Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Chương 46: Ngã xuống cầu thang.



"Cá nhỏ lười dậy mau." Phó Thâm ôm Lộ Tinh từ trong chăn ra, Lộ Tinh xoay người lại quấn mình vào trong chăn rồi ngủ tiếp.

Thời tiết mùa đông càng ngày càng lạnh, Lộ Tinh cũng càng trở nên đặc biệt bười biếng. Một ngày 24 giờ, ít nhất 18 tiếng đồng hồ của cậu đều đang ngủ.

Tuy rằng không làm chuyện hao phí thể lực gì, nhưng thật sự là cậu chỉ muốn nằm ở trên giường không nhúc nhích thôi.

Bác sĩ Triệu nói Lộ Tinh có lẽ là muốn ngủ đông, mặc dù là người cá sống ở biển sâu, nhưng cũng sẽ di chuyển theo thời tiết giống như chim di cư. Nhưng nếu Lộ Tinh đã lên bờ, thì không cần phải di chuyển nữa chỉ là sẽ không thích vận động nhiều, ham ngủ. Giữ ấm cậu ấy cho tốt, thỉnh thoảng tập thể dục thì không còn là vấn đề lớn.

"Bảo bối, hôm nay không phải hẹn mẹ đi uống trà chiều hả?" Phó Thâm dỗ Lộ Tinh, "Hơn nữa trong phòng trà kia có bánh mousse* hơi bị ngon, em nhất định sẽ thích."

*Bánh mousse[ ĐM/ Edit ] Người cá nhỏ câm của Phó Thiếu lại làm nũng rồi!! - Chương 46: Ngã xuống cầu thang.

Nghe có bánh mousse, đôi mắt Lộ Tinh mới miễn cưỡng mở ra một khe nhỏ.

Phó Thâm hôn lên đôi mắt của cậu, "Đã ở nhà ngủ một tuần rồi cũng nên đi ra ngoài đi một chút."

Bây giờ Lộ Tinh rất khó khăn để rời giường, lăn qua lăn lại hơn một giờ rồi mới xuống giường. Cậu được Phó Thâm bao bọc đến y như một con gấu bắc cực đi bộ.

Hôm nay thời tiết khá tốt, rất thích hợp để ra ngoài.

Sau khi lên xe, Lộ Tinh quấn quanh quầ áo của Phó Thâm nhắm mắt nghỉ ngơi. Đối với cậu mà nói, trong lòng Phó Thâm là nơi ấm áp nhất.

Địa chỉ quán trà chiều là tòa nhà landmark ở trung tâm thành phố Dung Thành, lúc hai người đến đó thì đã có không ít phu nhân danh tiếng ở đó. Đây thực tế là buổi trà chiều kết nghĩa do mấy quý phu nhân Dung Thành tổ chức.

Hứa Viện đang cùng Đặng phu nhân bàn về chuyện chăm sóc da, thấy Phó Thâm với Lộ Tinh đến thì không nói nữa đi lại chỗ hai người.

"Tinh Tinh!" Bây giờ Hứa Viện đã tự động bỏ qua Phó Thâm, "Có nhớ mẹ hay không?"

Lộ Tinh nhếch miệng gật đầu.

"Mẹ cũng nhớ con." Hứa Viện dắt Lộ Tinh đến sô pha sát cửa sổ ngồi xuống, vị trí này có thể nhìn thấy toàn bộ xung quanh trung tâm Dung Thành không sót gì.

Lộ Tinh ghé vào trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, biến thành một con gấu bắc cực tò mò.

Phó Thâm tự giác đi gọi đồ ăn, chỉ trong chốc lát sau nhân viên phục vụ đã đem một cái giá nạm vàng 3 tầng chứa đầy bánh ngọt lại đây, đặt trên bàn trà. Lộ Tinh thu hồi ánh mắt, mấy món bánh ngọt tinh xảo làm cho cả người cậu phấn chấn hẳn lên, đôi mắt lóe sáng.

Nhân viên phục vụ lại đặt xuống 2 ly trà đen và 1 tách cà phê, bình thường Phó Thâm ở công ty cũng thường xuyên uống cà phê.

Ở đây cà phê được bỏ thêm sữa bò với đường đen, hương thơm nồng đậm nức mũi.

Lộ Tinh chưa từng uống cà phê, nhìn chằm chằm cái tách cà phê của Phó Thâm muốn thử. Thấy anh uống một ngụm thì cậu cũng nuốt nước miếng theo. Phó Thâm cầm lấy nĩa đút cho Lộ Tinh ăn đồ ngọt, vị dâu tây ở nhân giữa bánh macaron**, bên trong có các loại hạt vụn, hương vị phong phú.. Lộ Tinh rất thích.

