Ngục Quỷ

Chương 82



Ý thức mơ màng của Thuỷ Căn bị một sức mạnh kéo về.

Từ từ mở mắt, cậu thấy Thiệu đang ôm mình vào lòng, một luồng sức mạnh ấm áp đang truyền vào trong cơ thể cậu, vết thương sau lưng cũng không còn thấy đau nữa.

Thuỷ Căn dạo một vòng quanh ‘Quỷ môn quan’ và còn chưa hồi phục hoàn toàn, dưới nước đã lại có động tĩnh.

Vạn Nhân, cái tên vừa lao xuống nước ý, cuối cùng cũng ngoi lên, tay y cầm theo một chiếc rương tinh xảo.

Và khi y chuẩn bị đi lên, Ngư phụ đột ngột lao tới, có vẻ như không bằng lòng với việc Vạn Nhân trắng trợn ăn cướp ở ngay địa bàn của mình, nên người ta mới muốn xác lập uy tín của chủ nhà đây mà.

Sau khi phân thân, hình như linh lực của Vạn Nhân đã tăng lên không ít. Bàn tay không cầm rương của y vẽ ra một tấm khiên bằng linh lực, che chắn chính mình.

Nhưng Ngư phụ lại dốc sức quẫy đuôi đâm rầm vào tấm khiên, và đánh thủng một lỗ trên đó.

Ngay sau đó, thân mình đầy vảy cá của Ngư phụ dần phình ra, và ở đuôi của nó từ từ nhô ra một vật nom như tính khí của giống đực vậy.

Thuỷ Căn vừa sống lại đã trợn tròn mắt nhìn một cuộc đại chiến “nhân thú loạn” sắp diễn ra.

So với vị thánh mẫu trên bờ, Vạn Nhân này mạnh hơn nhiều. Trông thấy lão nhị bự chảng như thế, y vẫn rất bình tĩnh. Không làm thì thôi đã làm thì làm cho trót, y vọt thẳng về phía Ngư phụ; sau khi khéo léo tránh được cái đuôi Ngư phụ, y há mồm ngoạm một phát lên cái cổ mảnh khảnh của nó, thứ sức mạnh kia coi bộ còn tà ác hơn cả của quỷ anh ban nãy.

Từ cổ Ngư phụ phun ra dòng máu đen, tia máu như mực. Xem ra Vạn Nhân muốn hút linh huyết của Ngư phụ chiếu theo kinh nghiệm ngày trước.

Nhưng Ngư phụ nhanh chóng quấn lấy người Vạn Nhân như một con rắn, “ngư điếu” bự chảng thúc thẳng vào bụng Vạn Nhân.

Cảnh tượng quấn quít triền miên, đầu đuôi tương giao ấy có lẽ sẽ ấm áp hơn, nếu như không kèm theo vẻ mặt dữ tợn của Vạn Nhân.

Thiệu kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, ngập ngừng nói: “Nó đang hấp thụ linh lực của Vạn Nhân.”

Ngư phụ tính dâm lại thích hút linh thể, nhưng chỉ hút của giống đực chứ không hút của giống cái. Giờ lại gặp được hàng tốt như Vạn Nhân, làm gì có chuyện nó lại chịu bỏ qua?

Đúng lúc này, Vạn Nhân thánh mẫu trên bờ đột ngột kêu lên một tiếng đầy thống khổ, thân thể dần trở nên trong suốt.

Có vẻ như hai linh thể bị tách ra, nhưng sức mạnh vẫn còn liên hệ; một bên mạnh lên, bên còn lại sẽ yếu đi. Trong khi đó, bên bị Ngư phụ hút sức mạnh đầu tiên chính là bên linh thể yếu hơn.

Ở đằng kia, Quảng Thắng vừa sinh xong, nhờ có sự bảo vệ của Vạn Nhân, ngoại trừ cảm thấy thí nhãn có hơi trướng đau, thân thể có hơi suy yếu ra, thì gã vẫn ổn. Tận mắt nhìn thấy mỹ nhân như Bồ Tát đột nhiên nguy tại sớm chiều, gã lập tức bò dậy, và chợt liếc thấy Vạn Nhân ở trong nước đang bị Ngư phụ quấn chặt.

