[Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm

Chương 47: A....chồng ơi....thao em (H)



Lăng Thiệu lên xe, anh nhét vali của Thư Tâm vào cốp xe, sau đó đi theo cô ngồi vào ghế sau.

" Đi đâu?" Tài xế liếc kính chiếu hậu hỏi.

Cô mở miệng muốn nói, vốn dĩ cô định trở về nhà mẹ đẻ, nhưng bây giờ......có anh ở bên cạnh cô, cô rõ ràng không thể quay về nhà. Cô chỉ có thể......

Cô không nói gì cả, anh thay cô nói " Gần đây có khách sạn nào đến đó là được"

Tài xế lái xe lại nhìn vào kính chiếu hậu, người phụ nữ ngồi ở ghế sau cúi đầu, không biết có đồng ý hay không, vì lý do an toàn, tài xế hỏi thêm " Ai, cô gái, hắn muốn tới khách sạn, cô là tự nguyện đi theo sao?"

Thư Tâm bị hỏi đến đỏ mặt, cô trả lời bằng tiếng địa phương ".....tự nguyện".

Người lái xe " À" một tiếng rồi nói " Tôi thấy cô trời đã tối muộn còn xách vali, hay là bị ai lừa, đây là bạn trai của cô?

Cô cắn cắn môi nhỏ giọng nói ".......là chồng tôi".

"Ồ". Người lái xe nở nụ cười " Người ở noi khác sao?, tiếng phổ thông rất chuẩn còn dễ nghe, lớn lên còn cao, cùng cột đèn giống nhau a"

Thư Tâm không thể nhịn được cười.

Bọn họ dùng ngôn ngữ địa phương Lăng Thiệu nghe có chút không hiểu, thấy cô cười, nhéo nhéo tay cô hỏi " Cười gì vậy?"

Cô nghiêng đầu đến bên tai anh và nói " Tài xế nói anh lớn lên trông giống như cột đèn nha".

Hơi thở nóng bỏng cùng với hương thơm từ cô tràn vào tai anh một chút, côn thụt giữa hai chân anh nảy lên ngay lập tức.

Khoang phía sau lờ mờ, anh nắm lấy tay Thư Tâm đặt nó lên đũng quần của mình.

Cô hoảng sợ nhìn thấy hạ thân anh căng phồng lên một đoàn, trừng mắt nhìn anh " Anh...."

" Còn bao lâu nữa là tới?" Anh trầm giọng hỏi tài xế.

Tài xế bật xi nhan " Phía trước xuống xe là được".

" Vâng". Lăng Thiệu lấy ví ra, đưa một trăm tệ về phía trước, ngay khi xe dừng lại, anh kéo Thư Tâm ra khỏi xe.

Tài xế trong xe kêu lên " Này, tôi không có tiền lẻ!"

Anh lấy vali đóng cửa xe, hướng tài xế nói " Không cần thối lại, bác tài, ông làm vợ tôi cười đến vui vẻ như vậy, một trăm tệ này đáng giá lắm".

Sau khi cánh cửa đóng lại, người lái xe nhìn nam nhân đang đi về phía khách sạn với chiếc vali trên tay tay kia nắm lấy tay cô gái.

Ông nhìn tờ tiền trên tay mà không khỏi lắc đầu mỉm cười.

Nào có vợ chồng không về nhà mà lại ở khách sạn chứ.

Nhưng hai người này có vẻ thoạt nhìn rất xứng đôi.

Lăng Thiệu quẹt thẻ vào phòng. Sau khi cô đi vào nhìn thấy căn phòng ở tầng cao nhất của khách sạn, cô chưa bao giờ ở trong một phòng khách sạn cao cấp như vậy. Trước mắt nhìn thấy cửa kính sát đất cùng ghế sofa thương gia, cô đã sững sờ một lúc.

Một giây tiếp theo đã bị người đàn ông sau cánh cửa đè lên và hôn.

Cô ôm lại anh, một bên đáp lại nụ hôn ướt át dâng trào của anh, một bên thở gấp hỏi: ".....Sao anh lại ở đây....? Tống Văn đâu?"

Lăng Thiệu không đợi được nữa, cởi quần áo của cô, ôm cô dựa vào tường, dùng một tay thô bạo xé toạc quần lót của cô, côn th*t trượt qua cọt xát lỗ huyệt của cô vài cái rồi trực tiếp cắm vào.

Cô bị cắm vào kêu lên ".....ah"

Lăng thiệu vừa thao cô, vừa đưa tay kéo áo lót của cô xuống, anh cúi đầu ngậm lấy bầu ngực đầy đặn mà bú, giọng nói khàn khàn " Anh nói với cô ấy, anh muốn tới thao em".

Biết rõ anh đang nói dối.

Nhưng Thư Tâm vẫn bị những lời này khiêu khích đến dâm thuỷ chảy liên tục, cô ôm lấy cổ Lăng Thiệu chủ động hôn lên môi anh, hai cánh tay mềm mại ôm lấy anh, ngón tay luồn vào trong tóc.

Anh có thể không biết.

Khoảnh khắc cô quay lại và nhìn thấy anh.

Cô cảm động biết bao.

Trong màn thao lộng dữ dội của người đàn ông, cô hét lên và rên rỉ "...A......chồng ơi.....thao em......thật thoải mái.......chồng....... em.......thao em đi.....ô ô....".

Anh sảng đến đôi mắt đỏ bừng, đè Thư Tâm vào tường, véo eo cô, đẩy mạnh với tần suất nhanh chóng, cắm đến cả người cô run rẩy phun nước mà anh vẫn không dừng lại.

Cô bị thao đến thét chói tai cùng khóc lóc, khoái cảm nhập đầu lan ra khắp toàn bộ cơ thể, trong cơn sướng tột cùng, cô rùng mình rên rỉ " Chồng ơi......a a a a.....thao chết em.....chồng ơi.....".