Ngông Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 11



Giây phút cánh cửa mở ra, Lam Hạ vẫn còn đứng lọt thỏm trong vòng tay của Mao Vũ, hơn nữa tay cầm tay trông thân mật vô cùng.

“Cha nuôi!”

Giọng Lam Hạ nhỏ xíu kêu lên, nhất thời run rẫy vì bị khí sắc trên mặt Ngạo Lăng Cẩn doạ cho khiếp sợ.

Ngạo Lăng Cẩn mặt mũi tối sầm, đáy mắt ảm đạm thường ngày bỗng dưng cuộn lên giông bão. Anh tiến vào trong, đôi chân dài trong chiếc quần âu thẳng tấp chậm rãi sải bước. Mao Vũ vội buông Lam Hạ ra, rời khỏi phòng kính.

“Tập bắn sao!?”

Ngạo Lăng Cẩn khản giọng hỏi, nghe qua khẩu khí thừa sức đoán được đã có chín phần khó chịu.

Tia mắt sắc bén thoáng nhìn sang Mao Vũ, anh gằn giọng: “Trên đời này có những thứ không nên tuỳ tiện động vào. Súng đạn có mắt hay không, cũng còn tuỳ ở ai là người cầm nó!”

Đoàng một tiếng chát tai, khẩu súng Ngạo Lăng Cẩn vừa giật khỏi từ tay Mao Vũ bất ngờ nhổ cò. Viên đạn trượt nhanh qua tóc Mao Vũ, trong vài giây khiến cậu ta khiếp đảm cứng đờ cả người.

Tháo bỏ băng đạn, Ngạo Lăng Cẩn ném khẩu súng vào trong gian kính nơi Lam Hạ đang đứng. Cô giật mình né tránh, tay chân cơ hồ sợ đến mức run rẫy. Cô lén đưa mắt nhìn về phía anh, trong lòng liền truyền lên một cơn chấn động. Ánh mắt đen tối chất đầy tính chiếm hữu kia của anh rốt cuộc là có ý gì?

“Tôi không dám thưa thiếu gia!”

Cúi đầu, Mao Vũ nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Cậu vẫn giữ nguyên tư thế, hơi quay sang Lam Hạ rồi nói: “Tiểu thư, tôi xin phép!”

“Thiếu gia, nếu không còn việc gì nữa thì tôi tôi xin phép!” Loading...

Vừa dứt lời, Mao Vũ đã rất nhanh rời khỏi phòng. Cánh cửa khép lại, âm thanh bình thường ấy lúc này lại khiến Lam Hạ hơi lo sợ.

Cô căng thẳng nhìn Ngạo Lăng Cẩn, nhưng ánh mắt của anh làm cô không đủ can đảm để nhìn trực diện. Cô hơi quay mặt ra một phía, lúng túng nói: “Cha nuôi, cha về khi nào sao không báo cho con biết! Để con ra đón người!”

“Đón ta!?” giọng Ngao Lăng Cẩn cao lên đầy nghi vấn. Anh thoáng quan sát nét mặt của Lam Hạ, không khó để anh tinh ý nhận thấy sự né tránh của cô.

Trong lòng từ đầu đã hình thành một luồn giận ý, hình ảnh vừa rồi vẫn còn chưa rút khỏi trí óc anh. Lam Hạ nép sát vào người Mao Vũ đến vậy cũng không thấy ngượng, vậy mà chỉ cần đứng trước mặt anh thì cô liền làm ra bộ mặt đó. Đến cả trực tiếp nhìn anh, cô cũng không dám.

Lam Hạ thình lình nghe tim mình trật đi vài nhịp khi thấy Ngạo Lăng Cẩn đang từ từ đi về phía cô. Cô giật lùi ra sau, hàng mi cong vô thức run lên vì hình ảnh quá gầnowr trước mặt.

Ngạo Lăng Cẩn bước hẳn vào trong gian kính, bóng dáng cao lớn của anh lạnh lùng phủ xuống người cô. Khí chất tản ra trên người mang theo một loại áp lực vô hình, đè lấy sự bình tĩnh của Lam Hạ chìm xuống tận cùng.

Nếu đối với Mao Vũ, lúc nãy khi cậu ta đứng chung với cô trong gian kính vẫn còn dư ra một chút khoảng trống. Nhưng còn với Ngạo Lăng Cẩn, mọi chuyện lại khác.

