Ngự Hoàng

Chương 1: Mở đầu



Trong tẩm cung xa hoa –

"Hoàng Thượng, ngọ thiện đã chuẩn bị tốt, hôm nay ngự phòng đã nấu những món ăn ngài thích nhất thị du hoàng nhũ cáp, tô tạc tiên vưu, mây trắng chân gà...” Thái giám Đức Hỉ thật cẩn thận mở miệng, muốn khiến cho chủ tử chú ý.

Ngồi ở trước ngự án, thân mặc gấm vóc hoa bào màu trắng bạc, giống như không chút để ý, chú tâm thưởng thức một khối thượng đẳng mĩ ngọc trước mặt.

Tuấn mỹ trên mặt, nhìn không ra là vui hay buồn, nhưng nếu nhìn kỹ, đôi mắt tối đen thâm thuý ẩn chứa đau xót.

Trên tường treo đầy các bức họa nữ nhân, nữ tử trong tranh hoặc hỉ hoặc giận hoặc sân hoặc si, đều là cùng một người.

"Trẫm không đói bụng.”

Ngón tay thon dài của hoàng đế trẻ thương tiếc khẽ vuốt mĩ ngọc, giống như đang thương tiếc nhớ lại quá khứ.

Đức Hỉ nhìn, không khỏi than nhẹ.

Chỗ hoài niệm này là tẩm cung Doanh quốc Hiếu Hiền hoàng hậu , nhưng chủ nhân sớm không còn ở nhân thế.

Bảy năm trước trận đại hoả vô tình kia, tàn nhẫn chôn vùi tánh mạng hoàng hậu.

Sau ngày đó, Hoàng Thượng tôn quý vô cùng của Doanh quốc - Hoàng Phủ Cận, giống đã đánh mất hồn, mỗi ngày một chút, đều đi vào tẩm cung xa hoa trống rỗng này, ảo tưởng thương tiếc linh hồn ái thê của hắn.

Đức Hỉ trong lòng biết Hoàng Thượng là vì chính mình chuộc tội.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến rất nhỏ tiếng bước chân, nội thị thật cẩn thận khom người đi đến. "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Tư Đồ đại nhân cầu kiến.”

“Ái khanh hồi kinh ?” Nguyên bản Hoàng Phủ Cận đang sa vào trong suy nghĩ của chính mình liền ngước nhìn, trong ánh mắt nhiễm thượng một tầng sáng rọi nhàn nhạt.

Đứng dậy, lệnh thị vệ bãi giá, thẳng đến Dưỡng Tâm điện, chỉ thấy một dáng người thon dài, trẻ tuổi nam tử mi thanh mục tú lập tức quỳ vấn an.

Hoàng Phủ Cận đi lên trước, một tay nâng dậy hắn. "Bình thân. Lúc trước trẫm nhận được mật báo, nói ngươi trên đường đi nhiễm bệnh nặng, mới chậm trễ ngày hồi kinh, nay ái khanh thân mình đã khoẻ chưa?”

Tư Đồ Thanh mặc dù tuổi còn trẻ, cũng đã được phong làm nhất phẩm tướng quân, hắn võ công rất cao, chiến pháp như thần, là tâm huyết Hoàng Phủ Cận bồi dưỡng ra sau khi đăng cơ.

Thời gian trước phái hắn ra ngoài làm việc, lại trên đường bị nhiễm bệnh, theo thám tử hồi báo, lúc ấy hắn tựa hồ bệnh cũng không nhẹ.

"Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, thần hiện tại đã không còn trở ngại, chính là bệnh nặng mới khỏi, thân mình còn suy nhược.”

Đứng thẳng thân mình, đột nhiên từ trong lòng Tư Đồ Thanh rơi ra một chiếc khăn màu trắng, hắn vội vàng khom người nhặt lên, trên khăn có vài vết màu đỏ sậm, rơi vào trong mắt Hoàng Phủ Cận.

"Ái khanh, khăn tử kia hình như nhiễm máu?”

Tư Đồ Thanh mỉm cười. "Khởi bẩm Hoàng Thượng, máu trên khăn là máu gà, lúc ấy thần đi ngang qua Dương Châu, bệnh thật sự lợi hại, tìm rất nhiều đại phu đều không có hiệu quả, may mắn trên đường gặp được một vị thần y, bởi vì lúc ấy không có giấy và bút mực, cho nên. . . . ”

Vừa nói, hắn vừa mở ra chiếc khăn nhiễm máu, mặt trên có phương thuốc được viết bằng máu gà."Từ lúc thần uống phương thuốc thần y kia cho, ngày hôm sau bệnh tình liền chuyển tốt.”

Hoàng Phủ Cận nhìn những chữ viết ngay ngắn tinh tế trên chiếc khăn màu trắng, phút chốc híp lại mắt xem thật cẩn thận.

Chữ viết... Vì sao nhìn quen mắt như thế? Nhất bút nhất hoa, ngay cả lực đạo viết, đều quen thuộc như vậy.

"Mau nói cho trẫm, thần y kia bộ dáng như thế nào....”