Ngôi Nhà Đó Có Anh Đẹp Trai

Chương 40



Ngày định mệnh từ chuyện cây đèn Phụng bị tắt không ngờ lại đến quá nhanh như vậy, nó lại rơi vào chính ngày hôm nay.

Một ngày oan nghiệt…

Chị vẫn tươi tỉnh lái xe để đến trườn đại học, tự dưng những hình ảnh về cây đèn Phụng lại chớp nhoáng chớp nhoáng trước mặt chị làm chị cảm thấy chóng mặt dữ dội, từ phía sau chiếc xe tải trọng lớn nhấn tiếng còi thét thật lớn làm chị hoảng hồn chợt tay lái và xe chạy chậm hơn bao giờ hết, lúc đó xe tải tong vào xe chị thật bất ngờ. Những người đi đường đều la ồ lên vì tai nạn thật kinh hoàng và đáng sợ.

Sau tiếng tông mạnh đó, trên mặt đường chỉ thấy xe chị tan nát như những mãnh ve chai vụng về, còn chị cách thật lâu người ta mói có thể tìm được thân xác chị nằm trơ trọi trên bãi cỏ gần khu công viên.

Người bu lại như kiến, đường giao thông bị kẹt nghiêm trọng, tiếng gào tiếng thét của mọi người văng vẳng trên đường. Người đã đỡ chị dậy, tay chân chị mềm nhũng không cử động, đầu chị như mới bị cào xé… Chị đã mất quá nhiều máu và…tử vong tại chổ.

Tiếng xe cứu thương la tò te…vang khắp cả phố phường…

Ba ngày sau:

Tại nghĩa trang thành phố:

Sau khi cái chết thương tâm của chị khiến cho mọi người ai ai cũng hết sức bất ngờ và đau xót dữ dội.

Một cô dâu xinh xắn, giỏi giang, đáng yêu mới được bước lên xe hoa ai ngờ lại bạc phận đến vậy. Cái chết của chị đã được trời phật báo trước. Kêu trời trời có thấu cho nỗi lòng của anh.

Người vợ mà anh khát khao có được từ mười mấy năm nay. Một người anh hết mực yêu thương hơn chính bản thân mình. Một người có thể khiến anh quên cả đường đi và cả lối về. Một người có thể khiến anh bỏ hết tất cả!!!….

Nước mắt anh tràn trề như mưa tháng bảy, anh cú gối đầu suy tư như kẻ thất tình. Anh hoàn toàn suy sụp tinh thần.

Chú rể mới là vậy sao? Chưa được một tháng mà người vợ yêu thương của anh lại ra đi sớm vậy sao? Vậy mà còn nói trăm năm hạnh phúc, sống mãi trọn đời. Anh hận ông trời…

Gia đình bên chị Phương vẫn chưa còn nguôi ngoai được cái nỗi đau thấu trời xanh này, thì bên gtia đình anh có hơn kém gì. Bà Nội từ việc Nho ra đi đã ngã bệnh suốt, nay còn lại chứng kiến cái thảm họa mà ông trời ban tặng thế này làm cho bà cứ xỉu lên xỉu xuống liên tục.

Còn ba mẹ Tú thì khỏi nói, công ăn việc làm thì bỏ bê. Ba Tú mạnh mẽ có thể nén nỗi đau thì không nói gì còn mẹ Tú thì nằm ì luôn trong phòng vì những cơn xỉu liên tục. Bà quá đau lòng khi mất một nàng dâu xinh đẹp và giỏi giắn như vậy, bà đau lắm…

Anh còn nhớ rất rõ cái đám tang của vợ anh hôm ấy diễn ra thế nào…

Sau khi nhận xác chị về đám tang được diễn ra như tất cả mọi người chìm trong giấc ngủ, không ai ngờ đến chuyện như thế này.

Ai cũng mất cả linh hồn, còn anh anh cứ ngồi bên chiếc quan tài mặc cho ai khuyên nhủ gì, anh còn nhớ anh liên tục gọi tên chị liên tục như cái đĩa nhạc đang bị vấp đi vấp lại. Anh choàng cả người để giữ lấy chiếc quan tài không cho ai lấy mất.

