Ngọt Ngào Nho Nhỏ

Chương 44: Hứa Trạch nghiêng đầu, không lên tiếng, vô cùng tự hào.



Sinh nhật Hứa Trạch là vào một ngày trong xanh. Anh dậy từ rất sớm, chờ đợi một sinh nhật bất ngờ. Hàng năm, cứ đến sinh nhật là anh đều nhận được quà của tất cả mọi người, nên không có cảm giác mong đợi, chỉ có Giản Ninh là anh mong chờ suốt bao ngày nay.

Ngoài cửa sổ tuyết đang rơi, Hứa Trạch nhảy khỏi giường, nhìn thời gian, mới có hơn bảy giờ. Anh mặc quần áo, mở cửa sổ ra, vì Giản Ninh không ở đối diện nên anh nhìn về phía nhà bà nội Giản.

Hứa Trạch nhớ lại ngày đầu tiên mình gặp Giản Ninh, Triệu Dã và Vệ Thành Thành đã ném bóng tuyết vào mông cô rồi hãm hại anh. Anh làm hai người tuyết nhỏ để trên bậu cửa sổ, còn cho chúng cầm thêm một biểu ngữ nhỏ nữa.

Thật là ấu trĩ, Hứa Trạch vừa tròn mười tám tuổi nghĩ lại những gì mình đã làm ngày hôm qua, cảm thấy bản thân hiện tại trưởng thành và vững vàng hơn nhiều, không còn làm những chuyện ngây ngô như vậy nữa.

Anh nắm lấy tuyết trên bậu cửa, rất nhanh đã làm được hai người tuyết nhỏ, một người đeo chiếc khăn quàng cổ màu đỏ nhỏ là Giản Ninh, một người đối chiếc mũ màu xám đậm là Hứa Trạch anh. Hai người tuyết dựa vào nhau, cùng hướng về phía phòng của Giản Ninh.

Hứa Trạch khẽ mỉm cười rồi cầm điện thoại lên. Tuy nhiên lại không nhận được tin nhắn của cô, anh đợi thêm một lúc, vẫn không thấy gì. Đến cả Triệu Dã và Vệ Thành Thành đều không gửi tin nhắn chúc mừng.

Thật kỳ lạ.

Anh mở nhật ký cuộc gọi, định gọi điện cho Giản Ninh, hỏi cô sao lại thế này, tại sao bạn trai đón sinh nhật mười tám tuổi mà đến một tin nhắn cũng không thấy gửi. Nhưng anh suy nghĩ một lát, rồi lại bỏ điện thoại xuống. Sao cô có thể quên được một ngày trọng đại như vậy chứ? Anh muốn xem xem đến khi nào cô mới nhớ ra.

“Tiểu Trạch, sinh nhật vui vẻ!” Ngay khi Hứa Trạch vừa xuống lầu, thì mẹ Hứa đã đón ở dưới, dành tặng cho anh một cái ôm thật chặt.

“Cảm ơn người phụ nữ xinh đẹp nhất nhà ta.” Hứa Trạch mỉm cười, nói.

Trong lòng anh chợt lóe lên một tia thất vọng, người đầu tiên dành tặng cho anh lời chúc sinh nhật thế mà lại không phải là Giản Ninh.

Ba mẹ Hứa đưa quà sinh nhật tới, là một chiếc chìa khóa xe ô tô. Anh đã thành niên, có thể thi bằng lái xe được rồi. Mẹ Hứa kéo Hứa Trạch vào nhà để xe. Một chiếc Bentley màu vàng nâu, Hứa Trạch nghĩ, việc đầu tiên sau khi lấy được bằng lái xe đó là đưa Giản Ninh đi hóng gió.

Anh cúi đầu nhìn xuống điện thoại, cô không gửi đến bất cứ một tin nhắn nào. Sau khi xem xe, Hứa Trạch vào nhà ăn sáng. Ăn sáng xong vẫn chẳng thấy tin tức gì đến. Lẽ nào cô vẫn chưa dậy sao? Chắc chắn không phải, cô luôn thích dậy sớm để học từ vựng tiếng Anh mà. Vậy nên, cô đã quên mất rồi? Sao cô có thể quên được một ngày quan trọng như vậy cơ chứ? Nếu như cô quên thì anh cũng phải dạy cho cô một bài học thực sự.

