Ngự Phồn Hoa

Chương 6: Trường phong [6]



Trận chiến này chém giết từ ban ngày cho đến tận đêm khuya, lại từ đêm khuya chém giết tới ban ngày.

Ánh lửa trên núi thành Trường Phong rọi sáng một nửa màn đêm, bên trong doanh trướng chủ soái, Thượng tướng quân nhìn địa đồ chằm chằm, ánh nến trải dài trên bàn. Cảnh Vân đứng bên cạnh Thượng tướng quân, hơi nhíu mày: “Quan Ninh quân là quân đoàn dưới trướng của tướng quân, được biết là có sức chiến đấu tốt nhất, lại bị Hổ Báo Kỵ kích động, hai ngày trôi qua, đến giờ vẫn còn đang liều chết chiến đấu.”

Giang Tái Sơ gõ lên mặt bàn, nhẹ giọng nói: “Hiện giờ Quan Ninh quân thương vong bao nhiêu rồi?”

“Một phần hai.”

“Đến khi còn một phần ba thì cho bọn họ rút lui. Toàn quân nghỉ ngơi hồi phục, ngày mai lại tấn công.”

“Ngày mai vẫn phải đánh sao?” Cảnh Vân lấy làm kinh hãi, “Thượng tướng quân, đánh Nhai Thành chúng ta thương vong gần vạn người. Vất vả lắm mới tích lũy được một chút, bây giờ lại đánh thành Trường Phong là muốn thất bại ở đây sao?”

“Chỉ có chúng ta tiến đánh bên này thì mới có thể thu hút sự chú ý của quân phòng thủ. Nếu là đánh nghi binh, lão tiên sinh sỏi đời trên sa trường, liếc mắt một cái đã biết là giở mánh khóe.”

“Tướng quân, huynh thật sự tin được nữ nhân kia? Rõ ràng có thể tìm đến đại quân ta ngay nhưng lại năm lần bảy lượt kéo dài thời gian, trễ nãi tin tức. Ngộ nhỡ nàng ta cấu kết với bên kia, cố ý dẫn chúng ta đi tìm cái chết?”

Giang Tái Sơ cười một tiếng, bình tĩnh nói: “Nàng không dám.”

“Tướng quân!”

Giang Tái Sơ phất tay, ngắt lời Cảnh Vân, thản nhiên nhìn về thế lửa mãnh liệt trên núi phía đông, “Đệ tự mình đi dò xét, xem tiến trình kênh dẫn nước bên kia như thế nào.”

“Rõ.”

Một bên Độc Tú Phong có thể trông thấy thành Trường Phong, hai quân đều đã thu binh.

Binh lính và quân y qua lại không ngớt trên chiến trường, vội vàng cứu trị thương binh, chôn cất thi thể ngay tại chỗ. Khói thuốc súng dày đặc và mùi máu tanh giữa thời tiết nóng nồng nặc gay mũi. Hàn Duy Tang xắn tay áo lên, cùng binh lính đào đất.

Vốn là hai ngày trước khi tiến công phải hoàn thành, nhưng không ai ngờ rằng xảy ra sạt lở đất, việc thay đổi dòng chảy kênh dẫn nước đột nhiên bị trì hoãn. Nàng bây giờ hiểu tình thế trên chiến trường hơn ai hết, có thể xong sớm một ngày, áp lực của Giang Tái Sơ liền có thể giảm bớt một phần, nếu trễ thêm mấy ngày, về lâu dài, Giang Tái Sơ sẽ không công thành được, sĩ khí suy giảm, cho dù kế này có thành công, chỉ sợ các tướng sĩ cũng không còn sức tiến vào thành Trường Phong.

Mặt xám mày tro vùi đầu trong bùn đất khuân vác, băng gạc quấn trên tay đã sớm bong ra, may mà chỉ là trầy da, ngứa một chút cũng không có trở ngại gì. Duy Tang nghe thấy âm thanh róc rách của dòng nước, đáng tiếc nước này đều bị ba khối đá to phía trước chặn lại, bây giờ đã ướt sũng đến mắt cá chân, nhưng trước sau vẫn không có cách nào chảy xuôi qua được.

“Hàn Duy Tang đâu?”

Lối vào bỗng nhiên nổi lên xôn xao, vài tên giáp sĩ dẫn một vị tướng quân trẻ tuổi đi vào, binh khí leng keng. Duy Tang vừa mới ngẩng đầu lên, đầu roi ngựa đã quấn lấy cổ tay nàng, kéo nàng lảo đảo một cái.