Cả nhà thấy anh quằng quại như vậy đều không cầm lòng được mà bật khóc như một cái liên khúc của mưa nói không nên lời…

Đám tang của chị đã xong…

Anh đang ở nghĩa trang cùng với ba mẹ mình. Mẹ anh thì khóc than kêu trời dựa vào vai chồng mình.

– Tú à, con về đi con. Vợ còn đã mất thật rồi.

Anh nhìn vào cái tấm bia còn hình vợ anh vẫn đang mĩm cười với anh. Anh nói thật nhỏ:

– Không, con không tin, vợ con còn đang mĩm cười với con kìa!

– Con đừng vậy mà Tú!

– Con không tin, con không tin – Anh lắc đầu liên tục

– Cả nhà đang đợi con ở nhà, con về đi. Mấy ngày rồi con không ăn uống gì hết. …híc híc….con về nhà đi con – mẹ Tú khóc như mưa khuyên con mình.

Anh không nói gì cả, càng nhìn tấm bia anh càng câm giận ông trời tột đọ, anh ước gì có thể có phép nhiệm màu bay lên trời để hỏi tại sao lại bắt vợ anh chết oan nghiệt như vậy!

Anh thốt lên kinh hoàng:

– Phương ơi!………………………………………. …………………..

Giọng của anh vang cả khu này, người đi thăm viếng thấy chàng trai trên người toàn màu trắng đang khóc lóc thảm thiết mà cũng không cầm lòng được.

Mặc cho ai khuyên gì thì khuyên những ngày qua, anh vẫn vậy, vẫn như gã khờ cứ có một đôi mắt đăm chiêu về đâu đó xa xa rồi đôi lúc thét lên đôi chứ “ Phương …Phương “

Hình ảnh ấy cứ khiến cả gia đình đau hơn lúc nào hết.

Không khí nhà anh buồn hơn bao giờ hết, u ám và trầm lặng, tĩnh mịch và tối tăm. Như một âm vang của một thứ quý báu bị mất…..

Tại Phòng bà Nội:

Bà nằm ủ rủ như con chim đang bị mắc mưa vậy, bà tuôn dài những giọt nước không còn trong trẻo. Bà tưởng mình đang ở cùng địa ngục với cháu dâu, vì sống cũng như đã chết mất rồi

Ngay cả niềm vui của bà là Nho cũng mấ, cả cháu dâu mà bà thèm khát cũng mất, giờ bên bà không còn niềm vui gì cả, chỉ còn mỗi anh mà anh lại…..

Thật không biết nói gì về hoàn cảnh của bà trong lúc này….

Tại vùng quê:

– Nu ơi! ra đây coi mấy con gà dễ thương quá nè! – Giọng nó loáng thoáng với ở bờ rau

– Trời ơi! Dễ thương quá đi, để tao đếm coi…1…2…3…4…10…20…Trời 20 con luôn! – thằng Nu từ trong nhà cầm tô cơm chạy ra

– ủa mày đếm mấy con gà chi vậy?

– Thì đếm coi để bán được bao nhiêu tiền,hehe…

– Mày đúng là…nhìn nó mà tao thấy thương không nở bán mày ơi, tội nghiệp nó quá đi à! Nuôi nó ríêt rồi mến làm sao á!

– Hihihi…gà là gà thôi, mà cũng nhờ nó mà tụi mình có tiền. thì mày cứ nghĩ đem đi bán tụi nó là phóng sinh đi, để tụi nó còn đầu thai làm người nữa. Cứ nghĩ vậy đi hehe! – thằng Nu nói

Nó chậc lưỡi nghĩ cũng đúng:

– Ờ biết đâu chừng vậy, mà nó mang ơn mình thì sao! Hì hì!

Một tuần sau:

Sau cơn bão lòng, anh đã vẹt những giọt nước mắt đang rơi những ngày bão qua để đứng lên sống tiếp, vì anh biết mọi người đang kỳ vọng quá nhiều vào mình, anh còn phải chăm sóc ba mẹ mình, còn phải lo lắng cho bà Nội và trên hết là phải tìm được em Nho – người em bị lãng quên trong ngày cưới.

