Ngự Hoàng

Chương 4



Hoàng Phủ Cận vừa lâmtriều xong, liền hừng hực chạy tới Từ Vân cung, cung nữ thái giám hai bên nhìnthấy, vội vàng hành lễ.

“Điện hạ…”

“Miễn miễn.” Hắn không kiên nhẫn vẫy tay, trên khuôn mặt tuấn tú tất cả đều làthần sắc lo lắng, vội vàng vào trong tẩm cung, tiểu nha đầu hầu hạ canh giữ ởtrước giường hốc mắt hồng hồng, trong tay còn bưng chén thuốc.

“Tụ nhi...”

Cũng không để ý tới tiểu nha đầu, hắn bước nhanh đi đến trước giường, tinh tếđánh giá người nằm trên giường vì bệnh mà hai gò má bị nóng đến đỏ bừng, môikhô nứt, ánh mắt đục ngầu.

Gương mặt nguyên bản vốn thanh tú xinh đẹp, nay nhiễm thượng bệnh sắc, tiều tụysuy yếu khiến người đau lòng.

“Sao bệnh lại nghiêm trọng như vậy? Thái y đâu? Thái y vì sao không ở nơi này?Đám nô tài chết tiệt này các ngươi làm việc như vậy sao?”

Mấy ngày nay hắn bận giúp phụ hoàng xử lý quốc sự, đã hai ngày không đến Từ Vâncung thăm Tụ nhi, nô tài trong Từ Vân cung thấy nàng bệnh thật sự nghiêm trọng,không dám lại trì hoãn, đi bẩm báo thái tử.

Cho nên Hoàng Phủ Cận vừa lâm triều xong, liền khéo léo từ chối phụ hoàng muốnđàm luận quốc sự cùng hắn, vội vàng chạy tới Từ Vân cung.

Khi hắn thấy Dạ Sở Tụ bệnh nặng như vậy, không còn vẻ tươi đẹp kiều mỵ của ngàyxưa, trong lòng thật đau, cũng không biết là giận hay tức, liền bắt đầu tráchcứ những nô tài hầu hạ.

“Cận ca ca...” Dạ Sở Tụ nằm ở trên giường, suy yếu vô lực đưa tay kéo áo hắn.

“Không liên quan bọn họ, Thái y đến xem qua, cho mấy phương thuốc, nhưng...Muội không muốn uống thuốc.”

Nàng hơi thở mỏng manh, đối với chén thuốc vẫn còn tỏa nhiệt mà tiểu nha đầuđang cầm chán ghét đến tận xương tủy.

“Không uống thuốc sao được?” Hoàng Phủ Cận không hờn giận nhíu mày, mới vừa rồigiọng điệu nghiêm khắc vạn lần nay đã dịu đi vài phần, hắn không để ý đến lễnghĩa nam nữ, trực tiếp ngồi ở đầu giường, vẻ mặt thương tiếc đau lòng nhìnnàng.

“Đã lớn như vậy, sao lại còn tùy hứng như thế? Chẳng lẽ muội đã quên lần trướcbị bệnh thê thảm thế nào? Phải làm cho mình nửa sống nửa chết mới vui vẻ sao?”

Dạ Sở Tụ mặc dù thông minh lanh lợi, từ nhỏ đã hiểu chuyện, chỉ duy nhất chánghét uống thuốc.

Đại khái là việc này có liên quan đến những điều nàng trải qua khi còn bé, DạSở Tụ từ khi sinh ra liền mang theo bệnh căn, từ nhỏ sợ lạnh sợ nóng, thời tiếtkhông tốt một chút, liền bệnh nặng một hồi.

Cho nên Dạ Bình Phong liền thu thập các loại thảo dược quý báu, từ nhỏ đem nàngngâm trong lu thuốc, ngày này qua tháng nọ, làm cho thân thể nàng ngày càngkhỏe mạnh hơn, nhưng lại làm nàng sinh ra nỗi thống hận với uống thuốc.

Hơn nữa nương nàng bệnh nặng cả ngày đều uống thuốc, nhưng cuối cùng vẫn là hồnvề tây thiên, cho nên Dạ Sở Tụ lại đối chén thuốc sinh ra sợ hãi.

Từ sau khi nàng tiến cung, thật ra không thường sinh bệnh, nhưng nếu mà bệnh,chính là kinh thiên động địa.

Lần trước sinh bệnh, là hai năm trước, lúc ấy liền khiến cho Hoàng Phủ Cận sợchết khiếp, sợ nàng buông tay nhân gian.

Lần này nàng lại bị bệnh, hắn làm sao có thể không vội!

