Ngục Quỷ

Chương 4



Tầng đất của phần mộ này đã được đào lên, lúc Thủy Căn nhìn về phía sau Trương thúc, chỉ có thể thấy cửa hầm được đào lên trên mặt đất. Trương Đại Phúc hiển nhiên mới từ trong hầm bò ra.

Thủy Căn khó hiểu hỏi: “Trương thúc, chú làm sao vậy?” Nhưng Trương Đại Phúc lại đẩy cậu ra, loạng choạng lao một mạch xuống sườn núi.

Tiểu hài tử người lảo đảo, vừa vặn ngã ngay cạnh hầm, mông đập xuống tảng đá, cậu đau đớn kêu “Ai u” một tiếng.

Cậu vừa định đứng lên, thì vạt áo lại bị vật gì gắt gao níu lại.

Ngô Thủy Căn cúi đầu nhìn xuống, một bàn tay từ hầm mộ thò ra bắt lấy vạt áo cậu.

Thủy Căn sợ đến mức giật nảy mình, vội vàng thò đầu xuống hầm để nhìn. Nguyên lai là ông lão tóc hoa râm, đeo kính bắt được mình.

“Cứu … Cứu tôi …” Ông lão cùng Trương Đại Phúc lúc nãy giống hệt nhau, đều lộ ra một bộ mặt kinh hãi quỷ dị.

Nhìn dáng vẻ ông lão hẳn là một giáo sư trong đội khảo cổ, tuy rằng không rõ nội tình, nhưng Thủy Căn vẫn theo phản xạ vươn tay túm ông lão kéo lên trên.

Trên tay ông lão là một tầng mồ hôi lạnh, bàn tay nắm lấy cậu trơn tuột. Thủy Căn kéo lên không được, bèn nửa bò xuôi theo mép hầm, nhoài người vào trong, dự định ôm lấy thắt lưng ông lão để túm lên.

Vừa nãy nhìn bao quát từ phía trên, chỉ có thể thấy đầu và nửa người trên của ông lão, đến lúc Thủy Căn tìm xuống thì nửa người dưới của ông lão đập vào mắt cậu.

Từ thắt lưng trở xuống, không có da thịt, mà chỉ còn nửa bộ xương trắng hếu ở giữa không trung, tại vị trí mông, vẫn còn dính một mảng thịt đang chảy máu đầm đìa, lắc lư theo chuyển động của cơ thể.

Thật khiến người ta kinh hãi! Thủy Căn bị bất ngờ, hoảng sợ lùi về phía sau lại bị ngã xuống mộ huyệt.

Lần này Thủy Căn vội vàng bò dậy, nhìn kỹ quả là khủng khiếp. Lại thấy ông lão kia hai chân trơ xương run rẩy tiến về phía mình.

“Mau… Cứu tôi… Kéo tôi lên…” nửa người dưới không một tí thịt, cả khí chất cũng thay đổi. Giờ như vậy, còn chỗ nào giống học giả giáo sư chứ! Rõ ràng là một cái cương thi.

Thủy Căn hét thảm một tiếng, đẩy ông lão ra, nhanh như cắt chạy ra cửa hầm, bò lên, dáng vẻ giống y Trương Đại Phúc lúc trước, lao xuống sườn núi.

Đội khảo cổ ở ngay gần hầm mộ, mấy thành viên đang ăn sáng vừa nãy đã bị Trương Đại Phúc làm kinh động. Bọn họ cũng đang đi tới đó, thấy Thủy Căn từ trên núi lăn xuống, vội vàng nâng hắn dậy hỏi thăm tình hình.

Thủy Căn so với Trương Đại Phúc có phần bình tĩnh hơn, còn có thể nói thành lời: “Quỷ… Trong hầm mộ có quỷ!”

Thành viên đội khảo cổ đều là những người trí thức quanh năm suốt tháng tiếp xúc với mộ phần của người chết, không ai tin lời nói xằng nói bậy của Thủy Căn, một thiếu niên nông thôn.

Vài người đã nhanh chóng trèo lên núi.

Chỉ nghe phía trên có người sửng sốt hô: “Giáo sư Lương? Người làm sao vậy?”

Tiếp theo đó là tiếng kêu thảm thiết “A——— “

Hóa ra ông lão trong hầm mộ kia là người phụ trách đội khảo cổ – giáo sư Lương. Ông lão lập tức được đưa đến bệnh viện nhưng trên đường đi đã tắt thở. Từ thi thể đến thần sắc, căn bản không có khả năng là tự nhiên chết.

Rất nhanh, đội cảnh sát đã đến khảo sát hiện trường, cũng hỏi chuyện Trương Đại Phúc và Ngô Thủy Căn.

Trương Đại Phúc bị kinh hãi không ít, lúc đầu chỉ biết chui vào một góc, khóc như đàn bà. Nên được bác sĩ tiêm cho một mũi an thần, sau khi ngủ một giấc tâm tình mới có chút bình tĩnh.

