Người Bất Tử

Chương 12



Dịch: Khởi Linh

***

Mây đen che khuất ánh trăng, trong nhà máy yên ắng đến lạ, thỉnh thoảng có tiếng gió thổi vù vù từ phương xa đến. Nhan Hào trèo lên thang sắt hai bước, ló đầu từ bên khoang sau ra, lập tức trông thấy Tư Nam ngồi trên nóc xe: “Sao thế? Cậu xuống đi!”

Vừa dứt lời, Nhan Hào trông thấy cơ thể Tư Nam khẽ nhúc nhích, hình như quay đầu liếc nhìn cậu ta, song không rõ có nét mặt gì.

Sau đó, Tư Nam rụt một cái chân lại, tóm lấy thành cửa sổ ở bên ghế lái, thực hiện nhanh gọn lẹ một cú lộn ngược ra sau, trực tiếp chui vào khoang lái!

Trong nháy mắt Nhan Hào phải rung động vì độ cong để lộ phần eo sau của Tư Nam: “Ê Tư Nam!”

Kế đó, xe bọc thép đột nhiên khởi động, chạy vượt qua sân trước, xông thẳng ra phía sau nhà máy trong ánh mắt chớp chớp của bao người.

***

Nước nóng chảy ào ào xuống, trong phòng tắm chẳng mấy chốc bốc đầy hơi nước trắng xóa.

Vết máu trong lòng bàn tay được dòng nước rửa trôi, miệng vết thương hơi trắng nhợt, đã không còn chảy máu. Tư Nam thở phào một hơi, đang muốn vặn sang chế độ nước lạnh, cánh cửa kí túc đột nhiên bị đẩy ra: “Cậu không sao chứ, bị thương rồi à?”

Tư Nam quay phắt đầu lại, Nhan Hào đang đứng ngay trước cửa.

“Cậu bị thương?” Nhan Hào lặp lại lần nữa, lần này giọng điệu rõ ràng mang theo sự khẩn trương.

“…………….” Tư Nam vặn vòi hoa sen, nói: “Không có.”

Dù bị tấm thủy tinh của phòng tắm ngăn cách, hắn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Nhan Hào: “Giận à?”

“Không có.”

“……………Thế cậu chạy làm gì?”

Tư Nam không thèm trả lời.

Nhan Hào lập tức dấy lên nghi ngờ, nhìn Tư Nam xuyên qua lớp kính thủy tinh bám đầy hơi nước, đột nhiên nhận thấy thái độ bất thường đầy căng thẳng của đối phương.

Trên thực tế với điều kiện thế này rất khó để nhìn rõ tình hình ở bên trong, giữa tiếng nước chảy ào ào, tầm nhìn của cậu ta dường như đột ngột trở nên cực kì nhạy bén, thậm chí còn thấy rõ độ cong tinh tế từ vùng cổ đến phần vai của Tư Nam, lúc nghiêng người đứng dưới vòi nước, tấm lưng trông có vẻ mỏng manh, hình thể mảnh mai, cả người đều toát lên nét không quá dũng mãnh và lanh lẹ.

Thế nhưng, sức bật của Tư Nam rất mạnh, chắc chắn có quan hệ chặt chẽ đến các thớ gân xơ trong bắp thịt.

Chớp mắt, Nhan Hào có chút thất thần, thầm nhủ với hình thể này của Tư Nam, lọt vào giữa đám Beta cũng quá mảnh mai rồi.

“……..Tôi bảo này,” Tư Nam chậm rãi lên tiếng: “Cậu nhìn đủ chưa?”

Nhan Hào: “?”

“Có thể phắn ra ngoài được không?”

Nhan Hào: “………….”

Nhan Hào đột ngột nhận ra tình hình hiện tại, máu nóng toàn thân dồn hết lên đỉnh đầu, xoay người tay chân lanh lẹ chạy ù ra khỏi phòng tắm.

“Ầy dô,” Chu Nhung ngậm điếu thuốc đẩy cửa kí túc xá, mặt đối mặt với Nhan Hào, nói mập mờ không rõ: “Người đâu?”

Cánh cửa của phòng kí túc xá đơn này của Tư Nam thiệt chẳng có tác dụng gì sứt. Nhan Hào đứng ở đầu giường, chỉ cảm thấy trái tim mình đập có hơi nhanh, nhưng lại không biết cảm giác kích thích khác biệt kia là gì, nghe thấy thế bèn theo phản xạ chỉ vào phòng tắm.

Chu Nhung vứt nửa bao thuốc lá cho cậu ta: “Mấy thằng ngu kia cống nạp đấy.”, rồi nhanh chóng đi vào, mở cửa phòng tắm ra: “Ê tên này….”

