Ngủ Cùng Sói

Chương 20: Chương 19



Khicô gái xấu xa đó bước ra, tôi tưởng mình nhận nhầm người.

Cô ta bước tới gần Hàn Trạc Thần, nhìn hắn với ánh mắt tội nghiệp, giống hệtđiệu bộ đáng thương của tôi trước đây.

“Thần, em không biết cô ấy là ai nhưng cô ấy vừa bước vào cửa đã mắng em...” Tàidiễn xuất của cô ta giỏi thật, nói dối mà không hề chớp mắt. “Cô ấy nói sớmmuộn gì em cũng bị anh vứt bỏ... nên em mới nhất thời tức giận.” Cô ta nấc lênhai cái, giọng nói như nghẹn trong cổ họng. “Em biết mình sai rồi!”

“Cô rõ ràng là biết tôi...”

Tôi định tranh cãi cho ra nhẽ, nhưng Hàn Trạc Thần rất bình tĩnh ngắt lời:“Không sao! Ta sẽ để cô ấy nhận ra.”

“Thần!...” Cô ta vội vàng kéo cánh tay Hàn Trạc Thần, nước mắt đầm đìa. Thực sựlà em không nhận ra cô ấy. Em biết mình sai rồi, anh đánh em đi... nhưng đừngvứt bỏ em!”

Hàn Trạc Thần mỉm cười rút tay ra: “Tôi không bao giờ đánh phụ nữ.”

“Vậy để con đánh trả lại là được chứ gì!”

Tôi rảo bước xông đến, Hàn Trạc Thần thương hoa tiếc ngọc không nỡ đánh thì đểtôi ra tay vậy. Tôi xắn tay áo, nhìn khuôn mặt ủ rũ, thân hình nhỏ bé ấy, đangdo dự không biết ra tay như thế nào thì hắn nắm lấy tay tôi, cười nói: “Con đểdành sức... để đánh ta vậy!”

“Nhưng...”

Khuôn mặt cô ta trở nên nhẹ nhõm, cô ta đang định nũng nịu thì...

Hàn Trạc Thần xoay người nhìn tay vệ sĩ gần hắn nhất: “Nhớ nhẹ nhàng chút, đừnggây ra án mạng.”

Sau khi cô gái xấu xa mặt tái mét ấy bị tay vệ sĩ lôi vào phòng riêng, hắn hỏitôi: “Thiên Thiên, ban nãy con bị đánh có ai nhìn thấy không?”

“Dạ?” Tôi nhìn thấy viên quản lý và những người phục vụ tái mặt liền nói:“Không ạ, cô ta đánh con ở trong phòng vệ sinh, chỉ có chị Thu ở đó... và vìgiúp con mà chị ấy bị đuổi việc.”

“Ừ!” Hắn liếc nhìn chị Thu đang đứng xem trò vui, không hề nói gì.

Tiếng khóc vô vọng cùng những tiếng rên rỉ, ai oán vọng ra.

Bỗng trước mặt tôi tối sầm lại. Tôi hoàn toàn quên đi sự đau đớn trên mặt, nhìnhắn với ánh mắt không chịu đựng nổi: “Tại sao chú có thể làm đến mức... đếnmức...”

Tiếng van nài khổ sở lại vang lên, tôi thực không chịu nổi nữa, hét lên: “Tạisao chú luôn tàn nhẫn với người yêu chú như vậy?...”

“Lòng nhân từ của con sao không để dành cho người đáng được nhận nó?”

“Hàn Trạc Thần, đây không gọi là nhân từ, mà là nhân tính.”

Những người xung quanh đó vẻ mặt đều rất căng thẳng nhìn về phía Hàn Trạc Thần.

Hắn nghiến chặt răng, giọng nói lọt qua kẽ răng: “Hàn Thiên Vu, ta làm gì khôngcần con phải lo. Ta có thể phân biệt rõ phải trái, đúng sai. Ta đánh giá mọingười theo cách của ta, ta biết rõ những ai ta có thể hy sinh vì họ, những aikhông thể mềm lòng... trừ con ra.”

Lúc tôi trợn tròn mắt, hắn tóm lấy tay tôi, lôi tôi ra khỏi nơi đó: “Theo ta vềnhà bôi thuốc.”

Lúc tôi đi, mọi người ở đó có vẻ hoang mang. Tiểu Cảnh dường như không đồngtình, vẻ mặt đầy tâm trạng. Anh nheo mắt, hàng mi đã che đi đôi mắt sáng nhưánh trăng.

Anh nắm chặt tay, không thèm nhìn tôi nữa!

