Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 42: Trần đạo bi kịch [1]



Lấy lại tinh thần Trần Minh đưa mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp, không chút do dự đồng ý yêu cầu của Tiêu Dật, dù sao Tần gia có đầu tư một phần bộ phim này, trở về tìm bọn họ chi trả……

Bàn xong hợp đồng, Tiêu Dật còn nghiêm nghiêm túc túc ký tên, sau đó ấn một dấu tay nhỏ bé hồng hồng lên. Lúc ấn dấu tay lên, tâm tình Tiêu Dật có chút vi diệu, luôn luôn có loại cảm giác đem chính mình bán đi. Nếu không phải lúc trước Mộ Dung Phong đã nói rõ ràng, hợp đồng này chỉ có hiệu quả với một bộ phim, nếu không nó nhất định sẽ không ấn, thân là hoàng thái tử, nếu chẳng biết tại sao đem chính minh bán đi vậy rất dọa người!

Chờ Trần Minh cũng ký tên ấn dấu tay, Tiêu Dật lại lấy hai bản hợp đồng lại, đưa cho Mộ Dung Phong, sau đó nhìn vẻ mặt không hiểu của Trần Minh, vô cùng nghiêm túc nói:“Trần đại thúc, hợp đồng này để ở chỗ tôi bảo quản, chờ sau khi bộ phim này quay xong, tôi sẽ đưa hợp đồng cho thúc.”

Trần Minh nháy mắt 囧, sở dĩ chính thức ký hợp đồng không phải là vì phòng ngừa khi quay phim em lại đổi ý sao! Chờ quay xong rồi thì còn có tác dụng gì nữa! Trần Minh há miệng thở dốc, cảm thấy có cần phải vì tranh thủ phúc lợi cho mình, nhưng mà khi hắn nhìn thấy vẻ mặt đương nhiên của hai đứa nhỏ, lại nói không được, nói chuyện pháp luật với hai đứa nhỏ, đó là không thể nói rõ ràng! Nếu nói không tốt bọn nhỏ sẽ nghĩ “Đại thúc” này đang cố ý hù dọa bọn họ! Ý thức được điểm ấy, Trần Minh nhất thời lệ rơi đầy mặt buông tha phúc lợi, hắn mơ hồ có dự cảm, chính mình tuyệt đối sẽ vì bộ phim này mà hói đầu!

Hai đứa nhỏ bên này cũng sẽ không đi quản tâm trạng của Trần Minh, Tần Mộc vui vẻ lôi kéo tay Tiêu Dật:“Tiểu Dật tiểu Dật, chúng ta hiện tại đều là ngôi sao nhỏ tuổi!”

Tiêu Dật mím môi, trong lòng vẫn có chút mơ hồ bài xích, tuy rằng ngôi sao nhỏ tuổi dễ nghe hơn đào kép, nhưng bản chất cũng không có khác biệt quá lớn, đối với Tần Mộc nhiệt tình, nó thoáng gật gật đầu, ậm ờ đồng ý.

“Được rồi, nếu hợp đồng đã ký xong, anh sẽ nói Từ Khang đem kịch bản tới cho em xem, chỗ nào không hiểu liền hỏi Mộ Dung quản gia.” Trần Minh mệt mỏi nói xong, đứng dậy bước đi, hắn cảm thấy chính mình cần tìm một chỗ nào đó để chữa trị thật tốt tâm hồn tổn thương.

Lúc Từ Khang nhìn thấy Trần Minh liền sợ hết hồn, lúc mới nhận được điện thoại còn mặt mày hớn hở, sao bây giờ lại như vậy, chẳng lẽ là bạn nhỏ Tiêu Dật lại đổi ý? Trong lòng yên lặng đoán, dưới chân cũng không ngừng, làm theo lời Trần Minh cầm kịch bản đã chỉnh sửa đi phòng nghỉ cho Tiêu Dật xem.

