Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 49: Thủ đoạn của tiểu thúc [2]



Chu Cầm cắn chặt răng, Tần Thái Nhiên thật sự là đem mọi chuyện đều nói ra, phóng viên này đều là lão bánh quẩy, gió chiều nào theo chiều nấy, cũng không biết ngày mai sẽ viết như thế nào đâu! Lục Hiểu Minh cũng thật là, không biết Tần Thái Nhiên tự mình đến đây! Cái này thật sự thua thiệt rồi.

Tần Mộc bên này cầm canh Mộ Dung Phong phong đã chuẩn bị, tay nhỏ bé đưa tới trước mặt Chu Cầm, lấy lòng nói:“Chị Chu Cầm, đây là canh em cố ý dặn Mộ Dung quản gia hầm cho chị, phải uống ngay, chị nếm thử xem, không cần giận em nữa, được không?”

Bộ dạng Tần Mộc vốn vô cùng đáng yêu, bây giờ lại giả bộ ngoan ngoãn đáng thương như vậy, bộ dáng này chỉ nháy mắt đã giết một đám phóng viên, thậm chí Chu Cầm còn nghe được có người còn nhỏ giọng nói sao cô còn chưa chịu tha lỗi cho nó. Đến lúc này, Chu Cầm chỉ có thể cắn răng nuốt máu, không nói đến chuyện người ta đường đường tổng giám đốc vì cô mà bỏ công việc đem Tần Mộc giải thích, đầu sỏ gây chuyện lại là một đứa nhỏ choai choai, đứa nhỏ trước mặt lại biết lỗi rồi, trước mắt Chu Cầm chỉ còn lại một con đường, chính là đi theo bậc thang của hai chú cháu bọn họ.

Chu Cầm cầm chén nhỏ trong tay Tần Mộc, trước mặt mọi người uống một ngụm, cười nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tần Mộc:“Tần Mộc ngoan, chị đã không tức giận, nhưng mà sau này em cũng không thể tùy tiện đánh người.”

Tần Mộc dùng sức mà gật đầu:“Sau này em sẽ không bao giờ đánh người nữa! Chị Chu Cầm, cằm chị có đau hay không, em thổi thổi cho chị nha.”

Chu Cầm phối hợp cúi đầu, để cho Tần Mộc thổi thổi. Không khí trong phòng bệnh nháy mắt trở nên ấm áp tốt đẹp. Các phóng viên thấy thế, cũng không còn xoắn xuýt chuyện Chu Cầm bị đánh, đều đem microphone đưa tới trược mặt Tần Thái Nhiên trước mặt, đều chờ mong có thể mượn cơ hội này để phỏng vấn. Phải biết rằng ngày thường, Tần Thái Nhiên này chưa bao giờ nhận phỏng vấn, các tạp chí lớn tuần san đều muốn phỏng vấn người khiêm tốn này.

Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, tao nhã đứng ở bên cạnh Tần Thái Nhiên bên cạnh, cử chỉ khí độ một chút cũng không kém, nghe được câu hỏi của phóng viên, thản nhiên nói mấy câu, trả lời rất cẩn thận. Về điểm này, hắn theo Tần Thái Nhiên học được rất nhiều.

Mắt thấy kế hoạch hoàn toàn bị xáo trộn, Chu Cầm rầu rĩ không vui uống canh trong tay, chỉ trong chốc lát đã uống hết ba chén nhỏ. Tần Mộc nhìn thuốc xổ từng chút từng chút rót vào trong bụng Chu Cầm, cười đến thấy răng không thấy mắt, phóng viên nhìn thấy, lại khen tiểu ngôi sao nhỏ tuổi thật sự là một đứa trẻ ngoan biết sai liền sửa.

Đuổi xong đám phóng viên đi, Tần Thái Nhiên để Mộ Dung Phong đem Tần Mộc đi trước, chờ sau khi trong phòng chỉ còn lại có hắn cùng Chu Cầm, khuôn mặt hắn nhợt nhạt tươi cười, giống như lơ đãng hỏi:“Lục đổng đâu? Sao không ở trong này với chị?”

