Ngược Về Thời Minh

Chương 25: Thời khắc hiểm nguy



Hoàng huyện thừa mắt không được tốt nên không thấy rõ hai vật đó, nhưng ở trong cái tiểu trấn chốn biên thuỳ này đã nhiều năm nên lão đương nhiên biết "Oanh Thiên Phích Lịch Mãnh Hoả Pháo" là gì, vừa nghe xong sắc mặt lão lập tức trắng bệch.

"Oanh Thiên Phích Lịch Mãnh Hoả Pháo" có thể dùng để thủ thành, nhưng công thành mới đúng là sở trường của nó, uy lực của đạn pháo đủ để phá huỷ cổng thành, đánh sập tường thành. Hiện giờ quân Thát dưới thành có hơn ba ngàn quân, một khi cổng thành bị phá hủy, trạm Kê Minh tất sẽ không giữ được. Có điều không biết bọn chúng kiếm ở đâu ra loại đại pháo này.

Vốn là Bác Đạt Nhĩ Mô - chủ tướng của quân Thát trong cuộc tiến công ba quan ải Nhị Lí Bán, Ngũ Lí Phố và Kê Minh lần này - vừa dẫn quân đi công phá trạm Nhị Lí Bán, đang phóng hoả chém giết cướp bóc trong thành thì nghe nói thằng con Húc Liệt Bột Tề của Bá Nhan Mãnh Khả đã bị quân Minh giết chết. Hắn lập tức hạ lệnh cho phó tướng Hất Lâm Đạt Đạt dẫn quân đến Kê Minh, thề phải giết sạch toàn thành để báo mối thù này.

Hắn cũng biết Kê Minh khó đánh hơn Nhị Lí Bán nhiều, cho nên đích thân thống lĩnh hơn một ngàn quân, mang theo "Oanh Thiên Phích Lịch Mãnh Hoả Pháo" vừa đoạt được từ Nhị Lí Bán tiến thẳng tới Kê Minh. Khi vừa đến nơi, nghe nói quân sỹ công thành đã tử thương hơn ngàn, hắn lập tức hạ lệnh cho đại quân rút lui, định dùng hoả pháo bắn sập huyện thành.

Giang Bân tuy kiêu dũng, song giờ phút này cũng biết đại thế đã mất, y quẳng hai thanh mã đao đã quăn hết lưỡi xuống đất, nói với Hoàng huyện thừa:

- Hoàng đại nhân, bỏ thành thôi!

Hoàng Kỳ Dận mặt xám như tro, chòm râu dài dưới cằm run rẩy không ngừng, trả lời:

- Bỏ thành ư? Ngươi và ta có nhiệm vụ giữ mảnh đất này, nếu bỏ thành chạy trốn thì sẽ phải bẩm báo với Thánh thượng ra sao? Hoàng mỗ nguyện cùng sống chết với thành!

Giang Bân trợn tròn hai mắt nhìn đám quan viên huyện nha, gầm lên tức giận:

- Nếu cổng thành bị phá, đương nhiên Kê Minh sẽ thất thủ, chẳng lẽ mọi người lại phải chịu chết một cách vô ích hay sao? Lúc cần quyết đoán thì phải quyết đoán, nếu không sẽ sinh họa đó!

Sau đó y chợt xoay người lại, quát bảo một tên binh sỹ:

- Mẫn đại nhân đã tỉnh chưa? Ta muốn bẩm báo quân tình với Mẫn đại nhân!

Tên lính đó nơm nớp sợ hãi thưa:

- Mẫn đại nhân vẫn sốt cao, hãy còn chưa tỉnh.

Giang Bân nghe thế thì nghiến răng ken két, đi tới đi lui trong phòng như con gấu bị nhốt trong chuồng. Đám quan viên đưa mắt nhìn nhau, trong bọn họ đã có kẻ lộ vẻ kinh sợ, nhưng không ai dám đầu têu xướng lên hai chữ "bỏ thành".

Dương Lăng không hiểu các vấn đề rắc rối bên trong, y chỉ nghĩ không thủ được thì lui, hà tất phải so đo chuyện được mất của một vùng, sau này quy tụ lực lượng quay về chiếm lại là được rồi. Y nào biết đối với cổ nhân hai chữ khí tiết so với tính mạng còn quan trọng hơn nhiều, cho nên có đôi khi chuyện bọn họ làm sẽ là hành vi vô cùng ngu xuẩn ở thời hiện đại, nhưng trong thời đại này thì lại rất bình thường.

