Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 70: Minh Nguyệt)(2)




* Lệ trưởng lão hội ý, nói với Nhược Tuyết: "Tiểu thư, nàng đúng là sư cô của ngươi, mất tích nhiều năm, không nghĩ lại được gặp ở chỗ này, mau mau đến bái kiến!"

Nhược Tuyết sửng sốt, có chút kinh hỉ xông tới trước mặt Cung Minh Nguyệt kêu lên: "Ngươi đúng là Cung sư cô? Cha ta cha thường xuyên nhắc tới người, nói người thích nhất trung thu, thích quế hoa trung thu, cha ta còn lưu lại bức họa về người, bất quá..." Tiếp theo thần sắc buồn bả: "Bất quá, thánh giáo bị người khác đánh, cha mẹ bất hạnh gặp nạn, bức họa đã bị mất."

Nhạc Nhạc biết nàng lại nghĩ tới việc Ma Môn bị hủy việc, vội vàng đở lấy vai nàng, ôm nàng vào lòng, an ủi nàng.

Sau khi nghe Chung Vô Nhai còn lưu lại bức họa của nàng, sắc mặt có chút vui, bỗng nhiên lại trở nên dữ tợn, dùng ánh mắt ác độc bắn về phía Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc bị nàng nhìn chằm chằm mà phát lạnh, trong lòng không đứt cầu nguyện: "Ông trời phù hộ, cừu nhân của ngươi là lão quỷ Hoa Thiết Thương, không phải ta, muốn báo thù thì tìm hắn, đừng có nhìn ta chằm chằm, mặc dù bổn nhân lớn lên ngọc thụ lâm phong, phong lưu sảng khoái, đường đường chính chính, chính khí hạo nhiên(thích sự công bằng)... Khụ khụ!"

Cung Minh Nguyệt từ trong miệng Chung Nhược Tuyết, chứng thật được tin Chung Vô Nhai đã chết, ánh mắt bắn về phía Nhạc Nhạc có chút tản mát, than khóc một tiếng, khóe mắt chảy ra vài giọt lệ, lúc này từ ngoài sân có năm nữ tử mặc áo màu tối bay vào, thấy nàng rơi lệ, vội vàng ân cần hỏi: "Mẹ, xảy ra chuyện gì?"

Cung Minh Nguyệt kéo con gái lại bên mình, cười lớn nói: "Như Mộng, mẹ không sao, chỉ là nghe được tin bạn cũ chết mà thôi, có chút thương tâm."

Nhạc Nhạc nghe được hai chữ "Như Mộng", trong đầu chợt nhớ tới một chuyện, rốt cục nhớ tới người này là ai, nàng đúng là "Như Mộng" nổi danh trong Lạc thành, không ngờ nàng lại là Thiếu chủ Minh Nguyệt Cung.

Như Mộng chỉ vào Nhược Tuyết hỏi: "Mẹ, nàng là ai?" Nàng từng nhìn thấy Nhược Tuyết tại Túy Tâm hồ trong Lạc thành, tuy chỉ thấy nhìn nàng trong khoảng thời gian ngắn ngủn, nhưng nàng vẫn nhớ như in dung mạo tuyệt sắc của Nhược Tuyết, luôn ở bên cạnh Nhạc Nhạc. Sau khi nghe nàng mẹ nói, Nhạc Nhạc vốn là cừu nhân của Minh Nguyệt Cung, cũng không dám nhớ hắn nữa. Hôm nay lại thấy Nhạc Nhạc ở bên cạnh Nhược Tuyết, trong lòng lại vừa mọc lên một cảm giác chua xót khó hiểu.

Cung Minh Nguyệt kéo Như Mộng đi tới cạnh Nhược Tuyết, vừa đi vừa nói: "Nàng tên là Chung Nhược Tuyết, là nữ nhi của Đại sư bá con, sau này các ngươi cần gần gũi nhau nhiều hơn, biết không?" Như Mộng ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Ân, chúng ta sẽ lại trở thành bằng hữu, Mộng nhân nghe mẹ ôi." Nàng đi đến trước mặt Nhược Tuyết, nói một cách gần gũi: "Ta tên Như Mộng, mẹ muốn ta với ngươi làm bằng hữu, chúng ta nhất định sẽ trở thành bằng hữu, phải không?"

