Ngự Linh Sư Thiên Tài

Chương 125: Niết Bàn (hết)



Editor: ChieuNinh

Ngôn Ca Hành không tiếc bản thân bị đau khổ, ở trước mặt mọi người biểu diễn công dụng của Tân Nhan Trùng, để chứng minh ban đầu mình đảm đương chức vị Quang Minh Chi Tử tôn kính trước kia, thay đổi dung mạo cũng như đổi tên gọi là Hoàng Minh, lẻn vào Ma Vực làm nội ứng. Ở trong Ma Vực lợi dụng thân phận của ngũ thiết kỵ, lén lút vu khống hãm hại, giả tạo không ít cái gọi là chứng cớ dùng để vu hãm người trong Ma Vực, cuối cùng liên hợp với Quang Minh Thánh Điện, trong ứng ngoài hợp, một lưới bắt hết Ma Vực.

Hắn vạch trần hành động việc làm năm đó của Thánh Tế tư, người dưới đài nhìn thấy mà không khỏi kinh hãi, trừ số ít người liều chết trung thành ra, phần đông người bắt đầu sinh ra hoài nghi đối với Thánh Tế tư.

Nhưng đối với chỉ ra và xác nhận của hắn, Thánh Tế tư cự tuyệt giải thích phản bác ngay từ đầu, đến cuối cùng trở nên không cần thiết chút nào.

Đám người Phượng Vũ đang không hiểu vì sao ông ta phản ứng khác thường thì thánh tế tư đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, cuối cùng nói với ba người: "Ta không quan tâm hư danh, ta chỉ muốn thực lực. Ngươi cho là ta quý trọng một vị trí tế ti Tát Lan Ca hèn mọn này sao? Ha ha, ta cũng chỉ là muốn mượn cái thân phận này, ngưng tụ sức mạnh, giúp ta trở lại vị diện vốn có mà thôi. Nguyện vọng của ta sắp đạt thành, lại bị nhóm các ngươi quấy nhiễu, mặc dù phải phí chút trắc trở, cũng không ảnh hưởng đại cục. Cái bọn ngu ngốc ngu xuẩn như đàn bà này, bọn họ có ý kiến gì, lại có quan hệ gì với ta đâu!"

Nghe hắn tự nói thân phận, Phượng Vũ chỉ giật mình mà thôi. Bởi vì chính nàng cũng chính là người đến từ một thế giới khác, cho nên trình độ tiếp nhận tương đối cao. Nhưng phản ứng của Ngôn Ca Hành và Phượng Tường thì tương đối kịch liệt.

"Thì ra là ngươi vẫn luôn bày bố! Chuyện sáu mươi năm trước chẳng qua là một phần trong kế hoạch của ngươi! Buồn cười năm đó ta đã làm ra nhiều chuyện sai lầm như vậy, thì ra chỉ là vì thành toàn dã tâm bừng bừng của ngươi! Chỉ là, đừng tưởng rằng mọi chuyện cũng sẽ như ngươi mong muốn! Năm đó ta kịp thời tỉnh táo, sau khi phát hiện ra mưu đồ của ngươi, nhanh chóng quyết định vứt bỏ cái thân phận Quang Minh Chi Tử này, thoát thân ra ngoài, âm thầm tích góp lực lượng đối phó ngươi. Ngươi cho rằng năm đó Ma Quân Lucifer bị phong ấn, là bởi vì ta đại chiến kiệt lực, không còn lực lượng giết hắn, mới ngược lại tìm cách tiếp theo mà phong ấn hắn sao? Đó cũng chỉ là ta lấy cớ mà thôi! Ma Quân tâm cao khí ngạo, chịu sỉ nhục này nhất định sẽ hết sức báo thù! Ta muốn giữ hắn lại làm một mồi lửa, tương lai cùng nhau đối phó ngươi!"

Nhiều năm qua Ngôn Ca Hành vẫn áy náy vì năm đó điên cuồng sùng bái Thánh Tế tư mà làm ra chuyện sai lầm, dĩ nhiên càng thêm hận Thánh Tế tư một tay mưu đồ. Nghe chính miệng hắn nói ra mục đích của mình rồi, tức giận nhất thời tăng tới điểm cao nhất.

Phượng Tường thật sự là thất vọng đau khổ. Mặc dù hắn nhìn như lạnh lẽo không thích chung đụng với người khác, thực tế lại là người rất trọng tình cảm. Sáu năm qua từng chút quan tâm của nghĩa phụ đối với hắn hắn vẫn nhớ kỹ trong lòng, không ngờ, cái gọi là quan tâm hẳn là giả dối, dưới lớp mặt nạ của Thánh Tế tư, có gương mặt đáng ghê tởm khác.

Nhưng trong lòng hắn vẫn ôm hi vọng ngộ nhỡ, kiên trì hỏi: "Bề ngoài của ngươi có phải cũng như vậy hay không? Huyết án của Phượng gia năm đó, đến cùng có đúng là ngươi làm hay không?!"

"Hừ, xem ra ngươi là quyết định đứng ở một bên cùng với muội muội tốt của ngươi rồi. Nếu như đã trở mặt, nói cho ngươi biết cũng không sao, dù sao ngươi trốn không thoát lòng bàn tay của ta —— không sai, đó cũng không phải bộ dáng thật sự ta vốn có. Năm đó ta cùng với người ta chiến đấu với nhau, năng lượng khổng lồ xé rách thời không, kích thích Ám Năng Lượng, để cho ta đi đến vị diện này. Trong lúc ta xuyên qua thì bị Ám Năng Lượng cắn nuốt hầu như không còn, ta chỉ có thể linh hồn phụ thể đến trên người của người đầu tiên nhìn thấy."