“Khi nào mới xây xong?” Hai mắt Cảnh Vân đỏ ngầu, kéo nàng tới trước người, tức giận nói, “Ngươi có biết ngươi trễ một khắc, bên dưới bao nhiêu huynh đệ phải chết?!”

Duy Tang giãy dụa đứng thẳng, lạc giọng nói: “Mọi người vẫn đang liều mạng đào.”

Tiếng roi vút lên một cái, mọi người ngừng động tác trong tay, sững sờ nhìn Tả tướng quân mặt như sương lạnh.

Hắn giận dữ nhìn Hàn Duy Tang, thật lâu sau, hắn hung hăng đẩy nàng ra, nhảy vào kênh nước, mang theo vệ binh bắt đầu đẩy khối đá lớn thứ nhất ra.

Sắc trời càng ngày càng sáng.

Vương lão tướng quân đứng trên tường thành, trong vòng ba ngày, bọn họ đã mấy mươi lần đánh lùi sự tiến công của quân địch. Nhưng Giang Tái Sơ không chút nào để ý đến thương vong phe mình, phái Hổ Báo Kỵ, Quan Ninh quân, Hắc giáp quân mấy quân đoàn dưới trướng, cả ngày lẫn đêm thay phiên nhau vây đánh.

Tiểu tử này chưa bao giờ là người làm bừa… Lão tướng quân sờ lên tường thành, thoáng rơi vào trầm tư, vì sao lúc này lại liều chết mà đánh? Đang nghi hoặc, giữa vạn quân, một con ngựa trắng nhảy vọt ra, lập tức một người toàn thân giáp đen, cầm giáo bạc trong tay, ngửa đầu nhìn về chỗ cao nhất trên thành.

Vương lão tướng quân giật mình, mặc dù cách mấy trăm thước, hắn vẫn có thể nhận ra tướng mạo trẻ tuổi này.

Sơ với lần đầu tiên gặp gỡ, bản thân còn có chút khinh thường, luôn cảm thấy đứa nhỏ này ngày thường rất tuấn tú, nhưng trong khoảng thời gian hơn một năm ở thành Trường Phong, lúc ấy vẫn là Ninh Vương điện hạ trẻ con, muốn chứng minh sự cứng cỏi và nghị lực của mình với mọi người. Hắn có thể thao luyện với binh sĩ thâu đêm suốt sáng; mùa đông có thể làm trinh sát vùi trong tuyết không nhúc nhích, xem xét quân tình; cũng có thể nổi mốc như nhóm bạn đồng liêu, lạnh cóng như chiếc bánh màn thầu.

Ninh Vương Giang Tái Sơ rèn luyện hơn một năm, lúc rời đi chỉ dập đầy lạy lão tướng quân ba cái.

Nhanh nhẹn dứt khoát, không hề khách sáo, cái trán sưng đỏ, thiếu niên với ánh mắt trong veo gằn từng chữ: “Tướng quân, ta sắp đi rồi.”

Lão tướng quân cũng không chịu thua, lần đầu mỉm cười: “Tiểu tử, ngươi có thể nhận y bát (1) của ta rồi.”

(1) y bát: cà sa và cái bát của thầy tu (vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng … truyền lại cho đời sau)

Về sau Giang Tái Sơ vẫn chưa hề làm hắn thất vọng, Tiên hoàng phái hắn đi Tây Vực bình định Hung Nô, hắn dùng thời gian ba năm, mỗi lần tiến đánh đều diệt sạch kẻ thù. Mỗi khi có tin thắng trận truyền đến, lão tướng quân ở trong phòng mình chè chén no say một phen, gõ nhịp mà ca.

Năm đó vẫn còn là một đứa trẻ non nớt, nay đã đủ lông đủ cánh, phản bội Đại Tấn, lại ở phe đối lập với mình.

Cũng không biết là bản thân còn có thể ghi lại sự nghiệp bách chiến bách thắng của hắn không?

Lần này, là thắng hay bại đây?

Lão tướng quân duỗi tay, các cung thủ phía sau tường thành lặng lẽ lui ra, chiến trường hoàn toàn yên tĩnh, kim rơi cũng có thể nghe.

“Tái Sơ bái kiến ân sư.”

Hàng vạn ánh mắt nhìn chăm chú, Thượng tướng quân xuống ngựa, lấy lễ nghi đệ tử mà quỳ gối cung kính.

Vương lão tướng quân đưa tay trong không trung đỡ lấy: “Chiến trường gặp lại, điện hạ, không cần phải đa lễ.”

