Ngôi Nhà Ma Ám

Chương 34: Tộc tế (hạ)



Người có thể ở Chu Gia chôn Thái Tuế chắc chắn là người của Chu Gia, Kỳ Niên và Chu Kỳ Sinh bị cái ý nghĩ muốn huỷ diệt cả gia tộc này làm cho cả bụng đầy khiếp sợ cùng nghi ngờ đi về phòng khách.

Rốt cuộc là ai? Là ai có năng lực và thù hận lớn như vậy?

Lúc Kỳ Niên và Chu Kỳ Sinh trở lại phòng khách, Phương thúc đã ở trong đại sảnh đốt lò sưởi. Trong tiền viện cũng có hai cái đồng lô để đốt tiền vàng mã.

Giờ lành đã tới, người trong tộc cũng đã đến.

Kỳ thật năm nào tế tổ cũng như vậy, con cháu khắp nơi đều tề tụ về tổ gia. Có gánh đòn gánh đến, có cầm hộp đến, hoa quả, trà rượu, chay mặn, bánh trái bày đầy cả bàn. Tiếp theo là kính hương, đốt tiền vàng mã, đốt pháo, buổi trưa thì có thể ở lại ăn cơm, hoặc là ra về. Mà chủ trì tộc tế chỉ đơn giản là sắp xếp bàn thờ, liên hệ các tộc nhân, trong bữa tiệc thì đi kính rượu với mọi người.

Nhưng hôm nay, Kỳ Niên đã chứng kiến được những điều mà Kỳ Sinh nói qua.

Những người đến tế tổ trên mặt đều không hề có chút gì gọi là vui vẻ, mỗi người đều mang theo một cái mặt nạ vô hình. Lò sưởi trong phòng và đồng lô ngoài viện đều đang cháy hừng hực, nhưng không đủ để làm ấm thân thể. Hoặc là nói, sự lạnh lẽo kia là từ trong nội tâm mà có. Đi tới đi vui, vội vội vàng vàng, lặng im không tiếng động. Kỳ Niên và Chu Kỳ Sinh im lặng nhìn những người trong tộc đang bận rộn, trong đáy lòng có một chút bi ai. Kỳ Niên không biết bản thân mình có phải đã rơi vào ảo mộng mà Kỳ Sinh gây ra, tại sao tất cả đều đúng như lời Kỳ Sinh nói, những tộc nhân cùng chung dòng máu kia năm nào cũng như vậy sao?

Cả buổi sáng bận rộn trôi qua, dường như không ai muốn lưu lại lâu hơn nữa. Những tộc nhân đến buổi trưa khá ít, bọn họ không kịp trở về đành phải ở lại dùng cơm theo quy tắc. Kỳ Niên phải đi giúp Phương thúc bày chén đĩa, Chu Kỳ Sinh thì dẫn các tộc nhân đến phòng bên dùng cơm. Mắt thấy đồ ăn được dọn lên, Kỳ Niên nhớ đến kế hoạch chạy trốn của mình. Buổi chiều nhất định phải đem theo cả Kỳ Sinh, thừa dịp ông nội không để ý mà chạy trốn! Ngay lúc Kỳ Niên phân tâm, có người ở phòng khách hô to một tiếng: “Trời ơi, lão thái gia chết rồi!”

Kỳ Niên cảm thấy kinh hãi, tay run lên, đánh rơi chiếc thìa xuống đất vỡ nát. Sao lại thế này? Đây là lịch sử lặp lại hay là cảnh trong mơ lặp lại?

Lúc Kỳ Niên chạy đến phòng khách, Chu Kỳ Sinh đã đứng bên cạnh Chu Kính Phong, trên mặt anh đầy vẻ hoảng sợ. Chu Kính Phong dựa vào trên bàn thờ màu đỏ son, sắc mặt trắng bệch.

“Vừa dò xét qua, ông cụ không còn thở nữa…” Bên cạnh có người thấy sắc mặt Kỳ Niên đầy kinh ngạc cùng nghi ngờ, liền giải thích.

“Cũng, cũng không có mạch đập.” Chu Kỳ Sinh cố gắng bình tĩnh, run run nói.

Kỳ Niên không biết nên có loại biểu cảm gì, trước mắt thì ông già này chính là tổ phụ của mình, bản thân gọi ông là ông nội nhiều năm như vậy. Tuy rằng không thân thiết, trong lòng lúc nào cũng sợ hãi và nghi kỵ, nhưng giờ phút này tất cả mọi chuyện đều trở nên kỳ lạ đến buồn cười. Đây là chuyện gì vậy? Im lặng thực hiện âm mưu, khiến người khác trở tay không kịp.

