Ngục Quỷ

Chương 49



Băng tằm đáng lẽ ra sinh trưởng rất chậm, nhưng dường như đã có đột biến xảy ra, chỉ trong chốc lát chúng đã lột xác thành bướm trưởng thành.

Phấn bướm lấp lánh ánh huỳnh quang lả tả rẩy xuống, một ít phấn rơi trúng vai Thuỷ Căn, bùng lên cảm giác đau đớn như thiêu như đốt. Thiệu nhanh tay lẹ mắt kéo Thuỷ Căn nhảy xuống hồ.

Nhưng Quảng Thắng đại ca lại xui xẻo bị văng miểng phấn bướm, gào lên thảm thiết, thấy bọn Thuỷ Căn nhảy xuống nước, gã cũng nhảy xuống theo. Nước mặn làm giảm bớt không ít đau đớn. Coi bộ nước ở đây đúng là khắc tinh của băng tằm.

Phùng thịt nướng vẫn bám trên trần, cười quái dị nhìn ba người trong hồ.

Từ khi rời khỏi thôn Bốc Vu tới giờ, đây là lần đầu tiên Thuỷ Căn nghe thấy Phùng cục trưởng quái vật mở miệng nói chuyện, giọng nói của hắn có cảm giác kỳ dị khó tả bằng lời. Đúng rồi, ngày trước khi ở trên tế đàn, lúc hắn bị ánh trăng chiếu lên biến thành Phùng thiên sư, giọng hắn nghe cũng y chang thế này mà.

Coi bộ Phùng cục trưởng đã đầu thai thành công nhất, DNA được lưu giữ nguyên vẹn. Đời trước với đời này đều xấu xa y như nhau. Chỉ có điều, lí do vì sao hắn trở nên quỷ dị như thế thật khó hiểu.

Thiệu ngẩng đầu, nói với Phùng cục trưởng: “Vẫn khỏe chứ, Phùng thiên sư.”

Con ngươi gữa lớp thịt cháy đảo láo liên, hắn nói: “Thanh Hà Vương, thứ lỗi cho sự vô lễ của hạ quan, không thể xuống thỉnh an Vương gia được. Có điều ngươi biết cái hộp trong tay ta đựng cái gì chứ?”

Thiệu nhếch mép, theo như kỳ ngộ khi nãy ở ngoài hành lang, nếu Thác Bạt Tự không nói dối, thì trong hộp này hẳn là chứa trái tim của Vạn Nhân rồi.

Mặc dù không thể loại trừ khả năng Tự hư hư thực thực bịa đặt, nhưng tử trạng thê thảm của Vương huynh và những lời trăn trối cuối cùng vẫn mang tới cho lòng Thiệu những dao động mơ hồ. Nhưng muốn Thiệu tin rằng người kiếp trước hắn dốc lòng yêu thương kỳ thực lại là kẻ rắp tâm hại hắn, thì còn đau đớn hơn là giết hắn một lần nữa.

Cho nên lúc này đây, hắn chưa thể nói được gì, chỉ có thể nhìn coi tên thiên sư chiếm được thân thể Phùng cục trưởng này định bày trò gì mà thôi.

Thấy Thiệu không trả lời, Phùng cục trưởng chẳng thèm tiếp tục cuộc đối thoại tẻ ngắt ấy nữa, tự nói luôn: “Trong hộp này chính là trái tim của Vạn Nhân, nếu có được trái tim chứa nguyên thần này, Vạn Nhân có thể hoàn toàn sống lại, thế nào? Thanh Hà Vương, với điều kiện này, chúng ta có thể hợp tác rồi nhỉ?”

Suy cho cùng thì hắn vẫn là một kẻ lọc lõi chốn quan trường, phải nói rằng từ khi quen biết đến bây giờ, kiếp trước kiếp này hai người đã qua lại với nhau rất nhiều lần, cũng đã đến nước này rồi mà còn có thể tìm được cơ hội hợp tác, thành thật mà nói, khả năng thích nghi của hắn còn đáng kinh ngạc hơn cái mặt của hắn nhiều.

Thuỷ Căn căng thẳng nhìn môi Thiệu, không biết hắn sẽ nói gì.

Thiệu im lặng một hồi, rồi hỏi: “Vậy ngươi định hợp tác như thế nào?”

Hai mắt Phùng cục trưởng như bắn ra độc tiễn về phía Thuỷ Căn, chĩa một ngón tay cháy đen thui vào cậu, hắn nói: “Hắn! Dùng máu của hắn để tiến hành nghi thức tụ lại nguyên thần.”

Ánh mắt Thiệu loé lên, hắn trầm giọng: “Được!”

Thuỷ Căn lập tức “anh hùng vô lệ”. Bộ thi thể chỉ cách một bức tường đằng kia hoàn toàn trở thành một sự châm biếm.