“Ân sư, có thể tự nguyện hiến thành không?” Thượng tướng quân đứng lên, ngửa đầu nhìn thẳng tường thành tận trời cao, đuốc đã tắt, hắn không thấy rõ gương mặt của lão tướng quân. Hắn gằn từng tiếng, nói hết sức rõ ràng.

“Điện hạ xin lĩnh tấm lòng của lão phu. Đã nguyện trung thành với Đại Tấn, nếu lại thay đổi thất thường, xương cốt lão phu không chịu nổi.” Vương lão tướng quân xúc động cười, “Ta tuổi tác mặc dù cao, gặp nhau trên sa trường cũng tuyệt đối không nhượng bộ ngài. Điện hạ, tình nghĩa thầy trò năm đó xem như xóa bỏ.”

Trước mắt bao người, Giang Tái Sơ hơi cúi đầu, không ai có thể thấy rõ sắc mặt hắn lúc này, chỉ thấy hắn quỳ xuống, lại dập đầu lạy ba cái, xoay người lên ngựa, đoạn tuyệt mà đi.

“Tướng quân, ngài quang minh chính đại ôn chuyện cũ với hắn như vậy, nếu là rơi vào tai triều đình, chỉ sợ sẽ không bỏ qua cho ngài.” Phó tướng hạ giọng nói bên tai lão tướng quân.

“Ha ha…” Không biết vì sao, lão tướng quân ngẩng đầu, không thèm để ý, nhìn bầu trời cháy đỏ rực, lão nhân lăn lộn trên sa trường nhiều năm dường như nghe thấy chuyện gì buồn cười, cười đến bật ra tiếng to.

“Lão tướng quân?”

“Ngươi đánh hơi được sao?” Lão tướng quân nhìn quanh thành, nói lầm bầm, “Giống như là ngửi thấy mùi vị tử vong.”

—–

“Quân ta vừa tiến công !” Cảnh Vân thò người ra nhìn về phía chân núi, thấy ba khối đá lớn đã dời được hai khối, trong lòng hắn vừa nôn nóng vừa hưng phấn, “Mau! Mau!”

Duy Tang mấy ngày nay chưa chợp mắt, hiện giờ vẫn đang kiên quyết làm việc. Chỉ là tảng đá này ước chừng cao hơn mười trượng, hoàn toàn ngăn chặn lỗ hổng trên núi, bằng vào nhân lực mỏng manh như vậy, trừ khi trên núi có mấy chục con ngựa dùng sức kéo mới có thể di chuyển.

“Không thể tiếp tục như vậy!” Từ thúc lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn một chút, “Tuyết trên núi ngọc xa xa đã tan chảy, thế nước đã dâng lên. Bây giờ muốn thay đổi hướng chảy của kênh dẫn nước, nếu không dời được khối đá này, dòng nước trào tới đây, chúng ta đều chạy không kịp.”

Một tên binh lính cúi người, lắng nghe tiếng ầm ầm từ chỗ sâu trên nền đất, sắc mặt tái nhợt: “Dòng nước sắp tới đây rồi!”

“Nếu không thì nhanh lên đi chứ?”

Hai tròng mắt của Cảnh Vân muốn phun ra lửa: “Có thể thay đổi dòng chảy hay không, kế này nhất định không thể thất bại! Một khi thất bại, phải có bao nhiêu huynh đệ chết dưới thành Trường Phong!”

Hắn không nói hai lời, trực tiếp cởi giáp sắt trên người, lộ ra cơ thể săn chắc cường tráng, nhảy xuống chỗ nước cao nửa người đẩy tảng đá ra. Sức lực Duy Tang dĩ nhiên không bằng những nam nhân này, vừa định thay đổi ý định, bỗng nhiên mắng bản thân quá mức hồ đồ, gọi vài tên binh sĩ tới, ý bảo bọn họ chặt hai cây tùng khiêng qua đây.

“Một đầu để ở chỗ khe hở giữa mặt đất và tảng đá, dùng sức bẩy đầu còn lại, mọi người cùng nhau gắng sức, bẩy tảng đá ra!”

Những người đàn ông ào ào nhảy xuống kênh, dựng cây lên để bẩy, tảng đá hơi dịch ra, mọi người reo hò một trận. Chỉ là chưa vui vẻ bao lâu, bỗng nhiên nhìn thấy dòng nước xa xa hóa thành sóng lớn cuộn trào mãnh liệt ào tới…

“Nước! Đại thủy đến rồi!”