*Bánh macaron[ ĐM/ Edit ] Người cá nhỏ câm của Phó Thiếu lại làm nũng rồi!! - Chương 46: Ngã xuống cầu thang.

"Tinh Tinh, cái này ăn cũng ngon." Cái Hứa Viện nói chính là bánh mousse món đặc sắc nhất của quán trà.

Lộ Tinh há miệng, được hai người đút cho ăn quả thực bận tới mức không há được miệng nữa rồi.

Ăn không lâu thì điện thoại của Phó Thâm vang lên. Thấy là của trợ lý gọi đến, thì cầm điện thoại ra ngoài ban công có sóng mạnh nhận điện thoại.

Lộ Tinh ngắm Phó Thâm một đường, cho đến khi biến mất không thấy Phó Thâm đâu, mới trộm bưng tách cà phê của anh lên, uống hết một ngụm lớn.

Đắng quá! Điều này hoàn toàn khác với hương vị ngọt ngào trong tưởng tượng của Lộ Tinh.

Lộ Tinh cưỡi hổ khó xuống, ngại phun ra, chỉ có thể căng da đầu nuốt xuống. Thật là người câm ăn hoàng liên, có đắng mà cũng không nói nên lời***.

***Người câm ăn hoàng liên: hoàng liên là một vị thuốc cực kỳ đắng khiến người uống không thể không suýt xoa. Vì thế người câm ăn hoàng liên có bị đắng cũng không thể phát ra tiếng than nào. Câu này ý nói bị khổ sở oan ức mà không thể nói nên lời.

Lộ Tinh vội vàng nhét một miếng bánh ngọt để lấp đi vị đắng trong miệng, kết quả thiếu chút nữa bị nghẹn nên lại bưng một chén trà lên uống một ngụm lơn tiếp.

Phó Thâm kết thúc cuộc điện thoại với trợ lý sắc mặt có chút khó coi, công ty bên kia xảy ra chút vấn đề,cần anh lập tức trở về xử lý. Hiếm khi được cùng Lộ Tinh ở cùng một buổi trà chiều, kết quả bị cắt ngang.

"Tinh Tinh, bây giờ tôi phải về công ty một chuyến rất nhanh rồi sẽ trở lại thôi, em ở chỗ này với mẹ nhé, thế nào?" Phó Thâm vừa nói lời này xong, biểu tình của Lộ Tinh cứng lại mất mát rõ ràng. Nhưng cậu biết Phó Thâm vội, cũng không có đùa giỡn với cậu. Chỉ là túm lấy tay áo anh, ánh mắt nói cho anh bảo nhanh trở lại.

"Được." Phó Thâm hôn lên đầu Lộ Tinh một cái, lấy áo khoác rồi bước nhanh rời đi.

Chân trước Phó Thâm vừa đi, chân sau đã có người đến.

"Phu nhân Lưu, đã lâu không gặp." Hứa Viện nhiệt tình đón tiếp người đến. Lại nói chồng Lưu phu nhân này Lộ Tinh cũng đã từng gặp qua, chính là Lưu cục trưởng của công ty người cá.

"Phu nhân Phó, đã lâu không gặp." Phu nhân Lưu ngồi xuống đối diện hai người. Sau khi thấy rõ khuôn mặt Lộ Tinh, thì cũng bị kinh diễm một phen, dung mạo của mỹ thiếu niên này không kém bất kì vị thiếu nữ nào ở Dung Thành. Thậm chí so với mấy cô thì càng đẹp hơn, càng quan trọng hơn là sạch sẽ thuần túy, giống như là mỹ ngọc chưa được điêu khắc.

"Phu nhân Phó, vị này chính là?" Người phu nhân Lưu hỏi đương nhiên là Lộ Tinh.

Lộ Tinh bây giờ chính là bảo bối trong lòng bàn tay Hứa Viện, "Đây là con trai nhỏ của tôi."

Giọng nói của Hứa Viện có bao nhiêu kiêu ngạo thì khỏi bàn.

"Nhưng cổ họng của Tinh Tinh nhà tôi đang bị thương, bây giờ không tiện nói chuyện."

"Tinh Tinh, đây là dì Lưu." Hứa Viện ôm lấy bả vai Lộ Tinh giới thiệu cho cậu.

Lộ Tinh bỏ một món đồ ngọt nhỏ trong tay. Lộ ra nụ cười, yên lặng ngồi một bên.

