Ngọt Ngào Em Trao

Chương 14



Giang Tầm tìm thấy Tần Dĩnh Xuyên ở ngoài sảnh tiệc tầng ba.

Anh ấy vừa cúp máy rồi quay lại.

Nhìn thấy Giang Tầm, Tần Dĩnh Xuyên cất di động, đi nhanh về phía cô: “Kết thúc rồi à?”

Giang Tầm gật đầu: “Vừa mới kết thúc xong.”

Tần Dĩnh Xuyên nói: “Xin lỗi, cuộc nói chuyện vừa rồi hơi lâu.”

“Không sao.” Giang Tầm nhìn về phía anh ấy, hỏi: “Đàn anh gặp phải vấn đề gì sao?”

Tần Dĩnh Xuyên xoa xoa thái dương: “Ừ, là chuyện của công ty. Nhưng em đừng lo, chỉ là vấn đề nhỏ thôi, đã giải quyết xong rồi.”

“Vậy thì tốt.” Giang Tầm yên lòng.

Hai người cùng đi đến nhà hàng kiểu Tây trên tầng hai.

Tần Dĩnh Xuyên nghiêng mắt nhìn cô: “Cảm giác lần đầu tham dự hội nghị thế nào?”

“Được không ít lợi.” Giang Tầm cười đáp, giọng điệu nhẹ nhàng: “Nhưng không nghĩ tới lại đụng mặt rất nhiều người quen ở đây.”

Giống như nghĩ đến cái gì, cô do dự một chút rồi hỏi: “Đúng rồi đàn anh, anh có quen Tô Khả Lam không?”“Có nghe qua.” Tần Dĩnh Xuyên hơi ngừng lại, thấp giọng nói: “Trước mắt truyền thông Vân Hải đang tiến hành góp vốn ở thành phố B, nhà đầu tư mà bọn họ tìm là Hạo Phong, nếu anh nhớ không lầm thì Tô Khả Lam này chính là đối tác được đầu tư Hạo Phong phái tới.”

Anh ấy nhìn về phía cô: “Làm sao em biết cô ta?”

Giang Tầm nói: “Lần trước em vô tình bắt gặp cô Tô và giám đốc kế hoạch đi cùng nhau, vừa nãy gặp trong hội trường thì nghĩ tới. Hóa ra còn có tầng quan hệ này.”

“Thật ra cũng chẳng cần để ý tới, chuyện của truyền thông Vân Hải đã không còn liên quan gì đến chúng ta.”

Giọng Tần Dĩnh Xuyên bình tĩnh, mang theo vài phần trong trẻo nhẹ nhàng: “Diễn đàn buổi chiều anh sẽ đưa em đi gặp vài người bạn, bọn họ đều là người xuất sắc trong ngành sản xuất truyền thông đấy.”

“Được.”

***

Buổi chiều phân ra thành nhiều hội trường, trong đó bao gồm cả cuộc gặp gỡ trao đổi doanh nhân.

Có lẽ do hội trường khác nhau, cho nên không thấy Phó Dĩ Hành xuất hiện trong buổi giao lưu ban chiều.

Chuyện này khiến Giang Tầm thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Gần sáu giờ, buổi giao lưu kết thúc.

Ban tổ chức đã sắp xếp một bữa ăn tối tự chọn trên tầng hai.

Giang Tầm đi theo Tần Dĩnh Xuyên rời khỏi hội trường, vừa đi vừa nói chuyện trên đường đến nhà ăn.

“Đúng rồi, đàn anh, ngày mai…”

Cô vừa quay đầu đã nhìn thấy Phó Dĩ Hành. Anh đang đứng cách cửa ra vào hội trường chỉ vài bước chân.

Hội trường bên này cũng vừa kết thúc, nhưng trợ lý của anh lại không có ở đây.

“Làm sao vậy?”

Tần Dĩnh Xuyên nhìn theo ánh mắt cô.

Dường như Phó Dĩ Hành cũng chú ý tới bọn họ, ánh mắt lặng lẽ lướt qua hai người.

Muốn đến nhà ăn nhất định phải đi qua con đường này, không thể tránh khỏi.

Giang Tầm thu hồi tầm mắt, ra vẻ không có chuyện gì đi theo Tần Dĩnh Xuyên bước tới.

