Ngồi Phía Trên Cầu Vồng

Chương 20





Lại một năm nữa trôi qua, Tưởng Tế Văn rốt cuộc cũng tìm được một giáo viên dạy vẽ thích hợp cho Lan Tinh. Người nọ họ Hồ, là một nữ họa sĩ đã hơn bốn mươi tuổi, trước kia từng có kinh nghiệm dạy vẽ cho trẻ tự kỉ. Nàng có phòng tranh riêng, cũng có một vài học sinh theo học, việc nhận trẻ tự kỉ phần lớn xuất phát từ tâm nguyện muốn làm điều gì đó cho chúng.

“Những đứa trẻ đó cũng có thể cho ta cảm hứng” Nàng nói, “Từ trong mắt bọn chúng ta có thể nhìn thấy một thế giới hoàn toàn bất đồng, thậm chí còn là một thế giới hoàn mỹ.”

Ngày đầu tiên đưa Lan Tinh tới phòng vẽ tranh, Tưởng Tế Văn khẩn trương tới mức mang theo tất cả những gì cậu có khả năng dùng, chất đầy một túi lớn. Hơn nữa còn ghi lại cho Hồ lão sư ba số điện thoại, một là di động của hắn, hai là số văn phòng, ba là số của trợ lí.

“Bất kể khi nào, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho ta.” Tưởng Tế Văn cẩn thận nhắc nhở.

Hồ lão sư tươi cười, “Ta hiểu tâm trạng của ngươi nhưng đừng quá lo lắng, Lan Tinh rất ngoan, không có chuyện gì đâu.”

Tưởng Tế Văn vẫn không an tâm, thời gian biểu hắn đã chuẩn bị sẵn dán trên tập tranh của Lan Tinh, chỉ tay vào một ô vuông nhỏ, nói, “Sáu giờ chiều ta sẽ tới đón ngươi. Sáu giờ.” Những lời này hôm nay Lan Tinh đã nghe vài lần rồi, cậu nhấp nhổm nga một tiếng, sau đó vội vàng quan sát chiếc bàn xa lạ trước mặt.

Hồ lão sư nói, “Ngươi xem, cậu nhóc không những không sợ hoàn cảnh mới mà còn thực hiếu kì. Ta cam đoan nó sẽ biểu hiện rất khá.”

An ủi của nàng xem ra cũng không có tác dụng, cả ngày Tưởng Tế Văn đều đứng ngồi không yên, luôn nghĩ tới Lan Tinh như thế nào. Hắn phát hiện hiện tại hắn bắt đầu giống Lan Tinh, đổi một hoàn cảnh mới hai người sẽ đều bất an, thậm chí so với cậu, hắn còn khủng hoảng hơn nhiều. Nếu có thể vĩnh viễn bảo trì bất biến thì tốt rồi, nhưng hắn lại không thể làm như vậy, hắn không muốn bó hẹp Lan Tinh trong một không gian sinh hoạt.

Tưởng Tế Văn không biết cuộc sống trước đây của Lan Tinh như thế nào, Lan Mẫn chiếu cố cậu ra sao, có phải hay không cũng giống như bây giờ, mỗi ngày đều đi tới đi lui giữa khu an dưỡng rồi về nhà.

Hắn thiên tính lạnh lùng, trừ bỏ bạn bè làm ăn cơ hồ không hề có hoạt động xã giao khác. Không chỉ mình Lan Tinh, ngay cả bản thân hắn cũng luôn bó hẹp trong một vòng tròn thu nhỏ. Hai năm nay ngoại trừ hắn và bác sĩ cậu đều chưa từng tiếp xúc với người khác. Việc này có lẽ rất không bình thường, thế nên mới dẫn đến nhận thức của Lan Tinh hỗn loạn, làm ra một vài hành động không nên với hắn.

Những hành động ngọt ngào mà lại đau khổ.

Buổi chiều năm giờ Tưởng Tế Văn đã vội tan tầm, đến phòng tranh từ sớm. Chưa đến sáu giờ hắn không dám xuất hiện, chỉ đứng ở cửa đi tới đi lui. Cả ngày nay Hồ lão sư không hề gọi điện càng làm hắn bất an, vừa đúng sáu giờ lập tức mở cửa đi vào, nhìn thấy Lan Tinh ngoan ngoãn ôm tập tranh ngồi trên ghế chờ hắn.

Tưởng Tế Văn sờ đầu cậu, hỏi cậu hôm nay học cái gì. Lan Tinh mở tập tranh ra, trên tờ giấy trắng tràn đầy sắc thái hỗn độn. Hồ lão sư ở bên cạnh nói, “Hôm nay chúng ta học căn bản. Lan Tinh tuy không biết quy tắc trong hội họa, chỉ vẽ những gì mình thích nhưng khả năng của cậu bé khá tốt, còn có thể phát triển thêm.”

