Ngọt Ngào Nho Nhỏ

Chương 33: Cô nhẹ nhàng nói: “Hứa Trạch, em yêu anh.”



Sau khi ra khỏi rạp phim, còn cách thời gian ăn cơm khá xa, nên hai người đã đi mua sắm ở trung tâm thương mại một lúc. Ngang qua khu đồ lót nữ trên lầu ba, Giản Ninh bảo Hứa Trạch ngồi trên ghế trong trung tâm thương mại đợi cô, cô muốn đi mua ít đồ lót size lớn hơn.

“Anh cũng đi.” Hứa Trạch nói: “Anh ngắm giúp em.”

“Cảm ơn anh, Hứa thiếu gia.” Giản Ninh đẩy anh xuống ghế: “Ngồi đây đợi đi, đừng chạy lung tung.”

Cô kiên quyết từ chối đưa Hứa Trạch đi theo, tuổi tác của hai người vừa nhìn đã biết là học sinh, lại cùng nhau đi mua đồ lót sẽ thực sự này kia, chắc chắn nhân viên sẽ để ý bọn họ nhiều hơn.

Giản Ninh bước vào một cửa hàng đồ lót, ở trong đó chọn lựa. Trước đây cô thích mặc kiểu đơn giản, càng đơn giản càng tốt, màu sắc thì sẽ là màu đen hoặc màu da. Nhưng mấy mẫu hôm nay cô xem đều là đồ ren, chiếc màu đỏ này không tồi, chiếc màu xanh lông Công kia cũng được, còn cả chiếc vải voan màu hồng kia nữa, hình như đều ổn cả.

“Chiếc này hợp với em.” Một giọng nói đều đều từ đỉnh đầu cô truyền tới.

“Sao anh lại ở đây, ra ngoài đợi đi.” Giản Ninh đẩy Hứa Trạch, khuôn mặt đỏ ửng.

Cô nhìn về phía nhân viên, phát hiện cơ bản là không ai để ý tới bọn họ. Việc các cặp đôi đi mua đồ lót chẳng phải là lạ lẫm và họ đã nhìn quen rồi sao?

Giản Ninh không thể đuổi được tên lưu manh trước mặt này đi, nên chỉ đành mặc kệ anh.

Hứa Trạch chọn giúp cô một chiếc màu đỏ, bên trên có thêm họa tiết ren hoa xinh đẹp, còn là mẫu mới nhất năm nay nữa.

“Với tình hình hiện tại của em, rất thích hợp với kiểu cúp ngực có dáng ôm ba phần tư này.” Hứa Trạch nghiêm túc giải thích: “Màu sắc cũng phù hợp với da của em.”

“Anh còn biết cả dáng ôm ba phần tư nữa?” Giản Ninh liếc nhìn anh một cái: “Hứa thiếu gia, ngài biết cũng không ít nhỉ, cái gì nên, cái gì không nên đều biết cả rồi.”

“Tin anh đi, không sai đâu.” Hứa Trạch cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Em mặc chắc chắn sẽ đẹp.”

“Có đẹp đến mấy cũng không mặc cho anh xem.” Giản Ninh trừng mắt với anh, nói.

“Đợi đấy.” Hứa Trạch cong môi cười: “Sớm muộn gì cũng sẽ là người của anh.”

“Biến đi.” Giản Ninh trợn mắt.

Cuối cùng, cô chọn được ba món đồ, tất cả đều là mẫu Hứa Trạch thích. Trực ra, anh thích hay không không quan trọng, mấu chốt là bản thân cô cũng rất thích. Những chiếc áo cúp A trước đây đều nhỏ cả rồi, hôm nay mua tất cả là cúp B.

Kỹ thuật của Hứa thiếu gia rất giỏi, mỗi ngày hẹn hò sau bụi cây trong hoa viên nhỏ của khu biệt thự đều hôn đến mềm nhũn, mỗi lần đều khiến ngực cô cảm thấy ngứa ngáy, nếu cứ đà này thì có khi cúp C hay cúp D cũng không phải là không có khả năng.