Tư Nam quay lưng về phía cửa, vẫn tưởng là Nhan Hào lại chui vào: “Tôi bảo cậu này….”

Trong khoảnh khắc hắn quay đầu lại, lập tức cùng Chu Nhung bốn mắt nhìn nhau.

Trong chớp mắt, dây thần kinh trong đầu Tư Nam rung lên hồi chuông cảnh báo, ý thức giới tính chưa bao giờ có đột ngột sống dậy ngay lúc này; nếu trước mắt không phải bị tấm thủy tinh ngăn cản, có lẽ hắn đã cầm cái khăn lông, thoăn thoắt treo ngược cổ Chu Nhung lên rồi.

“Cút── ra──ngoài cho ông!”

Chu Nhung khẽ rùng mình, tức tốc đóng cửa phòng tắm sầm lại.

“Cậu là phụ nữ đấy à!”Chu Nhung ù ù cạc cạc bị ăn quả bơ, quát với cánh cửa: “Với cả, ai cho cậu dùng nước nóng thế hả? Có biết ông đây không tắm bao nhiêu ngày rồi không?”

“Cậu ta tái phát bệnh cũ hay sao thế?” Chu Nhung vẫn chưa nguôi giận, chỉ vào cánh cửa hỏi Nhan Hào.

“…………..Vừa nãy khá ôn hòa với em á.” Nhan Hào chậm rì rì nói, “Chắc tại anh thô bạo hơn em chăng.”

“Cái đám kia ở lại rồi,” Mười phút sau, Chu Nhung hào sảng ngồi ở bên mép giường, hút thuốc nói.

Nhan Hào tựa lưng vào thành cửa sổ, lấy tư thế y đúc rít điếu thuốc, trong phòng kí túc nhất thời tràn ngập mùi nicotin.

Tư Nam vừa dùng khăn lông lau mái tóc ướt sũng vừa đánh giá hai người này, lòng thì thầm nhủ hai tên này có thời gian sao không đi làm tình một phát, cớ sao đêm hôm khuya khoắt chui rúc trong phòng mình làm gì. Thế nhưng hắn đã quen thói không thích hỏi, chỉ nói “À” một tiếng ngắn gọn, ý bảo bản thân đã biết.

“Vừa nãy cậu chạy làm gì đó?” Chu Nhung nhíu mày nói: “Tôi đã định để thằng ngu kia quỳ lạy dập đầu với cậu, nếu không ngày mai bảo thằng đó quỳ trước mặt mọi người nhé?”

Tư Nam nói: “Khỏi cần.”

Chu Nhung với Nhan Hào liếc nhìn nhau.

“……….Cậu tức à?”

Tư Nam: “?”

“Không phải Alpha đều giống vậy sao,” Tư Nam bình thản nói, “Cũng chẳng phải lần đầu, với cả còn có thể thế nào được nữa, ném gã ra ngoài tự sinh tự diệt à?”

Hắn quay lưng nhìn vào gương, dùng khăn lau mái tóc xoạt xoạt, nên không trông thấy nét mặt nháy mắt trở nên một lời khó nói hết của Chu Nhung với Nhan Hào. Một lúc sau, Chu Nhung khụ một tiếng, hình như muốn khuyên gì đó, song giơ tay lên muốn nói lại thôi bỏ xuống.

“Anh biết cậu không muốn để đám đó ở chỗ này, nhưng cũng không thể giết phát chết luôn được. Đuổi đi thì sẽ tạo vấn đề bất ổn ngay, mà lỡ bọn chúng cố ý chạy về quấy rối thì càng phiền phức hơn…..”

Tu Nam gật đầu mù tịt.

“Với lại,” Chu Nhung ngập ngừng giây lát rồi nói: “Cái đám người kia là cổ đông của nhà máy phân bón hóa học này.”

Chuyện này ngay đến Nhan Hào cũng không ngờ đến: “Có chuyện này thật á? Anh đừng chém nhé.”

“Ờ, thằng cầm đầu tên là Phùng Văn Thái,” Chu Nhung nói tên tập đoàn tài chính cực kì nổi tiếng của thành phố B: “──Là con ông cháu cha của cái nhà đó, đúng là có đầu tư vào khu công nghiệp. Nghe nói trước đây gã từng nhìn thấy Tường Tử từ xa, vừa nãy có nhận ra nên vội vàng nhận lỗi ôm đùi to, còn chủ động tỏ vẻ nguyện ý dâng nhà máy phân bón này cho chính phủ làm chỗ tránh nạn tạm thời.”

Nhan Hào “Đù má” một tiếng: “Tường Tử hữu dụng vãi nhái.”

