Ngục Tai

Chương 28



Không biết đã ngồi trên mặt đất bao lâu, chỗ da đầu bị lôi kéo vẫn nhói lên từng hồi tê dại, Y Phàm mày nhíu lại, rất nhanh đứng lên, nhìn chỗ nam nhân vừa đi mất, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài, nếu như những điều y nói là thật hắn có khi sẽ thật vui mừng, nhưng ngược lại, hắn chỉ càng thêm khinh bỉ y, một người vì mục đích mà không chừa một thủ đoạn nào.

Một lần nữa ngồi trở lại máy tính, tiếp tục công việc còn đang dang dở của mình, tốc độ gõ bàn phím rõ ràng là chậm hơn trước nhiều lắm, đã lâu như vậy, hắn cần phải xem lại thật kĩ những gì hắn đã làm trước đây.

Nhìn vào số liệu quen thuộc nhưng lại chỉ gây cho mình từng trận từng trận phiền não, đau đầu cũng càng ngày càng lợi hại hơn, chỗ bị Kiều tóm qua vẫn còn lưu lại một chút nhiệt độ của hắn, Y Phàm vô ý thức lấy tay xoa xoa chỗ tóc vừa bị tóm kia.

Đã không biết bao nhiêu ngày, hắn đã không còn nhớ rõ, từ khi đi vào trong phòng thí nghiệm này Y Phàm cũng không hề đi ra lấy một bước, đồ dùng thức ăn đều là Kiều đưa đến, sau đó cái gì cũng không nói mà bỏ đi, mà Y Phàm thì bắt đầu say mê đến mức không còn thiết ăn uống, thói quen từ lâu lại hiện ra, một tên yêu công việc điên cuồng, chỉ cần công việc còn có khuyết điểm, còn chưa hoàn thành, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ, lúc này trong đầu hắn cũng không còn tí tạp niệm nào, hoàn thành cái phần mềm kia mới chính là mục tiêu duy nhất của hắn.

“Xong rồi.” Cuối cùng chỉ nói một câu, Y Phàm duỗi hai tay, đứng lên khởi động cơ thể mỏi nhừ một chút, phần mềm về cơ bản đã hoàn thành, hiện tại cũng chỉ còn là vấn đề sản xuất ra, nói cách khác, nhiệm vụ của hắn cũng đã hoàn thành.

Nhìn màn hình máy tính đã tắt ngúm, hiện lên khuôn mặt tiều tụy của bản thân mà làm hắn phát hoảng, nhẹ nhàng vuốt vuốt khuôn mặt bắt đầu trông thấy cả xương kia, rõ ràng là một màu vàng như nến, đôi mắt gấu mèo thật to đỏ quạch, hắn cả thời gian viết cũng không biết mình ngủ được mấy giờ, bởi vì so với sự phấn khích khi viết phần mềm kia cơn buồn ngủ cũng không đáng để so sánh.

“Y Phàm, làm sao vậy?” Bình thường khi tiến vào đều là thấy Y Phàm miệt mài làm việc, hiện tại lại đang ngẩn người, Kiều có chút nghi hoặc, lại vừa lúc là thời gian cơm trưa, bình thường vì không muốn quấy rầy Y Phàm hắn đều nhẹ nhàng đến rồi nhẹ nhàng đi, nhưng tình hình thực tế lại có chút không bình thường.

Quay đầu lại nhìn Kiều đang buông thức ăn xuống, hắn hơi hơi cười cười, sau đó dùng người che lại máy tính chủ, lén lút lấy ra đĩa mềm đút vào trong người.

“Không có việc gì, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.” Đi đến bên bàn ăn, hắn bắt đầu thưởng thức bữa cơm nóng sốt dường như lâu lắm rồi không được ăn.

“Nga.” Kiều một chút cũng không hoài nghi mà ngồi xuống, nhìn thấy người trước mắt như hổ đói mà tấn công thức ăn.

“Ngươi cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút, từ từ ăn, không ai cướp của ngươi.” Từ lần đó đây là lần đầu tiên Kiều cười với hắn, Y Phàm có chút ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng buồn bực mà càng ra sức ăn hơn.

“Đúng rồi, kế hoạch thế nào?” Kiều thuận miệng hỏi khiến Y Phàm cơm đến miệng liền bị nghẹn lại, ho khan không ngừng, nước mắt đều chảy cả ra.

“Bảo ngươi từ từ ăn, ngươi nha, có đôi khi thật sự giống một đứa trẻ con.” Đưa qua cái cốc nước Kiều đinh vỗ vỗ một chút đầu Y Phàm, nhưng lại bị hắn ngay lập tức tránh né, sự sợ hãi lúc trước vẫn còn sót lại, đối với sự tiếp xúc của Kiều đối với mình hắn vẫn còn e dè.

“Thực xin lỗi.” Phát hiện hắn không giống bình thường, Kiều thấp giọng giải thích, y biết Y Phàm sợ cái gì, y cũng biết tất cả đều là lỗi của mình, cho nên mình cũng không thể không giải thích xoa dịu hắn một chút.

“Lần trước là ta tức đến cực điểm, nhưng ngươi phải biết rằng ta rất yêu ngươi.” Ánh mắt chân thành tha thiết của Kiều khiến Y Phàm có chút không biết phải làm sao, chỉ có thể lắc lắc đầu.

“Không có việc gì.” Cơn tức giận của ai đến giờ khắc này cũng đã tiêu bớt, cả hai người không ai muốn phá tan tĩnh lặng sau đó, bên tai cũng chỉ có mỗi thanh âm đang ăn của Y Phàm.

“Ta không ăn được.” Đem đồ ăn trước mặt chuyển đến chỗ Kiều, hành động có chút ỷ lại khiến Kiều khóe miệng hơi hơi giương lên một chút.

“Có muốn đi ra ngoài một chút không?” Kiều vui vẻ hỏi.

“Cũng được.” Đứng dậy, chuẩn bị đứng dậy rời đi, chỉ là túi quần mở miệng vì ngồi lại đột nhiên đứng dậy khiến cho đồ vật trong đấy rơi ra ngoài.

“Đây là cái gì?” Trước khi Y Phàm kịp ngồi xuống nhặt, Kiều nhanh tay giơ lên vật đang cầm, xoay qua xoay lại nhìn nhìn.

“Ngươi định nói với ta cái đĩa mềm này chẳng là cái gì đúng không?.” Lời nói có chút trêu chọc, nhưng không che dấu được từng tia giận dữ dần dần phát ra, Kiều rõ ràng lại bị Y Phàm chọc giận.

Ngã ngồi xuống, Y Phàm vốn nghĩ có thể thực hiện được lại ngắn ngủi mà tan biến, có lẽ đây chính là Thượng Đế an bài, hắn chỉ có thể sớm đến bên người mình yêu một chút, đây có lẽ mới chính là con đường mà hắn cần đi.

“Không cần nói gì hết, trả lời ta.” Đi đến trước mặt Y Phàm, Kiều nâng lên khuôn mặt hắn, bức bách hắn nhìn mình, nhìn hành động nhắm mắt không dám nhìn y kia cũng đủ nói cho y biết tất cả.