Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Chương 2: Không cần tiêm!!!



"Mặc quần áo." Phó Thâm vỗ vỗ nửa người ở dưới chăn:"Nếu như bị cảm, vậy chỉ có thể gọi bác sĩ tới đây tiêm cho em"

Nói đến tiêm, Phó Thâm cảm giác rõ ràng được người bên thân mình cứng đờ ,anh không khỏi bật cười một tiếng.

Lúc người cá nhỏ vừa mới về đây cảm xúc không được ổn định, bác sĩ muốn để cậu bình tĩnh lại, có lẽ vì tiêm rất đau, cho nên bây giờ cậu nhìn thấy vật sắc nhọn là sợ hãi. Không nghĩ tới tiêm, cậu nhỏ quả nhiên nghe lời. Cậu chui ra từ trong chăn, bàn tay nhỏ nhỏ túm lấy góc áo sơ mi của Phó Thâm, giật giật tay.

"Nếu như thân thể em tốt, thì không phải cần tiêm." Phó Thâm vui vẻ nói.

Người cá nhỏ lập tức túm lấy cánh tay Phó Thâm, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào mu bàn tay của hắn. Mềm quá,nhịp tim của Phó Thâm cũng trở nên xao động, nhưng anh lại giả vờ như không có chuyện gì, túm quần áo ở một bên qua.

Quần áo là do Phó Thâm cho người thiết kế riêng, rất phù hợp với cậu. Vì có cậu phối hợp, nên mặc vào cũng nhanh hơn hẳn.

Lúc mặc đến quần, Phó Thâm hít một hơi thật sâu, tận lực làm cho mình bình tĩnh lại, đây không phải lần đầu anb mặc quần cho cậu, bởi Phó Thâm biết rõ đôi chân của cậu trắng như thế nào.

Sau khi xác định được tâm tình mình ổn định, Phó Thâm mới dám xốc cái chăn bao trùm nửa thân dưới của cậu. Kết quả, xuất hiện trước mặt anh không phải hai chân thon dài trắng nõn, mà là một cái đuôi cá màu xanh lam như mộng ảo.

Cậu ngẩng đầu nhìn Phó Thâm, trên mặt tràn ngập chờ mong, miệng nhỏ khẽ nhếch lên lại khép lại, giống như đang muốn nói gì đó. Trước mắt là một cái đuôi xinh đẹp khiến cho tầm mắt của người ta không rời khỏi nổi, Phó Thâm cảm giác chính mình cũng rất là ngu.

"Đẹp lắm." Phó Thâm xuất phát từ nội tâm mà khen, "Là cái đuôi xinh đẹp nhất"

Trên mặt cậu lập tức nở rộ ra một nụ cười, đơn thuần rõ ràng, Phó Thâm rất khó nhìn thấy nụ cười như thế ở trên khuôn mặt cậu. Người cá nhỏ rất chi là dễ dàng thỏa mãn.

"Thế nhưng về sau, em không thể lộ ra cái đuôi trước mặt mọi người trừ tôi ra, hiểu chưa?" Đuôi cá chính là bảo bối bí mật của tiên cá, nhưng đồng thời cũng mang đến chất độc chết người. Phó Thâm cảm thấy mình phải nhắc cho em ấy ở điểm này, nhưng lại không muốn nhiều lời.

"Nếu em cho người khác xem,tôi sẽ tức giận."

Người cá nhỏ ngơ ngác nghe Phó Thâm nói xong, cậu vội vàng bò lên giường chỗ anh, tất nhiên là đáp ứng yêu cầu của Phó Thâm. Được sự cổ vũ, tiên cá nhỏ rốt cuộc cũng thu hồi cái đuôi của mình, biến trở về hai chân.

Hai chân thiếu niên thẳng tắp trắng nõn tựa như ngọc bích tinh xảo, nhưng không hoàn mỹ chính trên mắt cá chân có một vết thương có một vệt màu tím đọng lại và đóng vảy, trông rất chói mắt. Phó Thâm còn nhớ kỹ rõ ràng, lúc anh phát hiện ra cậu nhỏ, hai chân cậu bị xích sắt trói buộc, bại lộ ra làn da bị xích đến máu thịt lẫn lộn, nhìn rất là kinh người. Cũng may dưỡng hai năm nay, hiện tại tốt hơn nhiều.

Phó Thâm nhìn chỗ đó ngây ngẩn một lúc, lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện cậu cũng đang ngó nhìn vết thương trên mắt cá chân, vẻ mặt hoảng hốt. Phó Thâm biết cậu nhớ lại chuyện cũ. Anh nhanh nhẹn mặc quần vào cho đối phương, che đi vết thương, không cho cậu tiếp tục nhìn.

"Không có việc gì, mọi thứ đều đã qua rồi." Phó Thâm chủ động ôm lấy người cá nhỏ vào lòng, an ủi cậu.

Thời gian tiên cá nhỏ biết đi cũng không dài , đoán chừng khi mới biến thành hình người không bao lâu, Phó Thâm đỡ cậu đi trên sàn nhà trong phòng, chậm rãi tập luyện. Sàn nhà Phó Thâm đã sớm bảo người trải thêm một tấm thảm mềm mại, như vậy đến khi té ngã cũng sẽ không làm cậu đau.

Cho đến người hầu tới gọi hai người xuống ăn cơm, tập luyện hôm nay mới kết thúc.

Người cá nhỏ không chịu đi xuống cầu thang, Phó Thâm đành phải ôm cậu xuống, đặt lên trên cái ghế dựa mềm trong phòng ăn, ngồi xuống bên cạnh anh.

Tối nay món chính là tôm thẻ chân trắng cùng bào ngư, đương nhiên rau dưa cũng không thể thiếu.

Phó Thâm lột vỏ tôm, đem tôm và thịt đặt trên đĩa của cậu, chỉ chỉ cái thìa ở bên, để cho cậu ăn. Cậu không biết dùng đũa, ngay cả thìa cũng rất là miễn cưỡng biết cầm, Phó Thâm đành phải dạy nhiều hơn cho cậu. Cậu cầm lấy cái thìa, dựa theo những gì Phó Thâm dạy trước kia cho cậu liền thử vớt tôm ở trong đĩa, khuôn mặt bộ dáng rất là thành thật nghiêm túc. Không biết có phải tôm khô quá sinh động hay không, cậu nhỏ vẫn không dùng được thìa, trước sau 2 phút, vẫn không vớt lên được một con tôm.

Cậu bị làm khó, bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn, cuối cùng dứt khoát ném cái thìa qua một bên, cái miệng nhỏ chu lên, rất chi là không vui. Phó Thâm cố nín cười, đưa con tôm mới được lột vỏ xong đến bên miệng cậu

"Tiểu tổ tông, ăn đi."

Cậu nhỏ lập tức há miệng ăn hết con tôm đã bóc vỏ , nhìn về phía Phó Thâm, hốc mắt vẫn còn đỏ. Thật là quá keo kiệt, Phó Thâm phun tào trong lòng.

"Ăn chút rau đi." Phó Thâm lại gắp 1 đũa rau cho cậu, cậu vẫn không vui, không hé miệng, loại này so với cây rong trong biển còn khó ăn hơn.

"Không ăn rau rất dễ dàng bị bệnh, bị bệnh thì phải gọi bác sĩ đến đây tiêm..." Miệng Phó Thâm bắt đầu lải nhải. Anh nói còn chưa dứt lời, cậu đã đem rau nuốt xuống.