Ngục Quỷ

Chương 13



Thiệu phất phất tay, hai cái cương thi động tác cứng ngắc lần lượt đi vào trong động.

Thiệu cúi đầu hôn lên đôi môi khô khốc của Thủy Căn, Thủy Căn cuối cùng từ trong mê man tỉnh lại, thấy bọn người Phùng cục trưởng mang bình dưỡng khí đang chuẩn bị tiến vào đại động nơi lam khí kia thoát ra.

“Thả ta xuống.” Thủy Căn thanh âm hơi khàn khàn, Thiệu ngược lại rất dứt khoát, lập tức đem Thủy Căn đặt xuống đất, rồi đẩy cậu: “Vào đi thôi!”

Thủy Căn gân cổ lên: “Ta không đi! Các ngươi nếu muốn giết ta diệt khẩu, thì động thủ luôn đi!”

Tam phiết hồ đang ôm cái bình “hắc hắc” nở nụ cười: “Người trẻ tuổi à, nơi này sát khí trùng thiên (ngút trời), đừng nói bậy chuyện sống chết. Không đấu một trận, cậu làm sao biết được phía sau có phải là “liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”(1) (đột nhiên xuất hiện chuyện tốt) hay không?

Tuy rằng tam phiết hồ mặt mũi nom hiền lành, nhưng Thủy Căn không thích hắn tí nào, dám vẽ bùa đưa ba nhân viên tạp vụ kia xuống suối vàng, làm sao mà có tâm địa Bồ Tát được chứ!

Có điều hắn nói cũng có lý, người ta còn chưa động thủ, cậu sao lại muốn chết chứ.

Cho dù là đầm rồng hang cọp cũng phải xông lên.

Ngoại trừ vài tên thủ hạ ở lại trấn giữ ra, tính cả hai người chết, có cả thảy bảy người bước vào huyệt động.

Khi đám người lần lượt đi vào trong động, mấy cái đèn pha công suất lớn chiếu sáng choang cả huyệt động tối tăm. Dù rằng cửa động rất nhỏ, nhưng dùng dây thừng leo xuống đến đáy huyệt động, sẽ thấy dưới lòng đất có một thông đạo rộng tới hai thước kéo dài về phía trước.

Thủy Căn nhìn hai bên đều là tường gạch, nền động thì trải đá xanh. Bước chân nặng nề của mọi người trong thông đạo dưới lòng đất phát ra những tiếng vang chấn động khiến tim người như muốn vọt ra ngoài.

Vừa lúc tam phiết hồ đi ở bên cạnh, Thủy Căn tò mò hỏi thăm: “Nơi này rốt cuộc là chỗ nào vậy?”

“Đây chính là ngôi mộ cổ, chúng ta hiện đang theo lối vào phía sau mà đến mộ thất chứ đâu!”

Sao lại là mộ cổ? Thủy Căn âm thầm buồn bực, Quân Sơn từ xưa đến nay chính là khu vực nhiều lần chiến loạn, trải qua những năm dài khói lửa chiến tranh, hoang thi đầy đồng cũng là chuyện bình thường.

Nhìn cổ mộ này kiểu cách phô trương, cho dù Thủy Căn đối với khảo cổ học dốt đặc cán mai, cũng đoán ra được đây không phải là huyệt mộ của dân chúng bình thường.

Nhưng thử hỏi nhà đại phú đại quý nào lại chịu tốn kém tiền của để xây dựng nơi về lúc trăm tuổi ở cái chốn khỉ ho cò gáy này chứ?

Ai chả biết càng có quyền thế lại càng sùng bái phong thủy, cái gọi là “Nhất mạng nhị vận tam phong thủy”, chôn cất tại nơi hung hiểm, không sợ con cháu mình mai sau nhà tan cửa nát sao?

“Chôn cất ở đây? Đầu có vấn đề à? Không phải là đắc tội thầy phong thủy nên bị lừa đó chớ?” Nghe xong nghi vấn của Thủy Căn, tam phiết hồ hắc hắc cười quái dị nói: “Chôn cất sai ư? Chỉ có xương cốt của những kẻ bất đắc kỳ tử rải đầy núi này mới có thể áp chế được sát khí trùng thiên thôi…”

Không đợi tam phiết hồ ba hoa xong, giọng nói khó nghe của Thiệu đã lại vang lên: “Câm miệng!”

Thủy Căn tưởng là Thiệu lo tam phiết hồ nhiều lời, nhưng lại thấy tất cả mọi người, kể cả hai cái cương thi, đều sắc mặt ngưng trọng mà dừng bước.

Sâu bên trong lối đi càng lúc càng tối, cho dù là đèn pha cực mạnh, ánh sáng cũng không thể xuyên thủng bóng tối được quá một thước.

Ở nơi tăm tối này, các giác quan của cơ thể bỗng trở nên nhạy bén hơn nhiều.

Thủy Căn nín thở nghe được từ xa truyền đến một âm thanh du dương.