“Được… được cái con khỉ, má nó, các ngươi thích làm trò gì thì cứ đi mà làm, đời này Ngô Thủy Căn ta không mắc mớ gì tới các ngươi hết.”

“Còn có ngươi…” Thuỷ Căn chỉ vào mặt Thác Bạt Thiệu, “Ngươi còn gọi là người nữa không? Ta… hài cốt ta còn chưa lạnh, ngươi đã muốn hợp đủ một đôi để tế Vạn đại mỹ nhân kia…”

Không đợi Thuỷ Căn nói hết, Phùng cục trưởng bất thình lình ra tay, bắn ra một sợi dây tơ cuốn lấy cánh tay Thuỷ Căn, rồi giật mạnh một phát, lôi cậu lên.

Thiệu lập tức chộp được mắt cá chân Thuỷ Căn. Thuỷ Căn bị hai người kéo co giữa không trung, đau đớn la lên.

“Thanh Hà Vương, ngươi có ý gì đây?” Phùng cục trưởng túm chặt sợi tơ, giọng điệu tức khắc trở nên âm trầm.

“Chỉ cần máu của hắn là được rồi, không phải sao? Lát nữa tự ta sẽ cho ngươi, kéo hắn lên làm gì?”

“Coi bộ Thanh Hà Vương thật ra lại rất yêu thương huynh trưởng đấy nhỉ! Sao ta không nhớ trước đây tình cảm huynh đệ của các ngươi lại tốt đến thế chứ?”

Thiệu hừ lạnh một tiếng, tay vẫn không hề nơi lỏng: “Con cháu Thác Bạt thị ta, không cho phép người ngoài được ức hiếp!”

Thuỷ Căn bị treo đến là khó chịu, nhìn hai người lời qua tiếng lại mãi vẫn chưa xong. Cậu bèn thọc cánh tay không bị trói vào quần đùi.

Quảng Thắng nhấn chìm cả người trong nước, há hốc miệng nhìn Thuỷ Căn ở đó biểu diễn màn móc ch*m giữa không trung.

Không phải là hài tử ngứa ở cái chỗ đó, chỉ là sau màn nồng nàn nóng bỏng cùng Thiệu trong tẩm cung, lúc mặc quần áo, hài tử tìm được trên cái giá một con dao gấp bỏ túi, để trong túi quần thì không yên tâm, bèn nhét luôn vào trong quần lót.

Bây giờ đúng lúc cần dùng tới, lưỡi dao bật ra, định bụng cứa đứt sợi tơ đang trói cánh tay cậu.

Thế nhưng sợi tơ này chắc kinh khủng, hoàn toàn không thể cắt đứt được.

Trong mắt Phùng thịt nướng lóe lên một tia sát khí, hắn lại bắn ra một sợt tơ nữa siết lấy cổ Thuỷ Căn.

Cổ bị thít chặt, Thủy Căn lập tức buông con dao ra để kéo sợi dây khỏi cổ.

Con dao rơi xuống, cắm phập xuống đất, từ vết nứt mà con dao tạo thành bùng lên một ngọn lửa đỏ.

Theo ngọn lửa phụt lên, khe nứt trên mặt đất càng lúc càng toác rộng ra, lan một mạch sang tận hai bên tường.

Một thanh kiếm vàng sắc bén và một pho tượng thổ địa đất sét xuất hiện trên hai bức tường.

Ánh lửa làm bướm băng trên trần sợ hãi, nhao nhao vỗ cánh chao đảo phía trên ngọn lửa, đôi lúc có một con bị cháy xém cả cánh, rớt xuống giữa ngọn lửa và bị đốt thành tro. Gió từ cánh bướm băng vỗ đã thổi sạch lớp bụi bặm nhiều năm trên trần động tam giác.

Té ra trên trần động lại khắc những hoa văn tuyệt đẹp, nhìn kỹ hơn sẽ thấy, hai gốc đại thụ như dây mây khô héo quấn quít vào nhau, và ở nơi hai gốc đại thụ hợp lại xuất hiện một hốc cây nom như lỗ khóa.

Thiệu bỗng hiểu ra, kiếm vàng khảm trên tường đá, cây chạm trên trần nhà, thác nước trút xuống không ngừng, lửa bùng lên từ đất, và tượng thổ địa bằng bùn, lần lượt tạo thành kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ trong ngũ hành.

Năm loại nguyên tố tương sinh tương khắc, và là nguồn gốc tạo thành vạn vật. Trong khi đó, đại sảnh tam giác này lại tạo điều kiện cho từ trường khởi động.

Nơi này là một tế đàn được thiết kế tinh vi, mặc dù so với cái ở thôn Bốc Vu thì không biết tác dụng ra sao, nhưng chắc chắn là đủ để tụ lại nguyên thần. Không biết vì sao người xây dựng lại phải nhọc công dựng nên tế đàn ở nơi này.