Hứa Trạch ra khỏi cửa, tuyết vẫn đang rơi, sương mù bao phủ khắp nơi. Anh đến trước cửa nhà Giản Ninh và bấm chuông. Dì giúp việc nói rằng Giản Ninh không có nhà, cô đã ra ngoài từ sáng sớm rồi. Chắc chắn là đi chuẩn bị bất ngờ cho anh rồi, Hứa Trạch nghĩ như vậy, trong lòng lại âm thầm tha thứ cho cô.

Anh ngồi trong phòng khách đợi Giản Ninh về. Cứ thế cho đến chín rưỡi sáng, cô vẫn không xuất hiện. Chuẩn bị bất ngờ gì mà cần nhiều thời gian như vậy, Hứa Trạch lấy điện thoại ra, đang định gọi cho cô thì lại nghĩ có lẽ cô đang bận chuẩn bị bất ngờ cho mình nên không quấy rầy cô nữa.

Đến mười giờ, ngoài cửa có tiếng động truyền đến. Nhưng là ba người cùng đến với nhau. Giản Ninh, Triệu Dã và Vệ Thành Thành.

“Anh Thành Thành, món chiên tại quán ăn sáng đó ngon thật.” Giản Ninh mỉm cười nói với Vệ Thành Thành: “Lớp bên ngoài giòn giòn, em thích ăn mấy thứ giòn rụm như vậy.”

“Lần sau tụi mình lại đi ăn.” Triệu Dã nói.

Ba người vừa đi vừa nói, khi đến phòng khách, Triệu Dã và Vệ Thành Thành ngồi trên ghế sofa, như thể không nhìn thấy Hứa Trạch rồi bắt đầu thảo luận về ván game tối qua.

Giản Ninh vào bếp, rót hai ly nước trái cây đặt lên bàn trà, trước mặt Triệu Dã và Vệ Thành Thành.

“Anh Dã, anh Thành Thành, lát nữa ra ngoài chơi đánh trận bóng tuyết nhé.” Giản Ninh mỉm cười: “Đắp người tuyết cũng được, tuyết dưới đất dày lắm rồi, có thể đắp một người tuyết siêu to khổng lồ.”

“Ừm, ok.” Vệ Thành Thành nhấp một ngụm nước trái cây: “Cái này vẫn ấm này, em Ninh đúng là chu đáo thật đó.”

“Nước cam, anh thích.” Triệu Dã nói xong liền cầm cốc lên uống.

Mấy người này, như thể không nhìn thấy anh, không một ai để ý tới anh. Hứa Trạch cố kìm nén, đợi bọn họ nói chuyện với mình, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không có ai thèm nhìn anh lấy một cái. Anh cố ý ho lên hai tiếng.

“Uống hết vẫn còn nữa đó.” Giản Ninh tiếp tục nói chuyện với Triệu Dã và Vệ Thành Thành.

Hứa Trạch hai ho hai tiếng.

“Bổn thiếu gia ngồi lù lù to đùng một đống ở đây mà không ai nhìn thấy à?” Cuối cùng, Hứa Trạch đành mở miệng nói, anh hoàn toàn có thể nghi ngờ rằng nếu mình vẫn không lên tiếng, thì mấy người này cũng vẫn sẽ coi anh như không khí.

“Hứa Trạch à, anh đến từ bao giờ thế?” Giản Ninh quay đầu lại nhìn Hứa Trạch.

Hứa Trạch nghiêng đầu, không trả lời, vô cùng kiêu ngạo.

“Anh Trạch, trùng hợp thật đó, anh cũng đến đây rồi đấy à?” Triệu Dã nhìn Hứa Trạch, nói.

Đây là mấy lời nhảm nhí gì thế này, hôm nay là sinh nhật của bổn thiếu gia, nên đương nhiên là đến tìm bạn gái ân ân ái ái ngọt ngọt ngào ngào rồi, đâu có như mấy tên cẩu độc thân các cậu?

Thấy Hứa Trạch không lên tiếng, Triệu Dã và Vệ Thành Thành lại tiếp tục bàn luận về trận game, còn Giản Ninh thì đi lên lầu.

Hứa Trạch vô cùng khó chịu, anh đứng dậy đi đến đứng trước mặt Triệu Dã và Vệ Thành Thành.

“Mấy người cố ý phải không?” Anh hỏi.

“Cái gì?” Vệ Thành Thành ngẩng đầu lên hỏi: “Cố ý cái gì cơ?”