Nghe đến đó, Ngôn Ca Hành nghiến lợi nói: "Cho nên ngươi dựa vào thân thể của Thánh Tế tư? Khó trách lúc đó chúng ta cũng kỳ quái, từ trước đến giờ Thánh Tế tư từ ái ôn hòa làm sao sẽ đột nhiên giống như biến thành người khác, trở nên tràn đầy dã tâm, cũng nghĩ ra kế hoạch điên cuồng như vậy. Nhưng tài ăn nói của ngươi thật sự quá tốt rồi, chẳng những dùng một cái đạo lý lớn gọi là giải cứu thiên hạ, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện để giải thích hành vi của mình, còn để cho chúng ta vẫn luôn một lòng đối với ngươi!"

Thánh Tế tư hả hê nói: "Thật ra thì phần lớn tông giáo thế gian này, nói một cách thẳng thừng đều là tẩy não mà thôi. Cái dáng vẻ này chính ta ở thế giới kia của mình đã chơi nhiều lắm rồi, ở trên người các ngươi, chỉ là dùng dao mổ trâu cắt máu gà thôi. Làm phiền các ngươi thay ta chạy bốn phương, mang Quang Minh Thánh Điện lên địa vị Chí Tôn vô thượng, để cho ta gia tăng tốc độ hội tụ tài nguyên. Sáu năm trước, rốt cuộc ta tạo nên được thân thể bản thân lần nữa, cũng bắt đầu chính thức tìm kiếm biện pháp trở về."

Trong lòng Phượng Vũ hơi rét, hỏi: "Phượng gia có bảo vật gì mà ngươi cần?"

"Tiểu cô nương cho rằng ta giết người đoạt bảo à, sai lầm rồi, mười phần sai. Cái ta cần cũng không phải là bảo vật, mà là người —— sáu mươi năm trước, khi ta tới vị diện này, đồng thời mang đến hai quả trái cây cất chứa đầy năng lượng. Đáng tiếc bọn chúng không rơi cùng một chỗ với ta, nếu không thì ta cần gì phải khổ sở khôi phục lực lượng. Khi ta đoạt được thân thể lão đầu này, đi tìm kiếm nó trước thì mới phát hiện bọn nó lại bị hai mao đầu tiểu tử ăn vào."

Thánh Tế tư liếm môi một cái, đầy mặt ảo não: "Trái cây năng lượng có thể nhanh chóng tăng lên thực lực của ăn người, lúc ấy ta đoạt được thân thể già nua suy yếu này, lực lượng cũng không hề xuất sắc. Ta biết rõ tạm thời không có cách nào đoạt lấy được đồ vật, chỉ có thể đợi thêm thời cơ. Cũng may năng lượng trái cây có một chỗ kỳ diệu khác: lực lượng của nó cũng không theo người ăn tử vong mà tiêu diệt, còn có thể truyền lực lượng cho người có huyết mạch thân cận nhất."

Phượng Tường đã không hề ôm lấy bất cứ hy vọng nào đối với Thánh Tế tư nữa, nghe vậy phẫn nộ quát: "Năm đó lấy được năng lượng trái cây có phải là tổ tiên Phượng gia? Cho nên ngươi liền giết phụ mẫu của ta?"

"Không tệ! Đáng tiếc khi ta động thủ rồi, ta mới phát hiện năng lượng cũng không ở trong cơ thể hắn, mà là đang ở trên người ngươi." Thánh Tế tư điềm nhiên nói: "Lúc ấy ta vốn định giết chết ngươi rồi, nhưng ngại vì ngươi tuổi còn quá nhỏ, những lực lượng kia bởi vì trên thân thể ngươi không thể thừa nhận, thì tự động phong ấn một phần. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Còn sót lại chỉ có thể chờ sau khi ngươi lớn lên mới có thể cởi ra. Nếu khi đó ta động thủ, lấy được cũng chỉ là lực lượng không trọn vẹn. Cho nên ta chỉ có thể chờ, chờ ngươi lớn lên sẽ hành động thủ. Chỉ là, trong quá trình chờ đợi, ta phát hiện thật ra thì ta không cần thiết tự thân động thủ, lợi dụng lực lượng đi thay ta mở ra vết nứt thời không, mà chỉ có thể để cho ngươi, cam tâm tình nguyện thay ta đi làm chuyện này."

"Cho nên ngươi mới đối với hắn tốt như vậy, tốt đến nỗi để cho hắn biết rõ ngươi có thể là hung thủ, vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định một lần lại một lần muốn xác nhận lại." Phượng Vũ liếc mắt nhìn sắc mặt tái xanh của Phượng Tường, nói.

Lời của nàng như rắc muối lên vết thương thì có chút quá mức, nhưng mà chỉ có như vậy, mới có thể nhanh chóng chặt đứt ảo tưởng của Phượng Tường đối với Thánh Tế tư.

"Ha ha, tiểu nha đầu ngược lại thông minh, một câu nói ra tâm sự của ta." Thánh Tế tư nhìn ánh mắt của Phượng Tường, giống như là một con rắn đang nhìn chằm chằm vào con mồi, lãnh khốc vô tình, tràn đầy tính toán: "Cái gọi là cha nợ con trả, năm đó tổ tiên của các ngươi cướp đi lực lượng của ta, các ngươi làm con cháu phải trả nợ thay hắn, cũng không quá đáng! Còn có Ma Vực, các ngươi cho là ta gây xích mích người trong thiên hạ coi Ma Vực là địch chỉ là vì nâng cao địa vị Quang Minh Thánh Điện? Các ngươi cũng không biết, Lucifer cũng là hậu nhân một trong hai người năm đó cướp đi trái cây năng lượng của ta! Mà vết nứt thời không lúc trước dẫn ta tới đây, cũng là ở Ma Vực! Hai chuyện dồn lại, các ngươi nói ta có nên xuống tay đối với Ma Vực hay không?"