Tần Dĩnh Xuyên mỉm cười chào hỏi: “Phó tổng.”

Phó Dĩ Hành cười nhẹ: “Tần tổng, thật trùng hợp. Anh đang đi đâu thế?”

“Tôi đang định đến nhà ăn dùng bữa tối.” Tần Dĩnh Xuyên lễ phép nói: “Phó tổng có muốn đi cùng không?”

Trong tai Giang Tầm thì đây chỉ là một câu khách sáo, nhưng Phó Dĩ Hành lại rất tự nhiên nói: “Nếu Tần tổng đã nhiệt tình mời như vậy, tôi từ chối thì thật bất lịch sự quá.”

Giang Tầm:???

Có biết xấu hổ không thế? Ai nhiệt tình mời anh?

Tần Dĩnh Xuyên hơi bất ngờ, nhưng vẻ mặt không đổi sắc nói: “Phó tổng, mời anh.”

Đột nhiên Giang Tầm có chút bội phục Tần Dĩnh Xuyên, đối mặt với hành vi vô liêm sỉ của Phó Dĩ Hành mà vẫn có thể vững vàng như núi, mặt không đổi sắc, đúng là không dễ dàng gì.

Dọc theo đường đi, dường như lực chú ý của Phó Dĩ Hành đặt hết lên người Tần Dĩnh Xuyên, hai người không ngừng trò chuyện về các chủ đề liên quan đến ngành truyền thông.

Nửa phút sau, ba người lấy cơm cùng nhau ngồi xuống bàn.

Hai người chọn chủ đề vừa rồi tiếp tục trò chuyện.

Tần Dĩnh Xuyên cười nói: “Không ngờ Phó tổng lại hiểu biết sâu rộng về ngành truyền thông như vậy.”

Phó Dĩ Hành nói: “Đây đều là những lĩnh vực liên quan đến đầu tư của tập đoàn, đương nhiên phải hiểu rõ về mọi mặt. Hy vọng sau này sẽ có cơ hội hợp tác với Tần tổng.”

Tần Dĩnh Xuyên cười: “Đến lúc đó mong Phó tổng không chê chúng tôi là được.”

Khóe miệng Phó Dĩ Hành nở nụ cười: “Không cần khách sáo, tôi và Tần tổng đều là bạn cùng trường Stanford, nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải.”

Bọn họ đang ngồi trên một chiếc bàn tròn nhỏ tưởng chừng như không liên quan gì đến nhau, nhưng Giang Tầm lại mơ hồ cảm thấy mình giống như nhân bánh bị hai người kẹp ở giữa.

Bầu không khí xung quanh giống như đang mở hình thức Tu La tràng*.

*Tu La Tràng là mối quan hệ trở nên phức tạp và có nguy cơ tan vỡ.

Giang Tầm không lên tiếng, cúi đầu ăn trong im lặng.

Nhưng không biết làm sao đột nhiên đề tài lại chuyển đến trên người cô.

“Cô Giang.”

Bị Phó Dĩ Hành điểm tên, động tác của Giang Tầm dừng lại.

Phó Dĩ Hành nhìn về phía cô, khóe miệng nở một nụ cười sâu xa: “Tôi thấy cô gọi Tần tổng là đàn anh, cô cũng là bạn cùng trường Stanford sao?”

Giang Tầm thong thả ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của anh, mặt không đổi sắc trả lời: “Đúng vậy, tôi và đàn anh Tần cùng khoa.”

“Có phải khoa truyền thông không?”

Trong mắt Phó Dĩ Hành giấu ý cười: “Nói đến cũng khéo, bạn cùng phòng cũ của tôi cũng học khoa truyền thông, nói không chừng… Cô Giang cũng quen đấy.

Tay cầm nĩa của Giang Tầm khẽ run lên, trái tim cô nháy mắt như bị nhấc lên cao. Cô miễn cưỡng tươi cười, nhưng vẫn nhìn thẳng vào anh, ánh mắt không hề né tránh: “Vậy sao?”

Cô vừa định chuyển đề tài thì lại nghe Tần Dĩnh Xuyên hứng thú hỏi: “Không biết bạn cùng phòng của Phó tổng là vị nào nhỉ?”

