Ngồi Ở Đầu Tường Chờ Hồng Hạnh

Chương 24: Hiểu lầm



Lại nói Bùi Quang Quang ở bên kia tường nghe thấy bên ngoài có tiếng nam nữ nói chuyện, nhất thời cảm thấy giọng nam vô cùng quen tai, trong lòng không khỏi giật mình, thấy trong viện không người liền đạp tường leo lên cây hòe già, vừa nhìn xuống quả nhiên thấy Tiền Khiêm Ích đứng ở bên ngoài, thế nhưng người đang nói cười cùng với hắn lại là Thư Tĩnh Nghi muội muội cùng cha khác mẹ của nàng.

Bùi Quang Quang dựa vào nhánh cây, mặc dù không nghe rõ nội dung hai người nói chuyện, nhưng vẻ mặt của bọn họ đều nhìn vào trong mắt. Tươi cười như tắm gió xuân, kết hợp với nam tài nữ sắc, thế nào cũng thấy thật đẹp mắt, nàng thậm chí cảm thấy bản thân hẳn nên nâng khóe miệng như đang xem kịch—giống như lúc trước nhìn thấy Uông Tiểu Điệp.

Bùi Quang Quang cẩn thận nhớ lại, hai năm trước lúc nàng xem kịch là với tâm tình gì? Hình như rất vui vẻ thì phải. Vì thế, nàng muốn cười như hai người phía dưới, nhưng cuối cùng lại giật giật khóe môi, mím miệng.

Bên dưới, Tiền Khiêm Ích và Thư Tĩnh Nghi nói được mấy câu, lúc cúi đầu bỗng nhiên nhìn thấy cái bóng của bức tường ở trên mặt đất nhiều thêm một thứ, hắn nhíu mày, không khỏi nâng đầu nhìn lên, quả nhiên trông thấy Bùi Quang Quang đang ngồi ở trên tường.

“Quang Quang……” Hắn giật giật môi, chợt nhớ ra Thư Tĩnh Nghi đang ở bên cạnh, đành nuốt hai chữ này trở vào.

Thư Tĩnh Nghi bên cạnh thấy hắn ngẩng đầu, nhất thời cũng thuận theo ánh mắt của hắn nhìn qua, vừa thấy liền hoa dung thất sắc, ngược lại hít một hơi khí lạnh, run giọng nói: “Tỷ, làm sao tỷ có thể trèo cao như vậy…… trời ạ…… tỷ, tỷ mau xuống đây……”

Trong lúc nói chuyện, trong mắt nàng ta đã tích lệ, hoàn toàn là bộ dáng bị kinh hách. Tuy rằng nàng với tỷ tỷ tiện nghi này không có thiện cảm, nhưng cũng không muốn thấy nàng ấy xảy ra chuyện gì ngay dưới mí mắt mình.

Bùi Quang Quang thấy nàng ta giống như đang muốn đi gọi người, vội vàng hô to gọi nàng ta lại: “Cái đó…… muội muội.” Nàng vẫn không thể nào gọi thuận miệng được: “Ta, ta không sao, ngày trước ta ở đại viện Cẩu Vĩ Ba, vẫn thường xuyên trèo tường chơi thế này.”

Trong mắt Thư Tĩnh Nghi lộ rõ sự kinh ngạc, Bùi Quang Quang lại nhìn là xem thường. Nàng nhịn không được tinh tế đánh giá Thư Tĩnh Nghi một phen, chỉ thấy nàng ta giơ tay nhấc chân đều có phong phạm tiểu thư, ngay cả vẻ sốt ruột hốt hoảng lúc nãy, cũng vẫn duy trì được dáng vẻ.

Một cỗ mất mát khó nói nên lời dâng lên từ đáy lòng, ánh mắt Bùi Quang Quang chuyển đến trên người Tiền Khiêm Ích, thầm nghĩ: Khó trách huynh ấy thích muội muội, cô nương xinh đẹp lại điềm đạm nho nhã như vậy, đổi thành người nào cũng sẽ thấy thích.