Hai Vạn Nhân khiến đại ca hoa hết cả mắt, sững sờ một chút rồi gã hiểu ra lý do ngay tắp lự. Thấy mỹ nhân có ơn cứu mạng với mình sắp hương tiêu ngọc vẫn tới nơi, lại nhìn dáng vẻ tuyệt sắc ấy, Quảng Thắng đại ca cắn răng, sắc tâm bù can đảm, nhặt con dao Thuỵ Sĩ vừa nãy Thuỷ Căn lấy ra để đâm quỷ anh lên, gã nhảy vào theo khe nứt trên mặt nước.

Nếu trở về thời cổ đại, thì đó chính là tráng sĩ quả cảm vào sinh ra tử chiến đấu với giao long, để rồi bồi dưỡng ra một mầm non mới có thể ám sát Tần vương(1).

Bắt chước tư thế “khai đao” với chính mình của tiến sĩ Vạn lúc nãy, Quảng Thắng nhắm thẳng vào “ngư điếu” to như bắp đùi, giơ tay một phát chém xuống.

Bổ xong một nhát, Quảng Thắng đại ca đặc biệt tiêu sái nói với người đẹp mặt lạnh đang ôm cái rương: “Đừng sợ, cho dù phải chết ta cũng sẽ cứu ngươi…” Còn chưa nói xong, gã đã bị một con sóng lớn đập bay.

Té ra là Ngư phụ đau quá nhảy vọt lên khỏi mặt nước, bọt nước bắn tung tóe như mưa xối. Thân thể của Vạn Nhân và của Đới Bằng đang nằm yên trên mặt nước cũng bị hất lên cao, rồi lại rơi tùm xuống. Còn Thuỷ Căn lại bi thảm rơi xuống nước một lần nữa, may mà Thiệu kịp kéo tay cậu, kéo phắt cậu lên khỏi mặt nước.

Trong giây phút hỗn loạn, Đới Bằng không có hồn phách Thác Bạt Thiệu kiềm chế lại tỉnh dậy. Phát giác ra mình đang chìm xuống nước, hắn lập tức hoảng sợ giãy giụa cố bơi đứng, đồng thanh kêu gào oang oác lên cùng Quảng Thắng.

Thái dương co giật, Thủy Căn nhìn mặt hồ rối tung rối mù, ấy vậy mà ý văn lai láng tự dưng lại dâng trào, phun ra một câu thành ngữ – quần ma loạn vũ.

Đúng lúc này, như thể còn ngại chưa đủ náo nhiệt, cái rương Vạn Nhân kia mang lên bỗng kêu “tách” một tiếng mở ra, bên trong xuất hiện một khối tinh thạch rất lớn. Khối tinh thạch ấy được chạm thành hình ngưu đầu trấn tà thú. Hai mắt ngưu phảng phất như có thể khơi gợi những dục vọng tham lam từ nơi sâu nhất trong lòng người, hút lấy hồn phách người.

Nhìn thấy viên đá ấy, toàn thân Thiệu lập tức chấn động: “Đó là thánh bảo của bộ lạc Hoàng đế – Càn Khôn Đế Vương thạch!”

Thật ra, ngưu đầu trấn tà thú này là vật tổ của bộ lạc Hoàng đế. Về sau, nó trở thành vật trừ tà và được lưu truyền đến giờ.

Tinh thạch này chắc chắn chính là bảo vật mà Thác Bạt Tự phải dốc hết tiền bạc cả đời mới có được. Y cho khắc hình vật tổ này trong cổ mộ và Huyền Không tự là để nói cho Thiệu rằng, y đã có được vật báu hiếm có trên đời chỉ thấy được trong sách ấy. Còn Vạn Nhân ở trong vương thất Thác Bạt cũng vô tình biết đến truyền thuyết gia tộc Thác Bạt là con cháu của Khổn.

Nghe đâu, có bảo vật này là có thể nắm trong tay ngũ hành, đảo lộn thủy thổ. Những thần nhân nuốt mây nhả khói trong truyền thuyết vào thời thượng cổ là có thật. Hoàng đế đã phải dựa vào sức mạnh của bảo vật này mới có thể thống nhất Cửu châu, thống nhất Trung Nguyên!

Thiệu đi chuyến này, quả thực cũng vì hy vọng sẽ đoạt được bảo vật ấy. Khi thấy nó đột nhiên xuất hiện, bản năng của hắn đã kêu gào đòi chém giết; nhưng khi hắn vừa muốn nhảy xuống, Thuỷ Căn lại kinh sợ la lên bài hãi, điều đó khiến Thiệu thoáng do dự.