Nhược Tuyết nghĩ đến cha mẹ sau khi chết, sẽ không còn thân nhân rồi, nhìn thấy sư cô đã mất tích nhiều năm, còn có một tỷ muội, khuôn mặt lạnh lùng cũng nở nụ cười, đang muốn trả lễ, bỗng chợt cảnh giác, ngẩng đầu lên nhìn, thì bắt gặp Cung Minh Nguyệt một chưởng đánh về phía Nhạc Nhạc, nàng kinh hô một tiếng, không kịp vận công ngăn cản, liền dùng thân thể che ở trước người Nhạc Nhạc.

Toàn bộ võ công của Nhạc Nhạc đại giảm, phản ứng đã giảm đi, trơ mắt nghe tiếng kêu sợ hãi của Xuân Nguyệt, còn có tiếng kinh hô của Nhược Tuyết, sau đó mới nhìn Cung Minh Nguyệt đang chưởng tới người mình, Nhạc Nhạc trong lòng thầm mắng: "Ngươi là một độc phụ, đã nhận người thân, lại vẫn còn muốn giết ta, thế giới này quả nhiên không có thiên lý. Lão tử nếu còn võ công dù chỉ một ít, làm sao chịu để ngươi khi dễ, mặc dù ngươi rất xinh đẹp, nhưng quá điên cuồng rồi, nếu như lột sạch quần áo của ngươi, rồi ném ngươi ra đường diễu phố. Hừ, dù lão tử có chết, kiếp sau cũng phải báo thù ngươi, đáng thương các lão bà của ta muốn thủ tiết, lại nữa rồi, Hoàng thành đúng là nơi xui xẻo với ta.." Di ngôn của Nhạc Nhạc còn chưa kịp nghĩ hết, chỉ thấy Nhược Tuyết đã che ở trước người hắn.

Không có thanh âm xương cốt vỡ vụn, cũng không có tiếng kêu thê lương thảm thiết. Bởi vì chưởng kia của Cung Minh Nguyệt, trong thời khắc sắp chạm vào người Nhược Tuyết, nàng lại hung hăng trừng mắt liếc Nhạc Nhạc, nói: "Các ngươi đi đi, Vương Nhạc Nhạc, hôm nay nể mặt Nhược Tuyết trước tha cho ngươi một mạng, lần sau lại bị ta tóm được, sẽ không còn vận khí tốt như vậy đâu. A! Mùi này... đúng là mùi hương loại xuân dược lần trước ta trúng phải, khá lắm dâm tặc, dám hạ xuân dược, hôm nay phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!"

Sau khi nàng nói xong, Như Mộng, Xuân Hạ Thu Đông tứ nguyệt sứ, mười ba kiếm nữ cũng đều ngửi được loại mùi làm say lòng người này, Nhược Tuyết nhìn thấy Nhạc Nhạc ngẩn người, kiên định nói: "Sư cô, mùi này không phải do Nhạc Nhạc hạ, mau mau nghĩ phương pháp chống đỡ, đừng để kẻ xấu nhân cơ hội chiếm tiện nghi!"

Hai trưởng lão vội nói: "Bế khí, mau mau bế khí!", bọn họ liền dùng nội lực ngăn cản hô hấp, cẩn thận nhìn chằm chằm tứ phía. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Cung Minh Nguyệt hiển nhiên không tin lời Nhược Tuyết, đang muốn tức giận, thình lình nghe được một trận cười lạnh đến rợn tóc gáy của một kẻ khác, từ bốn phương tám hướng truyền đến: "Ha ha ha, chờ các ngươi ngửi được mùi này thì đã trễ rồi, Minh Nguyệt, rốt cục tìm được ngươi rồi, ha ha ha!"