“Còn giả bộ, giả bộ nữa là ăn đấm đấy.” Hứa Trạch vừa nói vừa siết chặt bàn tay.

Lúc này, Giản Ninh từ trên lầu đi xuống, cô thay một chiếc áo phao dáng ngắn, buộc tóc đuôi ngựa cao, trông có vẻ rất gọn gàng và chỉn chu.

“Đi, đánh trận bóng tuyết nào.” Giản Ninh đi tới, nói.

“Không đi.” Hứa Trạch ôm một bụng tức, nghẹn giọng nói.

“Đi, đi, đi.” Triệu Dã đứng dậy khỏi ghế sofa: “Có cần gọi thêm hội tiểu Kinh không?”

“Đừng gọi, cái tên Lâm Tiểu Kinh ra tay tàn nhẫn chết đi được, lần trước còn ném bầm cả tay tôi.” Vệ Thành Thành khoác vai Triệu Dã đi ra cửa: “Em Ninh, đi thôi.”

“Cho cậu và em Ninh một đội, một mình tôi chiến với hai người.” Triệu Dã nói.

“Được, nhờ cả vào anh đó, anh Thành Thành.” Giản Ninh vừa đi vừa nói.

Hứa Trạch đứng bên cạnh ghế sofa trong phòng khách, cả người hoàn toàn sững sờ. Mấy người này sao thế, đã không nhớ sinh nhật anh thì thôi, lại còn coi anh như không khí. À, không đúng, sao bọn họ có thể quên sinh nhật anh được chứ, đó là điều tuyệt đối không thể quên. Giả vờ, chắc chắn là giả vờ. Hứa Trạch nhanh chóng đi theo, phải đánh chết cái đám mất nết này. Không đúng, ngoại trừ bạn gái anh ra.

Đến khoảng đất trống gần cổng lớn, Giản Ninh và Vệ Thành Thành đã chạy đi khá xa, đối đầu với Triệu Dã. Ngay sau đó, một quả bóng tuyết bay đến, nhưng không trúng Triệu Dã mà là trúng vào người Hứa Trạch.

Hứa Trạch đang định bốc hỏa thì ngẩng đầu lên lại nhìn thấy trên tay bạn gái mình cầm một quả bóng tuyết lớn, mỉm cười với anh: “Xin lỗi nhé bạn Hứa, không phải cố ý đâu.”

Không phải cố ý? Đùa cái khỉ gì vậy? Giản Ninh đã chơi súng cao su nhiều năm như vậy, kỹ thuật của cô vô cùng chính xác, sao có thể ngộ thương được chứ, huống hồ giữa anh và Triệu Dã vẫn còn khoảng cách đến hai mét.

“Vèo” một tiếng, quả bóng tuyết thứ hai bay đến, nhưng Hứa Trạch đã có sự chuẩn bị nên bắt được chỉ với một tay.

“Kỹ thuật của Hứa thiếu gia tốt thật đó.” Vệ Thành Thành ở cách đó không ra hét to: “Xin lỗi nhé, vô tình, vô tình.”

Đúng là khó hiểu. Hứa Trạch cầm quả bóng tuyết ném về phía Vệ Thành Thành. Nhưng anh còn chưa kịp ném thì một quả bóng tuyết khác lại bay đến.

“Triệu Dã!” Hứa Trạch tức đến suýt chút nữa nhảy dựng cả lên: “Con mẹ nó đừng có nói với tôi là cậu cũng vô tình nhé.”

“Xin lỗi, tay trơn.” Triệu Dã vừa nói vừa ngồi xổm xuống đất để nặn bóng tuyết.

Mấy người này chắc chắn, chắc chắn là cố ý, Hứa Trạch ném quả bóng tuyết khi nãy chưa kịp ném đi. Thật đáng tiếc là anh đã ném lệch rồi, chẳng trúng đích lấy một quả.

Giản Ninh nặn một quả bóng tuyết rất to ném về phía Triệu Dã. Chính xác mà nói thì là ném vào người Hứa Trạch.

Hứa Trạch cũng thật là, anh không hề tránh, chẳng thèm tránh, xem bọn họ còn có thể diễn được đến khi nào. Quả bóng tuyết đó rơi trúng cổ Hứa Trạch.

Lạnh!!