Nghe hắn miệng đầy răn dạy, Dạ Sở Tụ khổ sở xoay đi khuôn mặt nhỏ nhắn khôngnhìn đến hắn, bị thật lớn ủy khuất, ngay cả hốc mắt cũng hồng hồng.

Hoàng Phủ Cận thấy thế, nhịn không được cúi người. “Tụ nhi, ngươi lại cáu kỉnhcái gì? Ta nghe nô tài nói, thân thể của ngươi vốn tốt, nhưng vài ngày trướckhẩu vị lại trở nên không tốt, bộ dáng đầy tâm sự, có phải Ngu quý phi cùng Báthoàng tử lại chọc giận ngươi hay không?”

Từ vài năm trước, sau khi Dạ Sở Tụ đắc tội hai người kia, Ngu quý phi liền đốivới nàng căm thù cực độ.

May mắn vài năm này có Hoàng Thượng che chở, Ngu quý phi cũng không dám lỗmãng, nhưng ngày thường gặp mặt, trong lời nói không khỏi có chút xung đột.

Dạ Sở Tụ là cái chí tình chí nghĩa, lại bởi vì ở trong cung có thái tử sủng,làm sao chịu để cho chính mình bị nửa điểm ủy khuất.

“Vì sao Tụ nhi tâm tình không tốt, chẳng lẽ điện hạ không biết sao?”

Bình thường nàng gọi hắn Cận ca ca, một khi đổi giọng gọi điện hạ, tất là tứcgiận không nhẹ.

Hoàng Phủ Cận phất tay bảo cung nữ trong phòng lui xuống, không khỏi than nhẹmột tiếng.”Hay là muội nghe những nô tài lắm miệng nói chuyện, phụ hoàng lệnhcho ta tuyển quý phi, nên sinh bệnh?”

Bị nói trúng tâm sự, nàng đem mặt ép tới, cúi đầu xuống, nguyên bản khuôn mặtnhỏ nhắn còn ủy khuất lập tức đỏ bừng.

Nàng mười hai tuổi tiến cung, nay đã được bốn năm, cùng Hoàng Phủ Cận sớm chiềuở chung, sớm xem hắn là phu quân tương lai của mình.

Nhưng hoàng gia không thể so với dân chúng tầm thường, huống chi người nàng áimộ lại là đương kim thái tử.

Hôn sự của hắn tất có quan hệ với chính trị, nàng không có hậu trường (không cóngười chống lưng), không có bối cảnh, thân thế lại không hiển hách, cho dù đượcthái tử sủng ái, nhiều nhất cũng chỉ làm thiếp mà thôi.

Trước đó vài ngày nghe bọn nô tài vụng trộm nghị luận, Hoàng Thượng khi lâmtriều cùng các đại thần nghị luận cho thái tử tuyển quý phi, sở hữu đại thầnđều cực lực muốn đưa cháu gái hay nữ nhi của mình vào cung.

Dù sao nếu được tuyển trở thành quý phi của thái tử, tương lai có thể sẽ đượclàm hoàng hậu, có ai lại không muốn trở thành hoàng thân quốc thích, không muốnvinh hoa phú quý?

Nghe tin tức đó, đáy lòng Sở Tụ khổ sở, lại không biết nên như thế nào chophải.

Vì thế không phấn chấn ăn uống, tâm tình buồn bực, vài ngày gần đây lại sinhbệnh nặng.

Chờ đợi thái tử đến xem mình, nhưng khi gặp mặt, nghĩ đến sự tình này, nàng lạithấy ủy khuất.

“Huynh là điện hạ, sớm muộn gì cũng nạp phi sinh con, liên quan gì đến muội?”Trong lòng mặc dù loạn, nhưng vẫn nhịn không được phát ra cáu kỉnh.

Hoàng Phủ Cận cười nhẹ, đỡ nàng ngồi dậy, nàng vẫn không muốn nhìn hắn.”Tụ nhivì giận đến phát ốm, chẳng lẽ là vì không hy vọng ta tuyển quý phi?”

Nghe vậy, nàng ngẩng đầu trừng hắn một cái, mắt hàm oán hận nói. “Huynh tuyểnphi tử, liên quan gì muội?”

Không nghĩ tới hắn lại cười đến càng thêm đáng giận, một tay ôm nàng vào lòng,giống như ôm đứa nhỏ, Dạ Sở Tụ giãy dụa vài cái, lại vì sinh bệnh mà vô lực,cuối cùng, chu miệng chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực hắn, cách lớp áo ngoàibằng lụa, há mồm cắn một cái, biểu hiện sự phẫn nộ của nàng.