Vừa nghĩ như vậy, nàng liền cảm thấy rất chán chường, quay thân đạp lên thân cây muốn leo xuống. Tiền Khiêm Ích thấy thế, vội vàng gọi nàng lại: “Quang…… Thư tiểu thư!”

Hắn dưới tình huống cấp bách sửa miệng, khiến cho Bùi Quang Quang dừng lại động tác bình tĩnh nhìn hắn.

Tiền Khiêm Ích nhất thời không nghĩ ra lời nào, dưới ánh mắt của nàng, hắn lại giống như tên ngốc nói không ra lời. Hắn rõ ràng có nhiều chuyện muốn nói với nàng, hắn muốn hỏi nàng vì sao không viết thư cho hắn nữa, hỏi nàng có phải ở Tướng phủ không vui, hắn còn muốn dặn nàng nhớ luyện chữ thật tốt……

Chính là, nhiều lời như thế, hắn lại một câu cũng nói không nên lời.

Bùi Quang Quang nhìn hắn thật sâu, cuối cùng bởi vì sự trầm mặc của hắn mà trong lòng dần trầm xuống: Đúng rồi, huynh ấy thực ra vẫn thích Thư tiểu thư hơn, nếu không cũng sẽ không để hơn hai tháng rồi vẫn chưa tới đề thân, cũng sẽ không ngay cả nàng không còn viết thư vẫn không đến hỏi một câu, lại càng không ở chỗ này trò chuyện vui vẻ với Thư tiểu thư.

Bùi Quang Quang trừng mắt nhìn, giấu đi ẩm ướt trong mắt, lặng lẽ nói với chính mình: “Quang Quang à, không thể khóc, có cái gì tốt mà khóc……” Lập tức, mũi chân khẽ động, nhanh nhẹn nhảy trở về trên chạc cây.

“Thư tiểu thư!” Tiền Khiêm Ích lại hô to một tiếng, hai mắt không hề chớp chăm chú nhìn nàng. Hăn vươn cổ, thân thể cũng hơi nghiêng tới trước, giống như một con ngỗng, dáng vẻ có chút buồn cười.

Bùi Quang Quang sưng mặt lên nhìn hắn, Tiền Khiêm Ích liếm môi nói: “Ta……”

Hắn muốn giải thích với nàng, sự tình không giống như nàng vừa nhìn thấy, chỉ là khi hắn nghiêng mắt thoáng nhìn Thư Tĩnh Nghi đang khẩn trương mềm mại dựa sát vào hắn, những lời giải thích lại không thể nào nói ra được khỏi miệng, chỉ có thể khàn giọng nói: “Vẫn nên tìm người đến đây đỡ đi, cẩn thận đừng để bị ngã.”

“Đúng đó tỷ tỷ.” Thư Tĩnh Nghi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhíu chặt lông mày, vẻ mặt ngưng trọng, “Để ta sai Lan Nhi gọi người đến nhé, tỷ đừng nhúc nhích, dọa người khác lắm.”

Tuy nói như vậy nhưng người của nàng ta vẫn đứng nguyên tại chỗ không rời một bước.

Bùi Quang Quang cười ngốc với nàng ta: “Không có chuyện gì, trước kia ta cũng từng bị ngã từ trên tường xuống rồi, cái loại cảm giác vừa đau vừa sợ này vẫn còn nhớ rõ lắm, cho nên sẽ không bao giờ để bị té như thế nữa đâu!”

Đồng tử Tiền Khiêm Ích co rụt lại, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh lần đầu tiên khi thấy bộ dạng Bùi Quang Quang ngồi trên bụng hắn khóc lớn.

Sau khi Bùi Quang Quang nói xong, cũng không nghe bọn họ nhiều lời nữa, động tác nhanh nhẹn vịn cây leo xuống.

Thư Tĩnh Nghi nhất thời sững sờ trong chốc lát, lúc sau mới lấy lại tinh thần, lập tức vì tỷ tỷ không biết lễ nghi của mình mà cảm thấy xấu hổ, khẽ cong gối với Tiền Khiêm Ích, cười yếu ớt nói: “Công tử chê cười, tỷ tỷ…… lúc trước lưu lạc bên ngoài, cho nên không hiểu quy củ, có chỗ nào thất lễ thì xin công tử hãy lượng thứ.”