Tiêu Dật đang ngồi ở phòng nghỉ xem kịch bản, đột nhiên bên ngoài lại ồn ào, không bao lâu cửa phòng nghỉ bị gõ hai cái, Mộ Dung Phong đi qua mở cửa, đối diện chính là một đám người, Mộ Dung Phong thấy nhưng không thể trách, lễ phép mà gật đầu, liền lui trở lại bên người Tần Mộc cùng Tiêu Dật, Tiêu Dật lại cảm thấy ngạc nhiên.

Chỉ thấy một đám người kia đều đang vây quanh một người, người kia đi ở giữa, vóc dáng cao cao, mặc một bộ y phục màu xám bạc, bộ dạng thật ra không tệ, khóe miệng mỉm cười, tươi cười kia tốt hơn của Đa Nạp nhiều, làm cho người ta cảm thấy vô cớ muốn thân thiết, đương nhiên, tiểu Thái Tử bạn nhỏ Tiêu Dật khẳng định sẽ không muốn đi thân thiết.

Tiêu Dật không biết người đến là ai, Tần Mộc thì biết, cho nên sau khi nhìn thấy người tới, Tần Mộc lập tức vui vẻ chạy tới chỗ người nọ:“Anh Diệp Tử, anh tới rồi!”

Diệp Thanh Mộc cười khom người, ôm lấy Tần Mộc:“Tiểu Mộc Mộc đã tới sao, nghe nói mấy ngày hôm trước em bị đánh, trên người còn đau không?”

Tần Mộc ôm cổ Diệp Thanh Mộc cười khanh khách:“Đã sớm không đau, ngày hôm qua còn đi khu vui chơi.”

“Lại đi chơi? Lần trước không phải nói nhỏ quá chơi không vui sao?” Diệp Thanh Mộc vô cùng thân thiết nhéo nhéo mũi Tần Mộc, cười nói.

Tần Mộc giơ tay chỉ chỉ “Tiêu Dật” ngồi trên sô pha:“Em cùng đi với bạn tốt, chính là em ấy, Tiêu Dật, bạn tốt của em!” Nói xong lại vẫy vẫy tay với Tiêu Dật,“Tiểu Dật tiểu Dật, đây là anh Diệp Tử, là Đại Minh tinh nha, hai người đến làm quen một chút.”

Lúc Diệp Thanh Mộc mở cửa liền thấy được đứa nhỏ kia, ngồi ở cạnh Tần Mộc xinh đẹp thế mà không kém chút nào, khí chất ngược lại càng tốt hơn, cũng khó trách Tần Mộc lại đối với nó nhiệt tình như vậy, cùng nhau diễn qua nhiều bộ phim như vậy, vẫn là lần đầu tiên Diệp Thanh Mộc nhìn thấy Tần Mộc đối xử với đứa nhỏ khác tốt như vậy. Nhìn đứa nhỏ nghe được lời Tần Mộc nói vẫn như cũ ngồi ở trên sô pha đánh giá hắn, Diệp Thanh Mộc không khỏi cảm thấy thú vị, khí tràng của đứa nhỏ này thật đủ mạnh, hắn ôm Tần Mộc đi qua, xoay người vươn tay về phía Tiêu Dật:“Diệp Thanh Mộc, thật vui có thể quen biết em.”

Ánh mắt đen nhánh của Tiêu Dật vòng vo xoay chuyển, dừng ở cánh tay đưa qua của Diệp Thanh Mộc, chậm rãi nâng tay phải lên, đặt vào lòng bàn tay kia:“Tôi cũng thật vui vẻ.”

