Ngược Thời Gian

Chương 29



-vương Gia ,thuốc của T.Thư ..ách là Vương Gia đã sắc xong iếng nói của A tử làm gián đoạn suy nghĩ của Thiên Phong

-được rồi ,đưa cho ta _thiện phong nói rồi đỡ lấy chén thuốc đang bốc khói nghi ngút

Thiên Phong thổi cho bớt nóng rồi nhẹ nhàng từng muỗng ,từng muổng đútcho Hàn Tuyết ,chỉ hành động ấy thôi làm cho những người trong căn phòng ấy ngạc nhiên tốt độ ,không ngở Vương Gia của bọn họ lại có mắt ôn nhudịu dàng nhưu thế ,dễ nhiên trừ bỏ 2 người còn lại kia rồi ,T.Xuân thìrất vui khi thấy dc cảnh này trong đáy lòng của cô rất muốn T.Thư chấpnhận Vương Gia nga ,còn cái tên trời đánh kia thì lúc nào cũng chọc ghẹo cô ,tìm cách sai bảo phách lối nghĩ đến phát tức mà ,đẹp trai mà giantrá ,…..( biết ai rồi nha ,đừng hỏi ,nếu không biết vui lòng xem lại^^…!!!)

Qua 2 ngày ,không biết do sự chăm sóc tận tình của ai đó hay là thể lựccủa nàng khỏe mà Hàn tuyết đã đỡ hẳn ,tối hôm qua khi tỉnh lại nàngthấy hắn đã ngủ gục bên cạnh ,còn vô thức nắm lấy bàn tay nàng nữa chứ,rất ấm áp ,có lẽ hắn đã chăm sóc nàng cả ngày ,cũng quá mệt mỏi rồi,trong lòng có chút rung động ,nhưng rất nhanh chóng nàng lấy lại chínhmình

-Tuyết Nhi nàng uống 1 chút thuốc đi_Thiên Phong nhẹ giọng nói

-ta không muốn _Hàn Tuyết lạnh lùng nói

-ta biết nàng hận ta nhưng đừng làm ảnh hưởng tới sức khỏe của bản thân _hắn nhẹ nhàng khuyện bảo

-ta không muốn _vẫn với ngữ khí ấy Hàn Tuyết lặp lại

-Nàng không uống ta sẽ cho người báo với Hoàng Hậu ……….._Thiên Phong hết cách hắn lấy Hàn Băng ra dọa ,đúng thế chỉ có Hàn Băng là trị được Hàntuyết thôi

Hàn Tuyết nhìn Thiên Phong với anh mắt tực tối ,giành lấy chén thuốc từtay hắn uống 1 hơi cạn sạch nhưng vì uống quá nhanh dẫn đến bị sắc,Thiên Phong nhanh chóng lấy khăn lau miệng hộ nàng rồi còn vuốt lưng hộ nàng ( ăn đậu hũ của tỉ nè )

-nàng uống từ từ thôi không ai giành đâu

-mặc kệ ta ,chuyện của ta không cần ngươi quản-Hàn tuyết nói

-ukm ta về phòng nàng nghỉ ngơi sớm đi ,các ngươi chăm sóc cho Vương Phi cẩn thận –Hắn ra ngoài nhưng vẫn không quên dặn dò

-dạ

Ngày hôm sau

-T.Thư ,có chuyện có chuyện rồi _T.xuân hớt hải từ ngoài chạy vào

-T.Xuân có chuyện gì mà em gấp gáp đến thế có hay không thiện đia hợp lại thành 1 rồi _Hàn Tuyết trêu

-không đâu ,chuyện này còn gấp hơm ấy chứ

-chuyện thế nào ngươi cứ hói đại ra đi úp mở gì_A.tử giục

-ngày mai Vương Gia phải ra biên cương

-cái gì ,Vương Gia phải ra biện cương mà làm gì cơ chứ ,ngươi nói rõ ràng cho ta nghe xem_A.tử nói

-chuyện là thế này ta vừa tới Ngự viện đã nghe mọi người nói Vương Giasắp phải xuất chinh ,nghe nói quân Hồi Cương mấy năm nay chuẩn bị huấnluyện binh lính với vũ khí nhắm vào nước ta ,bọn chúng đã chuẩn bị gầnxong rồi ,nên Hoàng Thượng lệnh cho Vương Gia cùng 2 vị tướng quân NamCung đi viễn chinh ,ngày mai là xuất phát rồi

-sao mà gấp vậy ,đi trong bao lâu _A.tử lo lắng hỏi

-ta cũng không biết có thể 3 tháng ,nửa năm cũng có thể là mấy năm mới trở về ,đánh giắc mà ai biết dc _T.Xuân nói

-lâu vậy ư _Hàn Băng nói vô thức

-t.Thư người nói cái gì nga _T.Xuân hỏi

-không ,không có gì

-ak suýt nữa là muội quên mất ,tối hôm nay sẽ có 1 bữa tiệc để chúcVương Gia đi đường thượng lộ binh an khải hian2 trở về ,Hải Quản Gia đặn tô tì báo lại với T.Thư là đến dự

-ta không muốn đi ,thân thể không tốt lắm

-nhưng t.Thư người phải chăn đến nói với Vương gia vài lời trước khiVương Gia đi chứ ,dù gì khi người bị bệnh Vương Gia cũng chăm sóc chongười mà –T.Xuân nói

-dù sao cũng không thiếu người chúc mừng hắn có hay không lời chúc của ta cũng không thắng hay thua trận được đâu

-T.Thư ak ………_T.Xuân

-được rồi 2 em ra ngoài đi ,ta muốn nghỉ ngơi _Hàn Tuyết