"Ít nói những chuyện đường hoàng mạnh miệng chút đi!" Phượng Vũ trách mắng: "Nếu như ngươi tới cửa nói rõ ngọn nguồn, chắc chắn chúng ta cho ngươi. Nhưng ngươi lại vì thế mà giết chết nhiều người vô tội như vậy, quả thật là điên rồ! Lại còn mặt mũi nói mình không quá đáng!"

Đối mặt bị nàng chỉ trích, Thánh Tế tư bất vi sở động: "Trong mắt ta, các ngươi cũng chỉ là một bầy kiến hôi thôi. Chỉ là còn có mấy phần giá trị lợi dụng, cho nên có thể để cho ta có thêm vài phần kính trọng. Nói nhiều với các ngươi như vậy, đơn giản cũng chỉ bởi vì mấy năm nay không ai biết mục đích của ta, khiến ta không khỏi tịch mịch, vừa vặn các ngươi biết mấy phần ngọn nguồn, không bằng định để cho các ngươi chết được hiểu rõ. Ta đã xác minh địa điểm vết nứt thời không, năng lượng cần thiết ta cũng đã nắm chắt tới tay. Mấy con kiến hôi, các ngươi có thể chết rồi. Có thể chết ở trên tay của U Hoa ta, là vinh hạnh của các ngươi."

Khi Thánh Tế tư đang nói chuyện, giọng nói dần dần thay đổi. Từ lúc bắt đầu già nua, từ từ trở nên trẻ tuổi. Khi ông ta nói ra hai chữ vinh hạnh thì âm thanh nghe vào trong tai người nghe không khác gì thanh niên. Mà bề ngoài của ông ta vốn là bụng to trải qua thương tang, cũng trong tiếng kinh hô của mọi người ở đây mà rạn nứt ra từng tấc, lộ ra diện mạo thật sự.

Thân hình của ông ta và nhân loại so sánh ra thì cũng không có chỗ khác thường, nhưng khuôn mặt lại tương đối quỷ dị. Rõ ràng tất cả ngũ quan đều hoàn mỹ không thể bắt bẻ, nhưng tụ lại cùng một chỗ thì cũng vô cùng yêu tà, có một loại cảm giác quái dị không nói ra được, không biết từ đâu lại làm lòng người ta phát rét.

Có lẽ, đây chính là đặc trưng của ngoại tộc.

Mà Thủy Ma thú Tiểu Tĩnh đứng ở dưới đài vẫn khẩn trương chú ý tình thế bên này, sau khi nhìn thấy hình dáng chân thực của Thánh Tế tư thì kinh hô: "Chuyện gì xảy ra? Bộ dáng của hắn thế nào lại biến thành người kia xuất hiện ở Phượng gia năm đó?"

Thấy hắn lột đi ngụy trang, trái tim đám người Phượng Vũ căng lên, biết là hắn muốn động thủ. Nhưng lực lượng của Thánh Tế tư quả nhiên mạnh mẽ, bọn họ thậm chí còn không còn kịp lấy ra vũ khí phòng ngự nữa, thì Phượng Tường đã bị ông ta dùng pháp thuật đánh ngã. Phượng Vũ không kịp cứu viện, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phượng Tường bị hắn bắt đến trong ngực.

Một tay ôm Phượng Tường hôn mê, U Hoa mở một bàn tay ra, linh lực cuồn cuộn không dứt làm như không có điểm cuối, từ trong tay ông ta lưu chuyển ra, tạo thành quả cầu ánh sáng khổng lồ như hư mà lại thực, áp lực cường thế khổng lồ mà vô hình trong nháy mắt bao phủ mỗi người ở đây.

"Kẻ nghịch ta, chết!"

"Dừng tay!"

Mắt thấy quả cầu ánh sáng sắp rơi vào chỗ đám người đông đúc, tạo thành bi kịch không thể vãn hồi. Nhưng lúc này vẫn khi nó còn lơ lửng ở giữa không trung muốn rơi lại chưa thể rơi xuống, có một người phát sau mà đến trước, vượt lên trước hóa ra tấm lưới ánh sáng màu xanh nhạt, gắn kết lại rồi bảo vệ ở trên đầu mọi người.

Quả cầu ánh sáng rơi vào bên trên tấm lưới ánh sáng, phát ra ánh sáng thuần túy chói mắt, cũng khuấy động ra linh lực chập trùng cực lớn, chấn động làm cho rất nhiều người không tự chủ được mà ngã ngồi trên mặt đất, đủ loại hoảng sợ, chỉ sợ lưới ánh sáng không cách nào ngăn cản quả cầu ánh sáng hủy diệt một kích.

Cũng may lưới ánh sáng đong đưa mấy cái, cuối cùng vẫn tiếp nhận đòn tấn công nặng nề của quả cầu ánh sáng. Vốn là chỗ bị đánh đến mất đi vẻ sáng bóng, cũng lưu chuyển ra ánh sáng xanh nhạt lần nữa.

Thấy thế, U Hoa cười lạnh nói: "Có chút ý nghĩa, như vậy thử cái này một chút."

Nói xong, ông ta gia tăng thúc giục lực lượng. Quả cầu ánh sáng đột nhiên căng phồng lên, bộc phát ra ánh sáng càng thêm đốt người. Lưới ánh sáng ở dưới sự trùng kích của nó đánh vào mà từ từ ảm đạm phai mờ, mắt thấy ánh sáng càng ngày càng nhạt mỏng, cho thấy sẽ không đỡ được một kích này.

Nhưng người mở tấm lưới ánh sáng lại cười khẩy: "Vậy thì như thế nào."