Nháy mặt khuôn mặt Chu Cầm có chút cứng ngắc, lập tức cười nói:“Tần tổng giám đốc thật thích nói giỡn, sao Lục đổng có thể ở chỗ của tôi?”

Tần Thái Nhiên gật gật đầu, cũng không phá thủng lời nói dối của Chu Cầm:“Chuyện lần này, Chu tiểu thư vẫn nên nói cho Lục đổng một tiếng thì tốt hơn, bằng không tôi sợ sau này hắn sẽ trách tôi bắt nạt người phụ nữ của hắn.”

Chu Cầm giả bộ tươi cười không nổi nữa:“Lời này của Tần tổng giám đốc là có ý gì?”

“Chu tiểu thư sẽ không quên mình đã làm gì với bạn nhỏ kia chứ? Hay là Chu tiểu thư cảm thấy, đó chỉ là một tiểu diễn viên không quan trọng, cho nên mới dám nặng tay?”

Sắc mặt Chu Cầm lúc xanh lúc trắng, cắn răng nói:“Lúc ấy chỉ đang đóng phim, Trần đạo nói phải diễn thật một chút, cho nên tôi mới xuống tay hơi nặng, Tần tổng giám đốc suy nghĩ nhiều quá.”

“Phải không?” Tươi cười của Tần Thái Nhiên không thay đổi, chậm rãi nói:“Nếu đổi lại là Tần Mộc, chị dám sao?”

Chu cầm không hé răng, nếu đổi lại là Tần Mộc, cô tuyệt đối không dám làm như vậy!

“Tiêu Dật là bạn tốt của tiểu Mộc, tất nhiên cũng là khách quý của Tần gia chúng tôi. Cho nên, Chu tiểu thư vẫn nhanh chóng nói cho Lục đổng một tiếng thì tốt hơn.” Nói xong, Tần Thái Nhiên phủi phủi quần áo vốn không có bụi, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Lời nói của Chu Cầm dừng bên miệng, muốn nói ra, nhưng lại không dám. Một lát sau, Lục Hiểu Minh đen mặt đi vào phòng bệnh, lúc nãy hắn đều nghe được rõ ràng, Tần Thái Nhiên dám uy hiếp hắn! Chu Cầm nhìn thấy Lục Hiểu Minh, lập tức mím môi muốn khóc, bụng lại đột nhiên đau vô cùng, không lo nghĩ được nhiều, lập tức chạy về phía WC.

Bên này Tần Mộc vừa vào cửa, lập tức bổ nhào vào trước mặt Tiêu Dật tranh công:“Tiểu Dật tiểu Dật, người phụ nữ xấu xa kia đã uống hết canh rồi, ha ha ha!”

Tiêu Dật nghe xong, hơi hơi nhếch khóe miệng:“Tần Mộc, việc này làm không tệ.”

“Lúc nãy Mộ Dung Phong dạy anh đem những chuyện xấu xa người phụ nữ kia làm đều nói ra! Quả nhiên ký giả cũng không còn không đồng tình với chị ta! Ha ha, bọn họ đều hỏi em ở đâu, còn muốn đến phỏng vấn em, bị tiểu thúc từ chối.” Tần Mộc tiếp tục lên mặt.

Tiêu Dật gật gật đầu:“Đa Nạp quản gia đã nói với ta, để cho ta đóng thêm vài ngày mới nhận phỏng vấn.”

“Vậy thật sự là quá tốt!”

Cửa bệnh viện, Trần Minh cùng vợ con chuẩn bị lên thăm Tiêu Dật trùng hợp bị phóng viên chặn lại.

“Trần đạo, nghe Chu tiểu thư nói lúc cô ấy bị thương, không có ai đi lên kéo Tần Mộc ra, mà lúc ấy ngài cũng không có phản ứng gì, những chuyện này ngài có ý kiến gì không?”

