Ngục Tai

Chương 26



Hắn không biết thế nào mà mình trở lại được phòng giam, lúc về thì Kiều đã có ở đó, lo lắng nhìn thân ảnh Y Phàm đi tới.

“Ngươi đi đâu?” Hơi hơi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thân thiết tràn đầy lo lắng này, tất cả đều lại thật sao, đó thật sự là sự quan tâm của y dành cho hắn? Y Phàm không chắc lắm, nhưng hắn biết, nam nhân này là một trong những hung thủ, điều này khiến hắn đau lòng đến nói không ra lời, chỉ có thể bất lực lắc đầu.

“Ngươi lắc đầu cái gì a, ngươi rốt cuộc đi đâu? Làm ta lo muốn chết.” Một phen ôm lấy Y Phàm có chút lạnh lẽo, Kiều kích động càng siết chặt tay hơn.

“Ta tỉnh lại không thấy ngươi, ta đi tìm.” Không nhanh không chậm nói dối, từ khi đến đây, cơ hồ lúc nào hắn cũng phải nghĩ cách mà nói dối.

“Kia…… Ngươi không thấy cái gì chứ?” Kiều rất nhỏ giọng hỏi, kéo giãn khoảng cách của hai người, nhìn Y Phàm đang đứng mơ màng trước mặt này.

“Ta không tìm được ngươi, cho nên trở về.”

“Nga.” Nhẹ nhàng thở ra, Kiều ôn nhu xoa tóc Y Phàm, vừa cười vừa đỡ hắn nằm xuống nghỉ ngơi.

“Không còn sớm, ngày mai còn phải dậy sớm mà.” Sau đó chính bản thân y cũng trở về giường.

Nhìn Kiều đưa lưng về phía mình, Y Phàm có cảm giác không nói nên lời, người này vẫn lừa gạt chính mình, hắn nên dùng cái gì để đối mặt với y đây?

“Các ngươi có thể nói cho ta biết nên làm thế nào không?” Nhớ rõ lúc ấy hắn đã hỏi Victor như vậy.

“Jim chẳng qua chỉ là tiểu lâu la trong tổ chức thôi, ngươi chỉ cần nghĩ cách trêu chọc hắn, sau đó khiến Kiều xử lý Jim là xong, về phần Kiều, chỉ có một biện pháp, chính là lúc các ngươi ân ái thì giết hắn, nam nhân bình thường không phòng bị nhất là trong tình huống như vậy.”

“Cứ như vậy? Hậu quả thì thế nào?” Y Phàm có chút không tin tưởng cách xử lí không an toàn đầy sơ hở như vậy của bọn họ.

“Hai việc này cần làm đồng thời, nói cách khác phải khiến cho hai người bọn họ đấu đá nhau đến lưỡng bại câu thương, cho nên, Y Phàm, tất cả đều phải nhờ vào ngươi rồi, chúng ta sẽ trợ giúp ngươi thôi.” Trần Trình lấy tay giữ lại bả vai Y Phàm không biết vì sao vẫn không ngừng run rẩy, hy vọng truyền cho hắn một chút bình tĩnh.

“Tại sao các ngươi lại vào đây?” Nhìn hai người này, hắn cảm thấy thật hâm mộ, tại sao chỉ có bản thân mình là bị mất đi người yêu nhất, tại sao chỉ mình chịu bị phản bội, hắn thì thống khổ như vậy tại sao chỉ có hai người bọn họ là tìm được người mình yêu.

“Trần Trình là vận động viên bóng rổ, đội trưởng anh ấy bán độ, anh ấy cự tuyệt, hơn nữa khi chơi bóng không cẩn thận làm bị thương cầu thủ đối phương, mà người ấy lại vì mất máu quá nhiều mà chết, cho nên bị phán tù mười năm, nhưng đây không phải là sự thật, người kia vốn không chết, đây vốn là cạm bẫy của tên đội trưởng ấy, là muốn trả thù anh ấy vì đã không nghe lời mình, sau đó ta vì phẫn nộ mà đi giết cái tên đội trưởng kia, đương nhiên hết thảy đều tạo hiện trường giả. Nhưng không ngờ lại bị Jim theo dõi biết được, hắn là kẻ biến thái, ta ngay cả cự tuyệt cũng không dám làm, bởi vì hắn dám lấy sinh mệnh của Trần Trình ra uy hiếp ta.” Victor càng nói càng kích động, Trần Trình đi đến ôm lấy hắn, tiếp tục câu chuyện.

