Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng

Chương 27: Tôi quên rồi



Cáp treo đưa hai người trở lại điểm xuất phát trên sườn núi.

Lúc Lạc Tu và Cố Niệm bước ra khỏi cáp treo bằng kính thì bầu trời bên ngoài trời đã tối đen. Nhân viên cáp treo ân cần nhắc nhở: "Hai bên đường mòn xuống núi đều có đèn đường nhưng hai người nhớ cẩn thận đấy."

"Được, cảm ơn anh."

Cố Niệm tạm biệt nhân viên sau đó quay lại bên cạnh Lạc Tu, cô ngẩng mặt lên cười: "Sinh nhật của anh vẫn còn một điều bất ngờ đó, Lạc Tu tiên sinh."

Lạc Tu cất bước theo sau cô: "Là gì vậy?"

Cố Niệm chớp mắt ra vẻ bí ẩn: "Bất ngờ mà, không thể nói cho anh biết được— Đi thôi, tôi đưa anh đi xem."

"Được."

Ra khỏi khu vực cáp treo, hai người họ đi bộ xuống lối đi mà nhân viên đã nói. Đường rất nhẵn, đổ xi măng, độ dốc thoai thoải, hai bên là những bậc đá cao thấp nối tiếp nhau.

Đèn đường mang phong cách hoài cổ, hình dáng hơi giống đèn dầu ngày xưa phát ra ánh sáng màu vàng ấm áp say lòng người, trong một đêm hè như thế này đặc biệt có cảm xúc.

Duy chỉ có...

Cố Niệm không nhịn được mà run cầm cập.

Cô ngàn tính vạn tính, nhưng lại quên mất ban đêm trên núi trời lạnh như thế nào. Rõ ràng ban ngày vào phòng bật điều hòa thì như chốn thiên đường, thế nhưng ngược lại ban đêm thì thời tiết cứ như cuối thu hay đầu đông ở thành phố K vậy.

Mỗi khi có cơn gió thổi qua, cái lạnh thấu xương len vào quần áo, thấm vào da thịt.

Cố Niệm chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức quay đầu nhìn người đi phía sau.

Cô bị cảm lạnh thì không sao, nhưng Lạc Tu thì không được. Hôm nay là sinh nhật anh ấy, chiều mai lại có cảnh quay nữa, cả người gầy như thế chẳng may bị bệnh mà vẫn phải đến đoàn phim làm việc thì đúng là quá thảm luôn.

Cô nhớ Lạc Tu có mặc một chiếc áo khoác màu xanh lam, coi như có thể tránh được gió lạnh đi...

Cố Niệm vừa quay lại một nửa đột nhiên nhìn thấy một bóng đen ngay sát trước mặt mình. Cô bị doạ sợ theo bản năng lùi lại phía sau, nhưng lại quên mất mình đang đi trên đường xuống dốc núi.

Mặc dù dốc thoải, nhưng cũng không thể chịu được bước chân đột ngột trong không khí, Cố Niệm mất trọng tâm ngã về phía sau.

Trước khi cơn hoảng sợ xuất hiện, lưng cô đã bị người ta siết chặt, một lực đạo kéo cô về phía trước.

"Cộp" một tiếng, mũi bị đập vào nơi cứng rắn truyền đến cảm giác đau xót, Cố Niệm ngơ ngẩn dừng lại.

Dưới ánh đèn đường, hai bóng người dán chặt vào nhau.

"Không sao chứ?"

Giọng nói từ tính trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu lôi kéo ý thức đang chu du của Cố Niệm quay về, "Không sao đâu, tôi, cảm ơn...."

Cố Niệm xoa xoa cái mũi đang đau của mình, ngẩng đầu lên bắt gặp một đôi mắt nâu sẫm.

Cô líu lưỡi.

Khoảng cách này.... gần, gần quá.

Đèn đường đổ bóng rõ ràng bên cạnh.

Lạc Tu khom người, cúi thấp đầu, mái tóc đen mượt che đi khóe mắt lạnh lùng, không biết là ánh sáng từ đèn đường hay nguyên nhân nào khác, để lại một vệt đỏ mờ trên khóe mắt anh.