Tại sao ngoài tôi ra không ai thương hại người con gái đang bị đánh đập ấy?

Chẳng lẽ tôi đã sai?!

Có lẽ là vậy, dù có cao cấp đến mấy thì nơi đó vẫn là hộp đêm. Đó là thiênđường của đàn ông và là địa ngục của phụ nữ. Những người con gái bước vào đó ắtphải hiểu họ sẽ phải đối mặt với cái gì.

Đâu là thiên đường của tôi, đâu là địa ngục của tôi?

Sau đó, có lần tôi gọi điện cho chị Thu, chị nói rất to: “Đẹp trai quá! Nếu anhta yêu chị một lần thôi, có chết chị cũng mãn nguyện.”

Tôi cười khổ: “Nếu chị bị ông ta vứt bỏ một lần thì sẽ biết thế nào là sốngkhông bằng chết...”

Về đến nhà, tôi không thèm quan tâm đến hắn, đi thẳng về phòng.

Hắn đi lấy thuốc rồi đẩy cửa phòng tôi, đi thẳng vào không hề gõ cửa.

“Chú còn thủ đoạn nào tàn khốc hơn không?” Tôi hỏi.

Nhìn thấy kết cục của cô gái đó, tôi hoàn toàn xóa bỏ ý nghĩ bị hắn đánh chết. Đúnglà hắn rất có nguyên tắc, không đánh phụ nữ. Không phải hắn thương hoa tiếcngọc mà hắn có cách khiến phụ nữ sống còn đau khổ hơn chết, cả đời sống trongnhơ nhớp. Tôi nghĩ nếu có một ngày hắn phát hiện ra tôi lừa dối hắn, tốt nhất làtôi nên lựa chọn cái chết. Chết là hết! Với điều kiện hắn không có sở thíchngược đãi thi thể.

“Còn phải xem là ai.”

“Nếu là con thì sao?”

Hắn ngồi bên tôi, không biết có phải do ánh đèn hay không mà sắc mặt hắn hơitái.

“Nếu là con...” Hắn dùng ngón tay chấm một ít thuốc, nhẹ nhàng xoa lên mặt tôi.ta sẽ trói con trên giường... nghe con cầu xin ta...”

Hình như trước đây chúng tôi đã từng thảo luận qua đề tài này rồi, bây giờ nhắclại có vẻ không phải là dấu hiệu tốt.

Tôi nuốt nước bọt nói: “Con hỏi rất nghiêm túc đấy...”

“Ta cũng trả lời rất nghiêm túc.”

Tôi ngoan ngoãn để hắn nhè nhẹ thoa thuốc lên mặt. Trông hắn có vẻ rất đaulòng, cũng giống như trước đây tôi từng bị thương vậy.

“Con rảnh rỗi thì ngồi ở nhà đợi ta là được rồi, đừng có chạy ra ngoài ghenbóng ghen gió.”

“Ai bảo con vì chú mà ghen bóng ghen gió chứ? Con chỉ thấy chướng mắt khi cô tatự cho mình là giỏi giang thôi!”

Hắn lại lấy ngón tay chấm một ít thuốc thoa lên môi tôi. “Lần sau con thấy aichướng mắt thì về nói với ta, đừng có đánh nhau với người ta, biết chưa?”

Môi tôi tê dại, tôi vội né tránh: “Tại sao lúc đánh chú thì con đánh trúng màđánh cô ta lại trượt cơ chứ?”

“Đó là vì con chỉ có tài bắt nạt ta... Con sinh ra để dằn vặt ta mà thôi!”

Tôi lại nuốt nước bọt, lần này không phải chỉ có đôi môi tê dại.

Ngón tay hắn lại đặt lên môi tôi, đầu ngón tay mềm mại men theo bờ môi. Tôinghiêng mặt, hai má nóng bừng.

Rèm hoa đã che đi ánh mặt trời bên ngoài, căn phòng được nhuộm một màu camhuyền ảo. Hắn không nói mà chăm chú nhìn vào mắt tôi, ánh mắt chạm nhau, hòaquyện vào nhau trong căn phòng yên tĩnh. Căn phòng tỏa ngát hương thơm củathiếu nữ. Tôi hơi ngả người trên gối, cảm thấy linh hồn dần bay mất.

Trong ánh mắt hắn như không còn lý tính, rơi xuống vực sâu bất tận. Hắn cànglúc càng gần tôi hơn, ngón tay trượt từ môi xuống phía dưới.

