Ngự Y Dữ Thần Y

Quyển 2 - Chương 37



Hai người cứ thế, mắt mở trừng trừng, nhìn Giáo Chủ hết sức ôn nhu lột vỏ bỏ hạt, đút cho Sư Phụ ăn hết cả một đĩa nho to đùng, sau đó mới lưu luyến đi ra, lưu lại thầy trò ba người nói chuyện.

Sư Phụ vẫn bày ra một bộ dạng lười biếng vô cùng, nửa người rúc vào trong chăn gấm, vạt áo nửa mở, lộ ra hồng ngân xanh tím, dấu vết lộ liễu bày ra không chút nào che giấu. Nhưng thật ra Thái Y, liên tưởng tới chuyện tối hôm quan, không khỏi có chút xấu hổ, quay mặt không dám nhìn Thần Y.

“Chuyện gì?” Thần Y kéo Thái Y ngồi xuống, hỏi.

Sư Phụ cười cười, thần tình biếng nhác mang theo một tia mị hoặc lơ đãng.

Thần Y nhíu mày: “Ngươi chính là nhanh nhanh nói cho xong, không thì cái tên ngoài cửa kia sẽ vọt vào mất.”

Thái Y khẩn trương nhìn chằm chằm phía ngoài cửa, dường như đứng ngoài của là một con sói đói khát lâu ngày vậy, cách một tấm ván cửa vẫn có thể cảm nhận được sát khí bức người a~~

Thế nên mới nói, người điên có năng lực phân biệt tình địch cực kì thấp cùng cố chấp vô địch thiên hạ là vô cùng đáng sợ, nhất là khi tên điên đó còn thích ăn dấm chua.

“Dưới Bất Tư Nhai của ma giáo đang giam giữ một vị cố nhân của ta, họ Lan, giáo quy cấm giáo chúng tự ý đi vào Bất Tư Nhai, ngay cả Giáo Chủ cũng không được, ta mực dù tưởng nhớ y nhưng vẫn là bất lực. Ta cùng với cố nhân có viết thư qua lại, hắn võ công tàn phế, gân tay cũng đã đứt, tuy rằng sau đó có nối lại, thế nhưng không hoàn hảo, mấy ngày gần đây nghe nói thân thể hắn đang từ từ suy yếu, vi sư vô cùng tưởng nhớ, các ngươi hãy thay ta đi xem một chuyến, giúp hắn điều dưỡng thân thể một phen.” Khi Sư Phụ nhắc đến cố nhân, liền thu hồi lại vẻ thờ ơ cùng biếng nhác, biểu tình dần trở nên ngưng trọng: “Bất quá hai ngươi phải nhớ kỹ, bất luận hắn hỏi gì cũng không được trả lời , chỉ cần nói là ta không cho phép.”

Thái Y giật giật ống tay áo Thần Y, nói nhỏ bên tai: “Gian phu?”

Thần Y bình tĩnh trả lời: “Thông dâm.”

Sau đó hai người cùng đưa mắt nhìn đại môn, quả nhiên, chỉ một giây sau, Giáo Chủ đã đạp cửa xông vào, nhào vào bên người tiểu sư thúc, ôm chặt không buông tay, dính chặt như con đỉa vậy.

“Ngoan, thực sự chỉ là bằng hữu mà thôi, nếu là gian phu, ta có thể mặc hắn sống chết sao?” Tiểu sư thúc cười cười nói, vỗ vỗ vai Giáo Chủ.

“Thật không?”

“Ân, là thực.”

“Vậy ngươi có đúng hay không, cũng không thèm quản sống chết của ta?” Giáo Chủ ngẩng đầu, si ngốc nhìn chằm chằm tiểu sư thúc, trong mắt tuôn trào ái tình ai oán.

“Đứa ngốc, ta làm sao mặc kệ ngươi được.” Tiểu sư thúc lại cười, vỗ vỗ gương mặt hắn.

Giáo chủ kích động a, nhào tới mà hôn.

Thần Y nhíu mày, lôi Thái Y đi ra , còn tốt bụng đóng đại môn lại.

Để cho tên yêu nghiệt kia chết ở trên giường đi