Ở cự ly gần, sống mũi của người đàn ông càng thêm nổi bật, đôi môi mỏng khẽ mở lộ ra một chút sắc đỏ.

Khi anh cúi đầu xuống, khoảng cách giữa hai người họ được kéo lại rất gần, gần đến mức Cố Niệm chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể cảm nhận được như một thứ gì đó ấm áp đang chạm lên trán cô.

Cố Niệm nín thở, dời ánh mắt một cách cứng nhắc đáp xuống cánh tay đang ôm chặt lấy eo cô - nhờ nó mà giờ đây cả hai gần như dán chặt vào nhau.

Cố Niệm muốn vùng vẫy chui ra, nhưng sợ khiến Lạc Tu giật mình.

Cô sững người thì thầm: "Lạc Tu tiên sinh, anh..."

"Xin lỗi." Người nọ thì thào, con ngươi có chút hư ảo, như đang tìm kiếm đường nét trên khuôn mặt cô, "Ban nãy trên cáp treo tôi vừa tháo kính ra, bây giờ không nhìn rõ... Cô có bị làm sao không? Bị doạ sợ rồi?"

Cố Niệm đột nhiên tỉnh táo trở lại.

Đúng nha.

Từ lần gặp đầu tiên trước cửa phòng sạn, cô phát hiện ra con trai bảo bối có vẻ như bị cận thị nặng, không đeo kính thì không còn phân biệt được vật hay người.

Lần đó bị Trác Diệc Huyên làm rơi kính, con trai còn ngoan ngoãn đứng bên tường đợi cô tìm kính rơi trên sàn của anh nữa.

Nói cách khác, chỉ có cô mới có thể cảm nhận được sự cứng ngắc xấu hổ và bối rối ở cự ly gần này. Con trai bảo bối trong tình cảnh này không thể nhìn thấy gì cả, hoàn toàn là vì bảo vệ cô nên mới có hành động mờ ám.

Cố Niệm ôm trái tim mẹ già thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: "Tôi không sao hết, cảm ơn anh nhé."

Lạc Tu buông tay lui về phía sau nửa bước: "Là tôi quá thất lễ rồi."

"Sao lại vậy." Cố Niệm xua tay, không để con trai có cơ hội tự trách, "Lạc Tu tiên sinh vừa cứu mạng nhỏ của tôi đó, nếu không có anh kịp thời ôm lại thì tôi đã lăn xuống núi luôn rồi."

Cố Niệm quay đầu lại liếc mắt nhìn phía sau lưng cô. Con đường núi dài ngoằn ngoèo khiến da đầu run rẩy tê dại. Giọng điệu vốn dĩ chỉ để giải tỏa cảm giác tội lỗi của Lạc Tu lập tức trở nên vô cùng chân thành, cô nửa đùa nửa thật:

"Bây giờ là anh ân nhân cứu mạng của tôi đấy."

Lạc Tu lấy từ trong túi ra hộp đựng kính, đem kính đeo vào, sau đó cụp mắt xin lỗi: "Nhưng hình như cô bị tôi doạ sợ nên mới lùi lại."

"?" Lúc này Cố Niệm mới phản ứng lại, "A, bóng người vừa rồi là anh hả?"

"Ừm."

Cố Niệm: "Không việc gì, do tôi quá nhát gan thôi, mà vừa rồi anh định làm gì vậy?"

Lạc Tu rũ mắt, giơ tay ra hiệu lên chiếc áo khoác đang vắt trên cánh tay của mình.

"Ban đêm trời lạnh, tôi chỉ muốn khoác áo cho cô, không ngờ lại làm cô sợ."

Anh cụp mắt xuống khi nói câu này, lông mi phủ bóng mờ trên sống mũi cao thẳng, vẻ mặt dường như đang thấp thỏm tự trách.

Một câu này của anh suýt nữa làm cho nước mắt mẹ già của Cố Niệm cũng sắp tuôn rơi rồi. Hu hu, con trai bảo bối siêu cấp ngoan ngoãn dịu dàng khiến trái tim mẹ già của cô sắp mềm nhũn ra.