Nhạc Nhạc cau mày cau mũi, lạnh lùng nói: " "Khắc cốt minh tâm"? Đây là mùi "Khắc cốt minh tâm", lần trước ngươi trung chính là loại xuân dược này, vậy không liên quan gì với sư phụ ta, càng không quan hệ gì với ta, bởi vì loại dược này sư phụ ta sẽ không dùng, cũng không có thành phần loại dược này. Bây giờ cừu nhân của ngươi đã tìm đến đây, hừm, bất quá, dường như ngươi đã không còn năng lực chiến đấu rồi! Nhược Tuyết, đi mau, không cần lo cho ta!"

Nhược Tuyết còn chưa trả lời, thanh âm quỷ dị kia lại đã vừa cười quái dị vừa nói: "Ha ha, các ngươi ai cũng đừng hòng trốn thoát, trong phải Minh Tâm, hãy cùng ta tận hưởng một đêm sung sướng! Ha ha, Phó trưởng lão, Lệ trưởng lão, trời cao có mắt, ở chỗ này cũng có thể gặp được hai Lão bất tử nhà ngươi, ha ha ha!" Theo tiếng cười ngang tàng, từ góc tường có một bóng đen bay ra, là một trung niên mặc áo báo hình xương người đeo một mặt nạ hình xương khô, chỉ thấy đôi môi.khô xanh tím. Toàn thân có một luồng khí màu đen quấn quanh, di chuyển cực nhanh lại giống như thật chậm, không thấy hai chân động, trong chớp mắt đã di chuyển hơn mười trượng, cách Cung Minh Nguyệt hơn ba trượng, ngừng thân pháp lại, từ trên thân hắn bay ra một loại dược vị rất nồng, trong dược vị lại kèm theo một mùi vị hôi hám chết chóc.

Lúc này đã hoàng hôn, lại xuất hiện mặt nạ hình bộ xương khô, lại thêm bóng tối vây quanh, Nhược Tuyết mặc dù giết người vô số, tàn nhẫn gan lớn, nhưng thấy bộ dáng nửa người nửa quỷ này vẫn sợ hãi, chui vào trong lòng Nhạc Nhạc.

Phó trưởng lão cùng Lệ trưởng lão sắc mặt đại biến, chớp động thân pháp, hộ tại Nhược Tuyết phía trước, đối với bộ xương khô mặt nạ phẫn nộ quát: "Lục Vô Nhật, ngươi cấu kết Đao Cốc, Vạn Lý Minh mưu hại đồng môn sư huynh, chẳng lẻ cả sư muội ngươi cũng không buông tha sao? Hơn nữa dùng loại thủ pháp vô sỉ bỉ ổi này, truyền ra ngoài không sợ nhân giang hồ nhạo báng sao?"

"Hắc hắc, các ngươi làm gì còn cơ hội sống đi ra ngoài? Truyền ra tới thì thế nào, ai dám nói nói xấu ta, kẻ nào dám nhạo báng, ta giết kẻ đó!"

Cung Minh Nguyệt thừ người ra, kinh ngạc hỏi: "Lục nhị sư huynh? Sao lại trở thành bộ dáng như thế này? Ngươi đúng là môn chủ của Quỷ Ngục Môn, ta còn tưởng chỉ là người trùng tên trùng họ, không nghĩ tới thật sự là ngươi, nhưng… nhưng ngươi vì cái gì muốn giết hại Đại sư huynh?"

"Im miệng, ta không có sư huynh, đời này đều không có. Hừ, hắn-- Chung Vô Nhai, dựa vào cái gì làm sư huynh ta, hắn dựa vào cái gì có thể làm giáo chủ Ma Môn, hắn lại dựa vào cái gì lọt vào mắt xanh của nàng? Ta không phục, ta không chấp nhận số mệnh, ta muốn dùng hai tay mình, đoạt lại tất cả những gì đã mất, hắc hắc, lần trước hạ dược, để cho người khác chiếm tiện nghi, lần này ngươi chạy không thoát rồi! Hơn mười năm không gặp, Minh Nguyệt càng thêm xinh đẹp thành thục rồi."