Giản Ninh thầm mắng một tiếng, tên này ngốc rồi sao, sao lại không tránh, làm cô đau lòng chết đi được.

Hứa Trạch ngồi xổm xuống bắt đầu nặn bóng tuyết, rồi ném về phía Vệ Thành Thành và Triệu Dã. Giản Ninh đứng đó nhìn bọn họ chiến đấu. Ba người tụm thành một nhóm, không còn phân biệt được đâu là bạn đâu là thù nữa rồi. Cứ thế cho đến giờ ăn trưa mới kết thúc.

Sau khi Triệu Dã và Vệ Thành Thành rời đi, Hứa Trạch chạy đến bên cạnh Giản Ninh.

“Có đau không?” Giản Ninh xoa xoa tay, hỏi.

“Đau!” Hứa Trạch than thở.

Giản Ninh vỗ vỗ lên người anh, phủi hết tuyết xuống, rồi bắt đầu đi về phía nhà. Hứa Trạch không nói một lời, cứ thế đi theo, anh muốn xem xem đến bao giờ cô mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật anh.

Nhân lúc Giản Ninh không để ý, Hứa Trạch vào bếp mở tủ lạnh ra nhìn. Không có bánh sinh nhật!

“Tìm gì thế?” Giản Ninh đi tới, hỏi.

“Không có gì.” Hứa Trạch có chút thất vọng: “Anh về nhà trước đây.”

Thấy dáng vẻ bực bội của anh, Giản Ninh có chút không nỡ, nhưng vẫn cố gắng kìm lại.

Hứa Trạch ra khỏi nhà Giản Ninh, anh quay đầu lại nhìn, cô thế mà lại không đi theo anh. Suốt cả buổi chiều, Hứa Trạch đều ở yên trong nhà không ra ngoài, anh tương đối sẵn sàng tin rằng Giản Ninh đang cố ý giả vờ không nhớ sinh nhật anh, đến tối chắc chắn cô sẽ cho anh một bất ngờ thật lớn. Còn cả Triệu Dã và Vệ Thành Thành nữa, hai tên đó cũng chán sống rồi sao?

Sau bữa cơm, Hưa Trạch ở nhà ăn bánh gato cùng ba mẹ còn cố tình để bụng đợi bánh của Giản Ninh. Cứ thế cho đến tám giờ tối, điện thoại của anh vẫn không hề đổ chuông, việc này khiến anh càng đứng ngồi không yên.

Hứa Trạch xuống lầu đi sang nhà Giản Ninh, anh muốn xem xem rốt cuộc là bọn họ đang làm cái chuyện quái quỷ gì. Nhưng khi đến nơi, dì giúp việc lại nói cô ra ngoài rồi. Không ở nhà?

Cuối cùng Hứa Trạch không chịu được nữa, anh bấm gọi cho Giản Ninh. Rất nhanh đầu dây bên kia đã được kết nối.

“Đến khu phía Tây của khu biệt thự đi.” Giản Ninh nói xong liền cúp máy.

Tuyết đã ngừng rơi, trên bầu trời lấp lánh vài ngôi sao, Hứa Trạch đi dưới ánh đèn đường, đến nơi mà Giản Ninh nói. Thật kỳ lạ, trên cả con đường lại chẳng thấy tuyết. Bình thường khi nhân viên quét dọn trong khu biệt thự, họ sẽ quét hết tuyết sang hai bên để nuôi cây. Nhưng hôm nay không những trên đường mà ngay cả hai bên ven đường cũng rất ít tuyết.

Khi tới nơi, Hứa Trạch mới hiểu rốt cuộc tuyết trong khu biệt thự đã đi đâu. Trước mặt anh là một ngôi nhà tuyết sừng sững trước bồn hoa. Ánh đèn cam chiếu khắp căn nhà, thỉnh thoảng còn điểm xuyết thêm những tia sáng màu hồng tím. Phía trên cùng của căn nhà có dòng chữ bằng đèn neon: Chúc mừng sinh nhật Hứa Trạch.

Mặc dù ngôi nhà này được làm bằng tuyết, nhưng nó lại rất tinh xảo, đến cửa ra vào cũng có hình dáng rõ ràng đâu ra đấy, còn lắp cả khóa nữa.

“A Trạch, vào trong xem đi.” Giản Ninh từ phía sau căn nhà chạy ra, mỉm cười, ném cho Hứa Trạch một chiếc chìa khóa.