Phu nhân Lưu thấy Lộ Tinh khang khác thì nhớ đến lần trước chồng mình nhắc tới Phó Thâm có nhận nuôi một người cá nhỏ, cuối cùng rõ ràng thân phận Lộ Tinh.

"Tiểu công tử đẹp quá!" Phu nhân Lưu cảm khái liên tục, ngồi xuống được vài phút rồi nhưng ánh mắt vẫn chưa bao giờ dời khỏi Lộ Tinh.

Hứa Viện ngược lại cũng không từ chối những lời khách sáo như vậy, Tinh Tinh nhà bọn họ vốn dĩ rất đẹp mà. Sự thật bày ra đó dành dành.

"Làn da của phu nhân Lưu bảo dưỡng cũng tốt quá đi, một chút nếp nhăn cũng không có."

Phụ nữ tụ tập với nhau thảo luận về chuyện dưỡng da, giảm tuổi hết sức bình thường. Huống chi Hứa Viện còn là người thích cái đẹp, đối với những thứ này càng để ý hơn. Phu nhân Lưu nhìn còn lớn tuổi hơn Hứa Viện, nhưng nhìn vẫn rất trẻ.

"Phu nhân Lưu có bí quyết dưỡng da gì sao?"

Phu nhân Lưu vuốt ve khuôn mặt huyết sắt hồng nhuận cười nói, "Phu nhân Lưu, tôi thấy cô chăm sóc da cũng không tệ đâu."

Hai vị phu nhân ăn nhịp với nhau chia sẻ bí quyết chăm sóc da.

Lộ Tinh nghe không hiểu những thứ này đành ngồi im ăn cái gì đó, chẳng qua thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa chờ Phó Thâm trở lại.

Cậu đã ăn nhiều đồ ngọt lắm rồi, nhưng anh vẫn chưa trở lại.

Cậu ngồi đến nhàm chán, dứt khoát nằm sấp trên cửa sổ. Nhìn xuống từ tòa nhà cao 200 mét, cố gắng tìm kiếm bóng dáng Phó Thâm trong dòng người nhỏ bé như kiến. Nhưng đáng tiếc mắt cậu không tốt như vậy.

Lộ Tinh mất mát thu hồi ánh mắt, khóe mắt thoáng thấy một bóng lưng quen thuộc- Phó Thâm!

Trước mắt cậu sáng ngời, chỉ thấy Phó Thâm đi lên tầng 2 của quán trà. Lộ Tinh nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Viện, thấy bà đang nói chuyện say xưa với phu nhân Lưu thì một mình đuổi theo.

Lộ Tinh dọc theo cầu thang đi lê tầng 2. Trên tầng 2 cũng không có nhiều người, Lộ Tinh liếc mắt một cái cũng không thấy Phó Thâm.

Cậu đang buồn bực, thì đột nhiên có một người phụ nữ xuất hiện trước mặt cậu.

Ý cười của Kỳ Nghiên nồng đậm, vẫn trang điểm tinh xảo như trước, "Em Lộ Tinh, bọn mình lại gặp mặt rồi."

Lộ Tinh ngẩn ra, mới nhớ tới người phụ nữ này là ai. Cậu không quá thích cô, bởi vì cậu có cảm giác là người này muốn cướp Phó Thâm của cậu đi. Lộ Tinh lùi ra sau hai bước, kéo dài khoảng cách với kỳ Nghiên.

"Em không thích chị à?" Kỳ Nghiên ôn nhu nói đến gần, tươi cười trên mặt dần trở nên vặn vẹo.

Lộ Tinh lắc đầu, cậu không muốn ở cùng với cô lâu, cậu còn muốn đi tìm Phó Thâm. Lộ Tinh nghiêng người muốn vòng qua Kỳ Nghiên, cô ta lại thuận tay giữ chặt lấy quần áo của cậu.

"Đó không phải là anh Phó Thâm sao?" Kỳ Nghiên nói xong thì chỉ về phía sau lưng Lộ Tinh. Cậu theo bản năng quay đầu lại xem, kết quả đúng lúc này cả người cậu đột nhiên không không chế được ngã về phía sau.

"Tinh Tinh!"

Kỳ Nghiên kinh hoảng kêu một tiếng, sau đó cả người ngã theo Lộ Tinh xuống cầu thang. Lộ Tinh ngã một đường dọc theo cầu thang, Kỳ Nghiên cũng không tốt hơn cậu.

Động tĩnh lớn như vậy, phòng trà vốn đang còn yên tĩnh bỗng nhiên ồn ào lên.

Phó Thâm vừa mới bước vào cửa thì thấy Lộ Tinh với Kỳ Nghiên cùng nhau ngã từ trên cầu thang xuống.