Từ chóp mũi Cung Minh Nguyệt chảy ra vài giọt đổ mồ hôi, hơi thở gấp, cặp vú bành trướng kịch liệt đích phập phồng, mười ba kiếm nữ công lực hơi thấp sắp đứng không vững, có đã thanh kiếm bỏ lại, toàn lực vận công, chống cự xuân dược. Nhược Tuyết trải qua Nhạc Nhạc dùng dâm tẩy lễ, năng lực chống cự xuân dược đã được tăng cường rất lớn, hơn nữa kịp thời bế khí, xuân dược chỉ ảnh hưởng rất nhỏ với nàng.

Cung Minh Nguyệt nghe chính miệng Lục Vô Nhật thừa nhận hắn đã hạ dược, trong nháy mắt đầu óc lâm vào hỗn loạn. Những lời này, tác dụng còn lớn hơn nhiều so với xuân dược. Nàng nhớ rõ rành mạch, vào cái đêm vài chục năm trước, giang hồ kinh nghiệm của nàng cực ít, ngửi được loại mùi này, trong chốc lát cảm thấy toàn thân yếu mềm, từ ngoài cửa sổ một nam tử tuấn tú nhảy vào, ném nàng lên trên giường, sau đó; loại xuân dược này lại được kích thích ngay đúng thởi điểm đó, ý thức thanh tỉnh, nhưng dâm tình không thể tự khống chế. Bị trúng dược xúc cảm đã nhạy hơn gấp trăm lần, chẳng những có thể nhớ nhớ rõ thêm mỗi một động tác, hơn nữa cả đời đều đắm chìm trong khoái cảm, kích thích thú "tính" trong nàng trỗi dậy.

Đêm đó, nam tử tiến vào thân thể nàng nàng đã từng gặp qua. Trên giang hồ nổi danh hái hoa tặc- Hoa Thiết Thương. Nhưng hôm nay lại nghe được một câu chuyện khác, khiến đối tượng mà lâu nay nàng nung nấu cừu hận bỗng chốc hỗn loạn sụp đổ, trong lòng nhất thời trống rỗng mơ hồ, thất hồn lạc phách hỏi: "Đêm đó, không phải đệ nhất dâm tặc Hoa Thiết Thương hạ xuân dược sao? Rõ ràng là hắn đem ta...."

Lục Vô Nhật mặc áo bào tro che kín thân thể, khẽ run rẩy, càng ngày lại càng run rẩy, đột nhiên rít lên một tiếng, một chưởng đánh về mấy cành hoa trong thảo viên, hắc sắc chưởng hùng hậu mang theo gió, mang mùi thối làm cay mũi, giống như một trận gió lốc thổi qua, hoa cỏ xanh biếc sức sống đang mãnh liệt, cứ như đột nhiên mắc phải bệnh nặng, tinh thần chán chường, tốc độ lão hóa tăng đến hàng vạn lần, héo úa, tiện đà biến thành bọt vụn màu đen, cứ như bị lửa thiêu.

" Thực Cốt Chưởng!" Trong đầu mọi người bỗng lóe ra danh từ này.

Lục Vô Nhật đánh ra chưởng kia, tâm tình ổn định rất nhiều, tựa hồ có chút bi thương nói: "Đêm đó, ta đã hạ dược xong, còn chưa kịp đi vào, đã bị sư huynh phát hiện, chúng ta liề đánh nhau rất lâu, để cho Hoa Thiết Thương nhân cơ hội chiếm tiện nghi..."

Hắn đột nhiên lại gầm lên: "Sư muội, nếu năm đó nàng đồng ý sự theo đuổi của ta, sẽ không có kết quả hôm nay, ta cũng sẽ không hạ dược, cũng sẽ không bị sư huynh đuổi khỏi Sơn Nhai, đều do nàng… Bất quá, hôm nay ta phải đòi lại tất cả, tính cả nữ nhi của sư huynh, ta cùng sẽ nhận, ha ha ha!"