Tiền Khiêm Ích giống như không nghe thấy nàng ta nói chuyện, ngơ ngác nhìn đầu tường trống không, thẳng đến khi Thư Tĩnh Nghi gọi hắn một tiếng, hắn mới hồi thần, gắng xốc lại tươi cười đáp lễ, chỉ nói không sao.

Thư Tĩnh Nghi thấy hắn nhíu mày, bộ dáng như có tâm sự, cho là hắn vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong những hành động lỗ mãng của Bùi Quang Quang, trên mặt liền có vài phần thẹn thùng.

Hai người trầm mặc đứng trong chốc lát, Thư Tĩnh Nghi nghĩ nghĩ rồi nói: “Phụ thân đọc đủ thứ thi thư, trên dưới làm việc trong phủ, trước giờ đều chú trọng chữ lễ, chuyện công tử vừa mới chứng kiến, chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.”

Tiền Khiêm Ích quay đầu liếc nhìn nàng ta một cái, nói: “Tiền mỗ hiểu được, nhưng mà, tính tình mới rồi của Thư đại tiểu thư, ngược lại cũng có chút thú vị!”

Sắc mặt Thư Tĩnh Nghi cứng đờ, Tiền Khiêm Ích lấy lại tinh thần, biết mình nói sai rồi vội vàng tạ lỗi: “Tiểu thư thứ tội, tại hạ vượt khuôn phép rồi.”

Thư Tĩnh Nghĩ kéo khóe miệng cười cười, khoát tay với hắn.

Hai người lại nói chuyện một hồi, Lan Nhi canh chừng ở phía xa lúc này đang vội vội vàng vàng chạy tới. Tiền Khiêm Ích vừa thấy liền biết là có người đến đây, vội vàng cáo biệt với Thư Tĩnh Nghi, gấp rút rời đi. Đi tới giao lộ, lại nhịn không được nhìn về hướng đầu tường, đã thấy Thư Tĩnh Nghi cũng đúng lúc từ từ quay đầu, chống lại ánh mắt hắn, lập tức xấu hổ quay người, cong khóe miệng giẫm lên sỏi vụn chạy đi.

Tiền Khiêm Ích nhìn bức tường kia, chợt nhớ tới tình cảnh ngày đó hắn trèo thang từ trong Bùi gia leo ra ngoài tường, chỉ là bây giờ, hắn biết đi đâu tìm một cây thang đây?

Bên trong tường, Bùi Quang Quang nghe thấy bên ngoài đã yên tĩnh trở lại, dần chỉ còn lại tiếng chim hót, lúc này mới vịn tường phủi váy đứng lên.

Từ nửa tháng trước sau khi viết thư cho Tiền Khiêm Ích bị mẫu thân phát hiện, nàng không còn liên lạc với hắn nữa. Mẫu thân nói, họ Tiền kia chính là đang lừa nàng, thư sinh đều không phải người tốt, cứ nhìn cha ruột của nàng thì sẽ biết!

Lúc ấy nàng còn không chịu tin, nhưng mà bây giờ, nàng không thể không tin tưởng.

“Khiêm Ích.” Nàng thầm niệm trong lòng, “Kỳ thực ta rất thông minh đấy……”

Bên ngoài tường, Tiềm Khiêm Ích trở lại đình Bão Thúy, gió quẩn quanh ngọn cây, bên tai bỗng nhiên thổi tới một thanh âm, nghe không rõ ràng, lại giống như Bùi Quang Quang đang gọi tên của hắn.

Bước chân Tiền Khiêm Ích dừng một chút, quay đầu nhìn về hướng Thanh Nhã Uyển, bỗng nhiên lắc đầu nở nụ cười: Hắn quả nhiên là nghĩ quá nhiều nên sinh ảo giác!

Chương 25: Cá và tay gấu

Lúc yến hội kết thúc, Tiền Khiêm Ích ở cửa Tướng phủ hàn huyên với mọi người vài câu, sau đó mới một mình rời đi.