“Sau đó bởi vì ngươi đến, Victor trong lúc vô tình nghe được Jim cùng mấy tên thủ hạ rất nói chuyện, ngươi là người tuyệt đối cần phải để mắt bảo vệ, nhưng, bọn hắn cũng nói, ngươi hoàn thành nhiệm vụ liền giết người diệt khẩu không tha, không thể để lại nhân chứng sống.” Ngừng nói, Trần Trình nhìn biểu cảm của Y Phàm, phát hiện hắn đã muốn chết lặng, Trần Trình chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

“Cho nên chúng ta muốn giúp ngươi, mà ngươi khi chưa thực hiện xong thí nghiệm ấy thì chắc chắn sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào, cho nên cũng muốn lợi dụng điểm ấy mà giúp chính mình, cho nên ta mới có thể không ngừng đi tìm ngươi, hy vọng ngươi có thể hiểu được.” Trần Trình cúi đầu, nhìn vào người trong lòng, nhẹ nhàng nói, lại đổi lấy tiếng cười rất nhỏ của Y Phàm.

“Ta đã biết, ta sẽ giúp các ngươi.”

Lẳng lặng hồi tưởng cuộc trò chuyện lúc trước, Y Phàm nước mắt không biết chảy từ khi nào, hắn không biết tại sao mình lại khóc, có lẽ chính mình cũng vô cùng khờ dại, khờ dại cho rằng người ấy là thật thích mình, thật sự bảo hộ mình, hóa ra hết thảy chỉ vì cái thí nghiệm kia, một cái thí nghiệm căn bản chẳng đáng để nhắc tới, vì cái gì? Hắn muốn biết tất cả, cho nên hắn chỉ có thể trả giá, chỉ có thể biết được sự thực.

Dựa theo kế hoạch, Y Phàm mỗi lần gặp Jim đều cố ý câu dẫn y, làm cho y chậm rãi sinh ra cảm giác muốn đối với bản thân.

Tuy rằng bị nam nhân thượng không biết đã bao nhiêu lần, nhưng Y Phàm đối với việc dụ dỗ người khác vẫn có chút không hiểu rõ, lúc nhìn thấy Jim mặt mày chẳng lành lặn, vẫn tiếp tục mà để ý đến hắn.

“Cáp, ta thật sự là ti tiện mà, không nghĩ bản thân lại còn có cái loại thiên phú này.” Y Phàm không chỉ một lần mắng hành vi của mình, nhưng cũng không có dừng lại, thậm chí còn bắt đầu trở nên trắng trợn hơn.

“Buông tay, đau quá.” Thủ bị nắm đến đau, làm cho Y Phàm nhíu chặt lông mày

“Ngươi còn biết đau? Ngươi không phải không cảm giác gì sao, không phải chờ có người đến cứu ngươi chứ?” Kiều tức giận đem Y Phàm tấn vào giữa mình và bờ tường, mỗi lần chứng kiến hắn liếc mắt đưa tình với Jim là y loại tức giận đến không nói nên lời.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Đau quá độ, hắn không nghĩ để ý đến châm chọc của Kiều, bởi vì hắn biết kế hoạch của mình cũng sắp đến lúc chín muồi.

“Nhìn ta, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Từ khi người trở về liền thay đổi nhiều như vậy?” Kiều dùng sức xoay lại cằm Y Phàm, khiến hắn phải đối diện chính mình, lại chỉ có thể nhìn ánh mắt trống rỗng không tiêu cự của Y Phàm.

“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Nhẹ nhàng đưa hắn ôm vào lòng, Kiều lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác hoàn toàn không chân thực.

Đầu tựa bờ vai mạnh mẽ của Kiều, nhìn thấy phía xa có ánh mắt hung ác nhìn về phía này, là Jacques, hắn nhớ lại tình cảnh hiện tại mà buồn cười, chính mình yếu ớt thế này mà lại là con bài chiến lược, mà Kiều, một người mạnh như vậy, lại trở thành đối tượng để mọi người nhắm giết, cuộc đời chính là kỳ lạ như vậy, biến hóa khó lường, làm cho người ta không thể ngờ được.

“Kiều, ta định đi làm.” Thong thả mở miệng, Y Phàm làm như định đi đến phòng thí nghiệm, Kiều mạnh ngẩng đầu lên, cao hứng nhìn nam nhân không hề có biểu cảm trước mặt Y Phàm.