Vóc người của anh cao lớn hơn Mao Vũ khá nhiều, hơn nữa còn mang riêng cho mình một thứ áp đảo đầy mê hoặc. Đừng gần anh như thế này nhất thời khiến Lam Hạ suýt không giữ được tỉnh táo, lần nữa muốn vùi chiếc mũi vào người anh mà hít lấy mùi hương nam tính.

Bất chợt, Ngạo Lăng Cẩn bước một chân lên trước, cơ thể to lớn dồn lấy Lam Hạ nép sát vào vách kính. Hai tay anh tì lên mặt bàn sau lưng cô, khoảng cách thực sự gần như triệt để.

“Thế nào? Có phải vì thời gian con tiếp xúc với Mao Vũ bên Pháp quá lâu. Cho nên bất kể là cậu ta có ở gần con ra sao, có nắm lấy tay con, con cũng thấy điều đó là vô cùng bình thường! Có đúng không?”

Ngạo Lăng Cẩn hỏi, âm thanh trầm khàn ấy vang nhẹ trong ba gian kính chật hẹp. Hai đầu lông mày thoáng giận xô lại nhau, đôi mắt sắc bén cơ hồ hẹp xuống. Ẩn hiện sau hàng mi dày hơi rậm xuống, ánh mắt của anh vẫn vô cùng nổi bật với sự lạnh lùng vốn có.

Hơi thở nóng rực phả nhẹ vào tai, Lam Hạ rùng mình rụt vai né tránh. Nhưng nhận ra hai cánh tay của Ngạo Lăng Cẩn đang chặn bên hông, cô đành cúi mặt mà nói: “Mao Vũ ở bên cạnh con cũng đã sáu năm, thời gian đó chúng con rất thân. Vừa rồi chỉ là tập bắn cùng nhau, chuyện đó hết sức bình thường. Trước giờ con và Mao Vũ vẫn rất thân thiết như vậy, chuyện cỏn con kia đã là gì!”

Nghe đến đây, sắc mặt tồn đọng trên mặt Ngạo Lăng Cẩn càng trở nên tồi tệ. Giữa trán hằn lên vài nếp gấp, trông như vừa giận dữ lại vừa nhẫn nại. Anh đột ngột đặt một tay lên eo Lam Hạ, dùng sức ghì mạnh về trước.

“Thân thiết đến mức nào? Có giống như vậy hay không?”

Ngạo Lăng Cẩn ghé sát vào tai Lam Hạ, trầm giọng thì thầm. Cô hoảng hốt, hành động bất ngờ này của anh thoáng làm cô giật bắn cả người. Bên tai cô cứ không ngừng truyền đến những hơi thở trầm lặng khó hiểu, nghe qua chẳng khác gì tiếng gầm của thú hoang, đang ẩn nấp đâu đó trong bóng tối để chần chờ lao đến tóm gọn con mồi.

Cô thấy trong lòng dâng lên loại cảm giác như bị săn đuổi, dù cô có cố lẩn trốn thế nào thì sự ngang tàn bá đạo kia vẫn bám sát theo cô đến tận cùng.

Cô thực sự đã bị tóm gọn, ý thức của cô bị giọng nói của anh kiềm hãm. Cô không kịp phản ứng, thì bàn tay kia đã thình lình siết lấy eo cô. Sau đó mơn trớn vòng qua, thu hẹp cánh tay thêm chút nữa.

Suy nghĩ của Ngạo Lăng Cẩn dường như bị sự mềm mại đang tan ra trong lòng bàn tay mình làm cho mơ hồ. Còn Lam Hạ lại bị sức nóng tản ra từ người anh làm cho đầu óc thoáng chốc choáng váng.

Năm ngón tay còn lại chậm rãi luồn vào tóc cô, cánh môi lạnh lẽo mang theo hơi nóng áp sát lên tai cô.

Chạm nhẹ lên vành tai của cô, anh khe khẽ cất giọng: “Hay là như thế này?”

“Trả lời ta, rốt cuộc con và Mao Vũ đã thân thiết đến mức độ nào? Cậu ta có đủ khả năng...”

“Để làm con đỏ mặt như vậy hay không?” nói đến đây, ngón tay Ngạo Lăng Cẩn nhẹ nâng cằm Lam Hạ lên một chút. Cố tình trượt qua cánh môi mềm mại của cô, anh nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Lam Hạ, mặt của con không những đỏ. Mà còn rất nóng!”

Lam Hạ phút chốc cả kinh, cô gạt tay Ngạo Lăng Cẩn, vội quay mặt sang một phía, bối rối đáp: “Đỏ..đỏ mặt gì chứ? Cha nuôi, trước giờ người vẫn luôn như vậy, vẫn luôn trêu chọc ức hiếp con!”