Nhược Tuyết đã hiểu được nguyên do, nghe đến đó, rốt cuộc chịu đựng không nổi, tức giận mắng một tiếng: "Vô sỉ!" Mạn thiên phi tuyết(tuyết bay đầy trời, tung bay hướng kẻ mang mặt nạ hình bộ xương khô. Lục Vô Nhật cũng không ra tay, thân thể kỳ dị giãy dụa, tránh thoát một kích sắc bén của Nhược Tuyết, bay ra chừng ba trượng, khinh thường hừ nói: "Không hưởng thụ ngươi trước, thực không nỡ giết ngươi, chỉ bằng võ công của ngươi, còn kém xa, cha ngươi còn bị ta bức rơi xuống Sơn nhai, ha ha ha, phóng mắt khắp thiên hạ, ai dám tranh phong(dám tranh vị trí đứng đầu)?"

Nhược Tuyết nghe được phụ than do hắn bức tử, nộ khí càng tăng, tuyết hoa dồn dập, hàn phong rít gào, điên cuồng tung ra sát chiêu, khiến cho Lục Vô Nhật không cách nào phản kích. Hai vị trưởng lão một trước một sau, yên lặng gia nhập chiến đoàn, võ công Lục Vô Nhật sâu cạn bao nhiêu, bọn họ hiểu rất rõ, bọn họ cũng hiểu rõ, vì sao Quỷ Ngục Môn vẫn đối nghịch với Ma Môn, cũng hiểu rõ chuyện đánh Thiên Nhai Giác, hắn không giết giáo chủ, mà nguyên nhân hắn bức giáo chủ phải rớt xuống huyền nhai, tát cả cũng chỉ vì báo thù.

Nhạc Nhạc nhìn mà kinh hãi, võ công của Lục Vô Nhật quá cao, ba người cùng đánh mà không thể đánh tới cơ thể hắn, vẫn còn cách 1 trượng. Nhạc Nhạc lo lắng cho Nhược Tuyết, sốt ruột bước tới bước lui, thử nghĩ vài biện pháp, có điều không thể điều động thực thể trong cơ thể. Lại không dám quấy rối Cung Minh Nguyệt, trong lòng hắn cứ phân vân, điên muốn đánh lên đầu một chưởng chết cho rồi, dù sao Hoa Thiết Thương cũng đã hại nàng ấy, ôi tất cả là do Quỷ sư phụ gây hoạ.

Trên mặt đất có một nữ tử đang nằm ngửa, quần áo đã cởi phân nửa, bộ ngực sữa loã lồ, đói khát nhìn Nhạc Nhạc, trong hai tròng mắt tràn đầy tình dục phát tiết, ánh mắt không chút che giấy khiêu khích. Còn đứng được chỉ có môt mình Cung Minh Nguyệt, khăn che mặt của Như Mộng sớm đã bị bóc ra, lộ ra khuôn mặt thuần mỹ, Nhạc Nhạc vốn đã có năng lực miễn dịch với mỹ nữ, thấy dung mạo của nàng thì liền giật mình. Điều kinh ngạc không mặt mỹ mạo của nàng ta, mà là tướng mạo(nét mặt) của nàng ấy. Rất nhiều người sẽ cho rằng câu này đúng là có vấn đề, nhưng những lời này một chút vấn đề cũng không có.

Như Mộng lớn lên rất giống Hoa Thiết Thương, Nhạc Nhạc nghĩ thầm: "Sư phụ, người hái hoa cũng có cao minh rồi, mầm móng người lưu lại cũng rất có đặc thù của người, mũi cao thẳng, gương mặt sáng như sao hẹp dài, giống sư phụ thì không xấu, nếu lớn lên giống như nam nhân Tư Đồ thế gia, đánh chết ta cũng không muốn nữ nhi của người."

