Ngục Tai

Chương 19



Ngục giam lạnh như băng, giường lạnh như băng, Y Phàm ngồi lặng thinh, dựa vào tường nhìn chăm chú người đàn ông trước mắt. Nhìn y tự mình băng bó cho vết thương vì hắn mà bị của mình, Y Phàm không biết như thế nào đối mặt với y. Huy hiệu trên gốc đùi của y rốt cuộc đại diện cho cái gì? Y làm thế nào mà có nhiều tài phép đến như vậy? Y có thật sự yêu mình hay không? Y Phàm trượt dần xuống nằm ở trên giường, lúc trước thân thể bởi vì có trà mà còn khoan khoái một chút, đến lúc này lại bắt đầu cảm thấy khó thở.

“Làm sao vậy? Không thoải mái sao?”

Giương mắt lên nhìn y đã băng bó thật tốt, đang thân thiết nhìn chính mình, Y Phàm chính là bất lực lắc đầu.

“Ngươi biết không? Lần này ngươi mất tích thật sự dọa sợ ta rồi đấy.” Vươn tay đem Y Phàm ôm vào trong ngực, một cảm giác ấm áp khe khẽ luôn vào tâm hồn lạnh giá của Y Phàm.

“Thật không?” Không hề cảm thấy gì, Y Phàm ánh mắt chỉ nhìn chăm chăm vào một địa điểm vô định trong không khí.

“Đúng vậy, may mà tìm được ngươi, ngươi không biết nơi này nguy hiểm đến thế nào sao? Về sau không nên đi loạn như thế.” Buông ra cơ thể trong lòng, nâng khuôn mặt của Y Phàm lên nhìn thẳng vào mắt mình, y hạ lệnh

“Ân!” Đối với mệnh lệnh của y hắn cũng chỉ có thể đồng ý, cũng không dám làm trái, hắn không biết hiện hắn dám làm trái ý nam nhân này thì sẽ nhận kết cục gì, cho dù y chưa từng làm tổn hại hắn dù chỉ một cọng tóc, cũng chưa từng ra tay đánh đập hắn.

“Đúng rồi, ngươi đi theo ta.” Hình như nhớ ra cái gì, nam nhân vốn đang nằm trên giường lại đột nhiên ngồi dậy, kéo Y Phàm ra ngoài.

“Ta đưa ngươi đi xem cái này, ngươi khẳng định sẽ thích.” Xuyên qua một cái hành lang, bọn hắn đi xuống lầu, đi vào tầng hầm lần đầu tiên nhìn thấy Jacques, Kiều thực tự nhiên mà kéo hắn đi vào bên trong, sau đó tới nơi Jim từng đứng, hắn kéo ra một cây gậy, rồi nhẹ nhàng ấn xuống, chỉ thấy bức tường sau lưng đột nhiên rẽ ra, đây là lần thứ hai Y Phàm nhìn thấy gian mật các này, tầm mắt liền chuyển dời từ Kiều vào bên trong.

“Vào đi.” Không hề phát ra tiếng, lại bị y kéo vào trong, bên trong hoàn toàn không giống bên ngoài tối tăm như vậy, bốn phía cầu thang đi xuống đều có cắm nến, chỉ có điều trong động vô cùng ẩm ướt, khiến Y Phàm có cảm giác âm trầm khủng bố.

“Thích không?” Tới cuối động, trước mắt lập tức rộng rãi, nguyên lai đây là một cái phòng, mà bên trong đều có sắp xếp chính xác toàn bộ dụng cụ thí nghiệm tân tiến nhất mà hắn từng biết.

“Đây là……” Quay đầu hỏi Kiều đang đứng bên cạnh, Y Phàm không hiểu dụng ý của y rốt cuộc là gì.

“Lão Đại muốn ngươi bắt đầu làm việc, bởi vì hình như bên trên hối thúc rất dữ, cho nên mới để ta ở đây chuẩn bị cho ngươi.” Thật là như vậy sao? Tuy rằng trong lòng nghi vấn vô số, nhưng Y Phàm hoàn toàn không có biểu lộ ở trên mặt, hắn đã biết làm như thế nào để bảo vệ mình, chịu nhiều thương tổn như vậy, nếu còn không rút ra kinh nghiệm để tự bảo vệ mình, sau này làm sao hắn tiếp tục sinh tồn đây?