Hồ lão sư đưa Tưởng Tế Văn xem tranh của một vài học sinh khác, hắn kì thật cũng không hiểu lắm, chỉ cảm thấy vẫn là Lan Tinh vẽ đẹp nhất, nhưng hắn không nói ra mà chỉ gật đầu khen lấy lệ. Hồ lão sư chỉ vào một bức tranh vô cùng sạch sẽ sáng sủa, cảm thán nói, “Ta chưa từng vẽ được khí chất này, tựa như trong lòng cảm nhận được ánh trăng chiếu rọi, thuần khiết đến trong suốt.”

Trong nháy mắt Tưởng Tế Văn nhớ tới những bức tranh trước đây của Lan Tinh.

Giống như nàng nói, tranh như ánh trăng trong veo chiếu vào lòng, có điểm ấm áp, lại có điểm ưu thương.

Tưởng Tế Văn nhu nhu tóc Lan Tinh, thầm nghĩ muốn ôm cậu vào lòng.

Lan Tinh đứng ở bên bất mãn làu bàu, “Sáu giờ, sáu giờ,” thúc giục mau về nhà. Tưởng Tế Văn tạm biệt Hồ lão sư, nắm tay Lan Tinh ra khỏi phòng vẽ.

Buổi tối tuy đến giờ nhưng Lan Tinh không hề vẽ như mọi khi mà chỉ lấy bút, thử từng màu trên giấy giống như muốn thử nghiệm gì đó. Tưởng Tế Văn giúp cậu lau màu bị bắn lên tay, thuận tiện hỏi, “Hôm nay như thế nào? Có vui không?”

Lan Tinh không trả lời, vung tay một cái, một dải màu xanh lá cây bắn tung tóe lên bàn. Tưởng Tế Văn bất đắc dĩ đoạt lấy bút trong tay cậu, đe dọa xoa bóp hai má. Lan Tinh ha ha cười, cau mũi nhăn mặt khiến Tưởng Tế Văn không có biện pháp.

Hắn lấy giấy ngồi xổm xuống lau sàn, Lan Tinh đột nhiên nhào lên sau lưng, ghé vào tai hắn kêu to, “Cõng! Cõng!”

Tưởng Tế Văn lau sàn xong, không nề hà đứng lên, ở trong phòng đi quanh một vòng.

“Được chưa?”

“Chưa được!”

Tưởng Tế Văn lại nói, “Ngươi năm nay đã mười tám tuổi rồi, Lan Tinh tiểu bằng hữu, không biết trưởng thành là gì sao?”

Lan Tinh hai tay ôm cổ Tưởng Tế Văn, hôn lên mặt hắn một cái, “Cõng! Cõng!” Cậu cũng không biết cái gì là mười tám tuổi, cậu mới mặc kệ.

Đôi môi mềm mại chạm vào da cổ nhạy cảm khiến hô hấp Tưởng Tế Văn cứng lại. Hắn thoáng thất thần, sau đó lập tức theo lời Lan Tinh thúc giục mà ở trong phòng đi một vòng lại một vòng, thẳng đến khi thiếu niên trên lưng có biến hóa, tính khí cứng rắn đỉnh vào người hắn.

Giống như căn bệnh truyền nhiễm, Tưởng Tế Văn cũng cương.

Lan Tinh khó nhịn nhảy từ lưng xuống, ôm lấy Tưởng Tế Văn muốn hôn. Ban đầu hắn còn có ý đẩy ra, nhưng chút sức này quả thực vô lực, giống như sợi bông gặp gió lớn, bị thổi tán không còn tăm hơi.

Bọn họ nghiêng đầu hôn sâu.

Mỗi khi hôn môi tâm trí Tưởng Tế Văn đều trống rỗng, hắn đã quên người đang cùng hắn thân mật là ai. Hơn ba mươi năm qua, vẫn là lần đầu tiên chỉ bằng hôn môi mà hắn cảm nhận đầu óc quay cuồng, máu nghịch lưu, cả người nóng bừng.

Lan Tinh dùng khố bộ cọ xát lên đùi hắn, đưa tay cởi quần mình, lại cởi luôn cả quần Tưởng Tế Văn. Đến khi tính khi cương cứng bại lộ trong không khí Tưởng Tế Văn mới hơi lấy lại được tinh thần, ý thức được mình đang làm cái gì. Nhưng chút thanh tỉnh yếu ớt như giấy khi bị ngón tay Lan Tinh chạm nhẹ đến liền bay biến, thiếu niên da thịt nhẵn nhụi kề bên không khỏi khiến hắn run rẩy ôm chặt người trong lòng.

Hai đôi môi giống như quyện vào nhau, không ngừng liếm hôn. Mà tính khí bọn họ cũng kề sát, nóng bỏng.

Cái gì đạo đức luân lý Tưởng Tế Văn đều tạm thời quên sạch, trừ phi Lan Tinh dừng lại, bằng không hắn vĩnh viễn không còn có thể tự chủ được chính mình.

*Hồ lão sư tuy không có màu sắc hiện đại nhưng ta không tìm được từ nào thay thế, ai có ý kiến nào có thể sửa giúp ta nghen ^-^