Nhìn thấy Diệp Thanh Mộc vào phòng, những người khác cũng đi theo vào, đều tự bận việc của mình, treo quần áo, sửa sang lại cái bàng, chuẩn bị đồ dùng hoá trang vân vân, ở giới giải trí Dệp Thanh Mộc hoàn toàn xứng đáng đứng nhất, lượng tiêu thụ ở phòng vé làm cho những người khác theo không kịp, hàng năm hắn đều cho ra ca khúc mới, lượng tiêu lượng cực kỳ khủng bố, một người như vậy, cũng không có kiêu ngạo, đối với người khác đều là bộ dáng ôn hòa, không chút nào keo kiệt giúp người khác, này cũng là nguyên nhân chủ yếu giúp nhân khí tăng cao. Giống như Trần Minh nói, một minh tinh, phải có đạo đức, nếu tài năng đứng đầu giới giải trí, nhưng nhân phẩm không tốt, dù may mắn nổi tiếng, cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.

Những chuyện này, Tiêu Dật cũng không biết, nó chỉ biết là hình như Tần Mộc thực thích cái người này, nói ba câu thì có một câu là khen anh Diệp Tử này, mà hai câu khác, là khen nó. Cứ như thế, Tiêu Dật đã nhớ kỹ cái người này gọi là Diệp Thanh Mộc.

Tần Mộc ngồi ở bên cạnh Tiêu Dật, vui vẻ lôi kéo tay nó, líu ríu giới thiệu hai người bọn họ cho nhau, Diệp Thanh Mộc tùy ý ngồi ở trên sô pha đơn bên cạnh, chân dài bắt chéo, mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ, thỉnh thoảng khen ngợi hai câu.

Tiêu Dật nhìn người kia, âm thầm gật đầu, ngôn hành cử chỉ của người này, khí độ bất phàm, không nghĩ tới đào kép cũng nó nhân tài như thế, còn hơn nhiều những người hầu bên người Tần Mộc, xem ra đào kép nơi này, quả thật không hề thấp hèn.

Một lát sau nhi, người chung quanh hình như đã sửa sang xong, một người trong đó đi đến bên người Diệp Thanh Mộc, thấp giọng nói:“Diệp ca, đều chuẩn bị tốt, anh xem lúc nào thì bắt đầu hóa trang?”

Tần Mộc thính tai, nghe được hóa trang, lập tức hỏi:“Hôm nay anh Diệp Tử diễn sao?”

Diệp Thanh Mộc cười trả lời:“Ừ, bởi vì Trần đạo nói tìm không thấy người thích hợp diễn tiểu Thái Tử, cho nên nói bọn anh đến diễn phân đoạn sau trước.” Diệp Thanh Mộc đúng là diễn viên chính trong bộ phim võ hiệp này: Đại hiệp sau khi lớn lên.

“Đã tìm được rồi, chính là tiểu Dật, vừa mới ký hợp đồng!” Tần Mộc còn vui vẻ đắc ý hơn Tiêu Dật.

“Thật vậy sao? Chúc mừng chúc mừng, khí chất của Tiêu Dật diễn tiểu Thái Tử là vô cùng thích hợp.” Giọng của Diệp Thanh Mộc mang theo một chút tính trẻ con, này cũng là nguyên nhân Tần Mộc thích cùng hắn thân thiết, cùng Diệp Thanh Mộc nói chuyện, không có cảm giác bị cho là con nít.[ mọi người yên lặng, đó là bởi vì em không cảm giác được.]

Cái đuôi của Tần Mộc sắp vểnh tới trời, giống như người Diệp Tthanh Mộc đang khen là nó:“Đương nhiên, tiểu Dật diễn tiểu Thái Tử rất tốt!”

Ánh mắt Mộ Dung Phong dừng ở trên người Tiêu Dật, quả nhiên, đứa nhỏ cũng thoáng nâng cằm, đối với Diệp Thanh Mộc tâng bốc rất là hưởng thụ.

Trợ lý Diệp Thanh Mộc nghe xong, lập tức nói:“Tôi đi hỏi xem Trần đạo sắp xếp thế nào.” Thấy Diệp Thanh Mộc gật đầu, xoay người ra ngoài.