Hoàng Phủ Cận bị đau, lại còn cười lên.”Xem, Tụ nhi của chúng ta giận đến thànhbộ dáng con chó nhỏ.”

“Hừ!”

“Được rồi được rồi, đừng tức giận, muội đang sinh bệnh, đừng ép buộc mình nhưvậy, làm cho ta thấy thật đau lòng.”

“Ai thèm huynh đau lòng.” Nàng tức giận nói, nhưng lại nhu thuận tựa vào hắn.

Hoàng Phủ Cận ôm nàng, dùng thìa bạc múc thuốc, như dỗ đứa nhỏ đưa đến bên môinàng.

“Tụ nhi không muốn uống.”

“Không uống dược, sẽ bệnh chết.”

“Chết thì chết đi, dù sao bệnh chết còn tốt hơn tức chết.”

“Nói ngốc gì đó! Nếu muội bệnh chết, ta làm sao có thể sống một mình?”

Dạ Sở Tụ nhịn không được giương lên đôi mắt to, nhìn thiếu niên tuấn mỹ trướcmặt, trải qua vài năm biến hóa, thái tử lúc trước chỉ có mười ba tuổi, nay sớmbiến thành nam tử tuyệt sắc, ngọc thụ lâm phong, thon dài cao ngất.

Lời hắn vừa nói, mặc kệ là thật hay giả, nghe vào trong tai nàng, cứ như là hứahẹn.

Hoàng Phủ Cận cũng không để ý tới tim nàng đang đập mạnh và loạn nhịp, bưng lênchén thuốc, chính mình trước nuốt vào một ngụm, không đợi nàng phản ứng, liềnnâng lên cằm nàng, cúi người truyền dược trong miệng mình vào miệng nàng.

“Cận ca ca, khụ khụ...” Bị bắt nuốt thuốc vào, bởi vì nuốt quá mau, Dạ Sở Tụ holên.

“Nếu muội không tự uống, ta sẽ dùng phương pháp này buộc muội uống.” Nói xong,vừa muốn uống vào một ngụm thuốc nữa, lại bị nàng ngăn cản.

“Không cần, muội còn bệnh, sẽ lây bệnh cho huynh.”

“Lây bệnh thì lây bệnh, nếu ta cũng bị bệnh, thật ra có thể làm bạn với muội,đỡ phải cho muội ở trong này suy nghĩ miên man một mình, đến lúc đó có ta cùngmuội uống thuốc mỗi ngày, xem muội còn dám không uống hay không?”

“Huynh...” Dạ Sở Tụ không biết nên giận hay là cười, đáy lòng lại kìm khôngđược dâng lên vài phần cảm động.

Nhìn chén thuốc hắn bưng trong tay, đen đậm, còn tản ra mùi thảo dược gay gắt,tuy là khó nhịn, nhưng mà hắn vừa mới dùng phương pháp đó để buộc nàng uống,thật sự làm cho nàng thẹn thùng không thôi.

Nàng cau mày lấy qua chén thuốc trong tay hắn, vẻ mặt đau khổ. “Muội... muộiuống nó là được.”

Thấy nàng ngoan ngoãn uống thuốc, Hoàng Phủ Cận tâm tình tốt lắm, nhịn khôngđược lại ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng dỗ. “Tụ nhi, về sau nếu không thoảimái, trực tiếp tìm ta nói ra buồn bực của mình là tốt rồi, cần gì phải lấy thânmình ra đùa giỡn?”

Nói xong, hắn đưa tay từ trong lòng lấy ra một khối bạch ngọc trong suốt sángngời, nhét vào trong tay nàng. “Nhìn xem đây là cái gì?”

Dạ Sở Tụ tiếp nhận khối bạch ngọc, cỡ bằng quả đấm, mặt trên có khắc đồ án hìnhrồng tinh xảo, chất ngọc thượng đẳng, nắm ở trong tay thật ấm áp.

Nàng khó hiểu giương lên đôi mắt to, đối phương thấy nhéo nhéo hai má nàng.”Đâylà cống phẩm do đặc sứ Viêm quốc đưa tới, là bảo bối hiếm có của Viêm quốc,chẳng những hỏa thiêu không chảy, đóng băng không xấu, hơn nữa mang ở trênngười, còn có thể trừ lạnh vào mùa đông, mát mẻ vào mùa hè, ta cố ý xin phụhoàng, đến tặng cho muội, bởi vì thân thể muội sợ lạnh sợ nóng, về sau mangtheo nó, có thể che chở thân thể, tránh sinh bệnh, khiến người khác đau lòng.”