Trong cửa hàng còn treo hàng loạt những chiếc váy ngủ hai dây. Nhìn thoáng qua đã thấy là kiểu dáng rất gợi cảm. Giản Ninh xấu hổ không nhìn về phía đó, nhưng Hứa Trạch thì ngược lại, anh đi thẳng đến chọn màu sắc và kiểu dáng, sau đó nhìn kích cỡ rồi lấy xuống, mặt không đỏ tim không loạn nhịp, như thể đang mua bút chì hay cục tẩy vậy.

Giản Ninh ôm ba chiếc áo lót cùng một chiếc váy ngủ đi tới quầy lấy hòa đơn. Hứa Trạch giật lấy biên lai, khăng khăng đòi đến quầy thu ngân của trung tâm thương mại để thanh toán. Giản Ninh không chịu nên đuổi theo để giành lấy.

“Những thứ khác thì thôi nhưng đồ lót của em, anh bao trọn.” Hứa Trạch vô cùng độc đoán như tổng tài bá đạo, nói: “Bao cả đời.”

“Anh còn có thể lưu manh hơn chút nữa không?” Giản Ninh không giành được hóa đơn nên vô cùng bất lực.

Cô chưa bao giờ thấy một vị tổng tài nào lưu manh như vậy.

Cuối cùng, Hứa Trạch cũng mãn nguyện bao trọn đồ lót của bạn gái mình. Thanh toán xong nhận đồ cũng đã đến giờ ăn trưa.

“Ăn lẩu nhé, em muốn ăn lẩu.” Giản Ninh nói.

“Anh có món này ngon hơn nhiều, lẩu không thể so sánh được.” Hứa Trạch nhìn cô, nói: “Vô cùng ngon, nghĩ thôi đã muốn chảy nước miếng rồi.”

“Ngon hơn cả lẩu, món gì thế?” Cô gái ngây thơ mở to mắt nhìn anh.

“Em đó.” Hứa Trạch nói xong, nhân lúc cô không phòng bị liền hôn lên má cô một cái: “Ngon tuyệt!”

Hiện tại Giản Ninh rất hối hận, đáng lẽ khi ra khỏi cửa phải mang theo khẩu súng cao su mới đúng. Người này thực sự quá thiếu đòn, nếu không đánh anh một trận ra trò thì không thể hết bực.

Cuối cùng, cả hai vẫn ăn lẩu, tuy rằng đang giữa mùa hè, nhưng lẩu thực sự ngon, kết hợp cùng nước cam đá thì đúng là tuyệt cú mèo.

“Em ăn nhiều một chút.” Hứa Trạch vớt thịt bò trong nồi ra, để vào đĩa của Giản Ninh, nói.

“Em ăn sắp xong rồi.” Giản Ninh sờ sờ bụng: “Dạo này hơi mập rồi, em phải giảm cân.”

Hứa Trạch dừng đũa, nhìn cô.

“Không được giảm cân.” Anh nói nhưng lại như thể đang ra lệnh.

“Hôm qua cân thấy tăng thêm một kilogam rồi.” Giản Ninh chống cằm thở dài.

“Nếu còn nói đến chuyện giảm cân có tin là anh sẽ ném em lên giường không?” Hứa Trạch hung hăng nói: “Khiến em ba ngày ba đêm không xuống nổi giường.”

“Đừng đùa nữa.” Giản Ninh gặm miếng dưa hấu nhỏ, nói: “Ba ngày ba đêm, sao có thể có sức chiến đấu vậy được chứ?”

“Sao lại không?” Hứa Trạch nhìn cô, nói: “Sớm muộn gì cũng có ngày anh chứng minh cho em thấy.”

Giản Ninh che miệng cười.

