Ngu Nữ Bắt Chồng

Chương 2-2



Thấy phụ thân vui vẻ rời đi, Hướng Tiểu Dương khẽ bĩu môi, không buồn để ý, quay đầu lại nhìn khuôn mặt của mình trong gương. Ngón tay không tự chủ lướt nhẹ trên làn môi.

Trên đó dường như còn lưu lại độ ấm của hắn.

Đêm qua, khi nàng trêu chọc hắn một lần nữa, cứ nghĩ rằng hắn sẽ vẫn ngoan ngoãn để mặc nàng trêu đùa. Ai ngờ hắn lại từ bị động chuyển thành chủ động, ngay khi nàng chạm vào môi của hắn, hắn lại vươn đầu lưỡi ra, uyển chuyển liếm lại môi của nàng.

Môi lưỡi quấn quýt thiêu đốt quấy phá tất cả các giác quan. Dường như hắn còn muốn lấy hết ngọt ngào trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng, khiến nàng không còn ý thức mà mềm nhũn dựa vào trong lòng hắn, bật ra tiếng rên nhẹ thật xấu hổ.

Cho đến khi nàng không thở nổi nữa, hắn mới lưu luyến rời đi. Mà ngay cả hơi thở của hắn cũng không còn bình ổn nhưdienndaanlequuydonnEdit: tiểu an nhitrước, nàng dựa vào lồng ngực vững vàng kia, cảm nhận được trái tim đang đập điên cuồng của hắn, không khỏi nở nụ cười thỏa mãn.

Biết hơi thở của Hạ Hầu Diễm cũng bởi vì nàng mà rối loạn, khiến nàng cảm thấy thật vui vẻ.

Nụ hôn của hắn nóng bỏng lại mê người, không ngờ một tòa băng sơn như hắn khi hôn lại nhiệt tình như vậy, giống như một ngọn lửa mạnh mẽ muốn thiêu đốt tất cả của nàng.

"Nàng. . . . . . đang suy tính điều gì?" Hơi thở hỗn loạn, Hạ Hầu Diễm nhìn nữ nhân trong lòng cười gian tà như con mèo đang ăn vụng, không khỏi nhíu mày.

Không hiểu sao hắn lại có cảm giác mình là con mồi trong mắt nàng, mà nàng chỉ chờ cơ hội để rình bắt được hắn thôi.

"Ta ấy à. . . . . ." Liếm lấy cánh môi sưng đỏ, phấn lưỡi màu hồng lặng lẽ mê hoặc hắn, đôi mắt ranh mãnh khẽ đảo, thong thả đưa môi đến gần tai hắn, nhẹ nhàng phả khí vào vành tai nhạy cảm:

"Ta muốn khiến tòa băng sơn là ngươi vì ta mà hòa tan, muốn ngươi yêu ta, vì ta mà động tâm."

Lời vừa nói ra, không đợi đối phương kịp có phản ứng, nàng khẽ đẩy hắn ra, xoay người nhảy lên tường.

"Phu quân yêu quý, ta chờ ngươi đến đón ta."

Hướng Tiểu Dương cười nhẹ, tặng hắn một nụ hôn gió rồi nhanh chóng rời đi. Bộ dạng sững sờ của Hạ Hầu Diễm, nàng vẫn nhìn thấy rất rõ ràng.

Có lẽ nào, đây là lần đầu tiên có người tỏ tình với hắn sao? Chắc không phải đâu!

Đường đường là bảo chủ của Lãnh Thiên bảo, có bao nhiêu thiên kim tiểu thư muốn gả cho hắn chứ? Đáng tiếc những nữ nhândienndaanlequuydonnEdit: tiểu an nhikia cũng chỉ có thể nhìn hắn từ xa mà thôi, bởi vì hắn là người của Hướng Tiểu Dương nàng nha! Ha ha ha.

"Ai bảo ngươi khiến ta đối với ngươi nhất kiến chung tình chứ. . . . . ." Cong môi, nàng cười đến quỷ dị.

"Nhị tỷ, nhìn tỷ cười thật kinh khủng." Hướng Tiểu Tứ vừa vào cửa đã thấy Hướng Tiểu Dương cười như một con hồ ly xảo quyệt, dường như đang tính kế ai đó vậy.

"Ai cần muội lo!" Nhìn tam muội, Hướng Tiểu Dương nhàn nhạt liếc nàng một cái.

Hướng Tiểu Tứ đi vào trong phòng, ánh mắt kỳ quái nhìn nàng. "Không phải hôm qua tỷ đã đào hôn rồi sao?" Sao bây giờ vẫn còn ở đây, hơn nữa lại còn đang trang điểm chuẩn bị y phục?

"Không trốn nữa !" Chải đầu xong, Hướng Tiểu Dương mở hộp phấn ở trên mặt bàn ra.

"Sao lại thế?" Mới một đêm ngắn ngủi mà đã thay đổi suy nghĩ rồi?