Buông bàn tay của Kiều ra, Y Phàm chậm rãi đi đến trước đám máy móc quen thuộc, nhẹ nhàng mà vuốt ve, tựa như đang âu yếm đứa con của mình, đã bao lâu không có chạm qua chúng rồi? Hắn thật hoài niệm hồi còn ở bên ngoài, đột nhiên một ý nghĩ nảy ra trong đầu hắn, cho dù ông chủ của hắn có thần thông như thế nào, làm sao mà có thể chuẩn bị tốt như vậy tại một nơi thế này được? Quay đầu nhìn lại Kiều vẫn chưa từng chuyển động kia.

“Ngươi làm sao biết nơi này?” Tuy biết hỏi nhiều là không nên, chỉ là trong lòng hoài nghi đè nặng, hắn thật sự muốn biết, nam nhân hiện tại ôn nhu nhìn mình rốt cuộc là cái hạng người gì?

“Làm sao ta biết ngươi không cần quan tâm, ta cũng không tiện nói ra, chính là muốn ngươi bắt đầu nhanh đi.” Tiến đến bên cạnh Y Phàm, hôn lên mái tóc mềm mại của hắn, Kiều căn bản không hề có ý tứ trả lời hắn, Y Phàm cũng chỉ có thể từ bỏ, nhưng mà nơi này thích hợp cho hắn làm thí nghiệm sao? Hắn nóng lòng muốn tìm ra hung thủ thật sự hại chết vợ yêu, thí nghiệm làm hại người này, hắn một chút cũng không có hứng thú.

“Ta muốn ngồi một mình, có thể chứ?” Y Phàm cười hỏi Kiều còn đang đùa nghịch tóc mình.

“Được, nhớ về phòng sớm một chút.” Nâng lên mặt hắn, Kiều nhẹ nhàng hôn qua bờ môi, hơi hơi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Đứng tại chỗ, nhìn theo y đang dần dần đi lên, nghe được tiếng đóng cửa ám thất, Y Phàm bất lực ngồi bệt trên mặt đất, giống như sức sống trong cơ thể bị rút hết. Ánh mắt vô thần quét qua cả gian phòng, cảm giác máy móc lạnh như băng không hề làm người ta cảm thấy ấm áp, hắn thật sự chỉ là một công cụ thôi sao? Cho dù thê tử chính vì điều này mà chết, chính mình lại tiếp tục muốn làm nữa sao? Thật muốn… cầm cái gì hủy diệt hết tất cả đám máy móc này, nhưng hắn biết điều này là không thể làm được, điên mới làm điều ngu xuẩn đó.

“A!” Bên tai không biết khi nào thì truyền đến thanh âm thở dốc của nam nhân, Y Phàm đầu tiên nghĩ đến là Victor cùng Jim, cảm giác bản thân có chút xấu hổ khi cùng ở với bọn họ trong tầng hầm này, hắn chậm rãi đứng dậy, hướng cầu thang ngầm đi tới.

“A!#%¥……” Tiếng thở dốc càng lúc càng trở nên kịch liệt, trong đó còn lẫn một ngôn ngữ mà hắn không biết, hình như là giống kiểu phát âm của người Châu Á.

“Trần Trình……!•#¥#” Đột nhiên một cái tên quen thuộc chui vào trong tai hắn, Y Phàm quả thực có chút không thể tin được, nhẹ chân nhẹ tay đẩy ra một khe hở ở cửa mật thất, đập vào trong mắt là hai thân thể nam nhân đang trần trụi giao triền, cái người đang nằm sấp ở phía dưới kia quả thật là Victor, mà kẻ đang “tiến công” ở trên lại chính là Trần Trình người bạn mới quen của hắn, cái người Trung Quốc cao to kia.

Rốt cuộc là làm sao thế này? Y Phàm thu tay, đóng lại cảnh *** kia, hắn biết dù có không hiểu cũng chẳng thể nào dừng bọn họ lại để hỏi, chỉ có điều hai người căn bản là chẳng thể cùng một chỗ kia, lại có thể làm ra việc như thế này, rốt cuộc là làm sao?

Ngã ngồi ở trên sàn nhà ẩm ướt, lắng nghe tiếng rên rỉ cùng thở dốc ở bên ngoài, đầu óc Y Phàm dường như đã bãi công, không thể tiếp nhận được cái gì.

Có thể là đã đến đỉnh khoái cảm, hết thảy lại khôi phục là yên tĩnh ban đầu, chỉ có điều vẫn có thể nghe loáng thoáng hình như bọn họ đang nói chuyện, tuy rằng hắn nghe một câu cũng không hiểu, nhưng từ ngữ điệu của bọn họ hắn nghe ra được sự dịu dàng cùng hòa hợp, đó là loại cảm giác chỉ có sự tín nhiệm mới mang lại, chỉ có hai người đang yêu nhau mới có thể nói ra, Y Phàm càng ngày càng nghi hoặc.