Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 37: Vấn đề khó khăn của thái tử [ 2 ]



Lúc Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp chạy tới phòng quản lý, hai đứa nhỏ kia chính đều tự mình cầm một ly nước trái cây tràn đầy, mắt to xoay chuyển, đứa nào cũng cẩn thận.

“Tiểu thiếu gia, thái tử.”

Nghe được giọng nói Mộ Dung Phong, hai đứa nhỏ đồng loạt ngẩng đầu nhìn qua, Mộ Dung Phong đến gần bọn họ, thực tự nhiên lấy ly nước trái cây một chút cũng không vơi trong tay hai đứa nhỏ, đặt ở một bên, mà Đa Nạp còn đang nói chuyện với vị Trương quản lí kia.

Khi có người ngoài, Tần Mộc đều thực ngoan, cho nên khi nghe thấy lời nói tự trách của Mộ Dung Phong, dù trong lòng vô cùng bất mãn, trên mặt lại rất độ lượng:“Không có việc gì, lần sau chú ý thì tốt rồi.”

Không lâu sau, bốn người lại ngồi vào xe hơi, Mộ Dung Phong chú ý Tiêu Dật vẫn đều thật im lặng, nhưng mà sự im lặng kia hình như ẩn dấu một suy nghĩ sâu xa ở trong.

Đa Nạp tất nhiên cũng chú ý tới, hắn cong khóe miệng:“Lúc nãy là tôi sai, để bù lại, tôi mời hai người đi khu vui chơi chơi trò chơi được không?”

Tần Mộc cũng chỉ là một đứa nhỏ 8 tuổi, đứa nhỏ nào không thích đến khu vui chơi, huống chi lại là một tiểu ngôi sao nhỏ tuổi, loại thân phận này đã quyết định nó không thể giống những đứa nhỏ khác mà có thể thường xuyên đi khu vui chơi, cho nên khi nghe được những lời này của Đa Nạp, nó vui suýt nhảy lên, nháy mắt đem bất mãn quăng lên chín từng mây, nó lôi kéo tay Tiêu Dật cười sáng lạn:“Tiểu Dật, khu vui chơi rất thú vị, để anh dẫn em đi chơi!”

Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Tần Mộc, Tiêu Dật cũng thấy có hứng thú với “Khu vui chơi” kia, nó gật gật đầu:“Được.”

Tần Mộc nghe xong, càng vui vẻ, quay đầu thúc giục Đa Nạp đang lái xe:“Đa Nạp, lái nhanh một chút lái nhanh một chút!”

Khóe miệng Đa Nạp co rút.

Xe vững vàng chạy xuyên qua dòng xe cộ, Tần Mộc lôi kéo tay Tiêu Dật, vui vẻ phấn chấn nói với nói những chuyện thú vị, Tiêu Dật còn nghiêm túc nghe những từ ngữ xa lạ với nó xuất hiện từ miệng Tần Mộc, nó đột nhiên cảm thấy tuy Tần Mộc là đào kép, nhưng mà hình như rất vui vẻ, ngay cả chuyện thân là tiểu thiếu gia, lại phải đi đòi tiền quản gia, cũng có thể không để trong lòng, không biết là rộng rãi, hay là ngu xuẩn.

Tần Mộc nói được một nửa, đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức bật dậy, đưa đầu lên ghế trước:“Mộ Dung Phong, tôi muốn tiền!”

Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt:“Ngài muốn bao nhiêu?”

Tần Mộc không chút do dự:“Rất nhiều rất nhiều!”

Tiêu Dật mím môi, yên lặng quay đầu, lúc nãy nó vậy mà cho rằng Tần Mộc là rộng rãi mà không phải ngu xuẩn, thật sự là quá sai lầm, rõ ràng chính là ngu xuẩn!

Xe dừng ở trước cửa khu vui chơi, sau khi Mộ Dung Phong xuống xe sau, quay lại chỗ ngồi phía sau, lấy ra hai cái túi nhỏ đã chuẩn bị sẵn, đeo ở trên eo hay đưa nhỏ, lại cho bọn nó một người đeo một cái đồng hồ, hắn chỉ vào cái nút ở cạnh đồng hồ:“Nếu không cẩn thận đi lạc, các người muốn tìm tôi, liền ấn cái nút này một chút, rất nhanh tôi sẽ tới.”