Thiếu chút nữa là cô đã không kìm được tình yêu thương của mẹ mà lao đến xoa đầu con trai rồi. May là trong giây phút cuối cùng, cô có thể ngăn chặn ham muốn này bằng chút lý trí ít ỏi còn sót lại.

Cố Niệm nhìn anh: "Tôi không sao đâu. Anh mau lại áo khoác vào đi. Ngày mai anh còn phải đến phim trường đó, nếu bị cảm lạnh ảnh hưởng đến việc quay phim, đạo diễn sẽ mắng anh mất."

"Trong mắt cô thì tôi yếu ớt như vậy à?"

"Hả? Không phải, chỉ là..."

"Vậy thì khoác áo vào đi."

"Nhưng tôi mặc áo của anh rồi, anh phải làm sao?"

"Cô không mặc thì tôi cũng không."

Lạc Tu thì thầm, mỉm cười, "Để cô gái đi bên cạnh đang run lên vì lạnh mà thân là đấng nam nhi chỉ trơ mắt nhìn thôi— tôi sẽ bị mọi người đi ngang qua xem thường đấy."

Cố Niệm nghiêm túc suy nghĩ.

Có đạo lý.

"Vậy được rồi, cảm ơn anh..."

Trước khi từ 'anh' bật thốt ra, chiếc áo khoác xanh lam mang theo hương thơm từ nước hoa mùi gỗ thanh nhẹ chỉ có trên người Lạc Tu choàng qua lưng cô sau đó trùm lên người Cố Niệm.

"Duỗi tay nào."

Xuyên qua một khoảng cách cực kỳ gần, không khí đè nén, sau đó âm thanh trong lồng ngực nhẹ nhàng chấn động, từ tính truyền vào tai cô.

Cố Niệm choáng váng, hai mắt đơ ra chỉ biết nhìn thẳng. Chiếc áo sơ mi trắng để lộ một đường cong bí ẩn dưới ánh đèn đường, và cả cơ ngực như ẩn như hiện lờ mờ nhấp nhô trước mắt cô.

Đầu Cố Niệm dường như bị thứ gì đó nghiền nát thành bột nhão, nhưng ý nghĩ đầu tiên hiện ra rõ ràng trong lúc đại não hỗn loạn chính là: Cô đã từng nghe ai đó nói ở đâu đó rằng đàn ông mặc áo sơ mi trắng phải có cơ ngực đẹp thì khi mặc lên mới hoàn mỹ.

Đến tận ngay lúc này cô mới được tự mình trải nghiệm để chứng minh. Nói chuẩn thật đấy, một like này.

Suy nghĩ thứ hai chính là con trai dường như không hề gầy như cô đã nghĩ, ngược lại có phần giống với kiểu yêu thích của các cô gái hiện nay, thoạt nhìn cả người gầy ốm nhưng khi cởi quần áo...

Dừng lại!!

Trước khi suy nghĩ lung lay chạm đến bờ vực nguy hiểm, Cố Niệm kịp thời phanh gấp.

Cô lắc lắc đầu hoảng sợ.

Cố Niệm à mi phải tỉnh táo lại! Là ai đã luôn khẳng định rằng tình mẫu tử là bất di bất dịch không bao giờ biến chất? Là ai??

...

"Cô làm sao đấy?"

"!"

Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên gọi tâm trí bay xa của Cố Niệm quay lại, cô nắm chặt áo khoác có mùi hương và nhiệt độ xa lạ trên người, ngước mắt lên mỉm cười.

"Không có chuyện gì, chúng ta xuống núi đi?"

Lạc Tu nhìn cô một cái thật sâu, cụp mi giấu đi u ám nhỏ vụn đằng sau ánh đèn mờ ảo, thay vào đó là nụ cười ôn nhu vô hại.

"Ừ, đi thôi."

...

Bất ngờ cuối cùng được Cố Niệm bố trí trong một khách sạn nhỏ dưới núi.

