Ngự Sủng Mãnh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt

Chương 2: Thấy chết không cứu



Bóng dáng cao lớn, da thịt đông lại như sương tuyết, sống mũi cao thẳng, môi mỏng như đóa anh đào nở rộ, mỗi một chỗ đều lộ ra hơi thở hoàn mỹ, giống như tác phẩm được người nghệ sĩ điêu khắc tỉ mỉ, lại cố ý đặt bồn tắm trong gian phòng này, không để cho sự cao ngạo xuất trần của hắn bị lây bụi bẩn của thế tục.

Cảnh đẹp trước mắt, Trữ Khanh Khanh không tự chủ giảm hô hấp xuống, chỉ sợ đánh thức người đang trong mộng.

Có chuyện gì vậy? Sao lại vào phòng tắm của người khác chứ!

Nhìn kết cấu xương cốt, hẳn là nam nhân, nhưng sao mỹ nam lại để tóc dài như vậy?

Trữ Khanh Khanh còn không kịp suy nghĩ vấn đề này, âm thanh xé gió của đại đao phía sau lại truyền đến lần nữa, nàng vội vàng nghiêng người, linh hoạt tránh được một đao!

Theo lý mà nói, thân thủ của nàng được ông nội huấn luyện, đối phó với mấy nam nhân thì không thành vấn đề.

Nhưng nam nhân trước mắt dùng đại đao này có chút kì quái, trên đao của hắn có ba cái vòng không ngừng xoay chuyển, màu sắc hào quang chung quanh không giống nhau, bị hào quang kia vòng quanh, tốc độ phản ứng của nàng chậm đi rất nhiều!

Vì sao muốn đuổi theo nàng, nàng vô tội!

Trữ Khanh Khanh rất muốn cùng người kia nói đạo lý, nhưng nàng biết, chỉ cần nàng dừng lại, đại đao kia sẽ chém nàng thành thi thể.

Liên tiếp tránh đại đao của người nọ, Trữ Khanh Khanh cảm thấy được tốc độ của mình bị vật nào đó ảnh hưởng, càng ngày càng chậm.

Trong lòng nàng biết không bình thường, nghĩ thầm làm thế nào để đối phó, ánh mắt quét qua một lượt, cuối cùng nhìn thấy mỹ nam đang nghỉ ngơi trong bồn tắm nghe được tiếng đánh nhau, từ từ mở mắt.

Mắt hắn mở ra, giống như vẽ rồng trên mắt, trong suốt như ngọc, trong mắt hiện ra nhân gian, con ngươi tinh khiết trong suốt, hé ra sự quang mang, giống như Tuyết Liên nơi núi cao chậm rãi nở rộ, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản mỹ lệ tuyệt sắc kia. Nam nhân này, gọi là Nam Thần cũng được!

Trữ Khanh Khanh khen một tiếng, trong đầu bỗng xẹt qua vô số cảnh tượng trên phim, vào thời khắc mấu chốt, tuyệt thế mỹ nam mở mắt, sẽ thành anh hùng cứu mỹ nhân!

Nhìn bộ dạnh bình tĩnh như vậy, nhất định là một cao thủ!

“Dễ nhìn, giúp đỡ chút!” Trong lúc cấp bách, Trữ Khanh Khanh bớt thời giờ hô to một tiếng!

Thế nhưng, mỹ nam này không giống như suy nghĩ của nàng, nhanh chóng xuất thủ, mà ánh mắt miễn cưỡng lay chuyển vài vòng, cặp mắt cực kỳ xinh đẹp hướng về chỗ nàng, nhìn thoáng qua, hai mắt lại nhắm nghiền.

Ta phi, đây là ý gì?

Chẳng lẽ là người điếc?

Trữ Khanh Khanh có chút không cam lòng, nàng gia tăng âm lượng, dùng ngón tay ngoắc ngoắc, rống lớn một tiếng, “Đại hiệp, ngươi xem như không có gì sao? Có người muốn giết ta, nhanh giúp ta một chút!” Âm thanh lần này lớn như cái loa rồi, sợ hắn còn không phản ứng nữa sao!

Mỹ nam kia quả thực có phản ứng, mở mắt ra, ánh mắt vẫn xinh đẹp như cũ, không có bất kỳ biến hóa, nhìn Trữ Khanh Khanh bị truy đuổi cực kỳ chật vật, không nhanh không chậm mở miệng.

“Việc gì liên quan đến ta?”

Hắn, không có chuyện gì sao!

Trữ Khanh Khanh bị hắn chọc giận, tiếng nói cực kỳ dễ nghe, như băng sơn tuyết đọng, trong đêm đụng với tiếng gió lại càng trong vắt, vang, lãnh, đạm rõ ràng.

Nhưng âm thanh dễ nghe như vậy, sao có thể nói ra lời nói chán ghét! Nếu không phải chính tai nàng nghe hắn nói, thì nàng còn tưởng mình nghe nhầm!

Trữ Khanh Khanh hít một hơi thật sâu hô, “ Mắc mớ gì tới ngươi ư? Làm sao ngươi lại có thể trơ mắt nhìn một mạng người biến mất trước mắt mình, thấy chết không cứu!?” --