Thác Bạt Tự, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Ngọn lửa kỳ lạ càng lúc càng mãnh liệt, trong thoáng chốc đã thiêu đứt sợi tơ quấn trên cánh tay Thuỷ Căn, hài tử rơi xuống ngay chóc đống lửa.

May mà Thiệu kịp thời nhảy lên, đón được cậu, không thì tiểu Thuỷ Căn đã được dịp cùng Phùng cục trưởng so xem thịt ai mềm hơn rồi.

Trong phút chốc ngọn lửa bốc lên, Phùng cục trưởng gào lên một tiếng, trốn vào một góc tối tăm của đại sảnh run lên bần bật, tốc độ quỷ dị của hắn dường như đã chậm lại rất nhiều. Xem ra lửa đã trở thành một nỗi ám ảnh sâu sắc đối với Phùng cục trưởng.

Tận dụng thời cơ này, Thiệu vọt tới chỗ Phùng cục trưởng, cướp được cái hộp trong tay hắn. Phùng cục trưởng định trả đòn, đáng tiếc lại bị Thiệu vung tay hất thẳng xuống hồ.

Coi bộ thịt nướng cũng không hợp với nước mặn rồi! Phùng cục trưởng trong nước thống khổ kêu gào, làm Quảng Thắng sợ hãi cuống cuồng bò lên bờ.

Thiệu không buồn nhìn Phùng cục trưởng nữa, hắn lưỡng lự lấy chiếc chìa khoá thứ ba ra, nhảy vọt lên, cắm chìa vào lỗ khoá.

Khi lỗ khóa bí mật được mở ra, hai gốc đại thụ quấn quít lấy nhau tách ra làm hai, một sợi xích sắt buông xuống.

Thiệu ôm lấy Thuỷ Căn đang dốc sức ho khan, nắm lấy xích sắt, nhún người nhảy lên.

Từ khi vào mật động giấu trong Huyền Không Tự đến giờ, không có lấy một nơi nào để cho người ta được thong thả xả hơi cả. Thế nhưng vừa nhảy lên trần nhà, thì quả là “liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”, trước mắt mở ra không gian thoáng đãng, nơi đây dường như đã rời khỏi hang đá, dẫn tới một vách núi.

Trên đầu là trời xanh, dưới chân là bãi cỏ, thậm chí còn cảm nhận được hương cỏ trong gió, và vài cánh hùng ưng xinh đẹp phóng khoáng đang lượn vòng quanh vách núi, thỉnh thoảng kêu lên mấy tiếng thật vang.

Thác Bạt Thiệu cảm thấy mỗi gốc cây mỗi ngọn cỏ ở đây đều vô cùng quen thuộc.

Đúng rồi, nghìn năm trước, khi phụ vương muốn phá núi mở đường ở eo Kim Long, hắn từng theo Vương huynh đứng ở vách núi này đốc thúc thợ.

Lúc này, trên vách núi, có một người đang ngồi, hai chân lơ lửng bên mép vực, y cúi đầu lẳng lặng lật sách trong tay.

Khi Thiệu và Thuỷ Căn nhảy ra tới nơi, y chậm rãi khép quyển sách trên tay lại, và đưa tay tháo kính xuống. Ánh nắng rọi xuống làn da nhợt nhạt của y như huỳnh quang rọi lên sứ trắng. Lấy tay che nắng, y hơi nheo mắt lại, hé miệng cười: “Ngươi đã đến rồi?”

Cả Thiệu và Thuỷ Căn đều sững sờ tại chỗ, người kia không phải ai khác, chính là tiến sĩ tiểu Lương, người đã biến mất một cách kỳ lạ ở thôn Bốc Vu.

Con mọt sách này hiền khô như khúc gỗ, nhưng khi bỏ kính ra, lại như ngọc sáng phủ bụi tỏa ra hào quang chói mắt, đó là một loại thần thái phong vận đã thấm vào tận xương tận tuỷ, không thể nào nói rõ.

Kìm lòng không được, Thiệu cất tiếng gọi: “Vạn nhi…”

Tiến sĩ Lương vững vàng đứng dậy, đi về phía Thiệu, tay phải chậm rãi vươn ra.

Nụ cười quen thuộc ấy, ánh nước trong mắt ấy, tất cả đều khiến tâm tình Thiệu trở nên kích động. Hắn cũng vội vàng vươn tay ra.

Thế nhưng Thanh Hà Vương lại bổ nhào vào khoảng không, bàn tay Vạn Nhân xoa lên khuôn mặt đang kinh ngạc của Thuỷ Căn. “Ngươi đã đến rồi? Tự nhi.”