Đúng lúc này, Đới Bằng chợt liếc thấy khối tinh thạch kia. Bị ánh huỳnh quang của tinh thạch mê hoặc đến quên mất phải bơi đứng, hắn ‘vong ngã’ (quên mất bản thân) đưa tay chạm vào.

Ngư phụ bị thiến vốn đang đau đớn lăn lộn trong nước, đột ngột phóng thẳng về phía Đới Bằng như thể bị nam châm hút; cái miệng rộng của nó há ra, và từ đỉnh đầu Đới Bằng thoát ra một luồng khói đen, bị Ngư phụ hút vào bụng. Khi làn khói bị hút hết, Đới Bằng ngừng giãy giụa, và dần dần chìm xuống đáy hồ.

“Nó lấy lòng tham của con người làm thức ăn…” Thiệu chợt cúi đầu thốt ra một câu như thế.

Thuỷ Căn vỡ lẽ, xem ra khối tinh thạch đã khơi dậy lòng tham của Đới Bằng, làm Ngư phụ hút đi linh thể hắn. Nói như vậy, linh thể Vạn Nhân đã xuống đáy hồ chính là một phần tham lam quyền thế tiền tài trong linh hồn Vạn Nhân, dục vọng tham lam quá lớn đến nỗi có thể kích thích tính dục của Ngư phụ bột phát, thậm chí muốn cùng y giao hợp.

Sau khi hút xong hồn phách Đới Bằng, dị thú dường như đã khôi phục một chút nguyên khí, vảy cá nổi lên khắp người, chuẩn bị lao về phía Quảng Thắng.

Ánh trăng gần như tối sầm lại. Hồ nước vốn trong veo, nay đã bị máu Ngư phụ loang ra một mảnh đen sì.

Bỗng nhiên, từ thân xác của Vạn Nhân và thất khiếu của Đới Bằng tràn ra một chất lỏng màu trắng, hòa vào với máu đen, từ từ biến thành một hình âm dương tròn trịa, hứng lấy ánh trăng phản chiếu xuống khe núi, có hai làn khói trắng như sương bốc lên, dần biến thành hai bóng người bay lượn quấn quýt vào nhau.

Một người là người quen, chính là Khổn, kẻ đã biến thành bạch tuộc khổng lồ. Người kia không ai biết, nhưng có gương mặt cương nghị, vai rộng eo thon, dáng vẻ như bậc đế vương. Hai người ẩn tình say đắm bay lượn vấn vương, như thể trên trời dưới đất chỉ còn lại hai người bọn họ mà thôi.

Thuỷ Căn chợt nhận ra, đây là Khổn và ái nhân ca ca của hắn – Chuyên Húc.

Ánh trăng gột rửa ái hận tình thù, chỉ còn lại tình yêu đắm say và chấp nhất chôn giấu bấy lâu tưởng như đã sớm tan thành tro bụi. Đã từng bị ham muốn quyền lực thúc giục mà rút đao chĩa vào ái nhân, để rồi khi thân xác tan rã, khi lòng tham và thù hận trong linh hồn bị cắt bỏ, cuối cùng họ cũng nghe theo lời kêu gọi từ đáy lòng và ôm lấy nhau.

Khi ánh trăng tắt dần, hai người đã tha thiết siết chặt lấy nhau trong nụ hôn triền miên dai dẳng.

Vào khoảnh khắc ánh trăng cuối cùng biến mất, sau phút chốc ôn tồn triền miên, hai linh hồn phải chia lìa bao thế đã hoá thành vô số hạt huỳnh quang rơi xuống mặt hồ Thiên Trì phẳng lặng, và cuối cùng biến mất không một dấu vết.

Vào giây phút ấy, nước mắt Thuỷ Căn chảy dọc hai má.

Đến tột cùng, điều một người thật sự cần là gì? Mỗi người đều biết rõ ư? Có phải mỗi người đều cần một tấm gương Bàn Cổ để tách lòng tham và chấp niệm của mình ra, rồi mới có thể thu được chân ái bị vùi lấp nơi đáy lòng?