– Giờ đây con đã tỉnh táo trở lại chưa? – ba Tú hỏi

– Dạ, thưa ba. Con đã bình tĩnh lại rồi

Ba anh vỗ về vai anh từng nhịp trên bộ ghế sa-lông nói

– Phải như vậy mới là con của ba chứ!!

Dường như ai cũng nhận ra đôi mắt thâm quầng của anh vì thức trắng nhưng hình tượng anh trong lòng mọi người vẫn vậy, vẫn là một anh chàng điển trai là chàng sinh viên sắp ra trường giỏi giắn.

Bỗng dưng mẹ anh nói:

– Cơn bão rồi cũng qua, rồi cũng sẽ trả con trở về với gia đình, với mẹ. Con hãy sống quãng ngày của mình thật hạnh phúc và vui tươi lên nhe con trai của mẹ. Hãy xem mọi chuyện vừa qua như giấc ngủ và cũng hãy xem…con chưa từng….chưa từng gặp Phương! – Ai cũng thấy rằng mẹ anh đang nghẹn ngào

– O..oo…. – anh không nói thành lời

– Bây giờ chúng ta hãy biết chấp nhận sự thật con à! Và quan trọng hãy để cho cả nhà được trở lại như xưa. Nhất là bà Nội! Con hiểu không? – ba Tú cũng nghẹn tim nói

– Con phải làm cho bà Nội vui trở lại Tú ơi! Không thì bà của con sẽ chết mất! Bà nằm im bật trong phòng gần cả tháng rồi! – mẹ Tú nói

Anh lặng người từng phút, tự dưng luồng gió nào bay qua nhà anh khiến anh tự nhận ra rằng mình hãy bắt đầu có trách nhiệm với gia đình, hãy làm những gì cho cả nhà anh được vui vì trên đời này chỉ có họ….mới thương yêu anh.

Anh ngậm ngùi, khẽ:

– Dạ!

Tại phòng bà Nội:

Bà vẫn thế, từ ngày nó bỏ đi bà cứ la liệt trên giường không đọng đậy gì cả. Bà càng ốm hon, xanh xao hơn. Nếu tình trạng này còn kéo dài hơn nữa thì bà sẽ lâm bệnh nặng mà chết mất.

Anh bước vào phòng thấy căn phòng không còn như xưa, sao lạnh người đến vậy, sao u ám và đầy u buồn thế!

Anh không thể không thế một người bà thân thương của mình đang nằm ủ rủ trên giường còn mặt thì quay ụp vào phía trong tường.

Anh tiến lại gần hơn thì tiếng híc híc của bà thật nhỏ nhẹ vọng ra.

Anh khẽ gọi:

– Nội ơi!

Chưa kịp hỏi tiếp thì anh nghe được lời đầu tiên bà nói:

– Kiếm Nho về cho Nội đi!

– Nội, Nội đừng vậy!

– Kiếm Nho về cho Nội! – Bà lại nức nở.

Anh lên giường, lật người Nội sang bên phải. Đỡ bà ngồi dậy!

– Sao Nội lại làm như vậy, Nội biết Nội làm vậy Nội sẽ bệnh không hả? – Anh xúc động nói khi thấy bà sao tều tuỵ quá.

– Nội….Nội nhớ Nho quá con ơi! – Bà nghẹn ngào

– Rồi con sẽ tìm Nho về cho Nội mà! – Anh nói mà mắt nhắm lại vì biết rằng chưa chắc anh sẽ tìm được đứa em của mình.

– Con hứa rồi đấy, không được gạt Nội!

– Con hứa… mà….Bây giờ vợ con mất rồi, con chỉ còn mình Nội thương con thôi! – Anh ôm chầm lấy bà khóc

– Nội cũng nhớ Phương lắm, nhưng người chết rồi làm sao mà quay lại được hả con. Con đừng vậy nữa.