Từ lúc gián tiếp biết được tâm ý của Thư thừa tướng qua miệng Thư Tĩnh Nghi, hắn càng thêm không có lòng leo cao, bởi vậy, dù sau đó có trở về đình Bão Thúy, hắn lại ngồi một mình ở trong một góc không gây chú ý, nhìn mọi người cười nói vui vẻ trước mặt, cũng không hề tham dự.

Thư thừa tướng sinh hiềm khích đối với hắn, cho dù hắn đi đề thân muốn lấy Quang Quang, Thư thừa tướng cũng chưa chắc sẽ đồng ý, hơn nữa lại thêm một Thư Tĩnh Nghi, tình hình càng rối loạn thêm mấy phần.

Tiền Khiêm Ích có chút đau đầu nghĩ, hắn quả thực là tự chuốc lấy cực khổ. Hắn bày một ván cờ, kết quả là ai cũng không được lợi, mà chính hắn cũng tự nhốt mình vào ngõ cụt.

“Tiền huynh!” Đằng sau vang lên tiếng gọi cắt đứt suy nghĩ của hắn, hắn xoay người nhìn lại, chính là Vi Viễn Thụy đang bước nhanh đi về phía hắn.

“Sao Tiền huynh lại đi vội vàng như vậy? Chẳng lẽ trong nhà có giấu hồng nhan tri kỉ chăng?” Vi Viễn Thụy đi đến bên cạnh hắn, nhíu mày cười nói đùa.

Tiền Khiêm Ích không nhìn hắn, lại tiếp tục đi trên con đường của mình. Hiện giờ Vi Viễn Thụy có được sự coi trọng của Thư thừa tướng, tự nhiên là khí phách phấn chấn, nhưng mới rồi ở trên yến hội, cho dù những tài tử khác gắng sức triển lộ tài hoa thì Thư thừa tướng vẫn thỉnh thoảng đem câu chuyện truyền đến Vi Viễn Thụy, ngay cả Thư phu nhân ở phía sau tấm bình phong cũng nhìn ra được tâm tư của Thừa tướng, lâu lâu lại vụng trộm vén bức rèm che lên nhìn hắn.

Vi Viễn Thụy thấy Tiền Khiêm Ích trầm mặc, cũng không tiếp tục đùa giỡn, chỉ im lặng đi cùng hắn một đoạn đường, tiếp đó mới nói: “Tiền huynh đang tức giận ư?”

Tiền Khiêm Ích sửng sốt, lập tức cười nhạt đáp: “Không dám.”

“Tiền huynh là đang trách ta không hề đồng tiến với huynh?” Vi Viễn Thụy không hề quanh co, đi thẳng vào vấn đề hỏi hắn. Tiền Khiêm Ích hơi ngừng chân, lập tức lại giống như không có việc gì tiến bước về phía trước, thấp giọng nói: “Vi huynh được như hôm nay, nhất định là có quyết định của chính mình, Khiêm Ích nào dám ngông cuồng mà nghị luận.”

“Tiền huynh!” Vi Viễn Thụy tiến lên một bước, trực tiếp ngăn lại đường đi của Tiền Khiêm Ích, hắn không nói lời nào, lạnh lùng liếc nhìn Vi Viễn Thụy. Lúc này hai người đã quẹo vào một hẻm nhỏ, cứ giằng co như vậy trong ngõ hẻm.

Cuối cùng là Vi Viễn Thụy chịu thua trước, đè thấp thanh âm nói: “Tiền huynh, ta qua lại với Thư thừa tướng kỳ thực không phải là mong muốn trong lòng.”

Tiền Khiêm Ích hừ một tiếng nói: “Ngày đó cũng không biết là người nào ném ngọc bội xuống dưới chân Thư thừa tướng.”

Sắc mặt Vi Viễn Thụy khẽ thẹn, khẽ ho một tiếng nói: “Ngày đó khi ta chưa thi đậu, xác thực muốn dựa thế Thư thừa tướng dũng cảm tiến vào dòng nước xiết.” Hắn nói xong, liếc nhìn Tiền Khiêm Ích một cái, lại nói: “Nhưng đợi ta thi đậu vào viện Hàn Lâm, mới biết Thư thừa tướng quyền cao chức trọng.” Nói tới đây, hắn bỗng nhiên cẩn thận nhìn chung quanh một chút, lúc này mới giảm thấp thanh âm nói: “Gần như một tay che trời, đúng là sâu mọt của một nước.”

