một mảnh hỗn độn.

Nụ hôn của Nhiêu Triết mãnh liệt, bá đạo, tiến quân thần tốc khiến cho cô hít thở vô cùng khó khăn.

cô ghét cái cảm giác bị trói buộc này, lại càng tức giận anh độc tài làm cho cô bối rối..

Thừa dịp anh không đề phòng, nhanh chóng thót khỏi lồng ngực của anh, mở cửa xe, không chút nghĩ ngợi chạy ra ngoài.

Nhiêu Triết cả kinh, theo bản năng xuống xe đuổi theo, kéo tay cô "Em tức giận?"

cô lộ ra hai gò má đỏ ửng mất tự nhiên, bộ dạng tức giận vô cùng đáng yêu, đôi mắt to ầng ậc nước, tựa như tiểu bạch thỏ bị người ta ức hiếp, làm cho anh không nhịn được muốn che chở cô trong ngực.

Nhiêu Triết không nhịn được cỗ xúc động trong lòng, không để ý tới cô còn tức giận, môi lần nữa không chút kiêng kỵ đánh úp về phía đôi môi cô đang chu lên .

Thượng Quan Nhu vội vàng lùi phía sau tránh, nhưng không kịp, chỉ có thể trợn tròn mắt hung hăng nhìn chằm chằm anh, tỏ vẻ phản kháng.

Nhiêu Triết một tay nâng cái ót, một tay ôm hông của cô, trêu đùa đôi môi xinh đẹp.

Thấy cô lại sững sờ, anh cười nhẹ một tiếng, giống như mèo trộm được thịt, từ từ đưa ra đầu lưỡi, liếm môi cô.

Khi cô hồi hồn muốn phản kháng anh đã tiến quân thần tốc, đột phá phòng tuyến của cô, anh ôm sát hông của côđể cô gần sát mình, Thượng Quan Nhu hoàn toàn không làm được gì, giữa hai người hoàn toàn không có một kẽ hở.

Nụ hôn lần này, anh dùng lực vô cùng tốt, không thô bạo cũng không cường ngạnh, rất nhẹ nhàng như lông vũ, trêu chọc tâm cô nhộn nhạo một hồi.

Nụ hôn kết thúc, anh khàn khàn gọi tên của cô, thanh âm vô cùng hấp dẫn.

Thượng Quan Nhu chỉ cảm thấy cả khuôn mặt thiêu đốt , cô không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của anh, khi anh bàn tay từ bên eo của cô từ từ trượt xuống, cô xấu hổ xoay người đẩy anh ra chỉ muốn chạy trốn.

Rơi vào rồi hả ?

cô lại rơi vào nữa hả ?

Tại sao hai đời liên tiếp, cô đều không ngăn được sự tấn công dịu dàng của anh?

Sau lưng một cỗ lực lượng khổng lồ giam cầm cô thật chặt trong ngực, sau tai truyền đến giọng nói nỉ non nhẹ nhàng, "Đừng có trốn nữa, anh đuổi theo em cực khổ lắm. . . . . ." Thanh âm khó nén một tia nhàn nhạt mệt mỏi.

cô không dám quay đầu lại, cơ thể cứng ngắc đành để anh ôm thật chặt.

"Anh hiện tại rất loạn, như một lữ khách đang mất đi phương hướng, mặc dù anh không biết trên đời này rốt cuộc có chuyển kiếp hay không, nhưng anh thật sự nhìn thấy được từ trên người của em quá nhiều bóng dáng quen thuộc. . . . . ."

"Nhưng anh không có đem em làm thế thân của bất kì ai, anh chỉ đang tìm một loại cảm giác, cảm giác này rất kỳ diệu, nó để cho anh không tự chủ được gần gũi với em, muốn ôm em vào ngực, muốn hôn em, muốn chạm vào em, anh cũng cho là anh điên rồi, mà lí trí anh lúc này vô cùng tỉnh táo. . . . . ."

"không cần né tránh anh nữa có được không? Anh biết rõ em cũng yêu anh, trực giác của anh luôn luôn chính xác, em còn trốn nữa, anh thật không biết bây giờ nên làm sao với em nữa . . . . . ."

Anh cứ như vậy câu có câu không ở sau lưng cô thì thầm, Thượng Quan Nhu chỉ cảm thấy lỗ mũi một hồi ê ẩm, nước mắt không có tiền đồ rơi xuống.

cô đột nhiên xoay người, không nói cho anh cơ hội để nói, cả người vùi vào trong ngực của anh, ôm chặt lấy anh, ngón tay mảnh khảnh bấu chặt sau lưng anh.

Nhiêu Triết ngẩn ra, tư thế ôm giống vậy, luôn là kiểu Thượng Quan Nhu thích, ngay cả ôm. . . . . . Cũng muốn giống nhau như đúc sao?