Tiêu Dật cẩn thận nhìn chằm chằm đồng hồ, yên lặng khen thứ này tinh xảo độc đáo.

Tần Mộc vỗ bộ ngực:“Tôi sẽ dẫn Tiêu Dật đi chơi, hai người không cần đi theo chúng tôi, tự mình đi chơi đi.”

Động tác Mộ Dung Phong dừng một chút:“Trong túi tôi để điện thoại di động cùng tiền, nhớ rõ tiền chẵn ở bên trong, tiền lẻ ở bên ngoài, đừng cho người khác nhìn thấy túi tiền của hai người.”

Nói xong, Mộ Dung Phong lại sửa sang áo cho Tiêu Dật, đem khối ngọc cùng sợi dây vàng đeo trên cổ cẩn thận bỏ vào trong áo, dặn dò:“Thái tử, đừng để ngọc này lộ ra.”

Hai đứa nhỏ gật gật đầu, Mộ Dung Phong lúc này mới xuống xe, hai đứa nhỏ cũng sôi nổi xuống xe, Đa Nạp cầm hai bình nước khoáng nhỏ đưa cho bọn nó:“Ở trong đó chơi phải cẩn thận, tôi cùng Tiểu Phong sẽ ở gần hai người.”

Tần Mộc hào phóng vung tay lên:“Không cần đi theo chúng tôi, hai người đi hẹn hò đi.” Nói xong, cũng không quản sắc mặt của hai người lớn, lôi kéo Tiêu Dật nghênh ngang mà đi.

Còn có thể thoáng nghe được giọng Tiêu Dật từ xa xa truyền đến:“Hai nam nhân làm sao hẹn hò?”

“A, Đa Nạp nói tình yêu của hai nam nhân là tình yêu thực duy mĩ, cho nên cũng có thể hẹn hò.”

“Giữa Mộ Dung quản gia cùng Đa Nạp quản gia có tình yêu sao?” Tiêu Dật khó có khi tò mò.

Tần Mộc trả lời rõ ràng lưu loát:“Đúng, Đa Nạp nhúng chàm Mộ Dung Phong thiệt nhiều năm.”

Đa Nạp chỉ cảm thấy sau đầu lạnh lẽo, vừa xoay đầu, quả nhiên nhìn thấy Mộ Dung Phong gỡ kính mắt, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, trong nháy mắt, Đa Nạp thực hối hận đã đồng ý yêu cầu của Trần Minh, hắn quả thực nên cách xa tiểu ác ma này mà!

Khu vui chơi này cũng thuộc sản nghiệp ảnh thị (điện ảnh và truyền hình), quy mô cũng không lớn, trò chơi bên trong cũng không nhiều, nhưng mà tất nhiên phải có những trò chơi thường xuyên chiếu trong TV, những khu vui chơi bình thường trẻ em đi vào đều không cần mua vé [ đương nhiên, nếu vào sau đó chơi trò chơi, cũng phải mua vé ], cho nên, lúc Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật đi vào, cũng không có nhân viên công tác ngăn bọn nó lại, ngược lại, hai người sắm vai gấu Teddy cùng Doraemon đứng ở bên trong cửa vào lại phát cho cho bọn nó mỗi người một cái bóng bay.

Tiêu Dật cầm lấy sợi dây nhỉ, ngẩng cổ nhìn bóng bay bay giữa không trung, trong đôi mắt to tràn đầy mới mẻ, Tần Mộc cố ý dùng sức kéo sợi dây bóng bay của Tiêu Dật, sau đó đột nhiên buông tay, bóng bay nhẹ nhàng bay lên. Ánh mắt Tiêu Dật mở càng tròn, lúc nhất thời lại quên tìm Tần Mộc tính sổ.

“Đây là bóng bay, có thể bay lên đến, em phải nhanh chóng cầm sợi dây, bằng không nó sẽ bay đến một nơi thật xa thật xa.” Tần Mộc còn nghiêm túc giải thích, đang nói, phía trước có một quả bóng bay bay tới giữa không trung,“Em xem em xem, giống như cái kia, bay cao không?”