Một lát sau, vị trợ lý kia cùng Từ Khang đi lại, Từ Khang cười nói:“Diệp ca, ý của Trần đạo là cho anh diễn trước, miễn cho anh đi một chuyến tay không làm lỡ thời gian, Tiêu Dật còn chưa có xem kịch bản, chờ một chút mới diễn thì tốt hơn.”

“Gần đây tôi không có thông báo, bộ phim điện ảnh bên kia cũng quay xong rồi, không có chuyện gì, không gấp. ” Diệp Thanh Mộc mỉm cười trả lời.

Nhìn Diệp Thanh Mộc ngồi vào trước gương bắt đầu hóa trang, Từ Khang đi đến trước mặt hai đứa nhỏ, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng mà dụ dỗ:“Tần Mộc, em cùng Tiêu Dật xem kịch bản, đợi một lát mới quay đoạn của các em được không?”

Hai đứa nhỏ cùng trả lời:“Được.”

Lúc này Từ Khang mới yên tâm, lại cùng Mộ Dung Phong và Đa Nạp nói vài câu, chào Diệp Thanh Mộc, liền vội vàng rời khỏi.

Tiêu Dật ngồi ở trên sô pha, im lặng nhìn kịch bản, trong lúc đó ngay cả Diệp Thanh Mộc hóa trang hay đổi phục trang đều không có nhìn xem, Diệp Thanh Mộc âm thầm ngạc nhiên, đứa nhỏ này tuổi nhỏ lại bình tĩnh như thế, thật sự là khó có được.

Dưới mông Tần Mộc như bị kim đâm, sau khi Diệp Thanh Mộc rời khỏi phòng, nó luôn luôn động đậy, ngay cả Tiêu Dật cũng nhịn không được ngẩng đầu:“Tần Mộc, ngươi làm sao vậy?”

Tần Mộc lôi kéo tay Tiêu Dật:“Chúng ta đi xem anh Diệp Tử đóng phim đi!”

“Nhìn hắn làm gì?” Tiêu Dật thực khó hiểu.

Vẻ mặt Tần Mộc nhìn về phía trước:“Tương lai anh muốn vượt qua anh ấy, bây giờ đương nhiên phải đi xem anh ấy đóng phim, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng thôi!” Những lời này cũng là mới học, khó có được nó không nhớ sai.

Tiêu Dật nghĩ nghĩ, cảm thấy có lý, vì thế đứng lên:“Ta với ngươi cùng đi đi, ngươi xem hắn diễn, ta xem kịch bản.”

“Được!”

Lúc Tần Mộc cùng Tiêu Dật đi đến trường quay, mới phát hiện chung quanh đầy người, không nói đến diễn viên quần chúng, ngay cả diễn viên của đoàn phim, nhóm diễn viên không cần đóng phim cũng đều đang nhìn, nhìn thấy bọn Tiêu Dật đi lại, đều hỏi thăm, Mộ Dung Phong nhẹ giọng nói lời cảm tạ:“Cám ơn.”

Tần Mộc cùng Tiêu Dật nhanh như chớp chui lên phía trước, nhìn thấy bên cạnh Trần Minh còn hai cái ghế dựa không ai ngồi, Tần Mộc lập tức lôi kéo Tiêu Dật, không chút do dự ngồi lên, khóe miệng trợ lý Diệp Thanh Mộc hơi giật giật, đây là chuẩn bị cho Diệp ca cùng Tinh tỷ.

Hai đứa nhỏ cũng không quan tâm nhiều như vậy, Tần Mộc mở to hai mắt nhìn giữa sân, lúc này mới phát hiện thì ra nữ minh tinh nổi tiếng Mạc Tinh cũng đến đây, đang đối diễn với Diệp Thanh Mộc. Tiêu Dật chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền không có nhiều hứng thú, nữ nhân bên cạnh Diệp Thanh Mộc, bộ dạng tuy cũng không tệ lắm, nhưng mà vẫn kém xa mẫu phi. Bạn nhỏ Tần Mộc lớn lên trong cung, ánh mắt đã muốn cao tới trời.