Sắc mặt Tiền Khiêm Ích cứng đờ, kéo tay Vi Viễn Thụy đi vào trong nhà ở chỗ sâu của hẻm nhỏ, trong miệng chỉ nói: “Chẳng lẽ Vi huynh muốn rước họa vào thân?”

Vi Viễn Thụy bị Tiền Khiêm Ích kéo đi khiến dưới chân bất ổn, cước bộ rối loạn mà chạy đi mấy bước, cuối cùng nhìn vào sau ót của hắn câu môi cười nhẹ một tiếng. Chờ khi hai người tiến vào thư phòng trong nhà của Tiền Khiêm Ích, lúc này Vi Viễn Thụy mới mở miệng nói: “Đa tạ Tiền huynh không quên tình nghĩa huynh đệ.”

Tiền Khiêm Ích mới vừa vẫy tay cho thư đồng lui, tự tay rót hai ly trà nói: “Vi huynh không cần đa lễ, Khiêm Ích chẳng qua là sợ bị liên lụy thôi.”

Vi Viễn Thụy tiếp nhận ly trà cười mà không nói, xoay người thưởng thức bức tranh hoa mai treo ở trên tường.

Một lát sau, Tiền Khiêm Ích hỏi hắn: “Lời nói không thực sự mong muốn mới rồi của Vi huynh là đã xảy ra chuyện gì?”

Vi Viễn Thụy quay người lại nhìn hắn, cười nói: “Đa tạ Tiền huynh quan tâm.” Ngừng lại một chút, không thấy Tiền Khiêm Ích có phản ứng, cuối cùng mới thu lại thần sắc trầm giọng nói: “Tiền huynh có còn nhớ ngày đó ta từng nhắc với huynh chuyện tranh chấp phe phái.”

Tiền Khiêm Ích gật đầu, chuyện phe phái tranh chấp nhau, đừng nói là nhớ rõ, hắn thậm chí đã trải qua rồi.

“Thư đại nhân cố ý đề bạt ngu huynh, nếu như ngu huynh không biết điều cự tuyệt, Thư đại nhân sẽ có cảm tưởng gì?” Vi Viễn Thụy uống một hớp trà, lại nói tiếp: “Tiền huynh chắc hẳn cũng biết, hai phe phái lớn nhất trong triều không ngoài Thư thừa tướng cùng Hàn tướng quân, bất kể như thế nào, cũng phải đầu nhập vào một bên.”

Hắn nói xong, lại nghĩ đến một chuyện, vì thế nói tiếp: “Tiền huynh có còn nhớ đến lời đồn đãi dính dáng đến Thư thừa tướng ở trên phố?”

Sắc mặt Tiền Khiêm Ích hơi thẹn, việc này tất nhiên là hắn biết rõ, khởi đầu chuyện này chính là hắn.

Vi Viễn Thụy cũng không chú ý sắc mặt của hắn, nói thẳng: “Không khó nghĩ đến bây giờ Tiền huynh vẫn còn tưởng rằng đó là công lao của huynh?” Hắn khẽ hừ một tiếng, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiền Khiêm Ích, lại nói: “Tiền huynh đối với chuyện cũ này, bất quá là biết một chút da lông, làm sao mà càng truyền về sau, cuối cùng ngay cả một chi tiết nhỏ trong đó cũng bị người ta đào ra, lại làm sao mà nhiều lần ngăn cấm lời đồn vẫn không ngừng, cuối cùng khiến Thư thừa tướng đành phải bày ra mặt già, tổn hại thanh danh nửa đời, chịu ngậm bồ hòn như vậy?”