Lời còn chưa dứt, hắn đã bắt đầu thúc giục linh lực. Lưới ánh sáng cấp tốc thu nhỏ lại, co rút thật nhanh, bọc quả cầu ánh sáng lại thật chặt. Trong thời khắc cả quả cầu ánh sáng bị bao bọc kia, hắn không cho U Hoa cơ hội phản kích, hét to: "Tán!" Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh

Kèm với sóng va chạm cực lớn, vô số điểm sáng sáng ngời giống như sao rơi bay tứ tán, mà quả cầu ánh sáng và lưới ánh sáng đều đã biến mất không thấy. Thì ra là, người nọ hẳn là đã khiến cho hai cỗ lực lượng đồng thời tan biến. Chỉ có như vậy, mới sẽ không thương tổn đến người chung quanh.

Thấy người tới cường hãn như vậy, U Hoa có một loại cảm giác quân cờ bị người kia kéo loạn ngoài ý muốn, không khỏi quát hỏi: "Là ai?!"

"Không phải là ngươi công bố muốn lấy lực lượng thuộc về ngươi sao, thế nào ngay cả ta cũng không nhận ra."

Kèm theo lời nói ngạo nghễ, một bóng dáng thon dài nổi trội rơi vào trên thánh đàn. Đây là một nam nhân anh tuấn thành thục, khi giơ tay nhấc chân cũng giống như có chứa ma lực, làm cho người ta không dời mắt được. Nhất cử nhất động của hắn cũng không có chỗ để bắt bẻ, trên khuôn mặt anh tuấn, giữa hai lông mày ẩn hàm ngạo nghễ. Nhưng lúc hắn nhếch môi cười nhạt thì bên trong đường cong mỉa mai lại có dịu dàng ưu nhã không nói ra được.

Từ khuôn mặt đến thân hình, hắn quả thực chính là bộ dáng tình nhân hoàn mỹ mà tất cả thiếu nữ trong thiên hạ đều nảy sinh xuân tâm mơ mộng.

Phượng Vũ chưa từng thấy qua nam nhân này, nhưng lần đầu tiên nhìn nhìn thấy hắn, không hiểu sao lại cảm thấy hết sức quen thuộc. Thấy nam nhân mỉm cười đi tới hướng mình thì nàng bật thốt lên: "Sư phụ?!"

Nghe vậy, nam nhân nụ cười sâu hơn: "Không hổ là A Vũ, nhìn một cái thì nhận ra ta."

"Sư phụ, ngươi thu hồi thân thể ban đầu rồi?"

"Không tệ, không chỉ là như vậy, lực lượng của ta còn mạnh hơn mấy phần lúc hưng thịnh nhất năm đó." Lucifer nói.

Trong lúc nói chuyện, hắn nhìn thấy Ngôn Ca Hành gắt gao đứng ở bên cạnh Phượng Vũ, không khỏi nhíu nhíu mày, nụ cười cũng phai nhạt đi: "Hoàng Minh? Phi Thiên?"

Liếc thấy Ma Quân hiện thân, trong lòng Ngôn Ca Hành dâng lên rất nhiều tư vị, phân biệt không rõ: "Hai cái tên này đại biểu thân phận trước kia của ta, mà bây giờ, ta là Ngôn Ca Hành."

Lucifer nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn mấy lần, chợt nói: "Làm sao ngươi còn nữ nhân hơn năm đó rồi hả?"

"Bề ngoài không có nghĩa là thực lực, bệ hạ." Ngôn Ca Hành nói. Đây chính là câu nói đầu tiên năm đó khi bọn họ mới gặp gỡ thì hắn nói với Lucifer.

Ánh mắt Lucifer khẽ động, hiển nhiên là vẫn nhớ những lời này: "Năm đó ngươi bán đứng ta...ta đã hận ngươi sáu mươi năm."

"......"

"Nhưng mới vừa rồi ta lại nghĩ thông suốt. Trước kia ta hận ngươi, bởi vì chúng ta là huynh đệ, ngươi lại phản bội ta... tự nhiên ta khó kìm phẫn hận. Hiện tại ta hiểu rõ ngươi là mật thám, có chủ khác, đã như vậy, ta hận ngươi cũng là vô ích. Nhưng ta sẽ thay từng người chết ở dưới tay của ngươi, đòi lại một công đạo."

Lấy tính tình của Lucifer, nói ra những lời này hiển nhiên đã là trình độ tha thứ nào đó. Ngôn Ca Hành hoàn toàn không ngờ hắn sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời sửng sốt nói không ra lời. Diendanlequydon~ChieuNinh Hắn đã sớm làm xong chuẩn bị sẽ bị cố nhân Ma Vực giận dữ mắng mỏ thậm chí tính toán ra tay, nhưng lại không ngờ, Lucifer lại sẽ tha thứ cho hắn.

"Lo lắng làm cái gì? Không muốn đánh chết lão nhân kia rồi hả?" Lucifer trực tiếp vỗ vai Ngôn Ca Hành.

"...... Dĩ nhiên muốn!" Ánh mắt phức tạp của Ngôn Ca Hành trở nên kiên định.

"Còn có ta." Phượng Vũ nhìn Phượng Tường hôn mê bất tỉnh, cũng đang giận dữ.

Ba người sóng vai hướng đi tới U Hoa, khí thế hừng hực, một đi không trở lại.

Mặc dù U Hoa có nắm chắt chiến thắng, nhưng đối đầu với ánh mắt kiên định của ba người, trong lúc nhất thời lòng tin lại bị dao động. Ngừng lại một chút, mới tìm được lí do thoái thác: "Không biết tự lượng sức mình!"