Cậu thoáng quay đầu, nhận ra linh thể Thiệu đang ôm lấy mình và rơi lệ. Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống mặt hồ Thiên Trì – “tách”…

Đột nhiên, sức mạnh giữ cậu lơ lửng giữa không trung biến mất. Thuỷ Căn lại nặng nề rơi xuống nước. Linh thể của Thiệu không biết biến đi đâu mất rồi.

May mắn làm sao, ngay khi Chuyên Húc và Khổn triền miên tan biến, Ngư phụ cũng bất thình lình mất tăm mất tích luôn.

Cả bộ mặt hồ nay chỉ còn lại Thuỷ Căn và Quảng Thắng đang đạp tới đạp lui trong nước.

Khi cả Thiên Trì trở lại bình thường, nước ấm bỗng trở nên lạnh buốt khiến người ta phải co rúm lại. Ngay cả Quảng Thắng bơi thạo thế mà cũng bị chuột rút ở đùi, động tác loạn hết cả lên.

Gã biết đến thân mình gã còn chưa lo nổi, khó lòng giúp gì được cho thằng em Thuỷ Căn.

Thuỷ Căn cuối cùng đau đớn hạ quyết tâm, nếu lần này có thể sống sót, cậu nhất định phải đi học bơi!

Ngay sau khi uống mất mấy ngụm nước, cuối cùng có người nâng ót cậu lên. Thuỷ Căn liếc sang, là Đới Bằng! Hắn đang ôm lấy thân thể cậu, chậm rãi bơi về phía bờ hồ.

Khi nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn mình, Thuỷ Căn yên lòng, đó là Thiệu!



Lúc tỉnh lại lần thứ hai, Thủy Căn thấy mình đang nằm trên một chiếc giường ấm áp trong khách sạn hạng sang. Thiệu đang ở trần ôm lấy cậu, cái lò sưởi tự nhiên này không tệ chút nào, nó giúp những mạch máu đã tê cóng vì bị ngâm trong nước lạnh của cậu trở nên thông suốt cả rồi.

Thiệu đang xem tin tức trên TV. Dù đã chỉnh tiếng rất nhỏ, nhưng cậu vẫn loáng thoáng nghe được mấy chữ “Thiên Trì… tia sáng… nghi ngờ là sự hoạt động khác thường của lỗ đen đã tạo thành thiên thể dị thường…”

Nhận ra bé con trong lòng đang nhúc nhích, Thiệu cúi đầu nhìn Thuỷ Căn, bàn tay theo thói quen lại vò vò mái tóc loăn xoăn như lông cừu của hài tử: “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, nếu không tỉnh là ta lại ăn một mình đấy!”

Qua bờ vai Thác Bạt Thiệu, bé con nhìn thấy trên một cái bàn nhỏ trong phòng bày đầy thịt cá.

Thấy cái bụng kêu lên ầm ĩ, Thủy Căn vừa định đứng dậy đi ăn, đột nhiên nhớ ra mà hỏi: “Quảng Thắng và Vạn Nhân đâu rồi?”

Thiệu lắc đầu: “Không biết, lúc lên bờ ngươi lạnh cóng ngất đi, ta phải lo cho ngươi, làm sao chú ý tới bọn họ được. Quảng Thắng hình như đi cùng Vạn Nhân… Đế Vương thạch cũng biến đâu không thấy, có điều túi đồ của bọn họ vẫn còn ở đây, Vạn Nhân thế mà lắm tiền ra phết!”

Coi bộ hai đứa có thể hưởng thụ đãi ngộ thế này cũng là công của đống tiền trong túi tiến sĩ Vạn.

Chợt nhớ tới Vạn Nhân thánh mẫu tựa như Quan Âm chuyển thế dưới sự xuất hiện của gương Bàn Cổ ấy, Thủy Căn lại rùng mình lạnh run lên.

Không biết bây giờ tiến sĩ Vạn đang đi theo con đường nào nữa, ở trong lòng bé con lặng lẽ cầu thần phù hộ cho Quảng Thắng.

Đột nhiên, Thuỷ Căn lại nhớ tới vấn đề mấu chốt là Thác Bạt Thiệu muốn giết mình.