Chu môi một cái, Hướng Tiểu Dương nhìn tam muội phản chiếu qua gương đồng mà nói. "Tối hôm qua tỷ đã gặp Hạ Hầu Diễm."

"Sau đó?" Hướng Tiểu Tứ nhíu mày.

"Tỷ muốn hắn!" Hướng Tiểu Dương cười đến ngọt ngào, cười theo kiểu nhất định phải như thế.

"Nhị tỷ, tỷ thực sự động tâm?" Hướng Tiểu Tứ hoài nghi hỏi lại.

"Đúng thế! Tỷ động tâm đối với hắn." Hướng Tiểu Dương cũng không phủ nhận.

"Không phải tỷ rất ghét băng sơn sao?" Hướng Tiểu Tứ hoàn toàn không hiểu. Mới qua một đêm mà nhị tỷ đột nhiên động lòng, thật không biết nên cảm thông hay chúc mừng Hạ Hầu Diễm đây?

"Nhưng tỷ rất thích sự nhiệt tình của băng sơn nha!" Hướng Tiểu Dương liếm liếm môi, nghĩ đến nụ hôn của Hạ Hầu Diễm như lửa nóng triền miên, giống như muốn đem cả linh hồn của nàng thiêu đốt. Chậc, chậc…

"Nhưng sẽ không dễ dàng phá được băng sơn đâu." Hướng Tiểu Tứ đã từng thấy Hạ Hầu Diễm, chinh phục nam nhân như vậy quá khó khăn.

"Tỷ biết." Hướng Tiểu Dương nhẹ nhàng cười.

Cho nên nàng sẽ làm từ từ, dần dần vây hãm hắn, từng miếng từng miếng ăn trái tim của hắn, đem hắn nắm chặt trong lòng bàn tay!

Ta muốn khiến tòa băng sơn là ngươi vì ta mà hòa tan, muốn ngươi yêu ta, vì ta mà động tâm. . . . . .

Lời tuyên thệ đầy tự tin đêm qua vẫn còn văng vẳng ở bên tai làm Hạ Hầu Diễm không cách nào gạt đi được.

Lần đầu tiên có người tỏ tình với hắn như vậy khiến hắn không biết phải phản ứng như thế nào. Từ trước tới nay, cho dù có tình ý đối với hắn, những cô nương khác đều xấu hổ e sợ, rất ít người dám đến gần một kẻ lạnh lùng như hắn.

Nhưng nàng lại không như thế! Hành động lớn mật cùng tự tin, luôn nhìn thẳng vào mắt hắn, không một chút né tránh. Mà ngọt ngào của nàng, sự mềm mại của cái miệng nhỏ nhắn đó làm hắn không thể bình ổn suy nghĩ.

Nữ nhân kỳ quái này thực sự khiến hắn hứng thú;dienndaanlequuydonnEdit: tiểu an nhitựa như lúc nhỏ, nàng làm hắn cảm thấy rất ấn tượng, bởi vậy nên mới chọn nàng làm vị hôn thê của hắn. Mà đêm nay, là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ.

Đêm đã khuya, hắn cố ý đi vào viện thật chậm, nhìn ánh sáng từ trong phòng hắt qua khe cửa, mày kiếm nhẹ nhàng nhếch lên.

Không biết vì cái gì mà khiến hắn có chút không dám đối mặt với nàng.

Đôi mắt trong suốt sáng ngời kia giống như muốn hút lấy linh hồn của hắn, khiến trái tim hắn co chặt lại, mà lời tuyên ngôndienndaanleequuydonnEdit: tiểu an nhicủa nàng làm hắn vẫn chưa hết sửng sốt.

Nàng muốn hắn yêu nàng? Nhưng, yêu là gì?

Hạ Hầu Diễm không hiểu, từ nhỏ phụ thân đã nuôi dạy hắn vô cùng nghiêm khắc. Hắn làm tốt thì là đó điều đương nhiên, còn làm không tốt thì bị trách phạt một trận, vậy nên mới làm cho tính tình của hắn trở nên lạnh lùng.

Hắn đã quen với sự lạnh lùng rồi, còn yêu, hắn hoàn toàn không biết, cũng chưa từng tiếp xúc bao giờ, cho nên đối với tuyên ngôn của nàng, hắn chỉ cảm thấy sửng sốt cùng nghi hoặc.

Nhưng cặp mắt kia lại quá mức kiên định, quá mức tự tin khiến hắn không thể lờ đi. Hạ Hầu Diễm có cảm giác, dường như chỉ cần không chú ý một chút thì sẽ bị nàng ăn hết vậy. Thật là một loại cảm giác . . . . . . kỳ dị.

Chính vì điều này nên hắn mới có chút do dự không dám đối mặt với nàng.

Nhưng lại cảm thấy mình như vậy hình như có hơi buồn cười. Nàng chỉ là một nữ nhân mà thôi, có gì đáng sợ chứ? Hắn không tin mình lại sợ nàng. Cho nên, hắn vẫn vào.