Nắm trong tay khối ngọc thượng đảng ấm áp này, lại nghe hắn nói những lời trikỷ, ủy khuất trong lòng, dần dần biến mất.

“Tụ nhi, đợi muội hết bệnh rồi, ta cầu phụ hoàng đem muội gả cho ta, đượckhông?”

“Hả?”

“Tiểu ngu ngốc nhà muội, đã quên ước định lúc trước của chúng ta sao? Từ hainăm trước ta đã nói qua, sớm muộn gì có một ngày, cũng nạp muội làm phi tử,chẳng lẽ việc đó muội cũng không nhớ rõ sao?”

Đêm dài nhân tĩnh, trong Từ Vân cung, như trước sáng đèn.

Dạ Sở Tụ ngồi ở trong đằng y, nương theo ánh đèn mỏng manh kia, trong tay cầmchâm tuyến, đang thêu hoa án tinh mỹ.

Xem chủ tử hốc mắt đỏ, mặt đầy mệt mỏi, ở một bên hầu hạ, tỳ nữ Thải Lâm nhịnkhông được đau lòng.

“Bảo quý phi...”

“Hư!” Thải Lâm vừa muốn nói chuyện, đã bị Dạ Sở Tụ cấm thanh. “Nhỏ giọng chút,thái tử vừa mới ngủ, đừng đánh thức nó.”

“Nhưng Bảo quý phi, người cũng phải bảo trọng thân mình a, áo choàng này ngườiđều đã thêu ba ngày rồi, mỗi lần đều là thừa dịp thái tử ngủ vụng trộm thêu,lại sợ đánh thức thái tử, không dám đốt nhiều nến, nếu cứ tiếp tục như vậy,chẳng những tổn hại thân thể, còn có thể tổn hại ánh mắt.”

Thải Lâm vẫn nhỏ giọng khuyên nhủ, xem chủ tử vất vả như vậy, cảm thấy đaulòng.

Nửa năm trước, thái tử tổng cộng nạp bảy phi tử, vốn do luật pháp Doanh quốc,thái tử năm mười sáu tuổi, nên lập chính phi.

Nhưng Hoàng Thượng đề chọn người, thái tử tất cả không hài lòng, hắn cườngngạnh yêu cầu lập Dạ Sở Tụ làm thái tử phi, nhưng Hoàng Thượng không chịu đồngý.

Cuối cùng hai phụ tử thỏa hiệp, liên tục lệnh thái tử tuyển bảy nữ nhân, tạmthời trước không có chính phi, trừ bỏ Dạ Sở Tụ, vài nữ tử khác đều là con gáicủa các quần thần.

Để cạnh nhau, ai hoài thượng con nối dòng của thái tử trước, liền lập làm chínhphi.

Hoàng Phủ Cận bất đắc dĩ, lại không thể kháng chỉ, chỉ còn cách một lúccưới hếtbảy nữ tử.

Ấn luật pháp của triều đại, thái tử sau khi cưới quý phi liền chuyển ra hoàngcung, ở nơi khác, nhưng Hoàng Thượng đối thái tử phi thường thương yêu, cho nênngoại lệ đem hắn ở lại trong cung, tùy thời triệu kiến.

Dạ Sở Tụ được phong làm Bảo quý phi, mỗi ngày hưởng thụ thái tử chuyên sủng, vềphần những nữ tử khác, tuy rằng được phong quý phi, nhưng không được thái tử đểvào mắt.

“Thải Lâm, nếu ngươi mệt mỏi, liền xuống nghỉ ngơi trước, ta lại thêu một lát,mau chóng sửa tốt áo choàng trong mấy ngày này.” Dạ Sở Tụ ôn nhu cười cười.”Mấyngày nữa, là ngày hoàng gia tế tổ, thái tử mặc cái áo choàng này mới có thểtham dự.”

Phần đông lễ nghi hoàng gia, ngày tế tổ, phục sức hết sức được chú ý, không lâutrước, Bát Vương gia Hoàng Phủ Minh không biết là có tâm hay vô tình, lúc tháitử mặc cái áo choàng này, bị hắn dùng ngọn nến nóng đốt cháy một lỗ.

Lửa nóng phá hư áo choàng cũng không có gì, nhưng đúng dịp ngày tế tổ sắp tới,nếu thái tử ngày đó không mặc quần áo này, sẽ khiến cho triều thần cảm thấy hắnbất kính với tổ tiên.