“Hm!?”

Ngạo Lăng Cẩn cao hứng ậm ừ một tiếng trong cổ họng, nhận thấy sự ngượng ngùng trong mắt Lam Hạ, anh nham hiểm cười thầm.

Buông Lam Hạ ra, anh hỏi: “Sắp đến sinh nhật mười tám, con muốn tổ chức như thế nào?”

“Sinh nhật!?” Lam Hạ tròn xoe mắt, ngớ ngẫn ngước nhìn.

Ở góc độ này, muốn nhìn trực tiếp vào mắt Ngạo Lăng Cẩn, cô phải ngẩng đầu thật cao. Đến mức dường như suýt muốn ngửa cả ra sau.

Cô vẫn còn nhớ Lam Vũ đã từng trêu cô: “Một ngày nào đó tiểu thư sẽ nhận ra chiếc cổ của mình vô tình trở nên đáng thương đến mức nào khi đứng nói chuyện quá gần với thiếu gia!”

Bây giờ thì cô đã hiểu, chiếc cổ đáng thương mà Lam Vũ đã nói là gì rồi. Đến hôm nay cô mới tự tin mạnh dạn phỏng đoán, Ngạo Lăng Cẩn ít nhất cao phải gần hai mét.

Chiều cao của cô vốn không phải tệ, vậy mà khi đứng đây nói chuyện với anh lại ngô nghê cảm thấy bản thân nhỏ bé vô cùng.

Nhưng sựt nhớ ra điều gì đó, nhất thời làm cho toàn bộ sự lúng túng trong mắt cô biến mất. Cô tự búng lên trán mình, cong môi lẩm bẩm: “Phải rồi! Tuần sau là sinh nhật của mình kia mà!”

Rồi cô vui vẻ nói với người trước mặt: “Tuỳ ý cha nuôi sắp xếp! Quan trọng là ngày hôm đó sẽ có mặt của Nhĩ Bàng, Trắc Dũ và Nguỵ Thái Văn.”

Cái tên cuối cùng được Lam Hạ xướng lên thoáng khiến lỗ tai Ngạo Lăng Cẩn ong ong khó chịu. Người của Nguỵ gia anh chưa bao giờ có ý muốn giao tiếp, kể cả để cho Lam Hạ qua lại với Nguỵ gia anh cũng không muốn.

Mối quan hệ của hai nhà còn hơn cả chữ tệ!

“Được rồi! Không còn sớm nữa, trở về phòng đi.”

Ngạo Lăng Cẩn đột nhiên trầm giọng hơn hẳn, cả nét mặt cũng trở nên nghiêm khắc. Anh bước khỏi gian kính, muốn một lúc rời đi.

Nhưng bất chợt, Lam Hạ lại lên tiếng: “Cha nuôi!”

Dừng chân, Ngạo Lăng Cẩn quay lại nhìn cô. Thoáng chốc đôi mắt hơi rung chuyển khi nhìn thấy dáng vẻ ngập ngừng của cô.

Lam Hạ hai chân chà chà xuống sàn, mắt không dám nhìn thẳng, nhỏ xíu hỏi: “Sáng nay con nhận được lời mời đi xem phim với một đàn anh. Cha nuôi, người cho con đi chứ?”

Cơn khó chịu mang tên Nguỵ gia còn chưa kịp rút, nay lại thình lình đón nhận tin khó nghe khác. Lồng ngực phút chốc nóng lên, cơ hồ căng lên thở mạnh.

Anh lãnh đạm hỏi: “Vậy con có thực sự muốn đi hay không?”

Lam Hạ nghe hỏi, liền không do dự mà hào hứng trả lời: “Muốn! Con rất muốn đi xem phim!”

Nhìn vào gương mặt phấn khởi đó của cô, Ngạo Lăng Cẩn thấy trên đầu mình hiện giờ đang cuộn thành một tầng mây đen khổng lồ. Bàn tay giấu trong túi quần hơi siết lại, anh thờ ơ nói: “Nếu muốn thì cứ việc đi!”

Vừa dứt lời, Ngạo Lăng Cẩn đã nhanh chóng rời khỏi. Như thể anh sợ bản thân sẽ không kiềm chế được nếu tiếp tục đứng đó lâu thêm nữa. Anh đứng bên ngoài, bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng hò reo đầy vui mừng bên trong của Lam Hạ.