Giang Tầm nắm chặt tay, nhanh chóng duỗi chân ra, không nặng không nhẹ đá anh một cái.

Động tác của Phó Dĩ Hành ngừng lại, ngước mắt nhìn cô.

Giang Tầm không nhìn anh, cầm cốc nước trước mặt khẽ nhấp một ngụm.

Anh khẽ nhướng mày, sau đó lặng lẽ thu hồi tầm mắt, từ tốn đáp: “Là đàn anh Phạm Gia Thụ.”

Nghe anh trả lời, lòng Giang Tầm yên ổn trở lại, lặng lẽ thu chân về.

Đàn anh Phạm Gia Thụ chính là vị đàn anh chuyển nhượng phòng cho cô, cũng là bạn cùng phòng cũ của Phó Dĩ Hành.

Anh không bán đứng cô khiến cô rất thoải mái, dùng nĩa gắp miếng xoài bỏ vào miệng.

Tần Dĩnh Xuyên thoáng bất ngờ, không khỏi cười nói: “Hóa ra là đàn anh Phạm Gia Thụ, anh ấy rất nổi tiếng trong khoa chúng tôi, không ngờ đàn anh Phạm lại là bạn cùng phòng cũ của Phó tổng. Tháng trước tôi cũng vừa gặp lại đàn anh Phạm.”

“Đúng là rất trùng hợp.” Phó Dĩ Hành mỉm cười, hỏi tình hình của anh ta: “Bây giờ đàn anh Phạm thế nào rồi?”

Tần Dĩnh Xuyên nói: “Dạo này anh ấy sống khá tốt, hiện đang công tác ở đại học A, năm nay đang định lên làm phó giáo sư.”

Phó Dĩ Hành nhìn về phía Giang Tầm, khóe miệng cong lên: “Cô Giang có quen đàn anh Phạm không?”

Giang Tầm buông nĩa, vẫn duy trì nụ cười đúng mực: “Đương nhiên có quen rồi, đàn anh Phạm là người rất tốt, đã từng giúp đỡ tôi rất nhiều lần.”

Cô quyết định phản kích.

“Đúng rồi, tôi từng xem qua lý lịch của Phó tổng, Phó tổng tốt nghiệp khoa kinh tế đại học Stanford đúng không?” Cô hơi mỉm cười: “Nói đến cũng khéo thật, bạn cùng phòng cũ của tôi cũng học khoa kinh tế.”

Ánh mắt Phó Dĩ Hành hơi tối đi, sâu xa “ồ” lên một tiếng đầy ẩn ý: “Người đó tên gì vậy? Nói không chừng tôi có quen đấy.”

Giang Tầm nhấp một ngụm nước chanh, cũng dùng ánh mắt đó nhìn anh, cười nói: “Chắc là Phó tổng không quen đâu, trường học người nhiều như vậy, mỗi khoa lại chia thành nhiều chuyên ngành khác nhau, cho dù có học cùng tôi còn chẳng thể nhớ rõ mọi người ấy.”

Vẻ mặt Phó Dĩ Hành cười như không cười, tạm dừng mấy giây mới nói: “Đúng thật.”

Giang Tầm nhìn thẳng vào anh, tiếp tục nói: “Tuy nhiên tôi cũng có một chuyện muốn hỏi Phó tổng.”

Phó Dĩ Hành nhướng mày: “Ồ? Chuyện gì thế?”

Khóe miệng Giang Tầm nhếch lên một độ cong đầy ẩn ý, làm như khó hiểu hỏi: “Phó tổng tốt nghiệp khoa kinh tế hẳn là tương đối hiểu biết nhỉ? Có phải những người tốt nghiệp từ khoa kinh tế đều rất giỏi tính toán không?”

Cô dừng lại, như thể đang hồi tưởng: “Cho tới giờ tôi vẫn nhớ rõ, đến một đồng bạn cùng phòng cũ của tôi cũng phải tính toán rạch ròi.”

Phó Dĩ Hành sâu xa liếc nhìn cô, cười khẽ một tiếng.

Anh chậm rãi nói: “Giỏi tính toán? Hóa ra ấn tượng của cô Giang về tôi là như vậy?”

Giang Tầm dời ánh mắt, nhếch miệng nói: “Nào có. Phó tổng hiểu lầm rồi, tôi chỉ đang nói bạn cùng phòng cũ mà thôi.”