“Thật sự? Thật tốt quá, ta lập tức đưa ngươi đi chuẩn bị, ngươi ở đây chờ ta.” Dứt lời, Kiều xoay người tiến đến chỗ tầng hầm, nhìn thấy hắn đã đi xa, Y Phàm cảm thấy bi thương, người cũng vì không còn sức lực mà ngồi sụp xuống đất.

“Chẳng lẽ ngươi hy vọng ta chết đến vậy sao?” Thì thào tự nói lại đổi lấy tiếng cười nhạo nhẹ nhàng

“Vậy mà ngươi cũng không biết sao?” Ngẩng đầu nhìn Jacques không biết từ khi nào đã đến gần, y cũng đang trưng ra một bộ mặt giễu cợt chính mình.

“Ngươi biết cái gì?” Cũng không biết vì sao, hiện tại nhìn thấy kẻ này, Y Phàm không có sợ hãi như trước kia, ngược lại cảm thấy y cũng mình cũng có chỗ tương tự, cũng là từ người đang yêu thành kẻ đi báo thù.

Jacques chưa nói gì, chỉ thực tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Y Phàm, hai người giống như bằng hữu đã quen biết từ lâu.

“Tuy rằng ta cũng không biết được rõ ràng, chỉ biết thực nghiệm này của ngươi sẽ củng cố cho điểm yếu của cục trưởng.” Jacques cũng không biết vì sao lại nói hết cho người này, mà còn thật tự nhiên, như là nói chuyện phiếm trong gia đình, có lẽ là trong một tuần ở chung với Y Phàm đã hóa giải cảm nhận của hắn, Y Phàm không phải là một kẻ yếu ớt mà chẳng qua hắn rất yếu lòng thôi.

“Trước khi ngươi đến đây mấy tuần cũng có người đến nói trước với chúng ta, thông báo ngươi mấy tuần nữa sẽ đến, bảo chúng ta chú ý đến ngươi nhiều hơn một chút, không để cho ngươi gặp nguy hiểm, cho nên chúng ta ngay từ đầu đánh dấu ngươi thành ‘Yêu đức’, bởi vì làm cách này sẽ bảo vệ được ngươi tốt nhất.”

“Bảo hộ?” Ngắt lời Jacques, Y Phàm có chút tự giễu nhìn người bên cạnh.

“Đương nhiên, ta thừa nhận lúc ấy cũng có điểm quá phận, nhưng ngươi yên tâm là chúng ta hoàn toàn không có ý hại ngươi, nhưng lại không ngờ được Kiều xuất hiện, chúng ta nhất thời có chút vô thố, bởi vì chưa bao giờ nghe thấy có thông báo hay mệnh lệnh gì về hắn……” Dừng lại, y vùi đầu mình vào hai đầu gối

“Tận đến khi Sơn Địch chết, ta mới biết quyền lực của y lớn như vậy, mặc dù có mệnh lệnh không được đụng đến ngươi, nhưng cũng không có hạ lệnh không thể trả thù cho kẻ giết bạn ta, cho nên ta mới có thể tìm ngươi, bắt ngươi đi giết y……”

“Ngươi có biết thân phận của y không?” Lúc Jacques ngừng lại Y Phàm hỏi tiếp, chỉ thấy Jacques vô lực lắc đầu.

“Nếu biết cũng không cần cảm thấy thống khổ như vậy.”

“Y chính là con của cục trưởng.” Y Phàm cũng không biết khi mình nói ra những lời này thì có cảm xúc gì, chỉ là thật nhanh cắn chặt môi dưới, dường như sợ cái gì đó có thể rơi xuống.

“Cũng là một trong những hung thủ giết vợ ta, có lẽ người trực tiếp làm không phải y, nhưng y tuyệt đối có quan hệ.” Nhưng lời này như lưỡi dao mà khoét sâu vào tim hắn, cảm giác cái khóa kia không có chìa nhưng lại bắt đầu dao động, vì sao chứ?

Jacques cũng kinh ngạc nhìn Y Phàm, y vẫn là lần đầu tiên nghe được việc này, nhưng ngạc nhiên này cũng không kéo dài lâu, tiếp theo y lại nở nụ cười, nụ cười bất lực, đây là lần đầu tiên Y Phàm thấy Jacques như vậy, một người xinh đẹp như thế, một nam nhân mạnh mẽ như thế, lại lộ ra biểu cảm như vậy, hơn nữa lại là vì mình sao?

Nhẹ nhàng vươn tay, khiến Jacques dựa vào mình, nháy mắt hắn cảm giác được khoảng cách giữa hai người hóa ra cũng không xa đến thế.