“Cũng là vì bây giờ thấy em còn nhỏ, không nỡ đụng vào em, đợi em thành niên rồi còn dám nói những lời như vậy thử xem.” Hứa Trạch thấp giọng nói.

Giản Ninh không dám cười nữa, bởi vì ngữ khí của anh không giống như đang đùa, ánh mắt cũng đem theo vài phần nghiêm túc.

“Em thua rồi, xin tha mạng.” Giản Ninh gắp một miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng: “Em không giảm cân nữa.”

Cô sợ rằng mình sẽ bị anh làm cái đó ba ngày ba đêm, vậy chẳng khác nào muốn lấy mạng người.

Hứa Trạch rất hài lòng với kết quả này nên lại gắp cho cô hai miếng phi lê cá.

Ăn xong bữa trưa, Giản Ninh xoa xoa bụng, đúng là no thật.

Buổi chiều, hai người cùng lang thang trong tiệm sách gần đó, ngắm nghía sách một lúc, đợi đến khi mặt trời không quá gay gắt nữa mới ra công viên đi dạo. Cách đó không xa có một đứa trẻ đang chơi trên cầu trượt, Giản Ninh dựa vào vai Hứa Trạch.

“Anh thích con trai hay con gái?” Cô hỏi anh.

“Chỉ cần là con do em sinh thì anh đều thích.” Hứa Trạch xoa xoa đầu cô, đáp.

Câu trả lời này đạt điểm tối đa, Giản Ninh cảm thấy thật hạnh phúc, sau này cô sẽ có gia đình nhỏ của riêng mình, có người cô yêu và có người yêu cô.

“Anh cũng thích cả quá trình tạo ra em bé nữa.” Hứa Trạch hôn lên tóc cô một cái.

“Không giở trò lưu manh thì chết được à?” Giản Ninh đang đắm chìm trong cảm động đột nhiên lại chẳng thấy cảm động nữa, lúc này cô chỉ muốn đánh người.

“Có thể.” Hứa Trạch vô cùng thành thật trả lời: “Nhưng anh chỉ muốn em.”

Khi anh nói lời này, Giản Ninh nhất thời không biết phải nói thế nào mới phải, cuối cùng, cô kiễng chân lên cắn nhẹ vào môi anh một cái, nói: “Cả một đời.”

Không biết đã đi trong công viên bao nhiêu vòng, đến khi bọn họ dừng lại thì mặt trời cũng đã chuẩn bị xuống núi. Vì buổi trưa ăn lẩu quá no, nên cả hai đều không cảm thấy đói, vì vậy lại cùng nhau đi dạo phố. Đi đến cổng quán Karaoke lần trước, Giản Ninh dừng lại.

“Tụi mình đi hát đi, em thích nghe anh hát.” Cô nói với anh.

“Được!!!” Hứa Trạch nắm tay Giản Ninh đi đến cửa nhưng lại dừng lại.

“Không vào quán karaoke nữa.” Hứa Trạch nói.

“Tại sao?” Giản Ninh hỏi.

“Em có thực sự muốn biết không?” Hứa Trạch mỉm cười, nhìn vào mắt cô.

Giản Ninh gật đầu: “Nói đi.”

“Anh sợ không kiềm chế được bản thân.” Hứa Trạch thành thật nói.

Ánh sáng trong quán karaoke thật sự rất ái muội, lại ở một không gian không có ai làm phiền, cộng thêm âm nhạc đầy cảm xúc, sẽ rất dễ khiến người ta rơi vào ảo giác và làm ra những việc không giống con người.

“Đúng là một cậu bé trung thực, ngoan ngoãn.” Giản Ninh nói.

“Đi, tìm một nơi không có người, anh hát tình ca cho em nghe.” Hứa Trạch kéo tay Giản Ninh.

“Đi đâu?” Cô hỏi.

“Khách sạn không có người.” Hứa Trạch đáp.

“Lưu manh!” Giản Ninh mắng một câu: “Vừa rồi khen anh phí công.”