Nay Hoàng Thượng thân mình ngày càng suy yếu, sợ tùy thời buông tay nhân gian,vào khoảng thời khắc quang trọng này, nếu thái tử có cái gì gió thổi cỏ lay,chắc chắn bị dân chúng gièm pha.

Hoàng Phủ Cận nhưng thật ra không ngại, dù sao người khác nói cái gì thì để chobọn họ nói đi, nhưng Dạ Sở Tụ không muốn hắn chịu tai bay vạ gió.

Mỗi ngày thừa dịp hắn ngủ, nàng sẽ vụng trộm thêu, may lại chỗ bị cháy hỏng.

Nàng trước kia học qua thủ công Giang Nam, chỉ cần tốn chút thời gian, liền cóthể đem chỗ tổn hại sửa thật tốt, không sứt mẻ.

Thấy chủ tử vẻ mặt mệt nhọc, Thải Lâm đau lòng, không chịu rời đi, càng muốn ởmột bên hầu hạ.

Nàng đang muốn nói cái gì đó, sắc mặt đột nhiên biến đổi, thanh âm khẽrun,”Điện hạ?” Sợ tới mức đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống.

Dạ Sở Tụ nghe tiếng tay run lên, vừa nhấc đầu, chỉ thấy Hoàng Phủ Cận phụngphịu đứng ở cửa phòng ngủ, đứng dậy cười theo.”Cận ca ca, chàng tỉnh rồisao?”

Đối phương hừ lạnh một tiếng, bước chân đi tới trước mặt nàng, một tay lấy áochoàng trong tay nàng quăng tới một bên.”Ta nếu không tỉnh lại, sợ đứa ngốc nhưnàng sẽ hành mình mệt chết.”

Khó trách mấy ngày nay hắn thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, đôi mắt đục ngầu,lại vẫn hầu hạ hắn chu đáo, còn tưởng rằng sinh bệnh gì, hại hắn vào triều cũngkhông an tâm.

Lại không nghĩ rằng, nàng mỗi đêm thừa dịp chính mình ngủ, đi may lại kiện áochoàng kia.

“Cận ca ca…”

“Lập tức trở về phòng nghỉ ngơi cho ta! Nàng thật là không sợ chọc giận ta phảikhông? Càng lớn càng không nghe lời.” Hắn tiến lại đằng sau cúi người ôm lấynàng, không để ý tới Thải Lâm một bên che miệng cười trộm, xoay người trở lạiphòng ngủ.

“Nhưng áo choàng kia cũng sắp sửa xong rồi...”

“Nàng nếu còn nói muốn sửa áo choàng tiếp, ta hiện tại liền sai người đem thiêunó đi.” Trong mắt Hoàng Phủ Cận đều là cảnh cáo. “Chẳng lẽ nàng đã quên hiệntại là đầu xuân, buổi tối thời tiết lạnh, thân thể nàng làm sao chịu được loạiép buộc này, nàng muốn hại ta khổ sở khi thấy nàng bị bệnh sao?”

Ôm nàng lên chiếc giường ấm áp, đắp lại chăn cho nàng, lại rót nước ấm ra, hắnmới ngồi vào bên giường. “Uống trước chút nước ấm, cẩn thận lại sinh bệnh.”

Hắn khẩu khí tuy rằng nghiêm khắc, nhưng động tác lại cực ôn nhu, Dạ Sở Tụ cầmchén nước uống vài ngụm, thấy ấm áp rất nhiều.

Sau Hoàng Phủ Cận cũng lên giường, nàng nhịn không được nằm bên người hắn, mộttay ôm thắt lưng hắn, cảm thấy chính mình được quan tâm sủng ái như vậy, thậtsự hạnh phúc.

“Cận ca ca, cả đời chàng đều đối với Tụ nhi tốt như vậy sao?”

“Đứa ngốc! Như thế nào hỏi cái vấn đề ngu xuẩn này? Ta đã cưới nàng làm quýphi, chỉ sủng một mình nàng, chẳng lẽ như vậy còn không thể chứng minh tâm ýcủa ta đối với nàng sao?”

“Nhưng là...” Khi nghĩ đến những quý phi khác, tuy rằng chưa bao giờ nhập vàomắt Hoàng Phủ Cận, nhưng đáy lòng Dạ Sở Tụ như cũ có chút hậm hực.

Nàng thừa nhận Hoàng Phủ Cận sủng nàng yêu nàng, xem nàng như trân bảo, vì sợnàng đa tâm, hắn thậm chí chưa bao giờ ở trước mặt nàng nhắc đến các quý phikhác.