Trần Minh cau mày:“Ý kiến? Phân đoạn lúc ấy là tiểu Thái Tử bị cung nữ bắt nạt, sau đó tiểu đại hiệp ra mặt đánh cung nữ, anh cảm thấy tôi nên có phản ứng gì? Cho phép Chu Cầm diễn giả thành thật, lại không cho phép bọn nhỏ diễn giải thành thật sao? Lúc ấy cánh tay Tiêu Dật điều đều bị nhéo tím, đứa nhỏ kia một tiếng cũng không phát ra, Tần Mộc dựa theo kịch bản xông lên đánh cô ta, người khác vì sao phải ngăn cản? Chẳng lẽ một người lớn như cô ta cũng không bằng một đứa trẻ bốn tuổi? Chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có còn diễn cái gì?”

Các phóng viên tất nhiên đều từng lĩnh giáo tính xấu của Trần Minh, lập tức tiếp tục vấn đề:“Nhưng mà cằm Chu tiểu thư đều chảy máu, sao vẫn không có ai ra mặt.”

“Con mắt nào của anh nhìn thấy cằm cô ta chảy máu? Con mắt nào của anh nhìn thấy cằm cô ta chảy máu cũng không có ai ra mặt? Lúc ấy cô ta kêu như giết heo, người bên cạnh đã sớm xông lên. Tôi đề nghị anh nên động não chút đi, đã đến bệnh viện rồi, đến chỗ bác sĩ hổi xem vết thương của cô ta rốt cuộc lớn như thế nào, lại đến chỗ tôi hỏi!” Trần Minh nói xong, liền đi vào trong.

Vẫn có phóng viên không sợ chết đi theo:“Trần đạo, nghe ý của Chu tiểu thư hình như là mọi người đều nhằm vào cô ấy, nghe giọng của ngài lúc nãy hình như cũng không quá quan tâm, ngài có thể nói cho tôi biết thái độ của ngài với cô ấy không?”

Trần Minh hừ lạnh:“ Trước bộ phim này tôi cũng không biết cô ta là ai, tôi lấy lý do gì nhằm vào cô ta? Anh muốn hỏi thái độ của tôi đối với cô ta, trước ngày hôm nay thực sự tôi cũng không thể nói rõ ràng, nhưng mà bây giờ, tôi có thể khẳng định nói với anh, nếu sớm biết rằng cô ta là loại người như vậy, tôi sẽ không để cho cô ta vào đoàn phim của tôi.” Một diễn viên muốn bản thân nổi tiếng là không sai, nhưng mà vì nâng mình lên, không nói đến việc dụ dỗ người nào đó, Chu Cầm muốn lợi dụng Tần Mộc để nổi tiếng cũng có thế xem là tình hữu khả nguyên (về tình thì có thể lượng thứ), nhưng mà cô ta thế mà còn mơ tưởng toàn bộ đoàn phim sẽ lót đường cho cô ta, thật sự là người phụ nữ ngu ngốc, Trần Minh ghét nhất chính là người như thế, bây giờ hắn thực hối hận trước đó cho Chu Cầm vào phòng bệnh cao cấp, người như vậy nên ở phòng bệnh phổ thông mới đúng.

Diệp Oa Oa hiểu rõ tính cách ông xã mình, cô nhéo nhéo tay Trần Minh:“Ông xã, đừng tức giận với loại người này, chúng ta đi xem nhóm bảo bối đáng yêu.”

Trần Quả Quả cũng lôi kéo tay Trần Minh:“Daddy daddy, tức giận sẽ có nếp nhăn.”