“Trêu em đó, đến công viên.” Hứa Trạch mỉm cười nhìn cô: “Ở đó yên tĩnh.”

Nói thế còn nghe được.

Khi đến công viên, hai người ngồi trên một bãi cỏ vắng vẻ, anh hát cho cô nghe, cô tựa vào vai anh, ánh chiều tà chiếu xuống đôi trai gái, đẹp đến không nói nên lời.

Giản Ninh nghiêng mặt sang nhìn anh hát. Giọng anh trầm thấp, đều đều, đôi môi hết đóng lại mở, khiến cô nhìn đến mê mẩn, rồi từ từ nhắm mắt lại hôn lên môi anh một cái.

Anh chạm vào môi mình và không thể hát rõ lời nữa, hễ mở miệng lại là một câu nói tình tứ.

Giản Ninh, em thật đẹp.

Giản Ninh đôi mắt em thật to.

Giản Ninh giọng của em rất hay, gọi anh Trạch anh nghe nào.

Giản Ninh, anh thích em.

Cô quỳ trên bãi cỏ để môi mình vừa vặn dán chặt vào tai anh. Cô thì thầm: “A Trạch, em yêu anh.”

Anh nghe thấy giọng cô, liền ôm cô vào lòng, ôm thật chặt. Hai người ngồi trên bãi cỏ một lúc lâu, đến khi mặt trăng xuất hiện cùng đèn đường trong công viên bật sáng.

Hứa Trạch vươn tay mở tay áo của cô ra, rồi sờ sờ lên hình xăm của cô: “Chỗ này của em từng bị thương sao?”

“Thuốc lá làm bỏng.” Giản Ninh cúi đầu trả lời: “Nhưng đều đã qua cả rồi.”

“Sau này, anh sẽ không cho phép bất cứ ai làm em tổn thương.” Hứa Trạch ôm cô, trong lòng đau khổ tột cùng, cứ như có người cầm đuốc lửa đốt cháy trái tim anh. Lúc này, anh chỉ muốn lao đến nhà Chu Thế Hải đánh cho ông ta một trận.

“Còn đau không?” Anh hỏi.

“Đã nhiều năm như vậy, không còn đau từ lâu rồi.” Giản Ninh khẽ cười.

Hứa Trạch ôm chặt lấy cô, như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình, khiến xương cốt cô có chút đau.

“Đau!” Cô nghẹn ngào.

“Đừng nhúc nhích, để anh ôm một chút.” Dường như anh không hề có ý định buông tay, nhưng sức lực đã nhẹ hơn nhiều.

Về đến khu biệt thự cũng đã là chín giờ tối. Nhưng họ không lập tức về nhà mà đến cạnh bờ sông ở khu ngắm cảnh phía cuối khu biệt thự, nơi có hòn non bộ, bình thường không có người đến đó.

Trong non bộ có một hang động tự nhiên nhỏ, có thể chứa được hai người. Cùng sự bao phủ của những hàng cây bên ngoài, tạo thành một không gian riêng tư tuyệt vời.

Hai người một trước một sau đứng vào trong. Thường thì là Hứa Trạch kéo Giản Ninh đến đây rồi quấn lấy cô. Nhưng hôm nay lại là Giản Ninh lôi Hứa Trạch tới. Cô nói mình muốn hôn anh, nóng lòng muốn hôn anh.

Vừa bước vào, cô đã cuốn lấy anh. Lúc ra khỏi hòn non bộ đã là mười một giờ, tuy rằng không phát sinh bước cuối cùng nhưng những nơi có thể hôn thì đều không bỏ sót.

Mấu chốt là hôm nay cô lại mặc váy hở vai, nên những dấu vết trên người chẳng có cách nào che được. Cô kéo cổ áo lên trên, nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng oán hận. Phụ nữ lật mặt đúng là còn nhanh hơn lật sách, vừa rồi cô đâu có như vậy.