Ngự Phồn Hoa

Chương 19



Một ngày một đêm phi như tên bắn, trong sương chiều, thành Trường Phong như con quái vật khổng lồ đã xuất hiện ở cuối tầm mắt.

Giang Tái Sơ ghìm cương ngựa, binh sĩ trên gò hỏi: “Người tới là ai?”

Hắn nặng nề nâng ánh mắt, liếc nhìn tên binh sĩ kia một cái.

“Là Thượng tướng quân.”

Âm thanh dây xích lộn xộn kéo lê vang lên, cổng thành bằng sắt từ từ mở ra, Giang Tái Sơ giục ngựa tiến vào, vó ngựa đạp trên đường đá suốt đường đi phát ra tiếng vang lanh lảnh. Nhưng vừa chạy không xa, phía trước chính là một tiểu đội kỵ binh đang tuần tra.

Mỗi ngày Cảnh Vân đều tự mình đi tuần muộn mới yên tâm, bởi vì phòng khi kẻ địch tấn công, hắn cần bố trí điểm đặt phòng thủ trong đêm, hôm nay cũng không ngoại lệ. Trước cửa thành có người đơn độc cưỡi ngựa tới, Cảnh Vân siết chặt cương ngựa, mãi cho đến khi thấy rõ người tới, khóe môi vị tướng quân trẻ tuổi lộ ra ý cười như trút được gánh nặng. Hắn chợt giơ tay lên, đám kỵ binh đồng thời xoay người xuống ngựa, nhịp nhàng hành lễ.

Thượng tướng quân ngồi trên lưng ngựa, cả người không nhúc nhích, chỉ thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”

Cảnh Vân hạ giọng nói với phó quan bên người, nhóm kỵ binh đều lên ngựa rời đi, Cảnh Vân dắt ngựa, đang muốn nói: “Tướng quân, một mình huynh quay về…”, bỗng nhiên thấy cái gì căng phồng trước người hắn. Quả nhiên, một người khác đang ẩn nấp trong tấm áo choàng đen ngồi dậy.

Cảnh Vân đột nhiên trầm mặc, cười khổ: “Huynh vẫn là mang nàng ta về đây?”

Giang Tái Sơ không nói tiếp, trong con ngươi thâm trầm không có bất kỳ biểu lộ gì, cũng khó phân biệt là vui hay giận. Hắn chỉ một tay ôm chặt người con gái trước ngực, kẹp chặt bụng ngựa.

Ngựa Ô Kim chạy như bay mà về, đang lúc Cảnh Vân nhìn, hắn nói: “Đến quý phủ tìm ta.”

Ngựa Ô Kim dừng trước cửa phủ tướng quân, Giang Tái Sơ cởi áo choàng, phủ lấy người Duy Tang, tự mình xoay người xuống ngựa, sau đó vươn tay về phía nàng. Duy Tang nhìn hắn một cái, lại từ từ đưa mắt sang cánh tay, rất chậm rất chậm, rồi đặt tay nàng lên. Hắn ôm nàng xuống ngựa, lập tức đi vào bên trong phủ.

Duy Tang theo hắn đi đến nội môn, tự ý vòng qua hướng tây uyển mình ở. Hắn dừng bước, thản nhiên nhìn nàng, lạnh giọng hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”

Ánh mắt của nàng dường như mất đi sự lo lắng, rất lâu sau mới phản ứng lại… Từ sau chuyện tối hôm qua, nàng cứ như thế này, đần độn, giống như cả đêm kia đã lấy đi hết sinh lực và tinh thần của nàng. Cả người nàng trì trệ, vội dừng bước.

“Tây uyển là cho mưu sĩ trong quân ở. Hàn Duy Tang, ngươi nghĩ rằng ta thật sự xem ngươi là mưu sĩ sao?” Hắn chậm rãi đi lên trước, bỗng nhiên đưa tay luồng vào trong lớp áo choàng hắn phủ thêm cho nàng. Xiêm y bên trong sớm đã rách mướp, tay hắn vừa chạm vào là có thể sờ được da thịt nhẵn nhụi. Ánh mắt hắn mang theo mấy phần ngả ngớn khác thường, “Hiện giờ ngươi là thân phận gì, ngươi thông minh như vậy, còn không biết sao?”