Tiêu Dật không chớp mắt nhìn cái bóng bay càng bay càng cao kia, thẳng đến bóng bay kia biến thành một điểm nhỏ màu đỏ, lúc này mới thu hồi ánh mắt.

Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật đi thẳng đến một hướng, sau khi vào cửa khu vui chơi, nó liền quyết định, phải dẫn Tiêu Dật đến nơi đó!

Tiêu Dật mặc kệ Tần Mộc kéo đi, chớp đôi mắt xinh đẹp, tò mò đánh giá chung quanh.

“Tiểu ác ma kia không phải muốn đi ngồi vòng đu quay đi?” Đi theo bọn nhỏ từ xa xa Đa Nạp thấp giọng nói, thế nhưng người bên cạnh lại không có để ý tới hắn.

Suy đoán của Đa Nạp rất nhanh được chứng thật, Tần Mộc quyết đoán lôi kéo Tiêu Dật đi hướng vòng đu quay, thuần thục mở túi tiền, rút tiền mặt, tiêu sái đưa cho nhân viên công tác. Mộ Dung Phong nhìn chân mày cau lại, cảm thấy tiểu ác ma này hoàn toàn không có nghe lời hắn nói, hắn từ xa như vậy còn nhìn thấy một xấp tiền mặt màu hồng trong túi tiền kia!

Tần Mộc để Tiêu Dật đi vào cabin trước, Tiêu Dật nhìn cái hộp lớn hình tròn luôn luôn chuyển động, trong lòng có chút bài xích, nhưng mà Tần Mộc ở bên cạnh nó không ngừng thúc giục, nó mím môi, nhấc chân đi lên, Tần Mộc lập tức cũng chui vào, trong cabin bởi vì hai người bước vào mà nhẹ nhàng đung đưa, sắc mặt Tiêu Dật có chút trắng bệch, nó nhìn Tần Mộc, giọng nói hiếm khi có chút khẩn trương:“Thứ này lắc lư!”

Tần Mộc lôi kéo tay Tiêu Dật dỗ dành:“Không có việc gì, chút nữa sẽ không lung lay, em đến đó ngồi trước, chúng ta mỗi người ngồi một chỗ.”

Tiêu Dật mím môi, cẩn thận di chuyển, mông rốt cục cũng ngồi trên ghế, Tần Mộc thấy thế, cũng ngồi xuống, cabin vốn lung lay không ngưng cũng dần dần trở nên vững vàng, Tiêu Dật lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này thả lỏng, mới phát hiện sợi dây vẫn nắm ở trong tay đã không thấy. Nó lập tức quay đầu nhìn ra bên ngoài, lại phát hiện chính mình vậy mà đang ở giữa không trung!

Bối rối lúc ban đầu qua đi, Tiêu Dật cảm thấy thực mới mẻ, ngồi ở trong này vậy mà có thể lên cao như vậy, cảm giác đứng ở chỗ cao nhìn phía dưới thật tốt, hoàn toàn không giống cảm giác đứng ở nóc hoàng cung.

Tần Mộc nhìn thấy Tiêu Dật nở nụ cười, trên gương mặt lại xuất hiện hai lúm đồng tiền dễ thương, cũng trở nên vui vẻ:“Tiểu Dật, chờ đu quay này lên đến đỉnh cao nhất, chúng ta hôn một chút đi, như vậy chúng ta có thể làm bạn tốt cả đời!”

Ngồi ở cabin phía dưới Đa Nạp nhịn không được ho nhẹ một tiếng, nhìn thấy tầm mắt Mộ Dung Phong, hắn lập tức cười gượng nói:“Này tuyệt đối không phải anh dạy!” Nếu là anh dạy, khẳng định sẽ không đơn thuần là bạn tốt như vậy ……

Mộ Dung Phong yên lặng quyết định, sau này không thể tùy tiện nhận kịch bản cho tiểu ác ma này.