Khách sạn nhỏ này được xem là địa điểm nổi tiếng trong trấn, xây dựng giống như một tửu lâu* cổ đại. Phía sau mấy căn nhà nhỏ còn có một mảnh sân cổ kính.

Cố Niệm nhìn như đã quen thuộc, còn Lạc Tu là lần đầu tiên đến đây.

Bởi vì được chọn làm phim trường nên vùng núi này không có nhiều khách du lịch đến tham quan, hơn nữa bây giờ cũng không phải mùa cao điểm của các kỳ nghỉ lễ, trong quán khá vắng khách.

Lúc Cố Niệm và Lạc Tu đến, ngoại trừ bàn lễ tân thì chỉ có ba vị khách ở đại sảnh tầng một.

Hai người trong số họ trông có vẻ là một cặp tình nhân, cầm quyển sách nhỏ giống như một tập tài liệu giới thiệu cùng nhau nghiên cứu. Cô gái còn lại thì chỉ có một mình, như thể đang đợi ai đó.

Sau khi Cố Niệm đi vào, từ trong túi xách lấy ra một tấm biển gỗ nhỏ, nhân viên lễ tân ngẩng đầu nhìn hai người chuẩn bị nói chuyện, Cố Niệm cầm nó lên lắc lắc: "Tôi đặt chỗ trước rồi."

Người kia gật đầu mỉm cười: "Hoan nghênh quý khách."

Trước khi lên lầu, Cố Niệm còn do dự ngượng ngùng quay sang Lạc Tu: "Anh ở đây đợi tôi một lát được không?"

Lạc Tu nhướng mắt:?

Cố Niệm chỉ về phía cầu thang: "Tôi muốn đi lên đó xem đã chuẩn bị ổn chưa."

Lạc Tu hiểu rõ gật đầu: "Tôi ở dưới lầu chờ cô."

"Chờ nhé, tôi sẽ quay lại ngay!"

Lời chưa dứt cô đã quay lưng chạy đi, bóng lưng nhanh như bướm bay trên lầu.

Từ khi quen biết cô, anh chưa từng thấy Cố Niệm hoạt bát và hay cười như hôm nay. Chu Hàm Vũ còn nói, khi anh không ở trước mặt cô, cô gái nhỏ luôn trầm mặc ủ rũ héo úa, cả người luôn trong trạng thái chưa tỉnh ngủ hoặc không nạp điện.

【Có thể cùng anh ăn mừng sinh nhật, chuyện này tôi đã nghĩ đến rất nhiều rất nhiều lần, bây giờ đã thành hiện thực, anh không biết tôi vui đến mức nào đâu.】

Nhìn bóng lưng nhảy nhót lên lầu kia một lúc, Lạc Tu không khỏi cúi đầu, nở nụ cười.

Thật sự vui vẻ đến thế sao?

Đúng lúc này, cô gái trong cặp đôi ngồi trên ghế ngẩng đầu lên, sau khi vô tình thoáng nhìn thấy Lạc Tu, cô nàng không thể dời mắt đi, kéo tay áo bạn trai lắc lắc.

"Anh mau nhìn xem, anh chàng kia thật là đẹp trai."

"Có đẹp trai bằng anh không?"

"??" Cô nàng liếc bạn trai một cái thật dài, "Anh biết người biết ta một chút đi, mở to mắt mà nhìn, sờ sờ lương tâm, anh nghĩ anh có cửa so sánh với nhan sắc của người ta không?"

"Khụ... Anh nghe nói gần đây có đoàn làm phim đến trấn này, chắc là diễn viên đó. Người bình thường không có thời gian để bảo dưỡng nhan sắc và trang điểm như vậy đâu. Làm sao có thể đẹp như vậy?"

"Anh đang ghen ăn tức ở với người ta chứ gì."

"..."

Đôi tình nhân nhỏ nói chuyện lúc cao lúc thấp, thỉnh thoảng truyền đến tai Lạc Tu, anh không chút để ý cụp mắt đứng cạnh cầu thang.