Bàn tay kia đặt trên hông mình rõ ràng còn mang theo vết chai lưu lại do hành quân quanh năm, Duy Tang chỉ cảm thấy thân mình hơi run, may mà ở chỗ này hắn không có ý định tính toán với nàng. Hắn rút tay ra thật nhanh, nói với thị vệ chạy tới: “Dẫn nàng ta đi qua phía nam, một hồi Cảnh Vân lại đây, nói hắn đến thư phòng tìm ta.”

Người Giang Tái Sơ sủng ái nhất chính là Bạc Cơ, nhưng không có nghĩa nữ nhân bên người hắn chỉ có một mình Bạc Cơ.

Một số là tù binh tướng lĩnh thủ hạ đưa tới, một số còn lại là ca kỹ quan địa phương dâng lên lấy lòng, phần lớn đều là hữu danh vô thực, nhưng tất cả các nàng đều có chung một thân phận… thị thiếp của Thượng tướng quân.

Hôm nay chẳng qua là nhiều thêm một người.

Trong viện vang lên tiếng đùa giỡn của mấy cô gái, lúc Duy Tang đi tới thì im bặt. Các nàng tò mò nhìn người mới đến được bao bọc trong áo choàng đen, trong ánh mắt cũng suy đoán được mấy phần, có lẽ còn có cảm giác ghen tị không tự chủ được… Nhiều người như vậy, đa phần đều nhận được một phần vinh sủng. Cũng không phải mỗi người đều may mắn như Bạc Cơ.

Duy Tang làm như không thấy những ánh mắt này, chỉ đến khi một cô gái vội vàng chạy tới trước mặt, nàng mới hồi phục tinh thần lại.

“Cô nương, người không sao chứ?” Vị Hi bắt lấy bả vai nàng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nước mắt trên mặt còn chưa khô, nàng khóc thút thít, “Là em vô dụng, là em không tốt.”

Duy Tang bình tĩnh nhìn nàng, dường như muốn vươn tay vỗ vai nàng, dịu dàng an ủi vài câu, nhưng chung quy nàng vẫn không hề động đậy, chỉ mở miệng không lưu loát: “Chuyện không liên quan đến em, Vị Hi, ta muốn tắm rửa.”

Vị Hi mang nước ấm tới, đổ từng thùng vào trong thùng tắm.

Duy Tang ngồi ở đó, ánh mắt sững sờ, vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt thanh tú trở nên trắng bệch giữa màn hơi nước mờ ảo. Vị Hi lấy tay thử nước ấm, “Cô nương, có thể tắm rồi.”

Mấy ngày nay nàng lo lắng chờ đợi, chỉ sợ Duy Tang xảy ra chuyện gì, may mắn nàng bình yên quay lại, tuy rằng nhìn qua thì tinh thần không được tốt, nhưng chỉ cần người bình yên vô sự là ổn rồi. Vị Hi không dám hỏi nhiều, đi vòng qua thùng nước tắm đến bên cạnh Duy Tang, đưa tay cởi áo choàng trên người nàng ra, lại không nghĩ rằng Duy Tang vươn tay ngăn lại, giọng nói của nàng khàn khàn mà nặng trĩu: “Ta tự mình làm là được rồi, em ra bên ngoài chờ đi.”

Vị Hi có chút ngờ vực, nhưng cũng không hỏi nhiều: “Vậy em chờ ở cửa, có gì cô nương cứ gọi em.”

Nàng lặng lẽ đóng cửa lại, an vị ngồi ở bậc thang gần đó, mơ hồ nghe thấy âm thanh cởi áo sột soạt trong phòng, sau đó là tiếng nước, nàng thoáng yên tâm, cúi đầu bứt mấy cọng cỏ trên tay.