Tay cô vừa nhấc lên, không cẩn thận làm rơi khăn ăn xuống đất.

Giang Tầm theo bản năng duỗi tay xuống nhặt.

Mà Phó Dĩ Hành cũng đồng thời cúi người xuống.

Đầu ngón tay cô chạm vào khăn ăn trên sàn, Phó Dĩ Hành chậm hơn cô một nhịp, trực tiếp cầm lấy tay cô.

Đầu ngón tay mát lạnh dừng lại, sau đó hơi siết chặt, hoàn toàn bao lấy bàn tay cô.

Chiếc khăn ăn tuột khỏi tay cô, lần nữa rơi xuống đất.

Giang Tầm sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ càn quấy như vậy.

Cô thử lui về phía sau nhưng không thoát ra được.

Giang Tầm ngước mắt lên thì đụng phải ánh mắt Phó Dĩ Hành, hai ánh mắt giao đấu qua lại mấy hiệp.

Chỗ khăn ăn rơi xuống vừa hay đối diện với Tần Dĩnh Xuyên, có bàn ăn che khuất nên anh ấy không thể thấy rõ tình huống từ bên kia, nhưng khó tránh khỏi không chú ý tới sự khác thường giữa hai người.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Dưới gầm bàn, Giang Tầm đá Phó Dĩ Hành một cái.

Lúc này Phó Dĩ Hành mới ra vẻ không có chuyện gì buông tay, nhưng anh lại nhanh hơn một bước nhặt khăn ăn lên đưa cho Giang Tầm: “Cô Giang, khăn ăn của cô này.”

Giang Tầm nhận khăn ăn, gượng gạo mỉm cười: “Cảm ơn Phó tổng.”

“Đừng khách sáo.”

Phó Dĩ Hành nhìn cô thật sâu, cong môi cười: “Nếu mọi người đã là bạn cùng trường thì cô Giang cũng đừng quá xa lạ như vậy. Tôi và Tần tổng cùng giới, cô cũng có thể gọi tôi một tiếng đàn anh.”

Giang Tầm kìm nén kích động muốn xé nát khăn ăn, hít sâu một hơi, trên mặt vẫn duy trì nụ cười: “Được thôi, đàn, anh, Phó.”

Cô gằn từng chữ một, cố tình nhấn mạnh hai chữ “đàn anh”.

Phó Dĩ Hành giả vờ không để ý, chỉ mỉm cười đáp lại: “Đàn em Giang.”

Nhận thấy bầu không khí không đúng lắm, Tần Dĩnh Xuyên khẽ nhíu mi, dứt khoát đổi đề tài: “Phó tổng, đột nhiên tôi nhớ ra, buổi chiều tôi có nghe bạn nhắc tới một hạng mục truyền thông We-Media, không biết anh có cảm thấy hứng thú không?”

Phó Dĩ Hành nhìn về phía anh ấy, có vẻ rất hứng thú: “Hạng mục tự truyền thông à? Tần tổng nói thử xem?”

Tần Dĩnh Xuyên liếc mắt nhìn Giang Tầm một cái rồi âm thầm dời mắt, nói chuyện với Phó Dĩ Hành về hạng mục kia.

Đổi đề tài, rốt cuộc lực chú ý của Phó Dĩ Hành cũng bị chuyển đi.

Giang Tầm thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Cô cầm nĩa lên, cúi đầu tiếp tục xử lý đồ ăn trước mặt.

Một bữa cơm tương đối giày vò.

Không biết qua bao lâu Phó Dĩ Hành và Tần Dĩnh Xuyên mới kết thúc đề tài, Giang Tầm lại tiến vào trạng thái cảnh giác lần nữa.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng cười sảng khoái từ bên cạnh truyền đến.

“Phó tổng, hóa ra cậu đang ở đây à.”

Một người đàn ông trung niên đi tới.

Phó Dĩ Hành nhìn về phía người này, đứng dậy bắt tay với ông ta, mỉm cười nói: “Chung tổng.”

“Vốn dĩ buổi sáng tôi định tìm cậu nói chuyện hợp tác, nhưng vẫn chưa tìm có cơ hội.” Bắt tay qua lại, Chung tổng tươi cười nói: “Phó tổng, bây giờ có thời gian trò chuyện một chút không?”