May mà vào thời khắc gay cấn ấy, điện thoại của tôi bỗng reo lên. Tôi vô cùngsung sướng vì đã hoàn hồn trong tiếng nhạc. Thật nguy hiểm, suýt nữa thì bị ánhmắt ấy hút mất linh hồn mà khó khăn lắm tôi mới tìm lại được. Tôi định ngồi dậynghe điện thoại, bỗng hắn ấn mạnh tôi nằm nguyên trên giường.

“Con không nghe điện thoại, được không?”

Tôi chỉ lưu vài số điện thoại, chắc là Tiểu Cảnh gọi.

Tôi đoán chắc anh muốn hỏi thăm tôi bị thương ra sao.

Hắn đưa tay cầm lấy điện thoại của tôi, nhìn lướt số điện thoại, sắc mặt bỗngthay đổi, vứt chiếc điện thoại vào lòng tôi.

Tôi nhìn cuộc gọi tới, quả đúng như dự đoán.

“Anh Tiểu Cảnh...”

“Mặt em đã đỡ hơn chưa?”

“Bôi thuốc xong, không đau nữa rồi!”

Anh im lặng một lúc rồi nói: “Anh có vài lời muốn nói với em, bây giờ em cóthời gian không?”

Tôi lén nhìn Hàn Trạc Thần đang đứng bên cửa sổ, mày chau lại, xem ra hắn rấtkhông vui.

“Có việc quan trọng phải không ạ?”

“Phải, anh đang ở dưới nhà, em có thể xuống đây được không?”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, rèm hoa mờ mờ, bên ngoài nhìn vào không thấy gì nhưngbên trong nhìn ra có thể thấp thoáng. Xe của Tiểu Cảnh đỗ ở dưới, anh tựa vàocửa xe, nhìn về phía cửa sổ phòng tôi.

Tôi cảm thấy trong giọng nói của anh có chút ưu tư và mong mỏi. Nỗi ưu tư ấycòn rõ hơn cả lần tôi từ chối làm bạn gái anh.

“Được, em xuống ngay bây giờ.”

Tắt máy, tôi đang định xuống dưới thì Hàn Trạc Thần nói: “Không được đi!”

“Chú có tư cách gì quản lý con. Chú đâu phải bạn trai của con.”

Mặt hắn tái đi, dường như hắn đang cố kìm nén cảm xúc của bản thân: “Con rấtyêu nó?”

Tôi lạnh lùng nhìn hắn: “Tại sao chú không chịu nghĩ xem người như chú có chỗnào đáng để người ta yêu chứ?”

Khi chạy ra ngoài hành lang, trong tâm trí tôi vẫn hiện lên nụ cười mỉa mai củahắn. Trước khi lên xe của Tiểu Cảnh, tôi vẫn không kìm nổi cảm xúc, lưu luyếnnhìn chiếc rèm hoa màu hồng ở cửa sổ phòng tôi. Dường như tôi nhìn thấy hìnhbóng cô độc cùng ánh mắt đầy nuối tiếc của hắn.

Tôi mỉm cười, thầm nhủ trong lòng: “Con yêu chú... Con sẽ không rời xa chú, nếucó ngày chú xuống địa ngục, chắc chắn con sẽ theo chú. Chúng ta không cùng sinhra nhưng có thể cùng chết.”

Mưa giăng đầy trời, hạt mưa đập vào cửa kính xe chỗ tôi ngồi kêu lách tách, rồirớt xuống men theo cửa kính... Tôi nhìn xuyên qua màn mưa, những cặp tình nhântrên phố đang nép vào nhau dưới ô... Tôi hình dung ra cảnh hắn vẫn đứng bêncửa, nhìn xuống, đợi tôi về, rồi cầm ô cùng tôi đi dạo dưới mưa.

Trời mưa, vẫn thường có... Nhưng hôm ấy, tôi không trở về.

Tiểu Cảnh hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì!”

Tôi đang nghĩ đến đoạn đối thoại của hai người phụ nữ ngồi cạnh bàn chúng tôiban nãy.

Một người nói: “Bên cạnh nhà tôi xảy ra án mạng.”

“Có chuyện gì thế?”

“Người vợ thật kinh khủng, chồng cô ta ngoại tình, cô ta vờ như không biết, tốiđến đợi cho chồng thân mật đến chân tay rã rời, ngủ ngon lành thì cô ta dùngdao đâm vào lưng chồng.”

“Thật thế à? Người phụ nữ ấy cực đoan quá!”

“Có lẽ là yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu!”

Sau khi nghe những lời ấy, ý nghĩ kỳ dị như cỏ dại cứ lớn dần lên trong đầutôi.

