[Ngôn Tình] Đơn Giản Chỉ Là Yêu

Chương 1: Đã lâu không gặp



Tập đoàn Lance

"Ôi, chủ tịch của chúng ta trẻ thật đó. Trước giờ tôi còn nghĩ chủ tịch là một ông chú trung niên không ngờ.."

"Phải đó, không những vậy mà còn đẹp trai quá chừng."

Bên ngoài văn phòng ai cũng tươi rói nhốn nháo bàn tán nhỏ to, bên trong phòng họp phía tổ dự án bước ra lại là những gương mặt hoàn toàn trái ngược..

"Ôi trời ơi, mấy nay tăng ca đột xuất thiệt sự là mệt sắp chết rồi."

"Tôi nghe nói lần này là do chính chủ tịch thần bí của tập đoàn chúng ta từ nước ngoài trở về phụ trách khảo sát, buộc phải hoàn thành trước thời hạn đó."

"Có phải không vậy, người còn chưa thấy đã có tối hậu thư truyền đến rồi sao?"

"Từ khi tập đoàn bị thu mua hơn một năm nay cũng chưa ai từng biết mặt vị chủ tịch mới này. Lần này đột ngột trở về kiểm tra bất ngờ như thế chắc khó sống rồi đây."

"Haiz.. trưa nay còn là hạn chót để trình bày ý tưởng. Chắc tôi xin rút thôi."

"Tổ tôi thì chắc không có cơ hội đâu."

Cuộc họp kết thúc được một lúc, Lạc Thư Di mới ba chân bốn cẳng chạy vào tới.

Ai nhìn cô cũng là ánh mắt ủ rũ và bất lực, cô thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra..

Lý Cẩn từ văn phòng chủ tịch bước ra thở dài. "Tiểu Lạc tôi thật sự không thể hiểu nổi, tại sao cô lại phạm một lỗi không đáng có như vậy chứ."

"Xin lỗi giám đốc, tôi bị kẹt xe. Nhưng tôi không hiểu ý ông cho lắm."

"Tôi đã bảo hôm nay cô nhất định không được vắng mặt, giờ thì hay rồi. Mẫu thiết kế của tổ cô bị tiểu Nhu nói thành rối tung rối mù lên. Còn làm chủ tịch.."

"..."

Chủ tịch?

"..."

Chủ tịch đến lúc nào chứ?

"..."

Thôi xong rồi, nãy giờ nói quá chừng không biết có bị nghe thấy không? Đúng là xui xẻo tận mạng rồi.

Ai cũng mỗi người một câu mà khóc không ra nước mắt..

"Chủ tịch sao?" Lạc Thư Di chớp chớp mắt hỏi. Cô cũng không hiểu mình thì có liên quan gì đến chủ tịch..

"Chủ tịch muốn gặp cô, mau vào trong đi đừng để chủ tịch chờ." Lý Cẩn nói chỉ chỉ tay.

"Ờ.." Lạc Thư Di cúi chào, nhanh chân đến văn phòng chủ tịch, đứng trước cửa cô cố ổn định lại tâm trạng hồi hộp của mình. Đây là lần đều tiên cô được gặp vị chủ tịch tài hoa của Lance, trước giờ nghe danh nhưng chưa từng được gặp mặt. Với chức vụ nhỏ nhoi của cô được chủ tịch đích thân gọi đến gặp nên không khỏi có phần kích động.

"Cốc.. cốc.."

Không nghe hồi đáp, cô máy móc gõ lại lần nữa lần này lập tức đã có giọng nói truyền ra.

"Vào đi!"

Thanh âm có phần lạnh lẽo, bàn tay cô có hơi do dự đặt lên tay nắm cửa.

Vừa bước chân vào cô đảo mắt nhìn quanh lại chẳng thấy ai, có cái gì đó không đúng lắm, cô chớp chớp mắt thăm dò lại gọi "Chủ tịch. Tôi là Lạc Thư Di, tổ trưởng.."

Một dáng người thon dài bất ngờ đứng dậy từ chiếc ghê da bên bàn làm việc, hai tay đút túi quần bước ra đứng đối diện cô.

Người đàn ông này rất cao, tuy Lạc Thư Di đã đi giày cao gót nhưng chỉ vừa xem xém vai anh.

"Đã lâu không gặp!"

Lúc này Lạc Thư Di mới vội ngẩn mặt lên nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.

Gương mặt này dường như có hơi quen. "Cậu là.."

"Thiệu Huy."

Thiệu Huy? Bạn thân của tiểu Chí sao.. Sao cậu ấy lại ngồi ở đó, chả lẽ cậu ta là.. Chắc là không phải đâu, theo mình được biết thì chủ tịch là một ông chú, sao có thể..

"Rất vui được làm việc cùng chị?"

"Cậu cũng làm việc ở đây sao?" Lạc Thư Di hỏi có phần nghi hoặc.

"Chị nói xem?"

"Tôi.."

Lời chưa kịp thốt ra Thiệu Huy đã vòng tay qua chiếc eo nhỏ ghì cô áp sát vào mình.

"Á.. cậu.. Chúng ta chúng ta, cậu nên thả tôi ra thì hơn." Lạc Thư Di xấu hổ lúng túng đẩy anh ra nhưng không có tác dụng.

"Nghe tiểu Chí nói chị sắp kết hôn?"

Nghe được lời này Lạc Thư Di càng thêm chắc chắn. "Ờ phải, nếu cậu đã biết thì.. ờ.. nam nữ khác biệt. Cậu nên.. thả tôi ra thì hơn. Dù ở cương vị nào thì tư thế này cũng không thích hợp, tôi ít gì cũng đáng tuổi chị cậu đấy."

"Thế à?" Lời vừa thốt ra Thiệu Huy đã ấn cô áp sát vào tường, hai tay cố định trên đỉnh đầu. Một tư thế mập mờ vô cùng ái muội, nếu người khác trông thấy thì dù có trăm cái miệng cũng khó mà giải thích.

"Muốn làm chị tôi thì phải xem.." Thiệu Huy nói lại không nói hết, phá phách phả làn hơi nóng bỏng của mình vào tai cô khiến Lạc Thư Di cứng đơ người trợn tròn cả mắt.

"Thiệu Huy cậu.." Lạc Thư Di hai má ửng hồng, trái tim cô cứ thế mà đập loạn xạ cơ thể lại không tự chủ được mà khẽ run lên. Con người này khiến cô có cảm giác nguy hiểm..

Dương Dư bước vào cùng xấp tài liệu dày cộm trên tay. "Thiệu tổng, tôi đã.. khụ.." anh ta bỗng nghẹn họng cúi gằm mặt xuống xoay người lại nuốt một ngụm nước bọt như người vô hình khi biết bản thân đã xuất hiện không đúng lúc.

"Xin lỗi đã làm phiền. Thiệu tổng cứ tiếp tục đi ạ.." anh ta gấp gáp đặt xấp tài liệu xuống bàn chạy tọt ra ngoài.