Theo bản năng mím chặt môi, đúng lúc Hạ Hầu Diễm muốn mở cửa tiến vào trong phòng thì một giọng nói mềm mại thanh thúy từ trên nóc nhà truyền xuống.

"Ngươi không thấy mình đi quá chậm à?"

Hắn ngẩn ra, ngẩng đầu lên, thấy người vốn dĩ là tân nương đáng lẽ đang phải ngồi chờ ở trong phòng thì giờ phút này lại vắt vẻo ở trên nóc nhà. Áo hỷ đỏ vẫn mặc trên người, tóc đen thả xuống tùy ý, bàn tay nhỏ nhắn cầm một bình rượu.

Xem ra nàng đã uống không ít rồi, ánh mắt lấp lánh sáng như sao, hai má ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn cũng hồng hồng, cùng với toàn thân mặc hỷ phục tạo thành một bức tranh tiên tử ngọt ngào mạnh mẽ xoáy sâu vào trong lòng hắn.

"Hì hì! Rượu giao bôi của chúng ta đã bị ta uống gần hết rồi." Hướng Tiểu Dương cười khanh khách. Dưới đêm trăng, tiếng cười lanh lảnh giống như tiếng chuông vang vọng thật dễ nghe.

"Nàng. . . . . ." Hạ Hầu Diễm kinh ngạc nhìn Hướng Tiểu Dương, ánh trăng nhàn nhạt phủ trên người nàng, làn da trắng mịn như ngọc, bởi vì men say mà hiện ra một màu hồng nhạt, thực kiều diễm động lòng người.

Chu cái miệng nhỏ, Hướng Tiểu Dương nũng nịu, "Ngươi đi quá chậm đó! Ta không muốn ở trong phòng chờ ngươi nên mới chạy lên đây. Từ xa ta đã nhìn thấy ngươi rồi!" Nói xong, nàng lại tiếp tục cười.

Hạ Hầu Diễm chợt phát hiện, nàng cười thật đẹp.

Lần nào gặp nàng cũng thấy nàng cười, mà hắn nhận ra hắn cũng cảm thấy rất vui vẻ khi nàng cười.

"Sao ngươi không nói gì?" Thấy hắn chỉ nhìn nàng mà không nói câu nào, Hướng Tiểu Dương khẽ nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn hắn.

"Nàng say rồi." Nhìn cặp mắt như được phủ một lớp sương mờ kia, còn có mấy bình rượu bên cạnh nàng nữa, xem ra đã uống say lắm rồi.

"Không có đâu! Ta rất tỉnh táo đấy." Nàng lắc lắc đầu, vung vẩy bình rượu ở trên tay. "Ta còn để dành cho ngươi một bình rượu đây này!"

Nói xong, Hướng Tiểu Dương ngẩng đầu đưa bình rượu lên miệng uống một ngụm, sau đó đứng dậy nhảy xuống chỗ hắn.

Không ngờ nàng sẽ đột nhiên nhảy xuống, Hạ Hầu Diễm sửng sốt, theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy nàng, còn tay của nàng quàng qua ôm lấy cổ hắn.

Quên mất chuyện nàng có võ công, hắn không nghĩ ngợi nhiều liền lên tiếng trách cứ. "Như vậy rất nguy hiểm, nàng không nên. . . . . ."

Lời còn chưa nói xong, Hướng Tiểu Dương đã chặn lại miệng của hắn, từ từ đem rượu ở trong miệng mình chuyển qua cho hắn.

Hạ Hầu Diễm nếm được vị rượu cay nồng, còn có hương vị ngọt ngào trong cái miệng nhỏ nhắn kia nữa.

Rời khỏi môi hắn, Hướng Tiểu Dương liếm liếm lưỡi. "Hì! Uống ngon không?" Hơi thở phả ra toàn là mùi rượu thơm nồng.

Nụ cười xinh đẹp ngọt ngào gần ngay trước mắt, còn có hương thơm trên người nàng không ngừng quyến rũ Hạ Hầu Diễm, khiến cho ánh mắt của hắn thoáng chốc trở nên thâm trầm.

"Nàng say thật rồi." Tay hắn vỗ nhẹ vào hai má phấn hồng nóng bỏng của nàng.

Chớp mắt mấy cái, Hướng Tiểu Dương cười cười."Ta không. . . . . ."

Không để nàng nói xong, Hạ Hầu Diễm bá đạo chiếm lấy môi của nàng, ôm nàng đi vào trong phòng.

Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, ngọt ngào của nàng đã làm hắn sớm mất đi lý trí, quên đi sựdienndaanleequuydonnEdit: tiểu an nhido dự khi nãy. Lúc này hắn chỉ muốn tận hưởng hương vị ngọt ngào của nàng mà thôi.

Hướng Tiểu Dương hạ khóe mắt, che đi một tia ranh mãnh thoáng lóe lên, nhiệt tình hưởng ứng nụ hôn của hắn.

Nàng tuyệt đối không để hắn do dự, không để hắn có cơ hội trốn thoát. Mà tối nay, cuộc đi săn của nàng chính thức bắt đầu.