“Chẳng lẽ là Hàn……” Tiền Khiêm Ích thầm rùng mình, kinh ngạc nhìn Vi Viễn Thụy, hắn gật đầu: “Tiền huynh chẳng qua là làm giá y cho người khác mà thôi.” Dừng một chút lại nói: “Huynh nghĩ vì sao Thư thừa tướng xa lánh huynh chứ, ông ta sợ là đã sớm coi huynh theo cùng một phe với Hàn tướng quân rồi.”

Tiền Khiêm Ích sửng sốt một hồi, bỗng nhiên lắc đầu cười, chỉ nói: “Mệt ta còn cố tình xông xáo quan trường, lại không ngờ tới đã thua đau từ lúc bắt đầu rồi.”

Vi Viễn Thụy nhìn hắn, trong mắt bỗng nhiên dâng lên một chút thương hại, thấy hắn quay đầu nhìn đến, liền vội vàng giấu đi.

Tiền Khiêm Ích nhìn thẳng vào hắn, rốt cuộc mở miệng nói: “Nếu đứng ở một bên đều sẽ đắc tội với bên còn lại, vậy tại sao lại không bảo trì trung lập? …… tỷ như…… hoàng thượng……?”

Sắc mặt Vi Viễn Thụy cứng đờ, bình tĩnh đánh giá Tiền Khiêm Ích, cuối cùng đặt ly trà xuống cao giọng cười lớn, vỗ bờ vai hắn nói: “Tiền huynh, huynh làm như người nào cũng đều có vận khí tốt như huynh vậy, có thể dễ dàng đạt được sủng ái của hoàng thượng?”

Tiền Khiêm Ích giật giật khóe miệng, nói không ra lời.

Vi Viễn Thụy lại thở dài một hơi nói: “Thôi đi thôi đi, trong giới quan trường này nào có chuyện như ý? Chỉ hy vọng sớm ngày được hoàng thượng coi trọng, không còn khuất ở dưới người nữa!”

Tiền Khiêm Ích nói: “Vi huynh nói quá lời rồi.”

Vi Viễn Thụy cười cười, không tiếp lời. Một lát sau, lại hỏi Tiền Khiêm Ích: “Yến hội hôm nay không thấy bóng dáng Tiền huynh, là đi gặp gỡ giai nhân sao?”

Tiền Khiêm Ích nghe vậy, thân thể cứng đờ, cười khổ nói: “Nào có giai nhân gì, kẻ xấu ngược lại có một!”

“Chỉ giáo cho?”

Tiền Khiêm Ích cùng Vi Viễn Thụy đã cởi bỏ khúc mắc, cũng không giấu giếm nữa, trực tiếp đem chuyện hôm nay kể lại một lần với hắn, sau đó mới nói: “Vi huynh, có lẽ ngày đó ta thật sự sai rồi. Nếu sớm biết sau khi nhập chức Hàn Lâm, có thể được hoàng thượng coi trọng, thì bất kể thế nào ta cũng sẽ không đi một bước kia.”

Vi Viễn Thụy nhíu mày nhìn hắn, nói: “Thế gian khó mua được sớm biết.”

“Đúng vậy, mệt ta tự cho mình là đa mưu túc trí, bày bố lâu như vậy, cuối cùng lại chỉ hại chính mình.” Tiền Khiêm Ích thở dài một tiếng.

Vi Viễn Thụy cẩn thận nhìn hắn, đột nhiên nói: “Tiền huynh, nếu cho huynh một cơ hội mang theo Quang Quang rời xa kinh thành, rời xa phiền muộn, huynh có nguyện ý dẫn theo muội ấy cùng cao chạy xa bay không?”

Tiền Khiêm Ích lặng đi một chút, lập tức cúi đầu xuống, một lát sau, mới có giọng nói trầm thấp của hắn truyền đến: “Nếu như vậy, thì chẳng phải đã uổng phí việc ta trăm cay nghìn đắng thi đậu công danh……?”

Vi Viễn Thụy yên lặng chốc lát, cuối cùng hừ cười một tiếng nói: “Trên đời này nào có chuyện tốt ôm được cả cá và tay gấu?”

Lời này cũng khiến cho Tiền Khiêm Ích nhớ tới một câu chuyện cười trước kia từng được nghe kể, liền tiếp lời nói: “Nuôi một con gấu để bắt cá không phải được rồi?”