Y bước tới thưa với Hoàng huyện thừa:

- Đại nhân, kết cục đã rõ rồi, sao không thừa dịp quân Thát chưa tiến đánh mà mau chóng rút lui? Quân nhu vật tư tuy không kịp mang đi, nhưng bảo vệ được tính mạng của mọi người quan trọng hơn mà. Núi xanh còn đó, sao phải lo không có củi đun?

Hoàng huyện thừa không lớn tiếng mắng y, lão chỉ mệt mỏi khoát tay, thở dài đáp:

- Bọn quân Thát đều giỏi cưỡi ngựa, bây giờ dù có bỏ thành cũng không thể chạy thoát, tiếp tục thủ thành thì còn có thể giết thêm được mấy tên.

Dương Lăng vội hiến kế:

- Vậy thì chúng ta tiếp tục ở lại nơi này kéo dài thời gian, đồng thời phái vài vị đại nhân tổ chức cho dân lành mau chóng trốn ra ngoài theo cổng bắc, sau khi ra khỏi thành lập tức chạy lên núi. Kỵ binh của quân Thát dù có lợi hại hơn đi chăng nữa thì cũng chẳng cách nào truy sát được dân chúng trong vùng sơn dã bạt ngàn. Vả lại đám quân Thát này còn chưa đủ năng lực để đoạt lấy giang sơn Đại Minh ta đâu, chẳng qua chỉ sắm vai cường đạo kéo đến cướp bóc một phen mà thôi. Vào được thành thế nào bọn chúng cũng sẽ đi lục soát vơ vét của cải, ít nhiều cũng phải mất một quãng thời gian.

Hoàng huyện thừa hai mắt sáng rực, khen:

- Chính thế! Lão phu đã hồ đồ rồi.

Lão lập tức quay sang hạ lệnh cho Vương chủ bạ và mấy vị hương thân chưa kịp rời đi:

- Vương chủ bạ, ông và Mã dịch thừa hãy cũng các vị Lý trưởng, Bảo trưởng (*) tổ chức cho dân chúng rời thành theo cổng bắc, sau đó chia nhau trốn lên núi!

(*) Thời xưa mười hộ gọi là một giáp, mười giáp gọi là một bảo, từ mười bảo trở lên là một thôn. Đứng đầu một bảo là Bảo trưởng, đứng đầu một thôn là Lý trưởng – ND.

Vương chủ bạ ngạc nhiên hỏi lại:

- Đại nhân, còn ngài thì sao?

Hoàng huyện thừa cương quyết:

- Tuy lão phu là một thư sinh, không thể cầm kiếm giết địch, nhưng cũng sẽ cùng các tướng sỹ thủ thành đồng sinh cộng tử!

Giang Bân thấy lão định hy sinh cùng thành như thế, thầm đoán chắc hẳn lão còn có ý ở lại giám sát và đôn đốc mình tác chiến. Y cười rộ, đoạn nghiến răng quay sang phía gần trăm tàn binh đều đã thương tích đầy mình, cười gằn:

- Được, hơn trăm cân (*) thịt này của lão tử sẽ ở lại đây, giết thêm được tên nào thì hay tên đó. Các ngươi mau trở về vị trí, thề chết không lui! Kẻ dám tự ý thoái lui, giết không tha!

(*) Cân Trung Quốc, hai cân tương đương 1kg – ND.

Hoàng huyện thừa liếc nhìn Dương Lăng, bảo:

- Hiền điệt, ngươi... hãy đưa Mẫn đại nhân rời thành đi!

Dương Lăng một mặt cảm phục khí phách của Hoàng lão phu tử, mặt khác y nghĩ dù có trốn thoát thì mình cũng chẳng còn sống được bao lâu, chi bằng cứ ở lại đây. Mặc dù thời đại này chưa có khái niệm về việc chăm sóc gia đình liệt sỹ, nhưng nếu như mình tử trận tại đây, ngày sau ắt hẳn Mẫn huyện lệnh và Vương chủ bạ sẽ chiếu cố cho Ấu Nương!