Đến khi bà nói:

– Con hãy tìm Nho về cho Nội liền đi, Nội sợ nó lang thang ở ngoài đường không khéo nó bị người ta bỏ đói, hay lăn lốc không nhà không cửa tội nghiệp nó con ơi, Nội còn sợ tối về nó không có chăn sẽ lạnh nữa.

– Dạ….

– Ngày mai con đi tìm liền cho Nội nghe!

Bà nói thêm giọng yếu ớt:

– Nếu con tìm được Nho về cho Nội thì Nội sẽ….sẽ nói cho con nghe một bí mật.

– Bí mật gì hả Nội! – Anh thắc mắc hồi hộp

– Con hãy tìm Nho về đã!

Bà định nói bí mật đó là tình yêu nó dành cho anh bấy lâu nay, không chỉ là tình anh em bình thường, bà muốn anh phải biết được mọi sự thật.

Nhưng bí mật đó biết đến khi nào sẽ nói ra khi cơ hội tìm được nó với anh quá mong manh.???

2 NĂM SAU:

– Mua rau dùm con đi cô chú ơi, rau xanh tươi lắm nè!

Thằng Nu đang ngồi trên bờ sông ở chợ để bán mớ rau mà hai đứan ó trồng được. Hôm nay nó không ra chợ bán rau được vì nó còn mãi mê chăm sóc mấy con heo mà nó mới mua về. Nó quyết định, tháng này nó sẽ có thật nhiều tiền từ cái đám heo con này.

Vậy là thằng Nu phải một mình bán hết mớ rau này rồi….

Đã hai năm, người dân ở chợ Ngã Bãy đã quá quen thuộc với hai thằng nhóc bán rau Nu và Nho. Hễ đi tới khúc bờ sông, người ta không quên ghé vào mua ủng hộ cho hai đứa những bó rau tươi xanh. Rau hai đứa nó xanh mơn mỡn vừa được thu hoạch là đem ra chợ ngay, nên việc ai nói rau tụi nó héo úa là không xong với thằng Nu đâu!

Ở đây, người ta cũng dễ chứng kiến được cảnh hai đứa nhóc này hai ăn cơm bụi dưới mưa ướt như chuột lột, mà vẫn ráng mà cắn lấy để đở bụng. Ôi! người ta khâm phục hai đứa biết mấy. Nhờ tính kiên trì chịu khó mà hai đứa mới tồn tại được đến ngày nay và được nhiều người quan tâm yêu thương.

Trông kìa! Thằng Nu thật là hoạt bát và nhanh nhẹn trong cách mua bán rau. Người ta mấy người cộng lại còn chưa thể bằng cái miệng của nó nữa:

– Nhiêu bó vậy con?

– 2000đ một bó xanh lắm cô mua dùm con nhe!

– Thôi héo hết rồi! 1500đ thôi!

– Đâu có, con không thấy rau nó xanh như đọt chuối hả?

– Thôi 1500đ thôi con

– Thôi vậy cô lấy thêm một ít hành cho chẵn 2000đ đi hihi

– Mồ tổ mày! – Người mua rau bó tay với thằng Nu

Thằng Nu là vậy luôn tìm mọi cách lấy ra tiền bằng cái miệng nhạy bén của nó.

Bỗng dưng lại thêm một người khách lại mua rau, thằng Nu đang đếm tiền:

– Cho một bó rau đi Nu?

– Rồi lựa dùm con đi!

Bỗng thằng Nu ngước mặt lên thì tá hoả tâm tinh vì Nu còn nhớ rất rõ đây là ai, thằng Nu như muốn bật khóc vì quá đỗi bất ngoqf và ngạc nhiên khi nhận ra đây là anh đẹp trai của thằng Nho!!!

– Hả? Anh Tú!

– Đúng là em rồi hả Nu?

– Dạ dạ…ờ…sao anh biết được nơi này hả? – thằng Nu bất ngờ và vui mừng bắt lấy tay anh thật chắc

– Chuyện dài lắm..để từ từ anh kể cho nghe! Anh tìm tụi em đã hai năm rồi đó. Thôi mình đi, đi đi rồi anh sẽ nói sau

Thằng Nu nhìn xuống đất, cả đống rau còn quá nhiều:

– Nhưng còn rau của em! Ơ…ơ….

