Ngọt Ngào Nho Nhỏ

Chương 1: “Sao nào, đến cắn tôi chắc?”



Giản Ninh bước xuống khỏi taxi, dưới mặt đất là lớp tuyết dày đặc, khiến mỗi bước chân đều phát ra tiếng kêu cót két, cót két.

Cô để chiếc vali cạnh chân, thở một hơi ra lòng bàn tay, vừa xoa xoa, vừa dậm chân tại chỗ.

Tuyết vẫn đang rơi, trắng xóa một khoảng, cách đó không xa có ba chàng trai đang chơi trò ném tuyết, cậu ném vào người tôi, tôi ném đầy mặt cậu, trông thật ấu trĩ, đem theo sự kiêu ngạo, điên cuồng đặc biệt của các chàng trai tuổi thanh xuân.

Chủ yếu là điên cuồng.

“Hứa Trạch!”

“Mẹ nó, dám nhét bóng tuyết vào mồm thiếu gia à, không muốn sống nữa rồi phải không?”

……

Ba chàng trai để ý thấy Giản Ninh, liền lập tức ngừng nô đùa, khoác vai nhau tụm thành một nhóm, đi về phía cô.

Giản Ninh khẽ cau mày, rồi nhanh chóng điều chỉnh nụ cười, quay mặt qua, nở nụ cười với bọn họ, đôi mắt to tròn cong cong, mái tóc mềm mại, mong mỏng rũ xuống vai, lộ vẻ dịu dàng ngoan ngoãn.

Cửa lớn của biệt thự nhà họ Giản đã mở, Giản Ninh kéo vali, bước vào.

“Cô em này tôi đã từng gặp rồi.” Triệu Dã khoác cánh tay lên vai Hứa Trạch mỉm cười, nói.

Vệ Thành Thành đứng bên cạnh hóng vui, đưa ngón tay vào miệng chuẩn bị huýt vài tiếng sáo để đáp lại cảnh tượng này.

“Cô em này không được!” Hứa Trạch nói, đồng thời hất cánh tay đang đặt trên vai mình xuống, rồi vỗ mạnh vào quần áo phủi phủi.

“Đã nói rồi, có phúc cùng hưởng, có gái cùng ngắm.” Triệu Dã phản đối, nói.

“Người này không được, đã nghe thấy chưa, người này không được.” Hứa Trạch nói, vẻ mặt nghiêm túc hiếm hoi thoáng qua trên khuôn mặt giễu cợt của anh, chỉ là thoáng qua và đến bản thân anh cũng không hề nhận thấy.

Đã sớm nghe nói nhà họ Giản sắp đón về một cô con gái ngoài giá thú, thầm nghĩ chắc chắn là người này, vừa mới nhìn, đã thấy đôi lông mày giống hệt với chú Giản.

Giản Ninh đứng trong phòng khách, ánh mắt không liếc nhìn sang nơi khác, cô nhìn chằm chằm xuống chân mình, cuối cùng di chuyển ánh mắt về phía bà cụ có vẻ ngoài hiền từ trước mặt.

“Ninh Ninh, đi đường có mệt không?” Bà nội Giản giúp Giản Ninh cởi áo khoác lông vũ ra, treo trên mắc áo cạnh cửa, rồi bảo người pha trà thật ngon.

“Cảm ơn bà.” Đây là câu nói đầu tiên của Giản Ninh khi về đến nhà họ Giản, khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười, từ khi vào cửa khóe môi luôn cong lên, với độ cong vừa phải.

“Đến rồi à.” Chủ nhân nhà họ Giản đi đến, nói, âm thanh không mặn không nhạt, chẳng thể nghe ra là ấm áp hay lạnh lùng.

Như vậy đã là tốt lắm rồi, dù sao thì cô cũng là một đứa con gái ngoài giá thú, là do người phụ nữ khác phát sinh tình một đêm với chồng của người phụ nữ trước mặt này sinh ra.

“Xin chào!” Giản Ninh mỉm cười, ánh mắt của cô hơi rũ xuống, hoàn toàn không nhìn vào đối phương.

Hứa Trạch bò trên bức tường của biệt thự nhà họ Giản, từ góc độ này, vừa hay có thể nhìn thấy bóng lưng của cô gái, cô đã cởi bỏ áo khoác ngoài, bên trong mặc chiếc áo len màu đen, vẽ ra đường eo vừa mềm mại lại vừa mỏng manh. Cặp mông nhỏ nhắn hơi cong lên, tròn trịa, chắc nịnh như muốn bật ra khỏi lớp quần jean. Cơ thể thì nóng bỏng chỉ có điều không thể nhìn thấy khuôn mặt. Hứa Trạch nheo mắt, khẽ cong khóe miệng.