"Biết ngươi lai lịch bất phàm, cho nên ta cũng không có ý định khách khí với ngươi." Lucifer vừa dứt lời, Thú triều do ma thú tạo thành dần dần tuôn tới thánh đàn. Mọi người đầu tiên là thất sắc kêu lên, tiếp theo phát hiện bọn ma thú cũng không xâm phạm loài người, mà là tự xếp đội hình đi tới thánh đàn thì mới thở dài một hơi, không hiểu sao nhìn tất cả xảy ra.

Thấy Ban Tư ở trong bầy thú tự nhiên chỉ huy, Tiểu Đoàn tử trước kia ở bên hiệp trợ, và phụ thân Tiểu Đoàn tử đang bận rộn lấy lòng Tiểu Tĩnh, Phượng Vũ sáng tỏ: "Thì ra là ngươi tìm trợ thủ."

"Năm đó hắn đối với ta thế nào, thì hiện tại ta trả lại từng chút một." Lucifer nhìn U Hoa, tràn đầy oán giận: "Nợ máu của Ma Vực, sẽ dùng máu của ngươi để rửa sạch!"

"Hừ, vài con ma thú còn chưa khai hóa mà thôi, ngươi cho là ta sẽ sợ bọn nó sao?"

U Hoa còn chưa dứt lời, dưới đàn lại là một trận rối loạn, mấy ngàn vệ sĩ mặc giáp cầm kiếm, chỉnh tề đi vào quảng trường. Mà dân thường, thì bị sơ tán đi ra. Một thanh niên anh tuấn giơ Trường Đao thếp vàng lên nhắm vào U Hoa: "Cộng thêm Triêu Hoa đế quốc và Dong Binh Đoàn "máu cây tường vi" như thế nào?"

Thanh niên này chính là Mạnh Nguyên Phủ, mà đứng ở bên cạnh hắn lại là Luật Cung Thương.

Thì ra là, khi từ sau khi Phượng Vũ rời đi, Luật Chấn Thanh dùng tốc độ nhanh nhất ổn định dập tắt tai họa ngầm trong nước. Khi dò la được tàn đảng của Tật Phong Lang đang tiến về phía Quang Minh Thánh Điện, ý đồ bất lợi đối với Phượng Vũ thì Mạnh Nguyên Phủ tự động bày ra thân phận của mình thực tế là đoàn trưởng Dong Binh Đoàn "máu cây tường vi", cùng Luật Cung Thương tiến về phía Quang Minh Chi Thành.

Mà chuyện chính là khéo như vậy, khi bọn hắn vừa đuổi tới nơi này, thì đúng lúc thấy Ngôn Ca Hành tiết lộ chuyện năm đó, Thánh Tế tư bại lộ gương mặt thật. Thuận nước đẩy thuyền, hai người Mạnh Nguyên Phủ và Luật Cung Thương liền phát động vệ binh và đoàn chúng một đường cải trang mà đến, ra mặt lên tiếng ủng hộ.

Lấy được bằng hữu tương trợ, trái tim Phượng Vũ ấm áp một hồi. Nàng gật đầu ra hiệu về phía hai người cách đó không xa, ngay sau đó khiến Chu Tước và Vân Thâm Lam hiện thân: "Để cho cái tên không biết từ nơi nào chạy tới đây nhìn một chút lợi hại của Tát Lan Ca!"

Chu Tước khẽ cười một tiếng, hiện ra chân thân. Sải cánh thật dài nhất thời làm cho một vùng trên bầu trời Quang Minh thành nhiễm đỏ bừng. Mọi người đắm chìm trong ánh sáng thần kỳ của Chu Tước, rối rít quỳ rạp sát đất hành lễ đối với thụy thú chỉ xuất hiện qua ở trong truyền thuyết này.

Mặc dù tên "máu cây tường vi" là Dong Binh Đoàn, thực tế lại một phần của Đồ Nam Đại Lục - Đệ Nhất Đế Quốc, theo một ý tứ nào đó mà nói, nó đại biểu cho ý chí Đệ Nhất Đế Quốc. Diendanlequydon~ChieuNinh Hai đại đế quốc, cộng thêm Viễn Cổ Linh Thú, cũng đang đứng về phía đối địch với Thánh Tế tư. Cộng thêm mới vừa rồi mọi người đều nghe được lời của hắn, bất tri bất giác, U Hoa đã trở thành kẻ địch của tất cả mọi người.

Ý thức được điểm này, U Hoa ý thức được hôm nay mình không chiếm được điều hay. Hắn chuyển động tầm mắt, lập tức nghĩ ra đối sách: "Phượng Vũ, nếu ngươi muốn tánh mạng Phượng Tường, thì cùng với Ma Quân của ngươi đến Ma Vực tìm ta! Ta sẽ ở tại vết nứt thời không chờ ngươi!"

"Đứng lại!"

Làm sao U Hoa làm theo mong muốn của mọi người, theo ánh sáng pháp thuật dịch chuyển không gian lóe lên, hắn đã mang theo Phượng Tường biến mất ở trong hư không.

"Đáng chết!" Phượng Vũ giọng căm hận nói. U Hoa nói đi Ma Vực, dĩ nhiên là muốn một lưới bắt hết lực lượng của Lucifer và Phượng Tường, dùng để chuyển hóa thành lực lượng mở ra vết nứt thời không.

Dĩ nhiên Lucifer cũng hiểu một điểm này, đã tính trước nói: "Yên tâm, không có ai hiểu rõ Ma Vực hơn ta. Ta sẽ để cho Lão Bất Tử này vùi thân ở Ma Vực, cứu ca ca nàng về."

"Đúng vậy, Tiểu Phượng Vũ, ta cũng rất hiểu rõ Ma Vực, nàng không cần gấp gáp, lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ giết chết tên kia." Ngôn Ca Hành nói xong, tự nhiên mà muốn đi vịn bả vai của Phượng Vũ, lại bị một cái tay khác ngăn lại, Lucifer nhìn hắn chằm chằm: "Quản tốt móng vuốt của ngươi, không cần loạn đụng người của ta."