Nói Diệp Thanh Mộc cùng Mạc Tinh là siêu sao cũng không phải nói suông, nhập diễn nhanh, hiểu rất kỹ nội dung bộ phim, cơ bản quay đều rất nhẹ nhàng, nhìn thái độ bình thản của Trần Minh cũng có thể hiểu được một hai.

Sau tiếng gọi ngừng cuối cùng, trên mặt Trần Minh cũng có tươi cười:“Tốt lắm.” Thần thái của Diệp Thanh Mộc cùng Mạc Tinh cũng thực nhẹ nhàng, có thể thuận lợi hoàn thành chung quy cũng là chuyện là vui vẻ. Nhưng mà, đối với Trần Minh mà nói, hạnh phúc luôn ngắn ngủi, một tiếng trẻ em trong trẻo đánh hắn trở về hoàn cảnh bi đát.

“Trần đại thúc, vì sao chỗ này thái tử lại có mẫu phi.” Một tay Tiêu Dật cầm kịch bản, một tay chỉ vào chỗ nào đó phía trên, ngẩng đầu hỏi Trần Minh, trong ánh mắt có chút không vui.

Nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc của Diệp Thanh Mộc cùng Mạc Tinh, Trần Minh không cần ngẩng đầu cũng biết vẻ mặt của những người khác, anh danh đời này của hắn sẽ bị hủy ở hai chữ “Đại thúc” này, hắn hít một hơi thật sâu, mỉm cười cúi đầu:“Tiêu Dật, có vấn đề gì sao?”

“Tôi không cần mẫu phi!” Tiêu Dật rõ ràng nói ra ý tứ của mình, mẫu phi của nó chỉ có một, nó tuyệt sẽ không đi gọi nữ nhân khác là mẫu phi!

Trần Minh 囧, huyệt thái dương bắt đầu ẩn ẩn đau, hắn biết ngày tháng này sẽ không tốt, nhưng mà không nghĩ tới phiền toái đến nhanh như vậy, còn không chờ hắn nghĩ xong câu trả lời, bên cạnh đã có một người chen vào.

“Em trai, kịch bản này biên kịch đã viết xong, không thể sửa.” Một nữ ngôi sao đứng dậy, khom eo nhìn Tiêu Dật mỉm cười, nhưng mà ý cười kia không có trong đáy mắt, cô chính là cái người diễn “Mẫu phi”.

Tiêu Dật bị mùi hương trên người cô xông đến cau mày, lui về phía sau từng bước, có chút cảnh giác hỏi:“Chị là ai?”

Nữ ngôi sao kia tươi cười không thay đổi:“Chị là Chu Cầm, chính là cái người diễn ‘Quý phi’. Em trai, em diễn ‘Tiểu Thái Tử’ đi, bộ dạng thật đáng yêu.” Nói xong, giơ tay tính đi nhéo hai má Tiêu Dật. Tuy là đầu hạ, Chu Cầm cũng đã mặc vào váy dài, ngực trễ xuống bên ngoài chỉ khoát một cái áo, vừa khom người, lộ ra rãnh ngực.

Tiêu Dật lại lui về phía sau từng bước, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, tức giận mắng:“Ngươi nữ nhân không tuân thủ nữ tắc này! Phanh ngực hở chân, còn thể thống gì! Thế mà còn vọng tưởng bản thái tử gọi ngươi mẫu phi!”

————-

Về xưng hô: Sẽ để em Dật xưng hô hiện đại nhưng khi tức giận em nó sẽ trở lại là tiểu Thái tử cổ đại.

Còn xưng hô của Tiêu Dật – Tần Mộc: theo lời Tiêu Dật nói, chỉ có hai chúng ta, đổi lại làm gì. ^^