Bé con lập tức nhảy ra khỏi lòng hắn, vừa nhảy loi choi vừa chỉ vào vương gia mà nói: “Giỏi lắm! Ngươi… ngươi còn muốn giết ta! Thác Bạt Thiệu, ta mịa nó không để yên cho ngươi đâu, hôm nay chúng ta phải đào bới từng xó xỉnh một trong linh hồn ngươi, để xem xem ngươi còn che giấu toan tính ác độc nào nữa!”

Ánh mắt vương gia âm trầm, khàn giọng nói: “Không thể giết, ngẫm lại vẫn là sai sao? Đang nghĩ để ngươi lại mà làm gì? Ngươi bây giờ lại còn có gan dám chỉ vào mũi mắng ta đấy còn gì!”

Vừa nghe hắn thản nhiên thừa nhận, cơn giận của Thuỷ Căn lại bùng lên dữ dội hơn, đỏ mặt tía tai muốn tìm thứ gì đó đập nát cái thứ lương tâm cẩu phế này đi.

Nét mặt vương gia càng lúc càng dữ tợn.

Nhìn cánh tay mảnh khảnh, bắp đùi trần trụi, cộng thêm một mẩu thịt con con lắc qua lắc lại theo từng động tác. Phải tới khi nào Tiểu Thuỷ Căn mới nhớ ra là mình đang không mặc quần áo?

Đối với vị vương gia cấm dục đã lâu lại còn vừa mới giải quyết xong vấn đề phân nhánh mà nói, đó là thử thách lớn lao xiết bao!

Lý trí nói với hắn, thân thể bé con vẫn còn yếu, tốt xấu gì cũng phải cho ăn no rồi mới có thể nuốt chửng vào bụng được, nhưng hiện tại vương gia càng lúc càng không kiềm chế được dục vọng tham lam nơi đáy lòng.

Thuỷ Căn tìm vũ khí khắp nơi, đang định cầm con dao gọt hoa quả trên bàn lên, nhưng chưa cầm đã cảm thấy không ổn, bèn đổi sang một cái gạt tàn bằng thuỷ tinh, nhưng cầm cũng cảm thấy nằng nặng, nện cái này trên đầu đau lắm đó, cũng không được!

Cuối cùng cậu dứt khoát nắm chặt quả đấm của mình, toan lao tới oánh một trận sáp lá cà.

Vương gia trợn mắt nhìn vương huynh chủ động nhào về phía mình, hí hửng ra mặt, xoay người một phát là đè bé con đáng thương xuống dưới liền.

“Đệt! Ngươi buông ta ra! Ai ya… Răng ngươi gặm đâu đấy! Má ơi… giết người!”

Bên ngoài phòng treo biển ‘Xin đừng làm phiền’ chừng ba ngày, nếu không phải là có người cứ đúng giờ ra nhận đồ ăn, thì chắc nhân viên khách sạn đã phá cửa phòng ra kiểm tra rồi.

Ngày thứ ba, khi ánh bình minh xuyên qua rèm cửa sổ, bé con đáng thương toàn thân bủn rủn thở dốc hổn hển, cuối cùng biết đâu là số phận của ‘bánh bao thịt đánh chó’.

“Ngươi… ngươi mịa nó giết ta đi!”

“Yên tâm, ta sẽ từng chút một chậm rãi… chậm rãi giết ngươi…”

Lưu manh vương gia dùng đầu lưỡi liếm sạch mồ hôi hột trên trán bé con như vẫn còn thòm thèm, vô cùng chờ mong sự nghiệp “giết người” của mai sau.

Rời khỏi huyện Phủ Tùng núi Trường Bạch, Thuỷ Căn nhìn dãy núi Trường Bạch hùng vĩ sừng sững, hỏi Thiệu: “Ngươi tới đây để tìm kho báu kia mà? Cứ rời đi thế này thật sao?”

Thiệu cũng ngẩng đầu nhìn đỉnh núi phủ tuyết trắng, giọng buồn vô cớ: ” ‘Trường tương thủ, đáo bạch đầu’… Chúng ta đã… tìm được rồi phải không?”

Nghe thấy thế, Thuỷ Căn không nói gì, chỉ nắm lại bàn tay Thiệu.

Cậu hiểu: đời này nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng chẳng ngắn. Sau khi đã thả con quỷ bị cầm tù trong lòng ấy ra rồi, phía trước còn một đoạn đường rất dài phải đi.

.

(1) Dựa theo điển cố Kinh Kha ám sát Tần Thuỷ Hoàng – wiki