"Người của ngươi? Ma Quân bệ hạ, ta không có nghe lầm chứ, mới vừa rồi Tiểu Phượng Vũ lại gọi ngươi là sư phụ." Ngôn Ca Hành nói thẳng ra hắn ý ở ngoài lời, không chút nào yếu thế nói: "Sư phụ như cha, nếu như muốn ta nói thì trước gọi ngươi một tiếng nhạc phụ đại nhân, ta tương đối vui lòng."

"Ngươi!" Lucifer ánh mắt lạnh lẽo: "Phi Thiên, ngươi thật to gan, lừa ta lần thứ nhất, còn muốn tới cướp người của ta? Phượng Vũ là của ta, ngươi đừng mơ tưởng đụng nàng một cái đầu ngón tay!"

Hai người bọn họ trợn mắt nhìn, không khí ánh lửa văng khắp nơi. Luật Cung Thương xa xa thấy một màn như vậy, rụt cổ một cái: "Thích Phượng Vũ  đều không phải là người đèn đã cạn dầu, chỉ là rốt cuộc Phượng Vũ nhìn trúng người nào?"

"Cái này này...... Tiểu Thương, ngươi làm bộ như không nhìn thấy là tốt nhất." Mạnh Nguyên Phủ thật lòng đề nghị.

Mà thân là người trong cuộc, Phượng Vũ thì lại lúng túng: hai người này nói gì vậy? Như thế nào đột nhiên nàng lại thành người của ai rồi hả? Nói như vậy, lúc nàng và sư phụ ở chung một chỗ rất an tâm, nhưng ở chung một chỗ với Ngôn Ca Hành thì cũng rất vui vẻ. Nếu như muốn để cho nàng lựa chọn, trong lúc nhất thời nàng cũng không nói nên lời.

Từ trước đến giờ Phượng Vũ đối với chuyện tình cảm thiếu đầu óc. Lúc đầu mờ mịt sau khi qua đi, nàng quyết định không thèm nghĩ những thứ đồ phức tạp này nữa: "Các ngươi đừng tranh cãi nữa, trước làm chính sự quan trọng hơn. Còn nữa, ta không phải của bất cứ ai hết, ta chỉ thuộc về bản thân ta, không có người nào có thể cấm chế ta, thao túng ta. Hi vọng các ngươi nhớ điểm này."

"Được! Chúng ta cứ nhìn xem, rốt cuộc là ai có thể giết chết Lão Bất Tử này!" Lucifer lớn tiếng đồng ý, hắn rất có lòng tin đối với mình.

Ngôn Ca Hành cũng không cam yếu thế: "Nhất định là ta!"

Phượng Vũ nâng trán: hai người này, rốt cuộc có nghe vào lời nàng nói hay không?

Giống như Quang Minh thành, Ma Vực cũng ở Đông Lăng Đại lục. Nhưng từ sau trận đại chiến năm đó, thì nơi này đã thay đổi thành đất hoang tràn đầy phế tích. Hoàn toàn trái ngược với Quang Minh thành phồn hoa, có vẻ hết sức thê lương.

Trước mặt mọi người chuẩn bị một phen, khi chạy tới Ma Vực rồi, ngoài ý muốn thấy được một người.

"Phượng Vũ, đã lâu không gặp." Phó Tư Đường cố nén tâm tư phập phồng, cố làm ra vẻ thoải mái mà mỉm cười nói. Khi hắn thấy hai nam tử xuất sắc làm bạn ở bên cạnh trái phải của Phượng Vũ thì trái tim ảm đạm một mảnh: nàng hoàn mỹ như vậy, nhất định sẽ gặp được tốt nhất, mình là cái thứ gì đây?

"Tư Đường!" Phượng Vũ thật là kinh ngạc: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Chớ xem thường Tu Tháp đế quốc, ở Quang Minh thành cũng có tai mắt của Hoàng thất. Nghe được biến cố, ta đương nhiên phải đuổi đến giúp đỡ nàng." Trong khi nói chuyện, tâm tình của Phó Tư Đường lại phấn chấn lên lần nữa: trên đời tình cảm không nhận được đáp lại quá nhiều, hắn cũng chỉ là một trong chúng sinh. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Mình chỉ cần làm chuyện mình cho là đúng, ngày sau nhớ tới có thể không làm thất vọng tâm ý của bản thân, cũng đủ rồi.

Phượng Vũ không có mảy may phát hiện tâm tình của Phó Tư Đường, ngoài cảm động ra, lại không khỏi lo lắng nói: "Nhưng ngươi......"

Phó Tư Đường hiểu ngầm nói: "Yên tâm đi, sau khi nàng đi ta đặc huấn mình một trận, mặc dù so ra thì kém nàng, nhưng bấy nhiêu cũng có thể ra một phần lực."

"Cám ơn." Nhìn bộ dạng hắn long đong mệt mỏi, nhìn lại một đám đồng bạn phía trước một chút, nàng nghĩ đến mình ở dị thế lại có thể kết được nhiều đồng bạn đáng tin như vậy, Phượng Vũ không khỏi sinh lòng cảm khái. Nàng quyết định lần nữa, nhất định phải đánh bại U Hoa, cùng mọi người tiếp tục cuộc sống hạnh phúc với nhau.

Trái với mọi người nặng nề, Lucifer lại có vẻ dễ dàng hơn. Làm chủ nhân, hắn giới thiệu cặn kẽ: "Khi vế nứt thời không mới xuất hiện, tất cả mọi người không biết đó là cái gì, nhưng sau khi đi điều tra người bị cắn nuốt trước đó, thì chúng ta hoạch định khu vực này thành cấm địa. Chỉ là trước đó vài ngày ta đi tới đây lấy thân thể về thì phát hiện một chuyện rất thú vị."