Sắc trời đã tối, Vị Hi đoán chừng nước trong thùng cũng đã mau lạnh, định đứng dậy vào bếp lấy thêm nước nóng.

Cánh cửa nam uyển đột nhiên bị đẩy mạnh ra, vài tên thị vệ đứng ở cửa, thân hình thẳng tắp, thân ảnh nam nhân trẻ tuổi xuất hiện đằng sau bọn họ, bước chân vững vàng, đi thẳng về phía mình.

Vị Hi dừng bước.

Ánh trăng mờ mịt, cũng không thấy rõ đường nét của nam nhân kia, vạt áo hắn tuy kéo dài, có chút không vội vàng, nhưng trên người hắn lại tỏa ra khí chất lẫm liệt khiến người khác không thở nổi. Vị Hi vội vàng quỳ xuống, cúi đầu: “Thượng tướng quân.”

Thượng tướng quân dừng một chút, “Người đâu?”

“Cô nương đang tắm.” Nàng lặng lẽ xê dịch người, ý đồ che ở trước cửa, “Để nô tì đi gọi nàng.”

Nàng hơi ngẩng đầu, lại thấy Thượng tướng quân có chút căng thẳng, thậm chí còn không để nàng nói hết lời, lập tức đá văng cửa.

Loảng xoảng… một tiếng vang thật lớn, chốt cửa vỡ vụn.

Giữa lớp bụi, dưới ánh đèn dầu đang dần tắt, lại không nhìn thấy một bóng người.

Giang Tái Sơ bước ra sau tấm bình phong, trong thùng nước tắm bằng gỗ cây dương trống rỗng, chỉ có sương mù nhàn nhạt trên mặt nước phẳng lặng, tựa hồ như những cơn sóng nhỏ.

Ánh mắt đen đặc sâu thẳm của hắn đột nhiên nhíu lại, hắn bất thình lình thả tay xuống, bắt được mái tóc dài như rau hạnh, rào một tiếng kéo lên.

Hàn Duy Tang bị hắn kéo lên khỏi mặt nước, có lẽ là bị sặc nước nên bắt đầu ho khan thật mạnh. Một phần vì kinh hãi nên thân thể nàng tử mềm nhũn muốn ngã, lại bởi vì bị hắn hung hăng kéo tóc, nàng chỉ có thể lấy tay tự chống đỡ, thảm hại không chịu nổi.

Mái tóc đen dài xõa tán loạn phủ lên trước ngực, lại che đi vết thương da thịt bị đâm rách. Đêm ấy, nàng nói với hắn nàng quyết tâm phải chết, tuy rằng hắn thu giáo lại nhưng rốt cuộc vẫn đâm vào nửa tấc. Một đường trở lại thành Trường Phong, nàng cũng không hề để ý tới, tựa như vết thương kia chưa từng tồn tại. Lúc này bởi vì ngâm trong nước nóng, da thịt trắng bệch, vết thương kia ước chừng nửa tấc nhưng vốn không thể đụng nước, hiện giờ chỉ sợ chuyển biến xấu.

Giang Tái Sơ bình tĩnh nhìn nàng sắc mặt nhợt nhạt của nàng, ngón tay không khỏi siết chặt, ép nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt mình. Có lẽ là khi chạm phải ánh mắt tiều tụy của nàng, hắn cũng giật mình, thế nhưng sự lạnh lùng và cứng rắn lại che giấu hết thảy. Hắn buông tay ra, xoay người vẫy tay với Vị Hi đứng ở sau đến thở mạnh cũng không dám.

Vị Hi tiến lên hai bước, hắn lập tức thảy một cái hộp sứ nhỏ vào trong lòng nàng, nói nhạt: “Bó thuốc cho nàng ta.”