Vi Viễn Thụy nhíu mày nhìn hắn, không hề lên tiếng.

Tiền Khiêm Ích bị hắn nhìn đến xấu hổ, đành phải khẽ ho một tiếng dời đi đề tài: “Hiện giờ ta chỉ muốn giải thích rõ ràng với nàng, nàng ngốc như vậy, chỉ sợ nhất thời đã nghĩ theo hướng khác rồi.”

Vi Viễn Thụy nghĩ nghĩ nói: “Mùng tám tháng sau, Thư phu nhân sẽ dẫn theo thân quyến đi Xưng Tâm tự ở Kinh Giao dâng hương, chắc hẳn mẹ con Bùi gia cũng ở trong đó.”

Tiền Khiêm Ích liếc nhìn hắn: “Sao Vi huynh biết được?”

Vi Viễn Thụy nhất thời có chút xấu hổ, chỉ sờ sờ cái mũi xoay người sang chỗ khác nói: “Mới nãy vừa xuất môn thì nha hoàn bên người Thư phu nhân cố ý đến nói cho ta biết, chắc là Thư phu nhân gợi ý, sợ là muốn nối dây tơ hồng rồi.”

Nghe hắn nói như vậy, Tiền Khiêm Ích ngược lại nhớ tới nói: “Mùng tám tháng sau, hình như Kinh Giao có hội đèn lồng.” Nói xong, hắn lại có chút cảm khái nói: “Mệt ta tính toán mưu kế, lại quên việc chung thân đại sự vẫn là do phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn(1).”

Hắn tự giễu cười cười, Vi Viễn Thụy nhân tiện nói: “Vốn Tiền huynh chỉ cần dụ Bùi đại nương vui vẻ là có thể thỏa mãn lấy được Quang Quang, nhưng hiện tại, lại cứng rắn kéo theo một Thư thừa tướng, không phải là rất ấm ức à!”

Hắn nói lời này khiến Tiền Khiêm Ích vừa hối vừa thẹn, đành phải liên tục xua tay, ý bảo hắn không cần nói nữa.

Vi Viễn Thụy còn muốn nói thêm điều gì, nhưng thấy bộ dáng này của Tiền Khiêm Ích, đành phải thôi.

Chờ đến ngày dâng hương, Tiền Khiêm Ích bởi vì không được Thư phu nhân ngầm đồng ý, liền cùng Vi Viễn Thụy chia nhau hành sự. Hắn đã sớm đến trông coi ở Xưng Tâm tự, mãi đến giờ Thìn, mới thấy đoàn xe Tướng phủ chậm rãi đi đến dưới chân núi.

Thư phu nhân dẫn theo một đám nữ quyến xuống xe, đi bộ từ dưới chân núi lên, đến chính điện bái Phật lộ vẻ thành tâm. Theo sau lại thấy phương trượng, hàn huyên thiền ngữ một phen, mới giải tán mọi người đi đến từng sân viện riêng.

Tiền Khiêm Ích vẫn luôn trốn ở phía sau cây cột sơn hồng của đại điện nhìn về phía bên kia, tìm hồi lâu mới nhìn thấy Bùi Quang Quang đi theo bên cạnh Bùi Tú Mẫn ở trong góc, nhất thời thấy nàng quy củ quỳ ở nơi đó, lại có một loại cảm giác không chân thật.

Thẳng đến khi Thư phu nhân giải tán mọi người, Tiền Khiêm Ích chính mắt nhìn thấy Bùi Quang Quang đứng lên, lại khom lưng xuống xoa nắn đầu gối, trong miệng còn lầm bầm lầu bầu không ngừng mấp máy, lúc này mới yên lòng: Đó mới là Quang Quang của hắn, may mắn không bị mama của Tướng phủ dạy đến choáng váng.

Vừa nghĩ như vậy, hắn liền lặng lẽ hướng về phía đình viện bên kia đi theo……

_____________________________________________

(1) Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn: đại ý là hôn nhân đại sự cần có người mai mối đến nói chuyện, sự đồng ý của cha mẹ.