"Chuyện gì?"

"Tên kia liều mạng muốn trở lại thế giới cũ của hắn, mà kẻ thù của hắn ở bên kia cũng đang tìm hắn. Đang ở phụ cận vết nứt, ta phát hiện không ít dấu vết người thế giới bên kia đi tới. Các ngươi nghĩ xem, nếu như tên kia hào hứng chạy đến bên cạnh vết nứt thời không, khi một vài người đối đầu phát hiện ra hắn rồi, sẽ xảy ra chuyện gì?"

Đổi lại bất cứ người nào, thấy kẻ thù tâm tâm niệm niệm muốn đuổi bắt đột nhiên xuất hiện, nhất định sẽ bất chấp tất cả mà nhào tới thôi.

Ý thức được điểm, Phượng Vũ vô lực nói: "Khó trách lúc tên kia chạy trốn ngươi tuyệt đối không sốt ruột, thì ra là có nguyện nhân. Chỉ là, Phượng Tường vẫn còn ở trong tay hắn, chúng ta phải nghĩ cách trước tiên cứu hắn ra, không nên bị ảnh hưởng."

"Đó là đương nhiên."

Tất cả mọi người đối với lời nói của Phượng Vũ không có dị nghị gì. Ở dưới sự hướng dẫn của Lucifer, đoàn người đi tới hướng vết nứt thời không.

Xuyên qua phòng ốc sụp đổ và bụi cỏ sinh trưởng tốt, ở trên một mảnh đất trống trải, mọi người thấy được một màn không thể tưởng tượng nổi nhất trong cuộc đời này: trong hư không, có một vết rách thăm thẳm. Nhìn từ chính diện, nó sâu thẳm không biết đến cuối cùng, nhưng nhìn từ mặt nghiêng, thì lại không hề có khác thường. Dị tượng này nếu như không có tận mắt thấy qua, tuyệt đối không có khả năng hình dung.

Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng xẹt qua mấy phần kính sợ đối với Đại Tự Nhiên, âm thầm cảm thán thế giới rộng lớn và đầy tri thức.

Đúng lúc này, U Hoa đứng ở vết nứt thời không khác thấy được đám người Phượng Vũ. Đối với tất cả mọi người không nhìn thấy được ông ta thì vẫn vì mình tính toán không bỏ sót mà dương dương đắc ý. Ông ta vừa muốn làm phép, làm theo cách cũ mà kéo Lucifer, thì bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh nhiều hơn một hơi thở cuồng bạo.

Hơi thở kia lại quen thuộc như thế, lập tức khơi dậy lên kí ức ông ta không muốn nhớ lại. Ông ta khó có thể tin quay đầu lại, chỉ thấy đầu bên kia của vết nứt, trong bóng tối thâm thúy vô biên, đưa qua một bàn tay thon dài tái nhợt như tuyết thật đáng sợ, trên cổ tay mang theo vòng vàng Linh Lung: "Rốt cuộc bắt được ngươi! U Hoa đáng chết!"

Nhất thời sắc mặt U Hoa đại biến, ném Phượng Tường ở một bên, vừa định chạy trốn, cánh tay kia liền quỷ dị duỗi dài hơn mười mét, vững vàng nắm chặt cổ họng của ông ta, chậm rãi kéo ông ta về từng chút một.

"Không...không được......" Cổ họng U Hoa rung động khanh khách, nhưng vô luận ông ta dùng sức ra sao, đều không thể đẩy ra bàn tay kìm thật chặt ở trên cổ, chỉ có thể mặc cho đối phương kéo ông ta vào vực sâu.

Vào một khắc kia khi cả người ông ta biến mất vào bóng tối, ông ta phát ra một tiếng thở dài tuyệt vọng.

Phượng Vũ chạy lên phía trước đỡ Phượng Tường dậy, xác nhận hắn chỉ là hôn mê thì nhìn vết nứt thời không quy về yên tĩnh lần nữa, có chút không dám tin tưởng: "Cứ kết thúc như vậy?"

Nàng vốn cho là, sẽ có một cuộc đại chiến rung động lòng người.

Sau lưng, trừ Lucifer ra, tất cả mọi người ôm ý tưởng giống nhau.

Ngôn Ca Hành hồi phục tinh thần lại trước hết: "Không có tự tay xử trí hắn, thật là tiện nghi cho người này. Chỉ là, Tiểu Phượng Vũ, chính sự đã xong, có phải nàng có thể lo lắng đến vấn đề cá nhân hay không rồi hả?"

Không đợi Phượng Vũ trả lời, Lucifer đã lạnh lùng nói: "Lời này ta nên nói mới đúng!"

Thấy hai người lại có dấu hiệu muốn khai hỏa, Phượng Vũ nói: "Các ngươi tốt xấu gì cũng tôn trọng ý kiến của người trong cuộc là ta đây chứ? Ta hoàn toàn không nghĩ tới những thứ này, các ngươi ở đó nóng đầu làm cái gì?"

Lucifer trừng mắt liếc Ngôn Ca Hành: "Bây giờ bắt đầu suy tính cũng không muộn."

"Đúng vậy đó Phượng Vũ, yêu là chuyện rất tốt đẹp, để cho chúng ta lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết mà lui tới đi!"