– hihi…Để đó đi anh mua hết, có mất thì anh đền.

Trên đường về:

Anh – một anh chàng mặc bộ đồ thật lịch lãm, anh bây giờ và hai năm trước vẫn vậy vẫn đẹp trai vẫn phong độ đầy sức hấp dẫn. Anh xuống miền Tây mà mọi ánh mắt của thiếu nữ nơi đây phải nhìn theo rồi chết ngất vì anh.

Anh đang cặp kè đi với thằng Nu trên đường về nhà, một thằng nhóc áo dơ bẩn đi với anh đúng là dân miền Tây mới có chất đó.

– Gặp được em, anh mừng như ăn Tết vậy đó! – Anh nói

– Sao vậy anh, hihi

– Vì anh dã tìm hai năm trời mới có tin tức từ tụi em, anh đi tìm Nho! Nội nhớ Nho nhiều lắm

– Ủa, bây giờ bà Nội sao rồi anh?

– Nội yếu lắm, bác sĩ nói sẽ không qua khỏi năm nay – Anh buồn bã

– Dạ… – Mặt thằng Nu cũng bí xị.

– Nên bây giờ anh phải gấp rút tìm Nho, nếu không có gì cả đời anh sẽ ân hận mất vì điều Nội muốn mà không làm được. Và may mắn, ông trời đã cho anh gặp được em.

– Nhưng sao anh tìm được vậy? – thằng Nu chân lấm lem bùn vì chân không đi trên quãng đường dài đầy đất bùn.

– Chuyện dài lắm khi nào về tới nhà anh sẽ nói em nghe!

– Dạ…

– Nho sống sao rồi em?

– Nó hả?

………….

– “ Em vu vơ câu ca…em hát từng khúc hát….em muốn thành vì sao…..em muốn thành người lớn…” – Nó đang vừa cho gà ăn vừa hát vu vơ

Trông nó thật là vui tươi hồn nhiên và khoẻ khoắn không còn như hai năm về trước cứ ủ rủ không ngừng.

Trông nó giờ đây ai cũng phải giật mình, thật trẻ trung pha chút nghịch ngợm, dễ thương vô cùng. Tuy rằng da nó đã bắt đầu ngâm ngâm nhưng tính cách ngoan hiền và trong sáng của nó vẫn vậy.

À, bắt gặp nó đang cười với lũ gà con. Một nụ cười thật đáng yêu làm sao, khồng ngờ sao một thời gian dài, nó lại thây đổi như vậy. Như những gì nó đã nói, nó đã thật sự sống tốt rồi.

– Con đường còn dài không Nu? – Anh hỏi

– Tới rồi anh, đi qua nơi đây là tới rồi

– Ô! Nhà em cũng có bờ sông nữa hả, đẹp và thoáng quá.

– Hihihi em với thằng Nho thích nơi này lắm. nhưng buổi tối thì vắng người tối mịt nghe mấy bài vọng cổ thật thích luôn đó anh

– Nho thích sông lắm hả em?

– Dạ…chiều nào lúc hoàng hôn nó cũng xuống bờ sông hết, nhưng nó nghĩ cái gì, nói cái gì ở dưới đó thì em không biết.

Bỗng thằng Nu hô lên:

– Kìa anh, tời rồi kìa anh!

– Ờ…

– Kìa kìa….thằng Nho kìa…nó đang cho gà ăn đó.

Anh dường như không tin vào mắt mình nữa. Không như những gì bà Nội nói Nho hoàn toàn sống tốt và tự nhiên. Trước mắt anh là thằng bé tuổi đầu đang tung tăng cho gà ăn lại còn hát vu vơ rất hồn nhiên, anh thấy vậy mà cũng rất mừng.

Gặp lại hình ảnh của đứa bé non nớt ngày nào, anh mừng biết mấy! Anh cảm thấy nhớ nó biết chừng nào. Anh khẽ cười.