Đột nhiên điện thoại trong túi quần của anh rung lên, Lạc Tu cầm lên liếc nhìn, một dãy số không có trong danh bạ.

Trác Diệc Huyên gọi đến.

Lạc Tu không muốn ghi nhớ, nhưng khả năng ghi nhớ của anh có lẽ đã là kỹ năng bị động. Huống chi cả ngày nay ở bên cạnh Cố Niệm số điện thoại này cũng gọi cho anh rất nhiều lần.

Lạc Tu ngẩng đầu liếc nhìn cầu thang vắng lặng chưa có người quay lại, nhận điện thoại.

Thanh âm khó chịu bên kia truyền đến: "Cuối cùng anh cũng nghe máy rồi hả!"

Lạc Tu cất giọng đều đều: "Tôi không kéo cô vào danh sách đen là vì nhà họ Lạc và nhà họ Trác từng có giao tình mấy năm, nhưng nhẫn nại của tôi không phải là vô tận."

"Em.... em chỉ sốt ruột nên mới gọi cho anh."

"Có chuyện?"

"Hôm nay không phải là sinh nhật của anh sao? Anh đi đâu vậy? Em đến phòng anh mấy lần nhưng anh đều không ở đó."

"...."

Lạc Tu không trả lời.

Lần đầu tiên anh xuất hiện cùng Cố Niệm trong nhà ăn, lúc đó anh có thể dễ dàng đẩy Cố Niệm ra trước mặt Trác Diệc Huyên để cô ta không dây dưa phiền phức nữa.

Nhưng mà bây giờ, hoặc có thể sớm hơn một chút, anh không thể làm như vậy với Cố Niệm được nữa.

Nhưng Trác Diệc Huyên cũng không ngốc, lý do khiến cô ta liên tục gọi điện là để xác minh suy đoán khó chịu trong lòng——

"Anh thực sự đi cùng biên kịch nhỏ đó cả ngày hôm nay?!"

Lạc Tu cau mày. Nhưng rất nhanh sau đó, cảm xúc giữa lông mày và mắt anh nhạt đi, giọng nói bình tĩnh đến vô cảm: "Ừ."

"Tại sao chứ! Cô ta có gì tốt? Chỉ là một biên kịch nhỏ bán kịch bản để kiếm sống mà thôi, cô ta dựa vào cái gì mà so sánh với em chứ!"

"Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy cô."

Giọng nói từ đầu dây bên kia đột nhiên im bặt.

Vài giây sau, Trác Diệc Huyên cắn răng: "Quả nhiên là vậy, em biết mà... Anh không thích cô ta chút nào, anh chỉ muốn lợi dụng cô ta để trốn tránh em thôi đúng không? Nhưng em sẽ không từ bỏ như vậy đâu, anh chờ đó!..... Tút."

Điện thoại bị cúp.

Lạc Tu lười biếng rũ mi mắt, cất điện thoại vào túi quần.

Lúc trước, anh xem Cố Niệm như một lá chắn.

Bây giờ, anh xây nên một lá chắn khác để bảo vệ cô.

Nhất báo hoàn nhất báo* chăng?

(*) Câu gốc "一报还一报", tương tự thành ngữ Việt Nam "Ác giả ác báo" hoặc "Gậy ông đập lưng ông".

Khoé mắt Lạc Tu gợi lên một chút ý cười nhàn nhạt, anh ngoái đầu nhìn về phía cầu thang. Đúng vào lúc này, thanh âm trò chuyện của cặp đôi kia truyền vào tai.

"....Cái gì? Trên lầu đều là phòng đôi tình thú? Thật không đó, anh nghe ai nói vậy?"

"Đương nhiên là thật, lần trước bạn anh dắt bạn tới rồi đấy."

"Wow, trấn nhỏ này đủ kích thích vậy hả?"

"Haha, thế nào, tối nay muốn đổi sang đây không bé?"

"Anh cút đi, đáng ghét!"

...

Phòng đôi... tình thú?

Ánh mắt Lạc Tu vô cùng vi diệu nhìn lên tầng lầu nơi Cố Niệm chạy đi.