"Tinh Tinh!" Phó Thâm chạy lại, Lộ Tinh ngã sấp trên mặt đất không nhúc nhích.

"Tinh Tinh em không sao chứ?" Kỳ Nghiên gian nan ngồi dậy, trên mặt và chân cô đều bị thương, đặc biệt là trên chân, chỗ đầu gối đã bị chảy máu.

" Vừa rồi Tinh Tinh không đứng vững, em muốn giữ chặt cậu ấy lại nhưng mà vẫn chậm một bước." Giọng điệu của Kỳ Nghiên áy náy, không thèm để ý vết thương của mình chút nào mà lại đi quan tâm Lộ Tinh.

Phó Thâm ôm Lộ Tinh đang ngất đi, trán cậu bị đập vào cầu thang nên vết thương không nhỏ. Máu đang chảy ra ngoài, thấm ướt cả cái mũ trắng của cậu.

Hứa Viện chạy lại thì thấy cảnh tưởng trước mắt thì bị dọa chết, hối hận bản thân vì nói chuyện với người khác quá mức chăm chú nên không để ý Lộ Tinh.

Kỳ Nghiên được người đỡ dậy, còn vội vàng lại nhìn Lộ Tinh. Nhìn thấy vết thương trên đầu Lộ Tinh thì không ngừng trách cứ mình vì tay chân quá chậm.

Nhưng khi không có người để ý thì cô nộ ra một nụ cười đạt được mục đích, lần này khuôn mặt của Lộ Tinh xem như đi đời.

Dù sao cũng là người câm thì nói được cái gì chứ.

Lộ Tinh với Kỳ Nghiên được đưa đến bệnh viện cùng nhau. Thưng thế của cậu nghiêm trọng, miệng vết thương trên đầu chắc chắn phải khâu lại mới được.

Về phần Kỳ Nghiên thì chỉ bị thương ngoài da, cô hỏi bác sĩ nhiều lần. Xác định rằng trên mặt không để lại sẹo thì mới thở phào nhẹ nhõm, nếu như cô mà bị giống như Lộ Tinh khẳng định là vở kịch xả thân cứu người này sẽ tan thành mây khói.

Bác sĩ bôi cho Kỳ Nghiên loại thuốc tốt nhất, cô chống nạng khập khiễng đi tìm Phó Thâm, chỉ thấy Phó Thâm và Hứa Viện đang đứng ngồi không yên ở hành lang ngoài bệnh viện.

Phó Thâm nhìn chằm chằm cửa phòng khám, nhìn không chớp mắt...

" Anh Phó Thâm." Kỳ Nghiên khó khăn bước lại gần, toàn bộ lo lắng đều viết ở trên mặt "Tinh Tinh thế nào?"

Ngữ khí Phó Thâm thâm trầm, "Bác sĩ nói chân trái bị xương, vết thương trên trán cần phải khâu lại."

"Nghiêm trọng như vậy!?" Kỳ Nghiên siết chặt cây gậy trong tay, "Trách em chậm tay, nếu lúc đó giữ chặt Tinh Tinh thì tốt rồi."

Kỳ Nghiên âm thầm cảm thấy toát mồ hôi lạnh, cũng may cô chuẩn bị sớm. Nếu giống như Lộ Tinh không hề phòng bị ngã từ trên cầu thang như vậy xuống, chắc chắn sẽ không tốt hơn Lộ Tinh bao nhiêu

"Kỳ tiểu thư, cảm ơn." Phó Thâm lắc đầu nhìn chân Kỳ Nghiên, "Cũng làm cô bị thương, xin lỗi."

"Anh Phó Thâm anh khách khí quá, Tinh Tinh giống như em trai em vậy, chuyện như vậy là nên làm mà." Kỳ Nghiên rất là chân thành tha thiết.

Phó Thâm trầm mặc không nói nữa.

Lúc này, cửa phòng khám mở

"Ai là người nhà bệnh nhân?" Y tá ra hỏi.

"Tôi!" Phó Thâm vội đáp.

"Người bệnh đã tỉnh, nhưng cảm xúc không ổn định, người nhà có thể vào thăm."

Phó Thâm nhanh chóng đi theo y ta vào phòng.

"Kỳ tiểu thư, hôm nay thật là quá cảm ơn cháu." Hứa Viện đỡ lấy Kỳ Nghiên đang không đứng thẳng được.

"Dì khach khí rồi à." Mẹ của Phó Thâm đương nhiên là cô phải biết, là đối tượng cô nhất định phải lấy lòng...