Nghĩ đến đó, y cất giọng hiên ngang lẫm liệt:

- Không! Tại hạ cũng sẽ ở lại đây, cùng giữ thành với Hoàng lão và các tướng sỹ.

Vương chủ bạ được lãnh nhiệm vụ sơ tán dân lành, quả thực trong lòng cũng nhẹ nhõm đi nhiều, lúc này thấy hành động của Dương Lăng thì vô cùng hổ thẹn, khí phách thư sinh nổi lên cũng lập tức nói:

- Ăn lộc vua mà chẳng thể giúp gì cho vua! Ôi, hổ thẹn làm sao, thật đã uổng công đọc sách thánh hiền! Dương sư gia, xin cậu hãy dẫn đại nhân rời đi, ta sẽ ở lại.

Dương Lăng còn trông cậy lão sau này chiếu cố cho Hàn Ấu Nương, sao nỡ để lão ở lại chịu chết cơ chứ? Y vội vàng khom người vái lão một cái thật sâu rồi bảo:

- Vương chủ bạ phải phụ trách sự an nguy của trăm họ cùng tính mạng của Mẫn đại nhân cùng gia quyến, trách nhiệm nặng nề, sao có thể ở lại được chứ? Ngài hãy mau đưa Mẫn đại nhân rời đi, còn chậm trễ nữa sẽ không kịp đó. Có điều... tiểu điệt có một chuyện muốn nhờ. Sau này xin đại nhân chiếu cố chuyết kinh (bà xã - cách nói xưa) Ấu Nương nhiều cho một chút!

Vương chủ bạ cảm động khôn cùng, nước mắt chảy dài trên mặt. Lão thấy Dương Lăng lấy vai tiểu điệt mà nhờ mình, bèn lập tức đáp luôn:

- Hiền điệt cứ yên tâm, chỉ cần lão phu còn một hơi thở, quyết sẽ không phụ sự uỷ thác!

Nói đoạn lão lập tức gọi người lên lầu khiêng Mẫn huyện lệnh xuống.

Mã dịch thừa sớm đã khiếp sợ trong lòng, lão vốn chỉ là Dịch thừa, lại mới tới nơi đây, chưa có tình cảm sâu nặng gì với Kê Minh, chỉ mong mau chóng dẫn hai con lập tức trốn đi. Thấy tình hình như vậy lão vội ra đứng ở cửa chỉ huy đám hương thân phụ lão nhanh chóng rời đi, chuẩn bị sơ tán dân lành ra khỏi thành.

Dương Lăng ba chân bốn cẳng chạy đến cửa lầu gọi Hàn Ấu Nương:

- Ấu Nương! Thành đã không thể giữ được nữa rồi, nàng hãy lập tức theo Vương chủ bạ bảo vệ Mẫn đại nhân rời thành chạy lên núi đi!

Hàn Ấu Nương vội hỏi:

-Tướng công, vậy còn chàng?

- Ta... Nàng và bọn họ cứ đi trước một bước, ta sẽ theo sau ngay.

Dương Lăng thuận miệng đáp bừa.

Hàn Ấu Nương tỏ vẻ ngờ vực nhìn y, sau cùng kiên quyết:

- Không, thiếp theo chàng. Nếu đi thì chờ chàng cùng đi.

Dương Lăng sốt ruột, nghiêm giọng quát:

- Sao nàng hồ đồ vậy? Lời của vi phu (chồng, nói khiêm) mà nàng một câu cũng chẳng thèm nghe... Có phải là muốn ta bỏ nàng ngay bây giờ không hả?

Y càng thúc hối, Hàn Ấu Nương càng tin y đã quyết tâm sống chết cùng thành, chỉ có điều nàng không biết sự "vĩ đại" của y hoàn toàn là vì tình cảm riêng tư mà thôi. Tiểu cô nương này vốn tính tình đáo để, chẳng qua nàng chưa từng tỏ ra ương bướng trước mặt y bao giờ. Tuy nhiên lúc này nàng cũng chẳng để tâm tới "tam tòng tứ đức" gì đó nữa, gân cổ lên cãi:

- Thiếp chưa từng phạm vào thất xuất chi lệ (1), vì lẽ gì mà tướng công đòi bỏ thiếp?