Không biết có phải là tâm hữu linh tê* hay không, cơ hồ là bên này tầm mắt anh mới vừa nâng lên, đầu trên kia cầu thang liền xuất hiện thân ảnh tiểu cô nương.

(*) Trong câu "Tâm hữu linh tê nhất điểm thông": những người có lòng sẽ mang suy nghĩ giống nhau. Tương tự như câu "tâm linh tương thông" nhưng thường được dùng trong mối quan hệ tình yêu.

"Xong rồi," Cố Niệm mặt đầy tươi cười, một tay giấu sau lưng, một cái tay khác hướng về Lạc Tu vẫy vẫy, "Anh mau lên đây đi."

"......"

Lạc Tu chần chừ hai giây, rũ xuống mắt bước về phía cô.

Thẳng đến khi bóng dáng hai người đều biến mất phía sau cầu thang, cặp đôi kia cười khúc khích nhỏ giọng thì thầm.

Cô gái bên cạnh vẫn luôn im lặng rốt cuộc không chịu được nữa, đưa tay gõ lên bàn.

"Này."

Cặp đôi bị ngắt lời mờ mịt ngẩng đầu.

Cô gái khó chịu chỉ tay ra bên ngoài khách sạn.

"Phòng đôi tình thú mà hai người nói là khách sạn đối diện kia kìa. Nhưng mà năm ngoái đã bị cơ quan chức năng tịch thu giấy phép kinh doanh vì phạm tội kinh doanh văn hoá phẩm đồi truỵ rồi."

"À...." Cặp đôi thất vọng thở dài.

Cùng lúc đó, trên lầu 3.

Cố Niệm từ sau lưng biến ra một dải lụa đen, quay sang cười ngượng ngùng: "Để tăng thêm phần bất ngờ, tôi chỉ có thể ra hạ sách thôi— Lạc Tu tiên sinh, phiền anh phối hợp một lát nha?"

"......"

Lạc Tu không nói lời nào, cúi đầu nhìn cô.

Anh đứng ngược sáng, trong đôi mắt nâu một mảnh thâm trầm, lúc anh không nói gì, Cố Niệm cũng không cách nào phân biệt được tầng cảm xúc của anh lúc này.

Một chút đấu tranh nhỏ vụn hiếm thấy giãy giụa trong đáy mắt Lạc Tu, cuối cùng anh chậm rãi rũ mắt.

Đến cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp với cô.

"Được rồi."

Cố Niệm hài lòng cong mắt cười. Cô cầm dải lụa lên muốn che mắt Lạc Tu, nhưng đến lúc giơ lên mới đau khổ phát hiện một sự thật, chênh lệch chiều cao giữa hai người quá lớn, cô không với tới.

"Lạc Tu tiên sinh, chúng ta đi lên cầu thang kia đi, tôi đeo giúp anh."

"Ừ."

Đợi Cố Niệm đứng cao hơn anh ba bậc thang mới đạt được độ cao thích hợp, cô cẩn thận ghé vào vai Lạc Tu, đợi anh tháo kính xuống với vòng dây lụa che mắt anh lại, còn nhẹ tay cột một cái nơ con bướm phía sau đầu.

"Hoàn thành!" Cố Niệm cười rộ lên hài lòng nhìn thành phẩm, "Cột thế này chốc nữa chỉ cần kéo một cái là gỡ ra được, đi xem bất ngờ là gì thôi nào!!"

Cố Niệm nói xong muốn đi vòng qua hành lang, nhưng cô lập tức nhớ ra điều gì đó, xấu hổ quay lại: "Anh không nhìn thấy đường đi đúng không?"

Đôi mắt phía sau dây lụa đen của Lạc Tu nhắm lại, hơi cúi đầu xuống, bờ môi mỏng gợi lên một chút đường cong, "Cô đoán xem."

Cố Niệm nhìn đến ngây người.

Một vài sợi tóc đen rủ xuống trán anh. Làn da trắng và màu đen tuyền của dây lụa tương phản rõ rệt, thậm chí còn mang một nét gợi cảm khó tả.

Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, lại tuỳ ý nhắm mắt làm ngơ mặc cô dắt anh đi đâu cũng không rõ.

Cái này cũng thật quá....

Tin tưởng mama rồi!

Cố mama xúc động rơi nước mắt. Không chút nghĩ ngợi đưa tay lên cầm tay Lạc Tu để anh nắm cổ tay cô.

"Lạc Tu tiên sinh cứ đi theo tôi, tôi sẽ bảo vệ anh!"

"...."

Trên hành lang yên tĩnh, hai bóng người không nhanh không chậm bước đi. Sau đó dừng lại bên ngoài một cánh cửa khép hờ.

Cố Niệm thận trọng mở cửa dẫn Lạc Tu vào phòng. Cô hít sâu một hơi, quay đầu lại hỏi: "Anh chuẩn bị xong chưa? Tôi đi tháo dây bịt mắt nhé?"

"Ừm."

Cố Niệm không biết đó có phải là ảo giác của cô hay không, lực đạo Lạc Tu nắm cổ tay cô từ lúc bước vào cửa dường như mạnh hơn một chút.

Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng kéo dây lụa đen được thắt nơ sau đầu Lạc Tu.

Bên tai truyền đến từng tiếng xôn xao.

Dải lụa rơi xuống, Lạc Tu cũng mở mắt ra.

Ánh sáng trở lại mang theo một vầng hào quang chói lọi, trước khi hai mắt thích ứng lại với ánh sáng mà nhìn rõ mọi vật, anh nghe thấy âm thanh ống hoa vỡ vang lên cùng lúc cách mình không xa——

"Bụp, bụp, bụp."

Cánh hoa cùng bột phấn rơi lác đác, cả căn phòng đầy những gương mặt nửa quen nửa lạ của đoàn làm phim, trên mặt ai nấy cũng tràn ngập nụ cười rạng rỡ.

"Sinh nhật vui vẻ nha Lạc tiên sinh!"

"Chúc mừng sinh nhật!!"

Sau một loạt lời chúc dồn dập, không biết giọng ca vàng ngũ âm không chuẩn của ai bắt nhịp, căn phòng bắt đầu chìm trong biển hòa âm của bài hát chúc mừng sinh nhật giữa tràn cười lớn:

"Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday..."

Lạc Tu cả người đờ đẫn: "............?"

Tất cả náo nhiệt của một bữa tiệc sinh nhật nhiều người tham dự chỉ có thể diễn tả bằng một từ duy nhất: hỗn loạn.

Cố Niệm nhân lúc mọi người vây quanh lôi kéo Lạc Tu cắt bánh kem, cô vội chạy ra ngoài xin lỗi chủ khách sạn mong người ta lượng thứ rồi mới quay trở lại phòng.

Chỉ là không ngờ, vừa bước vào cửa cô đã thấy nhân vật chính của bữa tiệc yên lặng đứng bên cửa, dựa vào tường, mắt rũ xuống, trên môi treo nụ cười.

Cố Niệm chưa bao giờ thấy Lạc Tu cười như thế này, không biết là do ánh đèn hay do cảm xúc của anh, mang theo tia nguy hiểm không thể giải thích được, khiến anh lạnh lùng tách biệt với bầu không khí náo nhiệt trong phòng.

Nghĩ đến gì đó, cô liền đi sang đó, cong lên nụ cười của tiểu tiên nữ: "Lạc Tu tiên sinh, anh có thích món quà sinh nhật tôi chuẩn bị cho anh không?"

Lạc Tu nhìn cô.

Trong lòng Cố Niệm âm thầm thắp lên hy vọng: "Chúng ta đã nói xong rồi đó, nguyện vọng của tôi..."

Lạc Tu: "Xin lỗi."

"Hả?"

Cố Niệm ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn rõ cái gì, đầu cô đã bị người ta dùng lực lại vô cùng khắc chế vò rối một phen.

Giọng nói dịu dàng quyến rũ trầm thấp chui vào tai.

"Nói gì cơ? Tôi quên rồi."

Cố Niệm: "......"

Cố Niệm: "??"