Triệu Dã và Vệ Thành Thành bốn mặt nhìn nhau, rồi nhanh chóng nặn hai quả cầu tuyết. Lợi dụng lúc Hứa Trạch thất thần, Triệu Dã cầm một quả cầu tuyết, dùng hết sức lực ném vào trong cửa sổ.

“Vèo–“

Cùng lúc đó, Vệ Thành Thành vội vàng nhét quả cầu tuyết khác vào tay Hứa Trạch.

“Bộp” một tiếng, quả cầu tuyết rơi trúng mông cô gái, rồi lập tức vỡ vụn, rơi xuống đất.

Giản Ninh quay lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tường là chàng trai mặc áo khoác lông vũ màu đỏ và áo len màu be khi nãy, trên tay còn đang cầm một quả cầu tuyết.

Đã nhìn thấy chính diện, phẳng lì, có chút tiếc nuối, suýt chút nữa thì được một trăm điểm rồi. Vậy nên trước tiên cứ trừ của cô mười điểm vậy, Hứa Trạch nghĩ. Tuy nhiên, tuổi tác của cô gái không nhiều, còn có thể dậy thì, nếu chăm sóc cẩn thận cùng “kỹ thuật” khéo léo của bàn tay thì sau này nhiều chỗ vẫn có thể phát triển. Cho nên, hãy chống mắt lên mà mong chờ thôi vậy.

Bắt gặp ánh mắt hơi ngạc nhiên của cô gái, Hứa Trạch mới định thần lại, anh bị ám hại rồi. Mẹ kiếp, thật bất cẩn!

“Triệu Dã, Vệ Thành Thành!” Hứa Trạch ném vật chứng trong tay xuống đất, rồi nhảy xuống đạp mạnh vào hai tên mất nết kia.

Hai người ngã nhào ra đất, cũng may mùa đông mặc nhiều quần áo, nên không cảm thấy đau, cả hai vừa ngồi trên tuyết vừa ôm bụng cười một trận.

Bà nội Giản đi đến trước cửa sổ, chỉ lên tường mắng: “Hứa Trạch! Cái đồ mất dạy nhà con!”

Giản Ninh nhìn chằm chằm vào bờ tường, Hứa Trạch, Trạch là đầm hồ, hay là lựa chọn? 

“Oh, what a nice day today.” Hứa Trạch chỉ đành mỉm cười xua tay, nói nhăng nói cuội: “I have a dream that one day…”

“Ngài đang bình bầu Tổng thống đấy hả, việc này không chính trực chút nào, lát nữa dẫn theo bà đi chiến đấu nâng hạng (chơi game) nhé.” Bà nội Giản nói xong, liền đóng cửa sổ lại, chẳng thể nào nổi giận với cậu nhóc này.

Hứa Trạch liếc nhìn Giản Ninh qua tấm cửa kính, cô gái vẫn giữ nụ cười trên môi, cho dù là vừa bị người khác ném cầu tuyết vào mông. Hứa Trạch mỉm cười, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý định mãnh liệt, anh muốn khiến cô khóc, anh muốn xem rốt cuộc cô gái này có biết khóc hay không.

Hứa Trạch nhảy xuống khỏi bờ tường, phủi phủi tuyết bám trên người. Triệu Dã và Vệ Thành Thành đang chổng mông ngồi xổm ngó qua khe cửa, nhìn vào bên trong.

“Tôi đoán A Trạch đã trúng tiếng sét ái tình với người ta rồi.”

“Sửa lại một chút, phải là thấy sắc nên nảy sinh ý định mới đúng.”

“Này, A Trạch, nếu một tháng mà không có động tĩnh gì, thì hay là cậu tạm rút lui trước nhé?”

“Cậu đần đấy à, nếu người ta thực sự không như thế, thì cũng chẳng đến lượt cậu.”

……

“Đã nhìn xong cả chưa, xong rồi thì biến đi.” Hứa Trạch nhảy xuống khỏi bờ tường, đá cho mỗi người một cái vào mông.

“Này, đau, đau, đau, cậu đang đi giày đinh đó.” Triệu Dã sờ sờ mông hét lên.

“Con mẹ nó, bớt lắm lời rồi biến đi.” Hứa Trạch cao giọng, nói.