……

Trần Minh mang theo mẹ con gõ cửa phòng bệnh Tiêu Dật, Tiêu Dật cùng Tần Mộc cùng với Hứa Phúc Khang đang cùng nhau ăn điểm tâm mẹ Hứa làm, Diệp Oa Oa vừa thấy ba tiểu shota trắng mềm, lập tức nhịn không được nhào qua, chỉ thấy Tiêu Dật ghét bỏ né tránh, Tần Mộc cũng né theo Tiêu Dật, chỉ có bạn nhỏ Hứa Phúc Khang tròn vo ngơ ngác phản ứng hơi hơi chậm chạp, vừa vặn bị Diệp Oa Oa bế lên.

Tiêu Dật chỉ vào Diệp Oa Oa, không chút khách khí nói:“Đại thẩm, thẩm rất không biết lễ nghĩa liêm sỉ.”

Diệp Oa Oa cứng ngắc, phấn hồng bay bay trong lòng nháy mắt bể mảnh nhỏ, đại thẩm! Đại thẩm! Đại thẩm! Lại còn nói cô là đại thẩm!!!

Tần Mộc lập tức hoà giải:“Tiểu Dật, đây là bà xã của chú Trần.”

Tiêu Dật gật gật đầu:“Thì ra là Trần đại thẩm.”

Lần này, ngay cả khóe miệng Trần Minh cũng co rút. Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, bình tĩnh cười trộm. Tần Thái Nhiên cùng Đa Nạp ha ha cười.

Trần Quả Quả nhìn thấy bộ dáng chịu đả kích của mẹ, lập tức nhảy ra:“Mẹ tôi mới không phải đại thẩm, mẹ tôi là tiểu thư xinh đẹp!”

Diệp Oa Oa yên lặng rơi lệ, Quả Quả con đừng mở miệng thì tốt hơn.

Vẫn bị Diệp Oa Oa ôm vào trong ngực bạn nhỏ Hứa Phúc Khang hơi hơi xoay người:“Trần đại thẩm, thẩm có thể thả con xuống không?”

Góc tường có một bóng người, đang yên lặng vẽ vòng tròn. Shota gì đó, đồng ngôn vô kỵ (lời của trẻ nhỏ không có cố kị) gì đó rất đáng ghét có được không……

Trần Quả Quả vui vẻ nháy đến trước mặt Tiêu Dật, cười thật sáng lạn:“Chúng ta chơi trò gia đình đi, tôi làm vị hôn thê của cậu.”

Tiêu Dật yên lặng nhìn Trần Quả Quả, một lát sau, ngạo kiều quay đầu:“Tôi mới không cần! Vị hôn thể của bản thái tử mạnh hơn cậu nhiều.”

Trần Quả Quả nổi giận, dậm chân:“Cậu ghét bỏ tôi!”

Tần Mộc nóng nảy, lôi kéo Tiêu Dật hỏi:“Em có vị hôn thê?”

Tiêu Dật gật đầu:“Đương nhiên là có, chẳng lẽ ngươi không có sao?” Nói xong, lại ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Phong trách cứ, nhìn trong chốc lát cảm thấy không đúng, hẳn là nhìn tiểu thúc của Tần Mộc mới đúng, vì thế đứa nhỏ đảo mắt, dừng ở trên người Tần Thái Nhiên.

Tần Thái Nhiên yên lặng nhìn trời, cảm thấy mình thực oan uổng, ngày nay đều là tự do yêu đương, làm sao còn có chuyện làm thân gia từ nhỏ……

Tiểu ngôi sao nhỏ tuổi bạn nhỏ Tần Mộc cảm thấy có chút tổn thương, về phần vì sao tổn thương nó lại nói không được, chỉ rầu rĩ nói:“Anh đương nhiên là có vị hôn thê!” Quay về phải nói với ông nội!

Hứa Phúc Khang ở một bên lén lút lôi kéo ống tay áo mẹ Hứa, ngẩng khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn:“Mẹ mẹ, con cũng muốn vị hôn thê!” Mẹ Hứa ưu thương, đứa con còn nhỏ như vậy lại nói với cô nó muốn vợ ……