Nhưng các nàng dù sao trên danh nghĩa đều là thê tử của hắn, nàng hiện tại mặcdù được sủng ái, nhưng cũng không đại biểu cả đời đều được sủng ái.

Đáy lòng đối với hiện trạng cảm thấy u buồn, lại không thể thay đổi cái gì.

“Nàng để ý mấy người phụ nữ kia?”

Hoàng Phủ Cận làm sao có thể không biết lòng của nàng, thấy nàng không hề hérăng, nhịn không được thở dài.”Ai! Đều là phụ hoàng buộc ta cưới, cũng khôngphải ý của ta, nàng như thế nào lại không rõ.”

Hắn biết nàng đối tình yêu có bao nhiêu ích kỷ, không chấp nhận được trong mắtngười mình thích lại có người khác, tuy rằng hắn đã hết sức bồi thường nàng,nhưng hắn chung quy là thái tử Doanh quốc, một ngày kia, sẽ trở thành thiên tửDoanh quốc, từ xưa tới nay, bên người hoàng thượng nữ tử vô số, hắn có thể làmđến chuyên sủng, chẳng lẽ không phải là yêu mến nàng sao?

Bọn họ hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm thâm hậu, nữ tử khác không có cáchnào so sánh.

Mà nàng chẳng những thông minh nhu thuận, lại đối hắn săn sóc tỉ mỉ, mọi chuyệnđều nghĩ tốt cho hắn, liền ngay cả một kiện áo choàng đều phải thức đêm thayhắn sửa tốt, nữ tử như vậy, làm sao hắn không thương?

Nghĩ vậy, hắn liền cảm thấy uất ức, hận không thể đem tất cả đồ tốt có được đưađến trước mắt nàng.

“Tốt lắm Tụ nhi, đừng nghĩ nhiều nữa, nếu có một ngày ta đăng cơ làm HoàngThượng, liền lập nàng làm Hoàng Hậu, lại đem Từ Vân cung của nàng tu sửa thànhcung điện Hoàng Hậu hoa lệ nhất, xinh đẹp nhất, bên trong đều treo tranh chữcủa nàng. Nếu nàng có thai con của ta, ta sẽ lập nó vì thái tử, cả đời chỉ sủngnàng, và con của nàng, như vậy nàng còn không yên tâm sao?”

Dạ Sở Tụ ở trong lòng hắn hừ hừ. “Nếu chàng đăng cơ làm hoàng đế, nữ nhân kháccũng sẽ mang thai con của chàng.”

“Đứa ngốc, ta chỉ muốn nàng sinh con cho ta, nữ nhân khác sinh, ta cũng khôngthích, nói sau... Ta cũng sẽ không cho nữ nhân khác cơ hội này.”

“Phì --” Dạ Sở Tụ nguyên bản còn bốc đồng làm nũng bỗng dưng bật cười, từ tronglòng hắn ngẩng lên khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn. “Lời nói đêm nay của Cận ca calà thật sao?”

Hắn cũng mỉm cười nhìn nàng. “Thật sự! Đương nhiên là thật.”

Nói xong, một tay đem nàng đặt ở dưới thân, hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn củanàng.

“Cho nên Tụ nhi...Vì sớm thực hiện nguyện vọng đó, chúng ta cũng nên làm cái gìmới phải a.”

“Cận ca ca, rất ngứa...”

Hoàng Phủ Cận giờ phút này không còn buồn ngủ, một lòng, đều bị vật nhỏ tronglòng câu đi.

Bên ngoài Thải Lâm nhẹ nhàng đóng cửa lại, nghe được trong phòng truyền đếnthanh âm yêu kiều, không khỏi che miệng cười trộm, lặng lẽ xoay người rời đi.

Tháng sáu cùng năm, Hoàng đế băng hà, thái tử Hoàng Phủ Cận kế vị, khi đăng cơnăm ấy, hắn mười bảy tuổi.

Ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, hắn lập tức làm một loạt cải cách thi thố, đầu tiênlà đem Công bộ, Lại bộ, Hình bộ trong triều đình điều chỉnh lại.

Lại liên tục gia tăng hơn mười luật pháp mới, có miễn thuế, xá thiên hạ, giatăng thêm chút diện tích đất cho nông dân.

Dân chúng ở Doanh quốc bởi vậy tự nhiên đối với vị hoàng đế mới này kính yêutôn sùng.

Hắn lại mở khoa Trạng Nguyên, bảng nhãn, Thám hoa, tuyển một đám người trẻtuổi, vì triều đình mang đến một cỗ không khí mới.

Đồng thời, Đột Quyết tạo phản, các thế lực độc ác trong triều đình, cũng đềunhất nhất bị diệt trừ.