Trong lòng anh chợt dâng lên nỗi cáu kỉnh khó giải thích, hai tên nhãi ranh, nhìn cái gì mà nhìn, bài tập đã làm xong chưa mà nhìn.

“Phẩm chất, chú ý phẩm chất chút đi A Trạch, nếu để cô gái nhỏ đó nghe thấy, thì hình tượng của cậu cũng sụp đổ luôn đó, vậy thì sau này còn giả bộ thế nào được nữa.” Vệ Thành Thành cười, nói.

“Biến, tôi lúc nào cũng nhẹ nhàng dịu dàng như ngọc, thì cần gì phải giả bộ, cảm ơn.” Hứa Trạch nói xong, liền đi về cửa nhà mình.

Nhưng chỉ mới đi được hai bước lại vòng lại, lôi theo cả hai tên Triệu Dã và Vệ Thành Thành ra khỏi khe cửa. Đúng thật là, vẫn nhìn, bất phương trình bậc hai đã biết giải hay chưa mà còn đứng đấy nhìn.

Giản Ninh được bố trí trong một căn phòng ngoảnh mặt về hướng Bắc, vốn dĩ căn phòng này được dùng làm phòng nghỉ cho khách. Nói vài căn phòng quay về hướng Nam đang trong quá trình sửa chữa, khi nào sửa xong sẽ bảo cô chuyển sang đó.

Sau khi cửa vừa đóng lại, Giản Ninh ngồi xuống giường mới thoải mái thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chiếc giường này rất to, gấp đôi so với giường cũ của cô, lại mềm mại, cô chưa từng được chạm vào chiếc giường nào dễ chịu như vậy.

Từ nhỏ đến giờ, cô chưa một lần có phòng riêng của mình, căn phòng trước đó mà cô ở, được mẹ ngăn cách với phòng khách bằng một vách ngăn, không đến sáu mét vuông, chỉ có một chiếc giường đơn, đến cả tủ quần áo cũng không có, quần áo được để trong một chiếc hộp đựng đồ đặt dưới gầm giường. Ghế cũng chẳng có, chiếc giường vừa là giường cũng vừa là ghế.

Căn phòng này quá to đối với cô, còn có cả phòng tắm riêng, quan trọng là phòng tắm không có mùi, cũng chẳng có đàn ông đến dùng chung, lại có thể thích tắm lúc nào thì tắm lúc đó, không cần phải đợi đến nửa đêm khi không có ai sử dụng phòng tắm mới có thể tắm.

Giản Ninh mở tủ quần áo ra, bên trong có treo vài bộ quần áo, có lẽ là người làm trong gia đình này chuẩn bị trước cho cô, tất cả đều là đồ dành cho nữ, nhãn mác bên trên cũng chưa cắt bỏ, cô không quá để ý, vì dù sao cũng vô cùng xa lạ với chúng.

Cô mở vali, lấy từ bên trong một chiếc hộp bằng gỗ, mở ra, bên trong là năm mươi tệ, màu xanh của tờ tiền ngập tràn trong đôi mắt, khiến cô cảm thấy thật an tâm. Giữa vali có một khẩu súng cao su nhỏ màu đen, Giản Ninh lấy nó ra, đặt dưới gối, rồi vỗ nhẹ lên gối.

Có lẽ do nhiệt độ máy sưởi hơi cao, trong phòng có chút bí bách, Giản Ninh đi đến bên cửa sổ, hé mở, một chút không khí lạnh ùa vào, có thể ngửi thấy mùi trong lành sau trận tuyết.

Toàn bộ thế giới là một màu trắng xóa, tựa như miếng ngọc bích. Các căn biệt thự được xếp ngay ngắn cạnh nhau, ở đây không có nhiều công trình kiến trúc cao, nên tầm nhìn rất rộng, tất cả các tòa nhà cao tầng đều nằm ở bên ngoài.

Cô nắm vài nắm tuyết trên bậu cửa sổ, vo vo chúng trong tay. Đột nhiên lại nhớ tới chàng trai ném quả cầu tuyết vào mình ở phòng khách lầu một. Hứa Trạch, Trạch là đầm hồ hay là lựa chọn?  Giản Ninh khẽ lắc đầu, khóe môi cong cong, đúng là tên ngốc.

Vừa ngước mắt lên, lại trông thấy một bóng người màu be phía cửa sổ đối diện, trùng hợp thay, người đó cũng đang đi về phía cửa sổ.

