Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 46





Chương 46

 

Lảo đảo một cái, Lương Tiểu Ý bỗng chốc trẹo chân, một đôi tay rắn chắc mà kiên cố kịp thời ôm lấy eo cô, bên tai lập tức vang lên tiếng quát khẽ dịu dàng, đầy quan tâm: “Cẩn thận một chút.”

 

“Vâng.” Như có một chú hươu con đang xông loạn trong lòng Lương Tiểu Ý, cô có chút ngại ngùng gật đầu qua loa: “Xin lỗi anh, tôi không khiến anh xấu hổ chứ?”

 

“Tiểu Ý, anh không cần em nói “xin lỗi”?

 

Lương Tiểu Ý đang muốn nói điều gì đó, Tô Lương Mặc đã ôm cô đi vào biệt thự trước mặt. Tô Lương Mặc vừa đến, đám người ban đầu còn huyên náo ồn ào tựa hồ có tâm linh cảm ứng, gần như đồng thời trở nên im lặng.

 

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, những cặp mắt đánh giá từ bốn phía xung quanh rơi xuống trên người Lương Tiểu Ý. Suy đoán, ghen ghét, khinh bỉ, trào phúng… Các loại cảm xúc giấu trong ánh mắt đó, khiến Lương Tiểu Ý cảm thấy vô cùng khó chịu.

 

“Anh Tô, t “Trời ơi, đây không phải là Lương Mặc sao? Sao hôm nay Lương Mặc lại có thời gian đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của lão già này thế này?” Đột nhiên, một người đàn ông trung niên cười khanh khách bước ra từ trong góc.

 

Lương Tiểu Ý cảm thấy người này rất quen mất, nhưng nhất thời không ra nhớ. Người đàn ông trung niên dường như không nhìn thấy cô, cười tươi cầm lấy một ly rượu đỏ từ trong khay của người phục vụ bên cạnh đưa cho Tô Lương Mặc: “Lương Mặc, bình thường cháu bận rộn như vậy, bữa tiệc nhỏ của lão già này sao có thể làm phiền đến cháu được chứ?”

 

Tô Lương Mặc thuận thế tiếp lấy ly rượu đỏ, “Hôm nay là sinh nhật năm mươi tuổi của chú Ôn, cháu làm sao dám không tham dự chứ?”

 

Một hơi uống cạn tất cả rượu trong ly, Tô Lương Mặc móc từ trong ngực ra một cái hộp gõ: “Lúc trước Tình Noãn thường nói chú Ôn thích đồng hồ nổi tiếng của Thụy sĩ, cháu vừa có được một chiếc đồng hồ bỏ túi thượng hạng, dùng chiếc đồng hồ bỏ túi này làm quà, chúc chú Ôn phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn”

 

Chú Ôn, Tình Noãn… Khuôn mặt trẻ con phúng phính của Lương Tiểu Ý lập tức trắng bệch, cô đã nhớ ra người đàn ông trung niên trước mặt là ail Cha của Ôn Tình Noãn – Ôn Chấn Hải, người mà khi còn bé cô hay gọi là chú Ôn!

 

Nhưng tại sao Ôn Chấn Hải đột nhiên trở nên giàu có như vậy? Nhà họ Ôn giống nhà cô cũng là gia đình khá giả, có tiền, nhưng tuyệt đối không có khả năng phô trương lãng phí như thế này.

 

“Ha ha ha, vậy nhờ lời chúc phúc của Lương Mặc” Ôn Chấn Hải cao giọng cười to, trong lời nói không thiếu ý tứ muốn thân cận với Tô Lương Mặc, sắc mặt Lương Tiểu Ý sớm đã trở nên trắng bệch, đứng không vững. Lúc này, Ôn Chấn Hải dường như mới nhìn thấy sự tồn tại của Lương Tiểu Ý, người đang đứng bên cạnh Tô Lương Mặc.

 

“Ơ? Cô gái này là?”

 

Ngay tại lúc Lương Tiểu Ý cảm thấy tuyệt vọng bất lực, giọng nam quen thuộc xuyên qua bóng tối vô tận rơi vào trong tai cô: “Cô ấy là vợ của cháu, Lương Tiểu Ý. Nào, Tiểu Ý, chào hỏi chú Ôn một chút” Bàn tay ấm áp của Tô Lương Mặc bao lấy tay của Lương Tiểu Ý, kéo cô đền gần người mình.

 

Lương Tiểu Ý bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên người đàn ông bên cạnh, trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh lộ ra nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt đầy vẻ cổ vũ, Lương Tiểu Ý hít sâu, bình phục rối loạn trong lòng, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Chấn Hải trước mắt, trên mặt Ôn Chấn Hải vẫn còn lưu lại nụ cười cứng ngắc, mặc dù trên mặt đang nở nụ cười, cảm xúc trong đáy mắt lại đáng sợ vô cùng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Lương Tiểu Ý và Tô Lương Mặc, lộ ra vẻ không dám tin.

 

“Lương Mặc, cô ta…”

 

“Chú Ôn, Tiểu Ý là vợ của cháu” Tô Lương Mặc liếc một cái liền nhìn thấu ý tứ mà Ôn Chấn Hải còn chưa kịp nói ra, lạnh lùng híp mắt lại, ánh mắt lạnh buốt chiếu lên trên người Ôn Chấn Hải, Ôn Chấn Hải có ảo giác bản thân giống như bị một con cá mập nhìn chằm chằm. Dường như lúc này chỉ cần ông ta nói sai một chữ, Tô Lương Mặc sẽ không chút lưu tình xé nát ông ta.

 

Lương Tiểu Ý kinh ngạc!

 

Đây là lần thứ ba Tô Lương Mặc bảo vệ cô trước mặt mọi người!