Cung Minh Nguyệt vận công nửa ngày, mới biết vô pháp hoá giải xuân dược, xoay người thấy nữ tử phía sau đều lộ hết xuân quang, chỉ lắc đầu than khổ, nhìn thấy Nhạc Nhạc dùng ánh mắt háo sắc quét tới quét lui những thân thể loã lồ kia, hừ lạnh thở mạnh một tiếng, cố sức phất tay, dùng một đoàn chân khí ném các nàng vào bên trong, bi thương nhìn Nhược Tuyết rơi vào hạ phòng, nói: "Lẽ nào đời ta trốn không thoát bị trúng phải xuân dược, không thoát cái vận bị dâm tặc hạ nhục sao? Như Mộng, Nhược Tuyết... ôi!" Nàng lảo đảo tới tựa tại một gốc cây nhỏ, nước mắt theo gương mặt, chảy xuống đôi môi anh đào đỏ tươi, liền rớt xuống bãi cỏ màu xanh lục, miệng thì thào: "Muốn mình là một gốc đại thụ cao lớn, không phải loại cỏ cây dễ dàng lay động..."

Nhạc Nhạc võ công bị hạn chế, tất cả năng lực chống cả xuân độc không thể bảo hộ hắn, lúc này chậm rãi phát tác, nhìn mấy kỹ nữ bị Cung Minh Nguyệt ném vào bên trong, ánh mắt bất mãn hướng tới nàng ta, tham lam nuốt nước bọt, nhưng chậm chạp không dám tiến về phía trướ, trong lòng không ngừng chửi bới: "Nếu không phải võ công bị phong, ta làm sao trúng phải xuân dược, tất cả là do xú nữ nhân của Minh Nguyệt cung làm hại, hắc hắc, khiến hoả bốc lên người, thương cho Nhược Tuyết vì ta mà liều mạng, không phải... AAAA.... thật muốn chạy ào vào phòng, nơi đó có mười bảy mỹ nữ trắng nõn nà, lão tử khoái chịu không nổi nữa!"

Nhạc Nhạc nửa ngồi nửa đứng chồm hổm trên mặt đất, hai tay không ngừng nhổ cỏ, cố làm chậm lại xung động, giảm thiểu thống khổ. Trong lúc nguy hiểm thì Cung Minh Nguyệt ở cách khoảng hai thước, đôi mắt mê hồn, thất thanh rên rĩ, sự mê hoặc của thục phụ đúng là trí mạng. Nhạc Nhạc phát sinh bản năng dã thú, muốn dốc sức lao tới. Trong thời khắc quan trọng này, chỉ nghe Nhược Tuyết kêu thảm một tiếng, bị Lục Vô Nhật bắn trúng cánh tay trái, bị đẩy văng ra xa mấy trượng.

Nhạc Nhạc nửa ngồi nửa đứng chồm hổm trên mặt đất, hai tay không ngừng nhổ cỏ, cố làm chậm lại xung động, giảm thiểu thống khổ. Trong lúc nguy hiểm thì Cung Minh Nguyệt ở cách khoảng hai thước, đôi mắt mê hồn, thất thanh rên rĩ, sự mê hoặc của thục phụ đúng là trí mạng. Nhạc Nhạc phát sinh bản năng dã thú, muốn dốc sức lao tới. Trong thời khắc quan trọng này, chỉ nghe Nhược Tuyết kêu thảm một tiếng, bị Lục Vô Nhật bắn trúng cánh tay trái, bị đẩy văng ra xa mấy trượng.

Nhạc Nhạc cắn đầu lưỡi, cố để đầu óc thanh tỉnh, đau đớn hét to: "Nhược Tuyết... nàng sao rồi?" Hiệu lực của xuân dược khiến hắn chỉ có thể bò bốn chân trên đất như dã thú, vô pháp chạy đến bên cạnh Nhược Tuyết, chỉ đành đau đớn nhìn nàng.