Mọi người sợ hãi, chỉ có Cảnh Vân vẫn bình tĩnh quát: “Bẩy lần nữa!”

“Một, hai, ba!”

Giữa tiếng hô hào của các nam nhân, khối đá rốt cuộc cũng được bẩy lên, lăn ầm ầm sang một bên.

Dòng chảy mới đã được đả thông!

Không kịp hoan hô, mọi người không ngừng trèo lên bãi đất cao hai bên, vừa lúc dòng nước lũ sắp dí sát người ào qua.

Dòng nước kia như muôn ngựa phi nhanh, ai nấy nhìn thấy đều cực kỳ kinh hãi.

Lũ bất ngờ từ từ đổ xuống, lao nhanh tưới cả ngọn núi thiêu đốt, bỗng nhiên nước sôi lửa bỏng giáp nhau, trời đất nổi lên khói đen dày đặc, dường như lấp cả tầm nhìn. Mà hai quân đang giao chiến ở thành Trường Phong nghe thấy tiếng vang cực lớn, không khỏi nhìn về đám khói dày đặc trên đỉnh núi, đang bốc lên ở thành đông, thậm chí đã quên chém giết lẫn nhau.

Ầm ầm!

Ầm ầm!



Sau hơn mười tiếng nổ, một nửa Độc Tú Phong bao la hùng vĩ đang từ từ nứt ra, mắt thường cũng có thể thấy được!

Nét mặt binh lính thủ thành trở nên hoảng sợ… Núi này, thế mà lại nổ tung!

“Má ơi! Chạy mau!”

“Sắp bị chôn sống rồi! Chạy thôi!”

Binh lính ném vũ khí, bắt đầu chạy tán loạn, Vương lão tướng quân đứng trên tường thành, thấy Độc Tú Phong bị nổ tung, bụi đất cuồn cuộn, trời đất tối sầm, năm ngón tay không thấy được (2), chợt cười một tiếng thê lương.

(2) ý chỉ vô cùng tối, không nhìn thấy gì cả, cụm từ xuất phát từ hồi thứ tư của tiểu thuyết “Hoàng Tú Cầu” do nhiều người trí thức có tư duy đổi mới ở Trung Quốc sáng tác và tổng hợp lại, được đăng nhiều kỳ trên báo, xuất bản thành sách năm 1907: “Đi vào trong một tiểu phòng, tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, chân đạp xuống dưới, mặt đất nhấp nhô, đều là bùn đất.”

Ngay từ nửa tháng trước, Giang Tái Sơ sai người đốt trận đại hỏa này, đốt nóng cả đỉnh núi, chắc hẳn cũng đã sai người ra sau núi sửa lại đường dẫn nước, đem cơn nước hóa thành lũ, trào về hướng núi bị thiêu nóng.

Núi đá nóng đột nhiên gặp nước, tự nhiên sẽ nổ tung!

Tiến công là giả! Hóa ra đây mới là nước cờ của Giang Tái Sơ!

Độc Tú Phong này nghiêng đổ, mặc dù chưa đến mức chôn vùi cả thành Trường Phong, nhưng cũng đủ khiến người người trong thành nghe tin đã sợ mất mật, hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu!

Trong nháy mắt, Thần Sách quân sau một trận ngủ đông, cũng là chính quân của Thượng tướng quân Giang Tái Sơ bước ra khỏi hàng, chỉnh tề tiến lên, bắt đầu công thành!

Kèn lệnh thổi lên, quân thủ thành đã sớm mất đi ý chí chiến đấu, ném khí giáp đi, mà Thần Sách quân do được nghỉ ngơi dưỡng sức nên đến bây giờ không cần tốn nhiều sức trèo lên tường thành, cầm đuốc trong tay, bắt đầu công thành giữa cát đá mù mịt.

Vương lão tướng quân thấy tình cảnh trước mắt sắp thất bại, lại xúc động mà đứng lên, cầm bội kiếm trong tay, dẫn đầu hô to: “Toàn bộ quân phòng thủ cầm cờ theo ta, cố thủ Trường Phong!” Quân thân vệ của hắn chỉ có ngàn người, nhưng không ai chạy trốn, giữa đám người tháo chạy lại như trụ cột vững vàng ngăn chặn Thần Sách quân.

Ba canh giờ sau, âm thanh địa chấn dần dần êm dịu, bầu trời không còn đen kịt nữa, từ từ lộ ra khói mù.

Thắng bại cuối cùng cũng rõ.