Bạn tốt. Trong lòng Tiêu Dật yên lặng đem từ này đọc vài lần, cảm thấy có loại sung sướng không hiểu rõ, nó quay đầu nhìn thấy bộ dáng chờ mong của Tần Mộc, hơi hơi gật gật đầu:“Bản thái tử cho phép ngươi làm bạn tốt.”

Tần Mộc cười cong mặt mày, lập tức sáp qua hôn Tiêu Dật một cái, bởi vì động tác của nó cabin lại trở nên lung lay, Tiêu Dật vô thức cầm lấy tay vịn ghế dựa:“Đến nơi cao nhất rồi sao?”

Tần Mộc lắc đầu:“Còn chưa có, chúng ta luyện tập trước một chút.”

Mộ Dung Phong:“……”

Đa Nạp:“……”

Không lâu sau, tai Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp rõ ràng nghe được một tiếng “chuuu”. Sau đó là giọng nói vui vẻ của Tần Mộc:“Được rồi!”

“Ừ.” Trong giọng nói của Tiêu Dật cũng lộ ra một tia vui vẻ.

“Tiểu thiếu gia lúc trước rất cô đơn.”

Cho nên dưới cái nhìn đầu tiên liền thích Tiêu Dật, có cái gì tốt đều cùng nó chia xẻ, muốn làm chuyện gì đều lôi kéo nó làm, chỉ vì, có thể cùng nó làm bạn tốt, vẫn đều cùng một chỗ.

“Tiểu Thái Tử cũng là đứa nhỏ cô đơn.”

Cho nên mới có thể chịu được Tần Mộc ầm ỹ cùng “Không biết lễ nghi liêm sỉ”, ngoan ngoãn theo nó. Mộ Dung Phong không khỏi nhớ tới ngày đó, đứa nhỏ vừa nói xong “Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ”, đảo mắt lại bởi vì nhìn thấy mẹ của Hứa Phúc Khang mà mơ khóc.

Đa Nạp nhìn thấy nét mặt của Mộ Dung Phong:“Tiểu Phong, em thực thích tiểu Thái Tử kia.”

Mộ Dung Phong thản nhiên thừa nhận:“Nó quật cường dễ thương, rõ ràng không hiểu, lại làm bộ hết thảy đều nắm trong tay. Lúc thẹn quá thành giận sẽ làm cho người ta nhịn không được muốn chọt chọt hay má của nó.” Mộ Dung Phong nói xong, trên mặt hiện lên một nụ cười dịu dàng, “Hoàn toàn khác với sự dễ thương của Tần Mộc.”

Đa Nạp trừng mắt nhìn, cũng nở nụ cười:“Tiểu ác ma kia, dễ thương chỗ nào, rõ ràng thực bướng bỉnh, bây giờ có tiểu Thái Tử, sau này có chúng ta chịu đựng.”

Mộ Dung Phong nhìn hắn một cái:“Là tôi, không phải chúng ta, tôi mới là quản gia bên cạnh bọn họ.”

Đa Nạp nghe lời nói của Mộ Dung Phong, không khỏi sửng sốt:“Em muốn lão gia thu dưỡng tiểu Thái Tử?”……

Tiểu kịch trường phân cách tuyến……

Thật lâu về sau, lúc Tần Mộc cùng Tiêu Dật thật sự dùng thân phận người yêu ở cùng một chỗ. Tần Mộc nhớ tới nó cùng Tiêu Dật còn chưa có hẹn hò, vì thế đã nghĩ muốn đi hẹn hò, ở trên mạng tìm tòi địa điểm hẹn hò tốt nhất của tình nhân, phát hiện gần nhất thuận tiện mau lẹ nhất, vẫn là hôn nhau trên vòng đu quay, vì thế, Tần Mộc vui vẻ lôi kéo Tiêu Dật đi khu vui chơi.

Tiêu Dật thản nhiên liếc mắt nhìn Tần Mộc nhiệt tình tăng cao một cái:“Chúng ta đã ở trên vòng đu quay hôn vô số lần.”

“……”

Tần Mộc nhớ lại, âm thầm phiền muộn: Sao mình lại trưởng thành sớm như vậy chứ!

(Thì ra tiểu Mộc tử ngươi sớm như vậy đã nhớ thương tiểu Thái tử ~)