"Tốt đẹp?" Phượng Vũ lắc đầu một cái: "Chuyện như vậy vẫn là thuận theo tự nhiên thôi. Hiện tại ta cảm thấy chuyện để cho người ta thấy tốt đẹp, chỉ có tu hành, du lịch, thức ăn ngon. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Thiên hạ lớn như vậy, ta còn có thật nhiều chỗ còn chưa có đi qua, về chuyện một cái vị diện khác, ta cũng tương đối có hứng thú. Ta nghĩ, ít nhất phải chờ ta chán ghét những thứ này, mới có thể suy tính cái gì mà yêu đương."

Không phải chứ!

Hai nam nhân này khi nghe xong lời nói này thì song song khổ mặt, ngay sau đó lại lên tinh thần.

Ngôn Ca Hành giành nói: "Không có việc gì không có việc gì, Phượng Vũ, nàng thích thức ăn ngon, ta vơ vét cho nàng. Nàng thích tu hành, chúng ta có thể cùng đi. Thích du lịch thì càng dễ làm, ta có thể đi cùng nàng khắp thiên hạ, chính ta rất có kinh nghiệm ở phương diện này."

Lucifer bị hắn đoạt lời kịch hừ lạnh một tiếng, quả đấm bóp khanh khách vang dội.

Đối với nhiệt tình của hai người, Phượng Vũ có chút tiêu thụ không nổi: "Sau này hãy nói đi, hôm nay tất cả mọi người đều mệt mỏi, tìm chỗ nghỉ ngơi trước đi."

"Được rồi......"

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi mọi người đứng lên từ địa điểm đóng quân dã ngoại, đã không thấy tung tích Phượng Vũ và Tiểu Đoàn tử, chỉ để lại một tờ giấy: "Ta đi ra ngoài giải giải sầu, qua một thời gian sẽ trở về, đừng lo lắng cho ta."

Hành vi chạy trốn rõ ràng thế này để cho Lucifer và Ngôn Ca Hành chỉ trích lẫn nhau, đều cho rằng Phượng Vũ là bị đối phương hù dọa chạy. Hung hăng đánh một trận, rồi hai người vội vã rời đi, chia nhau đi tìm Phượng Vũ, chỉ sợ chậm một bước cũng sẽ bị đối phương đoạt trước.

Cùng lúc đó, một đám được đặt tên là ngọn lửa hy vọng, đốt ở trong lòng Phó Tư Đường: "Nàng không thích bọn họ, nói cách khác, ta còn có cơ hội?!"

Nghĩ đến điểm này, hắn cũng bước lên con đường tìm kiếm.

"Nếu không ta cũng chen vào một chân?" Nhìn hết người này tiếp theo người kia rời đi, Mạnh Nguyên Phủ nói đùa.

Lập tức có người tiếp nhận đề tài của hắn: "Các hạ không cân nhắc tới lựa chọn khác?"

Mạnh Nguyên Phủ quay đầu lại, một người đẹp áo đỏ đang nhìn hắn cười yếu ớt nói nhỏ.

Mấy năm sau, một buổi chiều nào đó.

Ma Vực được sửa chữa rực rỡ hẳn lên, khói bếp lượn lờ dâng lên giống như ngày thường.

Ban Tư đau lòng ôm một con Thạch Ban Tích Dịch bị xoắn đi cái đuôi, khiển trách một đứa trẻ tóc đen: "Sớm đã nói với ngươi không cần nghịch ngợm gây sự, ngươi còn như vậy, ta cần phải đề nghị mẫu thân ngươi tăng thêm việc học của ngươi lên gấp ba rồi!"

Đứa trẻ vẫn dung dung không để ý khi nghe được hai chữ mẫu thân thì lập tức làm ra vẻ mặt lấy lòng: "Gia gia, con biết sai rồi, con nhất định sửa lại! Người nói cho phụ thân con biết cũng có thể, cầu xin người ngàn vạn lần đừng nói cho mẫu thân."

Lúc này, lại một đứa trẻ tóc bạch kim chạy tới, cùng cầu cạnh: "Gia gia, bắt đầu từ ngày mai con và ca ca cùng đi giúp người chăm sóc ma thú có được hay không? Người ngàn vạn lần đừng nói cho mẫu thân, nếu không phụ thân lại muốn trách chúng con, nói là chúng con nghịch ngợm, mẫu thân mới thường đi ra ngoài."

"Các ngươi đó...... Được rồi, bỏ qua cho các ngươi chỉ một lần này." Đối mặt hai đứa trẻ trắng trẻo đáng yêu mềm giọng muốn nhờ, lòng dạ cứng hơn nữa thì ai cũng sẽ thả mềm thái độ, huống chi là Ban Tư vẫn luôn yêu thương đám bọn hắn. Mặc dù biết rõ bản tính ác liệt của hai đứa trẻ này, nhưng ông vẫn  không xị mặt được, nhẫn tâm trừng phạt bọn nó.

Chỉ là cũng thật sự là kỳ quái, phụ thân của hai người bọn nó vẫn thủy hỏa bất dung, nhưng ngược lại hai đứa bé lại chung đụng hòa thuận, thật là chuyện lạ.

Lấy được ân xá, hai đứa trẻ hoan hô một tiếng, kéo tay cùng nhau chạy đi, lời của trẻ thơ biến mất ở trong gió.

"Phó thúc thúc ngày mai lại muốn tới."

"Phụ thân ta và phụ thân đệ lại muốn đen mặt rồi."

"Chỉ là mỗi lần Phó thúc thúc tới đều cho chúng ta rất nhiều món đồ chơi, đệ thích hắn."

"Nếu như mẫu thân đồng ý Phó thúc thúc cầu hôn, chúng ta sẽ có thêm đệ đệ đi."

"Tại sao không phải là muội muội?"

Cách đó không xa, một cô gái trẻ tuổi đang vẫy tay với bọn nó: "Các bảo bối, ăn cơm đi!"

"Dạ..., mẫu thân!"

Hoàn truyện.