“Tất nhiên rồi.”

Phó Dĩ Hành gật đầu đồng ý, sau đó quay đầu nói với Tần Dĩnh Xuyên và Giang Tầm: “Thứ lỗi, tôi đi trước nhé.”

Tần Dĩnh Xuyên khẽ gật đầu.

“Chung tổng, mời qua bên này.”

Phó Dĩ Hành rời khỏi chỗ ngồi đi cùng vị Chung tổng kia.

***

Sợ Phó Dĩ Hành quay lại, Giang Tầm nhanh chóng giải quyết bữa tối rồi tìm lý do trở về phòng.

Một giờ sau, cửa kính phòng tắm mở ra, kéo theo luồng hơi nước mờ mịt.

Giang Tầm mặc áo ngủ ra khỏi phòng tắm. Tắm rửa xong, tâm trạng cô cũng nhẹ nhàng đi không ít.

Buổi tối cũng không có việc gì làm, cô nằm trên giường, cầm di động trên tủ đầu giường lên xem.

Giang Tầm mở WeChat gửi tin nhắn cho Lương Hiểu Hàm.

Đột nhiên di động phát ra âm thanh, một tin nhắn WeChat gửi đến.

Mặt Người Dạ Thú:【Em đang ở đâu?】

Giang Tầm hơi ngẩn ra, theo bản năng nhìn thoáng qua đồng hồ trên di động, đã trôi qua hai giờ kể từ bữa tối khi nãy.

Cô thu hồi suy nghĩ, gõ chữ trả lời.

Giang Tầm:【Đang ở trong phòng, có chuyện gì không?】

Mặt Người Dạ Thú:【Đến tầng ba mươi hai đi.】

Tầng ba mươi hai? Cô nhớ rõ tầng đó là tầng của dãy phòng tổng thống.

Giang Tầm:【?】

Giang Tầm:【Lên đấy làm gì?】

Giang Tầm:【Khuya rồi, tôi ngủ đây.】

Mặt Người Dạ Thú:【Tôi qua tìm em nhé?】

Giang Tầm:【?????】

Giang Tầm cho rằng anh chỉ đang nói giỡn, đang định từ chối thì vô tình phát hiện ảnh đại diện của Phó Dĩ Hành…

Anh thay ảnh đại diện từ khi nào vậy?

Vốn dĩ ảnh đại diện của anh luôn trống rỗng, cái gì cũng không có, khó nắm bắt y như con người anh vậy.

Nhưng tấm hình này… Có chút quen mắt.

Cô nhấp vào ảnh đại diện của anh, phóng to tấm hình. Lúc nhìn thấy rõ, cô vô cùng sửng sốt.

Giang Tầm từ trên giường nhảy dựng lên.

Đây không phải ảnh đại diện Weibo của cô sao?

Chính xác mà nói, đó là hình ảnh cá muối được con mèo đội trên đầu.

Phó Dĩ Hành… Vì sao anh lại dùng tấm hình này làm ảnh đại diện? Anh không sợ người khác biết quan hệ của hai người họ sao?

Cô nhanh chóng click mở khung chat, tạch tạch gửi tin nhắn chất vấn.

Giang Tầm:【Phó Dĩ Hành, ảnh đại diện của anh là sao vậy?】

Giang Tầm:【Anh muốn làm gì hả???】

Phó Dĩ Hành: 【Ảnh đại diện rất đáng yêu mà.】

Giang Tầm:【…】

Cô bị nghẹn họng, cổ họng như nghẹt thở, gửi lại một cái biểu tượng cảm xúc hình vẻ mặt anh.

Hình ảnh Phó Dĩ Hành nhíu mi, vẻ mặt mất kiên nhẫn, phía dưới kèm theo dòng chữ: “Bạn câm miệng lại đi, tôi không muốn nói chuyện với bạn.”

Phó Dĩ Hành không trả lời.

Giang Tầm không để ý đến anh nữa, rời khỏi khung chat, tiếp tục nói chuyện phiếm với Lương Hiểu Hàm.

Khoảng hai phút sau, di động rung lên.

Mặt Người Dạ Thú:【Mở cửa.】

Giang Tầm:【Gì?】

Mặt Người Dạ Thú:【Tôi đang ở trước cửa phòng em.】

Giang Tầm:???