Theo lời hắn, ngày đó chưa tới 4 giờ, giáo sư Lương đã từ trong khu trại đi ra, ông ta không khác tối qua lúc kết thúc công việc là mấy, phát hiện ra cái gì đó kỳ lạ, suy nghĩ một lúc, vẫn là không kiềm chế được, trời chưa sáng đã ra cổ mộ tiếp tục khai quật. Vừa vặn gặp được Trương Đại Phúc lúc đó mắc tiểu từ trong lều đi ra, bèn bảo hắn cầm theo xẻng và đèn pin cùng đi hầm mộ tiếp tục khai quật.

Khi hai người tới mộ phần, giáo sư Lương lấy tay nhẹ nhàng gõ xuống tầng đất phần mộ, sau đó dùng cái cuốc nhỏ tại một chỗ nện nhẹ vài cái, mặt đất nứt ra, cư nhiên tại đó xuất hiện một hang động lớn xây bằng đá.

Đúng lúc này, điều bất trắc xảy ra. Trương Đại Phúc khi nhớ đến đây, cơ thể không tự chủ được co quắp lại.

“Giáo sư Lương lúc đó lấy khăn tay bịt mũi và miệng, dùng đèn pin soi vào trong cửa động, sau đó từ trong động thoát ra một đám khói đen cuốn lấy chân giáo sư, giáo sư bắt đầu kêu lên, sau đó giầy, quần của ông ta bắt đầu ướt đẫm máu, biến thành từng mảnh vụn. Lúc đó ngoài tiếng kêu thảm thiết của giáo sư ra, còn có tiếng nhai nuốt truyền đến tai tôi, thật giống như … giống như lúc chó gặm xương thì phát ra cái loại âm thanh này.”

“Lúc đó ông ở đâu?” Cảnh sát hiển nhiên không tin lời Trương Đại Phúc nói, lạnh lùng hỏi tiếp.

Tôi lúc đó đứng cách giáo sư ba bước a! Chúng tôi ở nơi này có một loại kiêng kỵ gọi là “Nhân bất trùng quỷ môn” (người không vào chỗ quỷ). Đào mở cửa phần mộ, không nên lỗ mãng đứng ngay cửa động, phải để âm khí tản bớt đi mới được, bị trúng phải quỷ khí, là sinh tà bệnh ngay. Cho nên thấy giáo sư đào mở một huyệt động, tôi theo bản năng lùi lại phía sau mấy bước, cũng đứng về bên trái huyệt động. Theo tôi thấy, cổ mộ này a, có nhiều tà khí, Lương giáo sư nhất định là bị quỷ khí quấn lấy người mới chết oan uổng.” Lời Trương Đại Phúc nói ngược lại cũng không phải không có căn chứ, ông cha hắn nghe đâu có một thời gian làm nghề đào mộ, được bậc cha chú dạy dỗ, lời của hắn chung quy cũng có điểm đúng đắn.

Thật ra mộ phần một thời gian dài không gian bị bịt kín, hơn nữa bên trong còn có thi thể thối rữa khó tránh khỏi sinh ra chướng khí. Đột nhiên mở ra, những khí độc này tuôn ra rất dễ làm hại đến cơ thể. Cho nên cách làm của Trương Đại Phúc dù mê tín nhưng hóa ra lại đúng theo khoa học.

Mà giáo sư Lương thực ra cũng biết rõ điểm này, cho nên không tùy tiện đi vào, mà dùng khăn tay che mũi miệng, lấy đèn pin chiếu vào phía trong cửa động.

Nhưng dù là có khí độc, cũng không thể giải thích tử trạng của Lương giáo sư vì sao lại quỷ dị đến vậy.

Cảnh sát tiếp tục hỏi Thủy Căn, cũng không hỏi ra được cái gì.

Người đi khảo sát hiện trường đều mang mặt nạ phòng độc, tỉ mỉ kiểm tra huyệt động mà Trương Đại Phúc nhắc tới, nhưng tuyệt nhiên không thấy có dị trạng gì. Càng khiến người ta khó hiểu hơn chính là, tại tầng đất phía trên hầm mộ, ngay cả một giọt máu, một miếng thịt cũng không tìm thấy.

Lúc người trong đội khảo cổ tìm thấy giáo sư Lương thì ông ta vẫn chưa tắt thở, nơi này khẳng định là hiện trường đầu tiên của án mạng, có thể kẻ giết người đã tính toán rất cẩn thận, lúc giết người, một giọt máu cũng không để rơi trên mặt đất.

Việc này đối với người bình thường là bất khả thi, Trương Đại Phúc và Ngô Thủy Căn tạm thời thoát khỏi diện tình nghi giết người. Các thành viên khác trong đội cảnh sát cũng không dò ra được manh mối gì.

Nhất thời, tin tức giáo sư đội khảo cổ chết thảm được truyền khắp nơi. Người làm việc trong đội khảo cổ đều mượn cớ rời đi. Để tránh lần nữa xảy ra điều bất trắc, trước khi cảnh sát điều tra ra nguyên nhân cái chết của giáo sư Lương, công tác khảo cổ không thể tiếp tục.