“Có cái danh của Tường Tử, đám này tạm thời sẽ không trở thành mấy đứa gây họa đâu.”

Chu Nhung cực kì nâng niu rít một hơi thuốc cuối cùng, đột nhiên trông thấy Tư Nam ở trong phòng tắm ngoảnh đầu nhìn lại, nghi ngờ hai người y: “……Chuyện của cái tên muốn kiếp sau muốn làm gà trống là sao thế?”

“Ông nội chú ấy là thứ trưởng bộ an ninh quốc gia Quách Kình Tùng, chú ấy là quan tam đại đứng đắn.” Nhan Hào giải thích nói, “Tình hình thời cuộc bây giờ hỗn loạn, thằng Phùng kia muốn ôm đùi chính phủ, tạm thời sẽ không dám gây thêm rắc rối cho chúng ta.”

Lúc nghe thấy ba chữ Quách Kình Tùng, trong lòng Tư Nam đột nhiên cảm thấy có một chút quen thuộc, chỉ có điều cái cảm giác đó vô cùng mờ nhạt, chỉ thoáng qua thôi.

Hắn yên lặng suy nghĩ một lát, phảng phất như đang thầm đánh giá cái cậu Quách Vĩ Tường này. Một lúc sau hắn cuối cùng cũng “Ờm” một tiếng trong ánh nhìn chăm chú của Chu Nhung lẫn Nhan Hào, có chút đăm chiêu hỏi:

“Thế ông nội cậu ta biết chuyện cậu ta với gà trống không?”

Phùng Văn Thái và sáu tên vệ sĩ cứ thế được sắp xếp bố trí trong nhà máy phân bón, đúng như dự đoán của Chu Nhung, bọn họ không dám giở thói hống hách kiêu ngạo, mà trái lại vẫn còn chút tự giác, ngày thứ hai chủ động đi tìm Chu Nhung, nộp lên tất cả ví đựng….tiền.

Chu Nhung dở khóc dở cười, ôm một đống tiền giấy trở về: “Đám này sợ chúng ta không có đủ củi đốt cho mùa đông sao thế, không thì đợi tới lúc hết giấy vệ sinh, thì bảo mọi người dùng cái này chùi nhỉ?”

“Vui vãi ấy, cả đời em còn chưa từng thấy lắm tiền mặt như vậy đâu.” Xuân Thảo nhấc chân ngồi vắt vẻo bên cửa sổ, tiện tay gấp cái máy bay giấy, ngắm nghía nói: “Cái đám này giàu thật……Anh nói coi bọn chúng chạy nạn sao còn cầm lắm tiền theo thế làm gì?”

Nhan Hào ngồi lau súng ống ở kế bên, cười nói: “Bởi vì lúc virus mới bùng nổ không ai lường được chúng hoành hành lâu như vậy, đều tưởng chỉ xảy ra trong một thời gian ngắn thôi. Chỉ cần thoát được khu vực bùng phát virus, sẽ có thể trở về với xã hội bình thường. Cơ mà, vì các khu vực giao dịch điện tử chịu ảnh hưởng rất nặng nề, nhiều người lo sợ giá cả leo thang….”

Cậu ta mới nói được một nửa, Xuân Thảo bèn phi máy bay giấy đi, vèo cái bay ra cửa kí tú xá, trùng hợp đâm phải Tư Nam đang đi bộ trên hành lang.

“Tư Tiểu Nam!” Xuân Thảo nhảy oạch một tiếng trượt khỏi cửa sổ: “Nào nào nào qua đây, chúng ta cùng chia tiền!”

Tư Nam đang lững thững đi về, lúc này hắn đang mặc một cái áo ba lỗ màu đen với chiếc quần rằn ri, trên cổ vắt chiếc khăn mặt ướt sũng mồ hôi, nghe thấy tiếng gọi bèn dừng bước, liếc nhìn vào phòng kí túc.

Chu Nhung đang đứng ở bên giường, còn Nhan Hào ngồi sau bàn học, hai người cùng đồng thời quay đầu nhìn hắn.

Nửa phút sau, Tư Nam gật nhẹ đầu với Xuân Thảo, không thèm nói gì đi thẳng về phía trước.

“Ê, Tư Tiểu Nam!”

Xuân Thảo kiên quyết chạy ra hành lang, nhìn bóng lưng Tư Nam không thèm quay đầu lại, lúc sau mới hiếu kỳ nói: “Hai anh có thấy cậu ta, dạo này cứ già già sao ấy, uống lộn thuốc hay là…..”

Xuân Thảo còn chưa nói xong, Chu Nhung thả sấp tiền xuống, xoay người đi ra khỏi cửa, sải bước xuyên qua hành lang, đè chặt vai Tư Nam lại.