Anh đến thật đấy à?

Giang Tầm ý thức được không ổn, nhanh chóng ném di động xuống, đến dép lê cũng không kịp xỏ đã lao ra mở cửa.

Quả nhiên Phó Dĩ Hành đang đứng ngoài cửa, trên người vẫn mặc bộ vest chỉnh chu với chiếc cà vạt tỉ mỉ.

Dáng vẻ vừa mới tham gia hội nghị quan trọng xong.

Nhưng điều này không phải trọng điểm.

Trái tim cô đập thình thịch, không kịp nghĩ ngợi, vội vàng duỗi tay kéo anh vào trong rồi đóng cửa lại.

Giang Tầm nắm cổ áo đè anh lên tường, ngửa đầu nhìn thẳng vào anh, chất vấn nói: “Anh đến đây làm gì, định để cho người khác nhìn thấy à!” Cô cật lực đè nén âm thanh xuống thấp nhất, nhưng vẫn chưa yên tâm nhìn thoáng qua cửa: “Lúc anh tới đây có bị ai bắt gặp không?”

Phó Dĩ Hành nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm nặng trĩu: “Phu nhân không tiện để người khác nhìn thấy tôi sao?”

Giang Tầm không chớp mắt nhìn chằm chằm vào anh, đột nhiên mỉm cười: “Hình như Phó tổng bị ảo tưởng về vị trí của mình thì phải?”

Cô không hề che giấu vẻ châm chọc trong lời nói, dưới ánh đèn vàng ấm áp, đôi mắt càng thêm đen láy sáng ngời: “Có cần tôi phổ cập lại giùm anh không?”

Phó Dĩ Hành nắm trọn tay cô vào lòng bàn tay rồi kéo xuống dưới, thấp giọng cười nói: “Phu nhân đúng là vô tình.”

Ánh mắt Giang Tầm di chuyển theo anh, đột nhiên phản ứng lại, hoài nghi hỏi: “Không đúng, vì sao anh biết tôi ở phòng này?”

Cô nhớ rõ mình chưa từng nói với anh số phòng mình ở.

“Phu nhân quên rồi sao? Khách sạn này thuộc sở hữu của tập đoàn Quân Trạch.” Phó Dĩ Hành đi đến mép giường, chầm chậm cởi cúc áo vest, cởi xong thì tùy tiện ném lên giường.

Giang Tầm hít sâu một hơi, thẳng thừng chỉ ra sự không đúng mực của anh: “Phó tổng, loại hành vi này của anh gọi là lạm dụng tư quyền đấy.”

Phó Dĩ Hành cười khẽ, không cho là đúng: “Kiểm tra phòng của phu nhân nhà mình, làm sao có thể gọi là——”

“Leng keng ——”

Đột nhiên chuông cửa không đúng lúc vang lên.

Giang Tầm vội vàng che miệng anh.

Trong phòng lập tức yên tĩnh.

Cô ra hiệu cho Phó Dĩ Hành im lặng, nhìn thấy nụ cười ẩn ý trong mắt anh, cô không nhịn được dẫm lên chân anh một cái.

Cô không mang dép, sức lực cũng không lớn, giẫm xuống chỉ giống như đang gãi ngứa cho anh.

Không những không có tác dụng, ngược lại còn bị anh ôm vào trong ngực.

“Này ——” Giang Tầm giẫm lên lưng giày, thuận tay đặt lên vai anh mới ổn định được thân mình.

Phó Dĩ Hành hơi cúi đầu, thong thả nhắc nhở: “Phu nhân, đừng để bị cảm lạnh.” Giọng nói trầm thấp khiến lỗ tai Giang Tầm chuyển sang màu hồng nhạt.

Bên ngoài lại có người gõ cửa.

Giang Tầm không rảnh để ý tới Phó Dĩ Hành, áp xuống xao động bất an trong lòng, ngừng vài giây mới hỏi: “Ai thế? Xin hỏi có chuyện gì không?”

Giọng nói nhẹ nhàng của Tần Dĩnh Xuyên xuyên qua cửa phòng truyền vào ——

“Tiểu Tầm, là anh đây, bây giờ em có rảnh không? Anh có chút chuyện muốn tìm em bàn bạc.”