Hắn lạnh lùng lùi bước, nhìn Vị Hi đỡ Duy Tang từ trong nước dậy, phủ thêm một chiếc áo choàng sạch sẽ cho nàng, đưa lưng về phía mình bắt đầu bó thuốc. Mãi đến khi nàng thu dọn xong, hắn bình tĩnh nói: “Theo ta đến thư phòng.”

Sau một đêm kia, nàng vẫn chưa nói câu nào với hắn, bây giờ lại có Vị Hi ở đây, nàng rốt cuộc cũng chậm rãi mở miệng: “Tướng quân muốn gặp ta, cần gì phải tự mình đến đây một chuyến?”

Hắn nhếch môi, trong ánh mắt không hề có ý cười: “Hàn Duy Tang, ta nói rồi, ngươi bây giờ còn chưa chết được… Nói cách khác, trước khi ngươi chết, vẫn còn một thứ chưa giao ra đây.”

Duy Tang cắn môi, không nói được một lời. Nàng đứng dậy, thân thể nàng còn chút lảo đảo, lại cố chấp đẩy thị nữ muốn đỡ ra, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Giang Tái Sơ: “Ngươi nằm mơ!”

Hắn cũng không tức giận, thậm chí hơi nhướng mày, chỉ nhẹ nhàng phun ra một câu: “Tung tích của A Trang, ngươi không muốn biết sao?”

Hai gò má Duy Tang bỗng ửng đỏ, nàng chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, tựa hồ như muốn vọt ra khỏi lồng ngực: “Ngươi, ngươi có thật là biết…”

“Ngươi có thể không tin.” Hắn vô cùng thật thà, xoay người phất tay áo rời đi.

“Cô nương, cô nương…” Giọng nói Vị Hi rất nhẹ, lại có vẻ rất lo lắng, mà Duy Tang dường như không nghe thấy, đi theo bóng lưng Giang Tái Sơ, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài cửa.

Trong nam uyển có vô số ánh mắt nhìn chòng chọc thân ảnh khiến người khác chú ý, nhưng Duy Tang lại hoàn toàn phớt lờ, nàng cũng đã quên mỗi hơi thở của nàng đều động đến vết thương, mà bóng lưng người trước mắt lại càng khiến nàng nghĩ đến đêm đó… Hắn cứ lãnh khốc như vậy mà phá bỏ tất cả liêm sỉ và kiêu ngạo của nàng.

Loại tình cảm cuộn trào trong đáy lòng rốt cuộc là cái gì? Duy Tang chỉ cảm thấy mờ mịt, là hận sao? Có thể coi là hận, chỉ sợ hắn càng thêm hận mình. Về phần đã từng yêu, giữa thời loạn lạc, ai lại dám yêu?

Loáng thoáng nhớ lại khi đó a tẩu nói với mình, trên đời, người sai lầm nhất trong tình yêu, không bỏ được người kia, sẽ càng thua thiệt hơn nhiều… Trước đây, nàng đã sớm vứt bỏ sự mềm yếu này, chọn cách tàn khốc nhất.

Duy Tang lảo đảo đi theo hắn đến cửa nam uyển, Giang Tái Sơ bước chậm lại, xoay người nhìn nàng.

Nàng vội vàng ngừng bước.

“A Trang, ngươi vì hắn… cam tâm tình nguyện hứng chịu cảnh này sao?”

“Nó là cháu của ta, cũng là huyết mạch duy nhất của Hàn gia.” Ngữ khí Duy Tang bình tĩnh.

“Vậy còn ta thì sao?” Ý cười trên khóe môi Giang Tái Sơ bỗng nhiên trở nên lạnh như băng, “Phàm là không phải người Hàn gia của ngươi, người trong tộc của ngươi, cái gọi là tấm lòng hoàn toàn vô nghĩa, phải không?”

Duy Tang cúi đầu, vẫn chưa để hắn thấy sắc mặt của mình, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Tấm lòng gì?”

“Đã quên rồi sao?” Hắn lấy đầu ngón tay khẽ nâng cằm nàng, thoáng cười một tiếng, “Vậy thì tốt.”