Kỳ Niên chậm rãi bước qua, nhẹ giọng gọi một câu: “Ông nội…..”

Sau giờ ngọ ngày 30 tết, tế tổ lại trở thành lễ tang của tộc trưởng.

Sắc mặt Kỳ Sinh vẫn tái nhớt như trước, anh yên lặng giúp Chu Kính Phong thay áo liệm. Các tộc nhân vội vàng đến rồi lại vội vàng đi, quan tài màu đen cũng đã chuẩn bị xong.

“Ca, anh có ổn không?” Kỳ Niên lo lắng hỏi nhỏ.

Kỳ Sinh lắc đầu: “Đây là lần thứ hai ông ta chết trước mặt tôi.”

“Anh nói xem, ông ta còn có thể sống lại không?” Chu Kỳ Sinh ở một bên nơm nớp lo sợ nói.

“Một mình tôi ở trong căn nhà này, ngoài trừ các oan hồn làm bạn, tất cả những cái khác đều là ông ta dạy cho tôi. Những nhận thức của tôi là do ông ta dạy, ông ta thường đem sách đến cho tôi xem, nói cho tôi biết về thế giới,” Kỳ Sinh cũng không trả lời câu hỏi, chỉ nhẹ nhàng nói, “Tôi vốn biết là ông ta hại tôi đến đây, nhưng tôi không biết có nên hận ông ta không, cũng không biết ông ta chết rồi tôi có nên vui vẻ không…”

“Ca ca….” Giọng Kỳ Niên nghẹn lại, cho dù ông già này đã làm chuyện khiến bọn họ oán hận, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật rằng ông ta là ông nội của bọn họ.

Chu Kỳ Sinh không biết nhiều về lão già này, trong lòng tràn đầy e ngại, giờ phút này, anh chỉ cảm thấy sợ hãi nhiều hơn thương cảm: “Nếu hôm nay ông ta đã lập âm mưu, sao lại đột nhiên chết chứ? Mấy chuyện này thật quá kỳ quái.”

“Hay là chúng ta lại nhầm rồi?” Kỳ Niên đột nhiên nói.

“Lại nhầm rồi?”

“Có lẽ chúng ta tin nhầm người rồi, có lẽ chúng ta đã nghe những câu chuyện bịa đặt. Các anh có nhớ tối hôm qua ông nội nói với Đình Lan Công? Ông nói: Ta không thể nói, các người không hiểu….” Kỳ Niên có chút đăm chiêu, “Trong sự việc này có phải có gì đó không đúng? Trong lòng ông có nổi khổ riêng chăng?”

Chu Kỳ Sinh lắc đầu: “Đừng lại là sai lầm, tôi chịu không nổi sự sai lầm nào nữa đâu! Cái chỗ quỷ quái này là sao vậy? Tôi chỉ muốn sống mà trở về thôi!”

“Các người chạy mau.” Kỳ Sinh nói.

“Ca ca?” Kỳ Niên nghi ngờ nhìn anh.

Kỳ Sinh nhìn thoáng qua gương mặt xám xịt của Chu Kính Phong: “Muốn giữ các người ở lại chính là ông ta, hiện tại ông ta đã chết, các người có thể chạy. Cho dù là sai lầm gì đi nữa, ít nhất cũng có thể rời khỏi đây!”

Lúc này Kỳ Niên và Chu Kỳ Sinh mới nhớ đến chuyện chạy trốn, nhưng Kỳ Niên lại kiên trì: “Không được, đã nói là chúng ta cùng nhau đi! Ca ca, chúng ta phải cùng nhau đi!”

“Không đúng!” Chu Kỳ Sinh đột nhiên ngồi xuống, “Các người trốn đi, tôi không thể đi.”

“Anh làm sao vậy? vừa rồi không phải anh còn nói muốn trở về nhà sao!” Kỳ Niên sốt ruột nói.

Chu Kỳ Sinh cười khổ, nước mắt tràn ra: “Các người quên rồi sao? Tôi đã sớm chết rồi! Đi hay ở đâu còn quan trọng nữa? Các người đi nhanh đi, dù là hôm nay có hiến tế, có thể dùng huyết mạch của trưởng tôn phúc phòng là tôi!”

Kỳ Sinh đột nhiên nói: “Không, hôm nay phúc phòng đã có một người chết.”

“Ai?” Kỳ Niên và Chu Kỳ Sinh đều đồng thời quay lại.

Thuận theo ánh mắt của Kỳ Sinh, hai người chuyển hướng nhìn về Chu Kính Phong, một luồng áp lực đè chặt lấy ba người.

Hách Mi: Nhanh nhanh kết thúc để đào hố mới thôi