Âm thanh du dương kia thật êm tai, dường như là tiếng sáo. Khúc nhạc nghe ngân nga trầm bổng, tựa như lúc hoàng hôn buông xuống thiếu nữ tương tư dựa nơi cửa sổ, chờ đợi người tình đã ước hẹn. (sến chết người =)) )

Thế nhưng tại chỗ người chết an nghỉ chợt nghe được một đoạn nhu cốt miên tràng(2) (mềm xương dài ruột, ta nghĩ là ý chỉ động lòng người), cũng đặc biệt quỷ dị.

Sâu trong màn đen hẳn không phải là thiếu nữ chờ đợi tình lang, có khi lại là lệ quỷ đòi mạng cũng nên.

Đúng lúc này, Phùng cục trưởng phía sau bỗng nhiên sửng sốt “A” lên một tiếng.

Thủy Căn nhìn lại, Phùng cục trưởng sắc mặc xanh mét, hắn ngập ngừng nói: “Chúng ta hình như thiếu mất một người.”

Từ lúc bắt đầu vào hầm, ngoại trừ Thiệu ra, còn có sáu người cứ hai người một tổ, song song tiến lên. Đi phía trước chính là hai cương thi, theo sau là Thủy Căn và tam phiết hồ, và Phùng cục trưởng cùng một gã thân tín Lý trợ lý đi sau cùng.

Nhưng lúc này mọi người quay đầu nhìn, thấy bên cạnh Phùng cục trưởng không có một bóng người.

Phùng cục trưởng trống ngực đánh thình thịch, phút trước còn nói chuyện với người đó, thế mà trong nháy mắt đã biến mất đâu không thấy?

Tưởng là Lý trợ lý không theo kịp, mọi người bèn quay lại vài bước.

Đúng lúc này, Thủy Căn tay cầm đèn pha vô ý chiếu lên vách tường, nhất thời kinh động kêu “A” một tiếng sợ hãi.

Trên hai bên vách tường vốn loang lổ bỗng nhiên lại xuất hiện ba bốn bức phù điêu hình người, những người này hình dáng khác nhau, chạm trổ thập phần sống động. Điều kỳ quái chính là, mấy bức phù điêu này hình như không phải cùng một thời kỳ, lại được chạm khắc cùng một chỗ, khiến người xem cảm thấy kỳ quặc không nói nên lời.

Có một người mặc trang phục cổ xưa, trên đầu búi tóc, để râu quai nón, vô cùng rõ ràng, Thủy Căn không phân biệt được là triều đại nào. Còn có một người đàn ông cao lớn có bím tóc dài, cái này Thủy Căn có thể mơ hồ nhận ra là trang phục triều Thanh.

Nhưng khiến người ta phải lạnh sống lưng chính là bức phù điêu cuối cùng: hình người ngẩng mặt về phía trước, tuyệt vọng vươn tay ra, giống như đang gọi người phía trước đến cứu mình, mà bình dưỡng khí sau lưng hắn, cùng kiểu tóc và quần áo hoàn toàn giống với trang phục thời đại ngày nay.

Thủy Căn vẫn cho rằng bản thân đã được đủ loại chuyện kinh dị rèn luyện cho rất nhiều, cũng nên có chút sơn băng địa liệt(3) (núi lở đất nứt, ta nghĩ là kiểu gặp biến tâm không động)rồi chứ, thế mà vẫn phải sửng sốt bất động, không nhịn được lại rùng mình một cái.

Người lộ ra biểu tình thống khổ này, rõ ràng là Lý trợ lý mà mọi người vẫn tìm mãi không được.

.

(1) Nghĩa đen: để hình dung cảnh xuân trước thôn rất đẹp. Nghĩa bóng: ví von đột nhiên xuất hiện tình thế mới tốt đẹp.

Câu thơ được trích từ bài “Du thôn Sơn Tây” của nhà thơ Lục Du đời Tống:

莫笑农家腊酒浑,丰年留客足鸡豚。

山重水复疑无路,柳暗花明又一村。

箫鼓追随春社近,衣冠简朴古风存。

从今若许闲乘月,拄杖无时夜叩门。

Phiên âm:

Mạc tiếu nông gia lạp tửu hồn,

Phong niên lưu khách túc kê đồn.

Sơn trùng thuỷ phục nghi vô lộ,

Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.

Tiêu cổ truy tuỳ xuân xã cận,

Y quan giản phác cổ phong tồn.

Tòng kim nhược hứa nhàn thừa nguyệt,

Trụ trượng vô thì dạ khấu môn.

Có thể tìm hiểu thêm ở đây (baidu) hoặc đây (thivien.net).

(2), (3): cái này là theo ta nghĩ, nếu nàng nào hiểu rõ ý nghĩa của 2 câu này thì giải thích cho ta với. Đây là nguyên văn:

(2) 柔骨绵肠

(3) 山崩地裂