Sau khi hắn đăng cơ bận việc.. quốc sự, xem nhẹ Dạ Sở Tụ.

Hắn từng đáp ứng với Dạ Sở Tụ khi mình lên làm Hoàng đế liền lập nàng làm hậu,nhưng bởi vì nàng vẫn chưa sinh hạ con nối dòng, quần thần phản đối, cùng vớimột ít tổ lệ hạn chế, bởi vậy việc lập hậu cứ trì hoãn mãi.

Dạ Sở Tụ thật sâu hiểu biết sự đau khổ của hắn, cũng biết hắn vì có thể làm chomình được ngôi vị Hoàng Hậu, phải trả giá không ít cố gắng, bởi vậy nàng thôngcảm, không ở giờ phút này gia tăng phiền não cho hắn.

Hoàng Phủ Cận tuy rằng được dân chúng duy trì, nhưng trong triều đình, dù saovẫn có một bộ phận lão thần đối với những việc hắn làm có ý kiến phản đối.

Việc xử lý quốc sự, tuy hắn không phải mới học qua, nhưng một bên muốn an ủinhững lão thần này, một bên còn muốn củng cố địa vị của mình, đối với một thiếuniên mười bảy tuổi mà nói, như cũ có chút quá sức.

Hắn quá bận việc quốc sự, xem nhẹ việc tranh giành trong hậu cung.

Ngu quý phi từ sau khi tiên đế băng hà, liền vinh thăng thành Ngu thái hậu, vìđể củng cố vị trí của mình trong hậu cung, hơn nữa Dạ Sở Tụ vẫn chưa sinh đượccon nối dòng, quần thần phản đối lập nàng làm hậu, nàng đề nghị tân đế lại nạpthêm phi tử.

Hoàng Phủ Cận mặc dù vô tâm cũng không có ý, nhưng thần tử trong triều phầnnhiều là thân tín của Ngu thái hậu, hơn nữa những lão thần này cũng đều thượngtấu, bất đắc dĩ, hắn lại tuyển tám quý phi tiến cung, trong đó bao gồm cháu củaNgu thái hậu, con gái tể tướng -- Ngu Tiểu Điệp.

Ngu thái hậu ý tứ rất rõ ràng, nàng ý đồ lợi dụng cháu gái đến mị hoặc HoàngThượng, nếu có một ngày Ngu Tiểu Điệp hoài thượng long thai, địa vị trong cungcủa nàng liền càng thêm củng cố, hiển quý.

Hoàng Phủ Cận lập phi tử khác, Dạ Sở Tụ ngoài miệng mặc dù chưa nói cái gì,nhưng đáy lòng vẫn là để ý.

Nàng vẫn được Hoàng Thượng sủng ái, nhưng không thể bảo đảm tương lai một ngàynào đó Hoàng Phủ Cận sẽ không chê nàng hoa tàn ít bướm, tìm tân sủng khác.

Hoàng Phủ Cận hiểu lòng của nàng, an ủi nàng thiệt nhiều thứ. “Tụ nhi, ngươicần gì phải để ý những nữ nhân này? Trẫm từ đầu tới cuối chỉ thích ngươi, tuyểncác nàng vào cung, đơn giản là thủ đoạn chính trị, ngươi từ nhỏ cũng coi nhưlớn lên ở trong cung, như thế nào ngay cả đạo lý này cũng không hiểu.”

Từ Vân cung vẫn là Từ Vân cung như trước.

Dạ Sở Tụ vẫn là Dạ Sở Tụ như trước.

Chẳng qua, cảm giác có cái gì không giống.

Dạ Sở Tụ trời sinh mẫn cảm, tuy rằng biết hắn nói đều là sự thật, nhưng nàngrốt cuộc là nữ nhân, nghĩ đến nam tử mình yêu không phải chỉ có mình nàng;trong lòng sao có thể an ổn.

Gần mấy ngày nay lại thường nghe nói Ngu thái hậu lại nhiều lần mang theo cháugái thừa dịp Hoàng Thượng không ở Từ Vân cung yêu cầu gặp giá.

Hoàng Thượng đều không có phản đối, cũng có mấy ngày, hắn không có tới Từ Vâncung ngủ, cách ngày, hắn chỉ phái người nói quốc sự bận quá, cùng thần tử ở lạitẩm cung của mình thương nghị sự tình.

Được rồi! Dù sao hắn là vua của một nước, cho dù có nhiều bất mãn, nàng cũngchỉ phải chịu đựng.

Ngày qua ngày, trải qua một tháng, cứ tiếp tục nhẫn nhịn, trong lòng tự nhiênlà có oán khí.