Nhược Tuyết sau khi rơi xuống đất, bật người lên điểm huyệt phong trụ kinh mạch ở cánh tay trái, nhưng có một tia tử khí thực cốt(đau tận xương tuỷ) từ trong cơ thể nàng trào lên, may là thực khí của cơ thể nàng là hàn tính, trung hoà được một phần. Nghe tiếng gọi thân thiết của Nhạc Nhạc, trong lòng cảm thấy ấm áp ngọt ngào, khiến nàng cảm thấy gian nan cũng chẳng hề gì. Lại xông lên đánh Lục Vô Nhật, nhưng động tác rõ ràng đã chậm đi nhiều. Nhạc Nhạc thống khổ ngồi trên phiến đá lẩm bẩm, âu yếm nhìn nữ nhân thụ thương, nhưng bất lực, tự đáy lòng cảm giác xấu hổ từ từ nảy sinh, vẫn không hề cảm ứng chút thực khí bên trong người, trong lòng không ngừng chửi rủa Cung Minh Nguyệt, kể cả những nữ nhân dưới quyền của Cung Minh Nguyệt.

Bạch sắc oánh tuyết(tuyết trắng trong suốt) cùng hắc sắc trận phong lúc phân lúc hợp, lưỡng trưởng lão trong nháy mắt hai người hợp lại, nhân cơ hội cuồng xuất sát chiêu. Lục Vô Nhật không nghĩ nổi công lực của Nhược Tuyết lại đạt tới trình độ này, lại không muốn lấy mạng của nàng, xuất thủ có chút cố kỵ, bị ba kẻ ma giáo quấn đánh trăm chiêu, tung chưởng vào Nhược Tuyết, hắn chỉ dùng hai thành lực đạo. Hiện tại hắn có chút sốt ruột, sốt ruột bởi nhưng nữ nhân trúng xuân dược, Cung Minh Nguyệt là nữ nhân hắn đã tìm hơn mười năm, mắt thấy sắp đắc thủ, làm sao hắn không nóng nảy cho được!

Trong lúc sốt ruột, Du Hồn Bộ lập tức thi triển, hộ thể trận phong, tựa như hắc xà, uốn lượn chạy giữa hai vị trưởng lão và Nhược Tuyết, lập tức khiến cho ba người khó khăn chống đỡ, song chưởng cùng lúc tung ra, trận phong chém ra, như một bức tường, ép đến mức hai vị trưởng lão thở hổn hển như trâu. Hai người nhìn nhau, khẽ gật đầu, đạt thành liều mạng dồn sức cùng tung một chưởng, hai người bốn chưởng, vận khởi mười hai thành công lực, nghênh đỡ hắc phong. "Bùm bùm" hai tiếng, Phó trưởng lão cùng Lệ trưởng lão bị đánh văng ra xa, rơi xuống đất, hai cái miệng con thổ huyết.

Lục Vô Nhật cũng bị chấn thương, liên tục lùi về sau bảy bước, khoé miệng rỉ ra một dòng máu, Nhược Tuyết nhân cơ hội phát xuất chiêu Bách Đoá Băng Tuyết Hoa, cánh hoa ma sát trong không khí, phát ra tiếng rít chói tai. Lục Vô Nhật cười lạnh một tiếng, nhẹ bay lên trên năm sáu trượng, muốn né ám khí Băng Tuyết hoa, không ngờ Băng Hoa này giống như có mắt, phi hành đuổi theo hắn, quái dị cứ bám theo liên tục, trong nháy mắt cứ vòng này đến vòng khác bám riết, hộ thể chân khí trên người hắn, dày đặc bao phủ, nội khí bên trong không ai thấy rõ.

Xem ra hộ thể chân khí của hắn đã đón đỡ những băng hoa này, trong không khí truyền đến tiếng vang"keng keng", cương khí hơi xoay hướng, đánh lên đoá bách băng hoa, đánh lên hắc bình xong, vỡ thành bọt phấn, trong không khí kết thành bọt nước li ti, ánh tà dương chiếu vào, trở thành hình cầu vồng bảy màu.