Nếu tôi trao thân cho hắn, liệu hắn có phấn khích đến mức tay chân rã rời rồimơ màng thiếp đi không? Lúc đó liệu hắn sẽ không dễ gì bị những tiếng động dùlà nhỏ nhất làm cho giật mình? Liệu hắn đủ tin tôi đến mức lúc mệt mỏi nằm bêncạnh tôi không?

“Thiên Thiên!”

“Hả?! Em xin lỗi! Anh vừa nói gì?”

“Anh vừa mới hỏi những năm gần đây ông Hàn có đối tốt với em không?”

“...”

Hắn có tốt đối với tôi không?

Tôi nhớ lại nhiều năm trước. Tôi uống cà phê rồi kể lại toàn bộ quãng thời giantôi sống với hắn. Tôi không nhớ rõ lúc đó tôi lên mấy. Giáo viên dạy vẽ bảochúng tôi vẽ một bức tranh, chuẩn bị nộp bài mà tôi vẫn không nghĩ ra là nên vẽcái gì liền sao chép lại bức vẽ của bạn bên cạnh. Bạn ấy vẽ cảnh nắm tay bốcùng đi dạo trên bãi cỏ, bên cạnh là dòng chữ xiên xẹo: “Con yêu bố.” Có lần vôtình Hàn Trạc Thần phát hiện bức vẽ bị điểm không trong cặp tôi, hắn nhìn rấtlâu, hỏi tôi có thể tặng hắn không. Cho đến tận bây giờ bức vẽ đó vẫn cònnguyên vẹn ở ngăn kéo trong thư phòng hắn.

Có lần hắn về nhà trong tâm trạng rất tệ. Lúc đó tôi còn nhỏ, không biết đoán ýqua lời nói và sắc mặt, chỉ biết trời lạnh liền rót cốc nước nóng bưng đến đặtvào tay hắn. Hắn phát cáu, hất bay cốc nước khiến nước nóng bắn lên tay tôi.

Tôi không ngừng nói: “Con xin lỗi! Con xin lỗi!”

Sau đó, tôi quỳ xuống sàn nhặt những mảnh vỡ, tay bị mảnh thủy tinh cứa, tôivừa khiếp sợ vừa thu dọn. Vì thấy oan ức nên nước mắt tôi giàn giụa. Tôi khôngdám lau nước mắt cũng không dám ngẩng đầu.

Hắn ngồi xuống bên tôi, cẩn thận nhặt những mảnh thủy tinh trong lòng bàn taytôi vứt đi. Rồi hắn ôm tôi đến ngồi trên sofa, giúp tôi lau hai hàng nước mắtvà vết máu trên tay.

“Thiên Thiên, con không sai, con là đứa trẻ hiểu biết nhất mà ta từng gặp”, hắnnói. “Xin lỗi! Ta không được vui, sau này sẽ không như thế nữa!”

Từ đó trở đi, dù có tức giận đến mấy hắn cũng không bao giờ hất vỡ cốc nước màtôi bưng tới cho hắn.

Nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ quên sinh nhật tôi. Ngay cả khi tôi bị đaubụng quằn quại trong những ngày ấy hắn cũng không quên, thường dặn cô Lý nấucanh đường đỏ với gừng cho tôi uống.

Thậm chí để cứu tôi, hắn còn xông ra ngăn chiếc xe đang lao đến.

Cả buổi chiều tôi đã kể rất nhiều chuyện. Khi Tiểu Cảnh đưa giấy ăn cho tôi,tôi mới nhận ra mặt mình đầm đìa nước mắt.

Tôi lấy làm xấu hổ, cười xòa: “Xin lỗi! Chú ấy đối với em rất tốt, vậy mà trướcđây em không nhận ra.”

“Đúng vậy, hôm nay đang họp các cổ đông, khi nghe thấy có người đánh em, ông ấyliền dừng cuộc họp...”

Tôi cúi đầu uống một ngụm cà phê đã nguội ngắt, mặn chát, không còn vị ngọtđắng.

“Em uống chút rượu được không?” Tôi hỏi.

“Sâm panh được chứ?”

“Sâm panh, được! Uống lúc này rất hợp.”

Ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt, những giọt nước mưa đập vào cửa kính, vỡtan.

Đến bảy giờ, tôi vẫn chưa uống hết ly sâm panh. Tiểu Cảnh nhìn đồng hồ, hỏi tôicó muốn về không. Tôi lắc đầu. Hôm nay mây đen nghịt trời, không nhìn thấytrăng sao! Nhưng không sao, chúng tôi sẽ nhanh chóng được đoàn tụ thôi.