Lời thề lúc trước, sớm đã bị quên đi, hiện tại nàng cùng Hoàng Phủ Cận, cũngkhông còn thân thiết như trước nữa.

Trước kia gọi hắn Cận ca ca, hiện tại không thể không sửa miệng xưng hắn HoàngThượng, lại phải tự xưng thần thiếp, một ngày kia, “Nàng có thể hay không cũnggiống những quý phi trong lịch sử, sau khi được sủng ái, liền rơi vào kết cục ởmột mình nơi lãnh cung?”

“Tụ nhi, nàng lại miên man suy nghĩ gì vậy?”

Gần đây quốc sự nhiều lắm, hắn hồi cung nghỉ ngơi đều đã muốn là một loại xacầu, Tụ nhi còn cố tình thường lộ ra vẻ mặt ai oán, làm cho hắn thấy càng thêmphiền lòng.

“Thiếp không có miên man suy nghĩ, chính là... Vài ngày trước phụ thân gởi thư,trước mắt đang ở núi Cửu Hoa, cho nên thiếp muốn lên núi ở cùng mấy ngày, chacon đã rất nhiều năm không gặp nhau...”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Hoàng Phủ Cận sắc mặt lạnh lùng. “Lên núi ở cùng? Tụnhi, nàng cũng biết nàng hiện tại là thân phận gì? Nàng là Hoàng quý phi, xưađâu bằng nay, làm sao có thể nói ra cung là đi được?”

Nghĩ đến nàng muốn xuất cung, cũng không biết vì sao, trực giác của hắn nhậnđịnh mục đích chân chính của nàng là muốn né tránh mình, thậm chí sẽ không trởvề, khẩu khí bất giác tăng thêm vài phần.

Vừa thấy nàng vẻ mặt cô đơn, lại cảm thấy khẩu khí vừa rồi của mình không tốt,hắn áp chế đáy lòng bực mình, thanh âm dịu dàng dỗ dành.

“Tụ nhi, nếu muốn gặp cha nàng, không bằng trẫm phái người tuyên ông ấy tiếncung, cùng nàng tụ họp mấy ngày như thế nào?”

“ Thiếp chính là thuận miệng nhắc tới, nếu ra cung không hợp lễ pháp, thiếpkhông đi núi Cửu Hoa cũng được.”

“Tụ nhi nhưng thật ra càng ngày càng tri kỷ.”

Thấy nàng thỏa hiệp, Hoàng Phủ Cận một phen kéo qua nàng, hôn lên môi, cũngkhông lường trước Dạ Sở Tụ quay đầu đi cự tuyệt.

“Hoàng Thượng, hôm nay thân thể Thiếp có chút không khoẻ, nếu Hoàng Thượng mệtmỏi, thì đi nằm sớm một chút đi.”

Nàng gần đây khẩu vị không tốt, lại thường xuyên nôn mửa, nếu không có đoánsai, sợ là có hỉ mạch, vốn định tìm phụ thân lấy vài viên thuốc dưỡng thai.

Nguyên tưởng chính miệng nói cho hắn tin vui này, nhưng mấy ngày nay, Hoàng PhủCận thường xuyên không thấy bóng người, thật vất vả gặp mặt, nàng lại như thếnào cũng nói không nên lời.

Sự cự tuyệt của nàng, lại làm cho Hoàng Phủ Cận nghĩ lầm nàng đang giận dỗi vớimình.

Nếu là trước kia, hắn sẽ khuyên giải an ủi một phen, nhưng gần nhất sự tìnhnhiều lắm làm hắn tâm phiền ý loạn, vốn định ở nơi nàng tìm chút an ủi, nhưngkhông lường trước sẽ bị từ chối.

Lập tức, trong lòng hắn phát hỏa, sắc mặt cũng trầm xuống dưới.

“Thân thể nàng đã không thoải mái, trẫm sẽ không quấy rầy, nghỉ ngơi thật tốt.”

Nói xong, cũng không để ý bộ dạng muốn nói lại thôi của Dạ Sở Tụ, hắn phẫn nộphất tay áo,

Rời đi Từ Vân cung.

Không phát hiện sau lưng cặp mắt to kia, bịt kín một tầng sầu bi nhàn nhạt.

Cận ca ca... Từ trước chàng thấy thân thể ta khó chịu, luôn thương tiếc an ủi,nhưng hôm nay ngay cả một câu an ủi đều không có.

Nàng lộ ra cười khổ. Là tình bị đứt, chàng đã không hề đau lòng cho thiếp?