Động tác của y cực kì lưu loát mà nghiêm túc bất ngờ, Tư Nam ngoảnh đầu muốn nói, song còn chưa nói gì, Chu Nhung bất thình lình ôm ngang eo hắn bế lên, khiêng đi vô cùng dễ dàng.

“……………..” Tư Nam kinh ngạc nói: “Anh làm gì thế?”

Chu Nhung ngoảnh mặt làm ngơ, ba bước thành hai quay về phòng kí túc, quăng Tư Nam lên giường trong ánh mắt trợn to còn mồm há hốc của Nhan Hào.

“Anh!”.

Tư Nam tức tốc dùng khuỷu tay chống nửa thân trên, tuy nhiên vừa mới thốt ra được một chữ, Chu Nhung đã lập tức dùng tay cầm cả xấp tiền, nói: “Ầy dô──” Ngay sau đó tung lên người hắn.

Hành động này quả thực quá làm người khác sock nặng, đời này Tư Nam chưa bao giờ nằm trên giường bị người tung tiền vào thế đâu, nháy mắt hắn phải sa mạc lời.

Môi hắn hơi nhếch lên, hình như hơi tức giận, nhìn chằm chằm Chu Nhung.

Theo góc nhìn nghiêng, bởi vì Tư Nam chống người mà để lộ phần xương bướm quyến rũ, nửa bờ lưng mảnh mai, cùng với cả đôi chân vô cùng thon dài hơi tách ra, hình thành một hình ảnh hấp dẫn người lạ thường.

── Chỉ cần bất kì ai chủ động nhìn vào một lần, sẽ rất khó rời mắt được.

Thế nhưng Chu Nhung lại đách cảm thấy gì, nhanh chóng bổ nhào lên giường, tựa lên ga giường nhìn Tư Nam từ trên xuống: “Cậu trốn cái gì, hửm? Mấy ngày nay dỗi gì mà mất tự nhiên thế?”

Tư Nam: “………….”

Chu Nhung vừa định lên tiếng dạy dỗ vài câu, đột nhiên ngửi thấy thứ mùi gì đó ở rất gần, hình như được tỏa ra từ làn da ướt đẫm mồ hôi với mái tóc của Tư Nam.

── Một thứ mùi y rất khó dùng từ để miêu tả, đó không phải một mùi thơm đơn thuần; nếu để hình dung, phải là hình như đã bị cơn sương mù dày đặc ngăn cách, vừa khó hiểu mà bí ẩn, một hơi thở khiến cảm xúc con người ta tự dưng bắt đầu thất thường sớm nắng chiều mưa.

Chỉ có điều, đó chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt.

Tư Nam đột nhiên giơ tay đẩy y ra, vội vàng lùi cách Chu Nhung nửa bước, chỉ thấy Tư Nam lật người xuống giường, lạnh giọng: “Anh muốn đánh nhau?”

“……………” Chu Nhung cố gắng nuốt nước bọt, hầu kết trượt lên xuống, bỗng nhiên quên mất bản thân đang định nói gì.

“Làm gì thế Tư Tiểu Nam?” Một bóng người nhanh nhẹn núp ở phía sau, hoạt bát ôm chầm lấy cổ Tư Nam, suýt nữa làm hắn ngã xuống giường phát nữa. Sau đó, Xuân Thảo vơ lấy tiền, tiện tay nhét vào ngực hắn, vô cùng hào sảng nói: “Đánh cái gì mà đánh, này cầm đê! Tối qua mấy tên ngu kia sống chết muốn tặng chúng ta tiền đó, giấy vệ sinh phòng cậu còn thừa nhiều không? Cầm về dùng đi.”

Tư Nam cúi đầu nhìn đống tiền, khóe miệng giật giật.

Có Xuân Thảo phá đám, Chu Nhung cuối cùng hoàn hồn sau phút hỗn loạn ngắn ngủi, dùng nắm đấm che miệng ho khụ một tiếng: “Được rồi, đừng dỗi nữa, anh đây chỉ đùa với cậu thôi mà.”

Y giơ tay vỗ nhẹ bả vai Tư Nam, nhân thể để vai hai người huých nhẹ với nhau, sau đó vẫy tay với Nhan Hào, cười nói: “Lại đây, tìm các cậu không phải để đùa giỡn đâu──”

“Cho năm phút quay về thu dọn phòng ở, xong xuôi thì tập hợp tại gara sân sau, anh sẽ dẫn các cậu đi cướp bóc tài sản.” Khóe miệng Chu Nhung khẽ cong, vô lại nói: “Mấy ngày nữa anh chắc chắc giàu to rồi.”