Những kẻ đang khiếp sợ trên kia chậm rãi hạ cửa thành xuống, giống như cự thú bị thuần phục, trải qua sự thử thách đau đớn mà nghênh đón tân chúa tể.

Giang Tái Sơ thúc ngựa tiến vào, cuộc chiến đã đến hồi cuối.

“Vương lão tướng quân đâu?”

“Vương lão tướng quân mang theo đội thân vệ cuối cùng, lui vào phủ tướng quân tử thủ.”

“Để cho Liên Tú đi sau cùng, dọn dẹp chiến trường.” Giang Tái Sơ nhíu mày, “Còn các ngươi đi theo ta.”

Đến bây giờ, hắn vẫn còn quen thuộc các con đường ở thành Trường Phong.

Chạy qua nơi luyện binh, quẹo sang phải, đó là phủ tướng quân. Tiếng vó đạp vang trên tảng đá, hắn nhắm mắt lại, dường như vẫn còn là đứa trẻ, chơi đùa ở chỗ luyện binh, cả người đầy mồ hôi, chỉ mong quay về phủ tướng quân đổi quần áo.

“Suỵt…”

Ngựa Ô Kim dừng trước cửa phủ tướng quân.

Các tướng sĩ đang vây chặt quanh phủ, đến cả con kiến cũng không chui lọt, thấy Giang Tái Sơ liền tránh đường. Giang Tái Sơ xuống ngựa, gõ vào đại môn.

Giọng nói già nua ung dung bình tĩnh vang lên, tựa như ngày xưa: “Người nào?”

“Là ta, Ninh Vương!” Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, trả lời một cách đầy kiêu hãnh.

“Úi chà, ở chỗ ta không có Ninh Vương, chỉ có binh sĩ và tướng quân!” Đại môn mở ra, lão tướng quân Vương Thành Tín một thân đầy máu, ôm trường đao ngồi trong đình viện, nhíu mày nhìn người vừa tới. Thân binh xung quanh hắn còn lại không nhiều.

“Tướng quân, có thể vào không?” Giang Tái Sơ lẳng lặng đứng đấy, gió mang theo mùi tanh phất lên trên mặt, nhưng lại tăng thêm vẻ mặt mày như họa cho người thanh niên này.

“Vào đi.” Lão nhân vẫy tay gọi.

“Tướng quân, triều đình lụn bại, ngài có nguyện giúp ta không?” Thượng tướng quân cầm kiếm, bày tỏ kính trọng, trong lời nói cũng không gay gắt như trận sinh tử vừa rồi, chỉ tựa như cố nhân nói chuyện với nhau.

“Lão phu nói, nếu trẻ hơn mấy chục tuổi, nói không chừng cũng đi theo ngươi làm phản.” Lão nhân sờ sờ râu, “Chỉ là năm nay đã bảy mươi chín rồi, nếu phản bội, chẳng phải là bị người ta chê cười?”

“Đúng vậy.” Giang Tái Sơ cung kính nói, “Đệ tử không dám miễn cưỡng lão sư.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Lão nhân ngửa đầu cười to, vẻ mặt cực kỳ thản nhiên, giọng nói lại dần dần trầm xuống, trở nên nhẹ nhàng, “Sơ nhi, sư phụ biết, mấy năm nay… trong lòng ngươi rất khổ.”

Giang Tái Sơ bình tĩnh nhìn hắn một hồi lâu, đủ thứ cảm xúc phức tạp chợt lóe qua, cuối cùng khôi phục lại sự bình tĩnh như không hề có cơn sóng lớn nào.

“… Trận chiến này, ngươi làm tốt lắm.” Lão nhân dùng ngữ khí khen ngợi rồi nói tiếp, “Sau này, cứ như vậy mà phát huy.”

“Dạ, sư phụ.”

Một già một trẻ không hề nói gì nữa, Giang Tái Sơ xoay người rời đi, ra tới ngoài cửa, cánh cửa kia một lần nữa nặng nề đóng lại.

Bên trong truyền đến giọng nói hùng hồn của lão nhân: “Mấy đứa nhỏ bọn bây, theo ta chết trận ở đây, các ngươi có sợ không?”

Bọn lính giận dữ hét lên: “Đi theo tướng quân! Tử thủ Trường Phong!“

“Thần Sách quân đâu?” Thượng tướng quân đưa lưng về phía phủ tướng quân, quát nhẹ.

“Có!”

Thượng tướng quân khoanh tay nhìn trời, nói phập phồng: “Đánh hạ phủ tướng quân. Người nào phản kháng, giết.”