Ngoài cửa hầm một trận náo nhiệt, hiện nay ngoại trừ cảnh sát đến phong tỏa hiện trường ra thì không có lấy một nhân ảnh.

Mà Trương quả phụ nghĩ đến chính mình thiếu chút nữa làm hại con trai trúng tà, cũng tự trách mình một hồi, còn cố ý mua một con chó mực, nhờ đồ tể trong thôn giết lấy máu để Thủy Căn tắm trừ tà.

Ngô Thủy Căn quả thực cũng sợ tới mức mơ hồ, nửa đêm thường mơ thấy mình bị một bộ xương khô đuổi theo, giật mình tỉnh lại thấy mồ hôi vã ra như tắm. Sau đó thiếu niên nghĩ ra cách lấy độc trị độc.

Đi thẳng đến cửa hàng băng đĩa trong huyện, thuê một đống đĩa về cương thi, chạy đến nhà bạn tốt Lý Lập, ngồi trước đầu VCD, bắt đầu làm tâm lý trị liệu “nâng cao” (cái từ này ta chém a)lòng dũng cảm, quá trình trị liệu cực kỳ thảm khốc, khiến người ta rợn tóc gáy.

Lúc sau, Lý Lập thực sự chịu không nổi, suýt chút nữa vái lạy Thủy Căn.

“Tổ tông, tôi cho cậu mượn đầu VCD được không? Cậu về nhà mà xem a!”

“Không được, mẹ tôi nhát gan lắm, không dám cùng tôi xem, cậu phải xem cùng tôi a!”

Lý Lập không còn gì để nói: “Nhưng mà bệnh tim của mẹ tôi đều bị cậu làm cho tái phát rồi, bây giờ bà ngoại tôi cũng không dám về nhà, mẹ tôi nói, chừng nào cậu đi, bà mới lại trở về.”

Ngô Thủy Căn vuốt mồ hôi lạnh sau gáy, nói: “Nhanh thôi, tôi hiện tại đã khá hơn lúc đầu. Cậu xem, nữ chính trong “Resident Evil” thật xuất sắc, bị nhiều cương thi bao vây như vậy mặt cũng không đổi sắc, tôi không thể ngay cả một cô gái cũng không bằng, cậu nói có đúng không?”

Đó là phim được chưa? Nếu như trong hiện thực, không cần cương thi phiền toái như vậy, chỉ cần thả ra một con chuột là có thể khiến cô gái kia sợ chết khiếp, cậu tin không?

Lý Lập hiểu rõ tên nhóc này là đang tự huyễn hoặc bản thân, vì vậy con mắt khẽ đảo, lười cùng cậu thừa hơi tranh cãi, cầm gối bưng kín lỗ tai, xoay người đi ngủ.

Ngô Thủy Căn giống như đang đấu tranh với bản thân, liên tục rèn luyện đến gần một tuần. Đến khi xem “Resident Evil 3″, có thể mặt không biến sắc vừa xì xụp ăn hủ lỗ(1) đỏ thẫm với cơm, vừa nhìn trên màn hình cương thi cắn người máu bắn tung tóe, liệu pháp này thật là có hiệu quả.

Vừa mới có thể chiến thắng vạn tâm ma, thì oan gia lại tìm tới cửa.

Đới Bằng không biết xuất viện lúc nào, đến nhà Lý Lập trong thôn tìm Thủy Căn.

Hắn không phải tới một mình, có mấy người khoảng ba mươi bốn mươi tuổi theo sau hắn.

Bắt đầu từ khi đánh nhau hồi còn bé, Đới Bằng đối với Thủy Căn chưa bao giờ có vẻ mặt ôn hòa như thế này, kéo tay Thủy Căn bỗng nhiên hỏi han ân cần. Thủy Căn trong lòng cảm thấy thế này so với cương thi còn khiến cho người ta run hơn. Vì vậy không thể nhịn được hỏi: “Mi tìm ta có chuyện gì không?”

Đới Bằng không trả lời, phía sau hắn một người đàn ông mang kính mát, tóc húi cua đi đến: “Ngô tiên sinh, hy vọng cậu có thể theo chúng tôi đi huyệt mộ một chuyến.”

Thủy Căn sửng sốt mở to hai mắt nhìn: “Tại sao?”

Người đàn ông kia hỏi tiếp: “Xin hỏi, sinh nhật của Ngô tiên sinh theo âm lịch là ngày mùng một tháng bảy đúng không?”

Thủy Căn gật đầu, sinh nhật của bản thân cho tới giờ cậu chưa bao giờ nhớ lầm, chỉ cần ở cửa thôn có người đốt tiền giấy là biết đã đến sinh nhật. Nếu không thì người trong thôn cũng không nói nhảm rằng mẹ cậu mệnh ngạch khắc phu chứ! Ngay cả con cũng sinh vào đầu tháng quỷ. (tháng 7 là tháng quỷ, rằm tháng 7 còn gọi là Quỷ lễ, là ngày Xá tội vong nhân đó, cũng là ngày âm khí rất thịnh, âm hồn nhiều)