Hứa Trạch mở cửa, còn chưa kịp ngẩng đầu lên, “Bộp” một tiếng, một quả cầu tuyết bay tới, tốc độ rất nhanh, khiến anh không kịp né tránh. Quả cầu tuyết nổ tung trên mặt anh, như cảnh tua chậm của những pha hành động trong phim, sau đó được chia nhỏ thành nhiều mảnh cho đến khi vỡ vụn rồi rơi xuống đất.

“Mẹ kiếp!” Hứa Trạch vừa bịt mũi vừa chửi một tiếng.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cánh cửa sổ đối diện quanh năm luôn đóng im ỉm lúc này lại hé mở, một cô gái đứng bên cửa, đang mỉm cười với anh qua tấm kính. Hoàn toàn không giống khi nãy ở dưới lầu, nụ cười này mang theo ý tứ khiêu khích nhàn nhạt cùng vẻ báo thù, lại có chút hả hê. Đôi môi anh đào hồng hào của cô khẽ cong lên, biểu cảm đó như thể đang nói, đến đây mà cắn tôi đi này.

Hứa Trạch sờ sờ môi, lại liếc nhìn đôi môi của người đối diện, không cần phải nói, quả thực là muốn qua đó cắn một cái, cắn thật mạnh, xem cô còn kiêu căng được nữa không.

Kiêu căng? Nghe nói là yếu đuối dễ thương cơ mà, Hứa Trạch dụi dụi mắt, suýt chút nữa còn tưởng mình nhìn nhầm. Nhận lầm người rồi sao? Anh liếc nhìn qua mặt cô, sau đó đến ngực. Phẳng lì. Đúng rồi, không nhìn nhầm!

Hứa Trạch nắm lấy tuyết trước cửa sổ, vo bừa thành hình tròn, lăn qua lăn lại, bóp bóp vài cái, rồi lại lăn, tuyết trên cửa sổ không đủ, anh vươn cánh tay dài với ra ngoài khung cửa sổ, cuối cùng nắm được một quả cầu tuyết thật to. Hơn nữa còn âm thầm đặt cho quả cầu tuyết này một biệt hiệu vô cùng vang dội: Cuộc diễu hành số một.

Cô gái đối diện lặng lẽ nhìn quả cầu tuyết trên tay anh, khuôn mặt trước sau vẫn giữ nguyên nụ cười.

Hứa Trạch nâng “Cuộc diễu hành số một” trong tay, nhắm chuẩn, dùng sức, phóng! “Cuộc diễu hành số một” đập vào cửa sổ trước mặt cô gái, phát ra một tiếng “rầm”, rồi vỡ vụn bên ngoài tấm kính, thuận lợi lăn xuống bậu cửa.

Hứa Trạch là một học bá về tính toán, anh đã tính, với lực ném của mình, cộng thêm lực cản của không khí và xung lực mà thủy tinh thông thường có thể chịu được. Anh thực sự không muốn nó đập vào cô, nếu không sẽ chẳng ga lăng, chẳng phải là Hứa Trạch nữa rồi.

Giản Ninh hà hơi lên tấm kính cửa sổ, rồi vươn tay viết lên trên hai chữ.

“Đồ ngốc.”

Nếu đổi thành người khác dám nói vậy với anh, thì đã sớm bị anh đánh cho tả tơi, chẳng còn đường tìm về quê mẹ nữa rồi. Hứa Trạch mỉm cười, cũng học theo, hà một hơi lên kính cửa sổ, nhưng anh không viết chữ, mà vẽ một hình trái tim đúng tiêu chuẩn lên đó.

Là trêu ghẹo một cách trần trụi. 

Giản Ninh đứng trước cửa sổ, nhìn về phía chàng trai đang mỉm cười giễu cợt đứng sau hình vẽ trái tim bên đối diện, cô đóng rèm cửa lại, lấy chiếc súng cao su dưới gối ra nghịch một lúc rồi lại cất vào vị trí. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Khi Giản Ninh mở cửa một lần nữa, bên kia đã chẳng còn ai. Cô nhìn thấy hai người tuyết nhỏ đứng trên bậu cửa sổ, người tuyết giơ tay, kéo theo một biểu ngữ nhỏ. Bên trên có một dòng chữ cứng cáp được viết bằng bút lông.

“Sao nào, đến cắn tôi chắc?”

Biến con mẹ nó cái mười năm ấy đi! Giản Ninh lấy khẩu súng cao su nhỏ dưới gối ra, híp mắt, hướng về phía cửa sổ nhà Hứa Trạch, ngắm bắn.