- Nàng...!

Dương Lăng nổi nóng, vung tay định đánh. Hàn Ấu Nương nhắm mắt đứng yên, hoàn toàn không hề có ý tránh né. Dương Lăng đã giơ tay lên, lại thấy khuôn mặt non nớt của nàng, sao có thể đành lòng ra tay được chứ?

Chính vào lúc này hai tiếng nổ "ầm, ầm" chợt vang lên, Giang Bân la lớn:

- Quân Thát bắn pháo rồi!

Dương Lăng không nghĩ ngợi gì, lập tức ôm Hàn Ấu Nương nhào xuống đất, đè lên người nàng.

Sau một hồi chấn động, đất bụi mịt mù bay khắp nơi, một góc ngôi lầu bị bắn trúng, cả toà lầu sụp xuống non nửa. Gạch, đá, ngói, gỗ không ngừng rơi xuống, đám thân sỹ quan viên trong phòng bị gạch đá văng tung toé đập trúng, ít nhiều đều bị thương. Quá nửa số thương binh vốn đang nằm ở góc tường bị chôn sống trong đống gạch ngổn ngang.

Thật ra không chỉ đám người trong phòng ngu ngốc, những binh sỹ bên ngoài cũng căn bản chẳng hiểu đạo lý nằm sấp xuống đất sẽ có thể giảm thiểu tối đa lực sát thương của vụ nổ. Chúng ta bây giờ xem riết nên quen, cứ tưởng rằng đây là một chuyện vặt vãnh mà con người vốn đã biết từ lúc sinh ra, thực ra con người đã phải mò mẫm tìm hiểu qua bao thế hệ mới phát hiện được chuyện này.

Hàn Ấu Nương bị Dương Lăng xô ngã xuống đất, lại bị y nằm đè lên người, trong lòng hơi có chút mơ hồ, không rõ đây là gia pháp mới phát minh gì của phu quân, sau vụ nổ mới chợt hiểu rằng phu quân sợ mình bị thương. Vội vàng trở mình ra khỏi người Dương Lăng, lập tức nàng nhìn thấy một đống ngói vụn bên người Dương Lăng, trên lưng y còn bị một nửa khung cửa sổ đè lên. Nàng hoảng sợ, vội vã lôi khung cửa sổ ra, lo lắng hỏi:

- Tướng công, chàng có bị thương không?

Vào lúc này, một thân sỹ vốn đã chạy tới bên cầu thang run rẩy đứng dậy rồi hốt hoảng la to:

- Mau cứu người, Mã dịch thừa bị chôn ở bên dưới rồi.

Cùng lúc ấy Giang Bân đang nằm bò trên tường thành đột nhiên phát ra một tràng cười điên cuồng:

- Mụ nội nó! Bắn hay lắm, bắn hay lắm! Ha ha ha ha...

Giang bả tổng điên rồi sao? Lúc này đám người Hoàng huyện thừa tóc tai mặt mũi đầy đất bụi, không hẹn mà cùng trợn tròn mắt nhìn y. Chỉ thấy Giang bả tổng vung tay chỉ xuống dưới thành điên cuồng cười mãi không ngớt.

Mọi người dõi mắt nhìn xuống dưới thành, chỉ thấy có một khẩu "Oanh Thiên Phích Lịch Mãnh Hoả Pháo" của quân Thát văng ra khỏi chỗ cũ mấy trượng, giá pháo bay lên trời rồi rơi vào giữa đám đông, khiến tử thương mất một mớ. Khẩu đại pháo kia thì chỉ còn trơ lại một cái nòng đang nằm trong một cái hố đen ngòm, một bánh của giá pháo vẫn còn chậm rãi lăn trên tuyết, mãi một lúc mới ngã xuống.

Ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc, không rõ đã xảy ra chuyện gì. Giang bả tổng cười ha hả kể:

- Quân Thát không biết cách dùng đại pháo của chúng ta, chúng không niềng pháo để cố định. Một khẩu thì bị nổ văng cả thân đi, khẩu khác thì lại cho quá nhiều thuốc nổ, nổ banh mẹ họng nó rồi. Ha ha ha...

-----*-----​